Sáng nay, Tần Chiêu Chiêu phát hiện đài chạy băng của mình biến mất.
Đài chạy băng là vật bất ly thân của cô, giờ nghỉ bỏ ra ngâm nga chút nhạc, bình thường xuống nhà ăn hay về ký túc xá vẫn mang theo. Sau tiết Ngữ văn sáng nay, giáo viên chủ nhiệm gọi cô lên văn phòng hỏi xem gần đây Lâm Sâm còn tiếp tục “quấy rối” nữa hay không. Cô ra sức lắc đầu, không dám kể gì thêm với cô giáo.
Từ văn phòng trở về, phát hiện đài chạy băng trong ngăn bàn đã mất tích không dấu vết, cô vô thức quay sang phía Lâm Sâm đang đung đưa máy nghe nhạc, tiếng mở rất lớn, giọng ca ngọt ngào của Trương Học Hữu vang lên: “Một ngàn lý do để thương tâm, một ngàn lý do để thương tâm…”
Hình như cậu ta cũng cảm thấy ánh mắt cô đang hướng về mình, ngẩng đầu quay sang nhìn cô. Mi mắt khẽ nhíu, khóe miệng cong lên, nụ cười như có như không.
Cô lẳng lặng quay đầu tránh ánh mắt cậu ta. Cô biết rõ Lâm Sâm lấy đài chạy băng của mình nhưng không có bằng chứng, chẳng cách nào tìm người đòi đồ được. Mà giờ càng không thể đi thưa với cô giáo, nếu lại mách cô Lâm Sâm “trộm” đồ của mình, từ nay về sau cô càng khó sống với cậu ta. Thực ra, Lâm Sâm không cần cái đài chạy băng cũ rích của cô, sớm muộn sẽ trả lại thôi, chẳng qua khi ấy đài chạy băng chắc đã thành nắm sắt vụn rồi.
Hết giờ nghỉ trưa, Tần Chiêu Chiêu lên lớp học chiều, phát hiện đài chạy băng của mình nằm ngay ngắn trong ngăn bàn, không sứt mẻ gì; có điều cô bật thế nào cũng không chạy, đèn báo không sáng, không có phản ứng gì, chiếc đài chạy băng dường như tê liệt.
Vu Thiến cầm lên, nhìn ngắm bằng con mắt nhà nghề. “Bị ném xuống nước rồi!”
Lời nói ra, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy như chính mình vừa bị ném xuống một ao nước đá, hơi lạnh quấn lấy thân thể từ đầu tới chân. Đây là món đồ đắt tiền duy nhất của cô, dẫu cũ vẫn là báu vật đối với cô. Cô òa khóc, nước mắt đua nhau chảy, tay áo ướt đẫm vẫn không lau hết nước mắt vương trên má.
Chuông vào lớp vang lên, giáo viên vừa đến đã nghe thấy Tần Chiêu Chiêu thổn thức không thành tiếng liền hỏi cô làm sao, cô nghẹn ngào nửa ngày mới trả lời: “Em… em không được khỏe.”
Lấy cớ bị ốm, Tần Chiêu Chiêu xin phép về nhà nghỉ. Cô đau đớn quá, tủi thân quá, chỉ mong tìm một chỗ không người khóc thật to cho hả. Lựa chọn đầu tiên đương nhiên là về nhà, cho dù là ai mỗi khi gặp chuyện đau lòng đều nghĩ ngay tới chuyện được về nhà, nhà vĩnh viễn là nơi trú ẩn an toàn nhất, tránh khỏi mọi gió mưa cuộc đời. Trên đường về, cô cố ý mang chiếc đài chạy băng tới tiệm nhờ kiểm tra xem có thể sửa lại được hay không. Chủ tiệm kiểm tra xong, lắc đầu, nói chiếc máy này cũng chẳng đáng bao nhiêu, mất tiền sửa thà mua cái mới còn hơn.
Mang chiếc đài chạy băng không khác mớ sắt vụn về nhà, Tần Chiêu Chiêu nằm một mình trên giường khóc nửa ngày, nước mắt thấm ướt một mảng gối. Tần mẹ đi làm về, thấy con gái ở nhà, hai mắt sưng mọng, bà vô cùng kinh ngạc hỏi: “Làm sao thế con?”
Biết chuyện đài chạy băng hỏng, bà an ủi con gái: “Thôi cái máy cũ, hỏng cũng hỏng rồi. Đừng buồn nữa, lát mẹ cho tiền mua cái mới nhé!”
Người làm mẹ cứ ngỡ những lời này có thể làm con gái bớt đau lòng nhưng Tần Chiêu Chiêu không cười nổi. Làm sao cô dám mua đồ mới nữa, chỉ sợ mua bao nhiêu cũng trở thành đồng nát trong tay Lâm Sâm mà thôi.
“Mẹ ơi, con muốn chuyển lớp. Mẹ nói chuyện với cô giáo giúp con được không?”
“Đang yên đang lành tự nhiên lại đòi đổi lớp? Không phải cô giáo chủ nhiệm giờ rất quý con sao?”
Tần Chiêu Chiêu không có cách nào giải thích rõ ràng cho mẹ, đành không thể nói lý, giậm chân uốn người khóc ầm ĩ. “Con muốn chuyển lớp, mẹ không cho con chuyển thì con không đi học nữa.”
Tần Chiêu Chiêu nói được là làm được, tối đó cô dứt khoát không quay lại trường tự học buổi tối, hôm sau cũng không chịu đến trường. Tần mẹ hết cách, sáng xin nghỉ nửa ngày, đặc biệt đến trường tìm giáo viên chủ nhiệm bàn chuyện con gái khăng khăng xin đổi lớp. Cô sống chết không đi cùng mẹ, chỉ nhấn đi nhấn lại: “Có thế nào con cũng phải chuyển lớp, chuyển lớp con mới đi học tiếp.”
Tần mẹ từ trường về, hỏi con gái có phải đòi chuyển lớp vì trong lớp có bạn trai bày tỏ tình cảm nhưng không được chấp nhận nên giờ đi đâu làm gì cũng kiếm cớ bắt nạt cô hay không? Cô ngậm miệng, nhất quyết không nói năng gì.
“Con không nói mẹ cũng biết, cô giáo đã kể cho mẹ nghe rồi. Con cũng thật là, nó bắt nạt con thì mách cô giáo thôi.”
Tần Chiêu Chiêu không cãi, mẹ cô suy nghĩ thật đơn giản. Mẹ nghĩ cô vẫn còn là học sinh tiểu học hay sao mà động tí bạn bè cãi nhau là chạy tới mách cô giáo, có những lúc không mách cô giáo còn tốt hơn.
“Cô chủ nhiệm đã gọi cậu kia lên văn phòng, gay gắt phê bình rồi, nó cũng hứa từ nay sẽ không bắt nạt con nữa, còn nói sẽ mua lại cái đài chạy băng khác đền cho con, giờ con cứ an tâm đi học đi.”
Tần Chiêu Chiêu nghe xong mà thấy bực, cô trông cậy vào mẹ, hy vọng bà có thể giúp cô được chuyển lớp, bà lại mách để giáo viên chủ nhiệm gọi Lâm Sâm lên phê bình, giờ còn bảo cô tin lời hứa của Lâm Sâm mà đi học. Cô có thể an tâm đi học lại sao? Lần này không biết Lâm Sâm sẽ dùng cách gì để chỉnh cô. Nước mắt ào ạt tuôn, cô bực mình hờn giận. “Mọi người làm sao vậy? Con có bảo là Lâm Sâm bắt nạt con à? Mọi người thích thì cứ đi phê bình cậu ta! Con không đi học nữa, con nói rồi, không được chuyển lớp con nhất quyết không đi học.”
Tần Chiêu Chiêu cố chấp, mẹ khuyên thế nào cô vẫn khăng khăng không chịu đi học nữa. Chiều nay không đi học, tối không đến trường, kết quả, bảy giờ tối giáo viên chủ nhiệm và Lâm Sâm đến nhà tìm cô.
Lâm Sâm dẫn cô chủ nhiệm tới, cậu tìm nửa ngày mới ra nhà cô. Không phải cậu không nhớ đường, chẳng qua Tần gia đã sửa sang lại nhà cửa. Mấy cánh cửa xanh sơn tróc loang lổ đã được thay mới, tường gạch đỏ rêu phong được thay bằng tường xi măng quét vôi trắng. Cậu đi đi lại lại mãi, không dám chắc đây có phải ngôi nhà trong trí nhớ hay không. Cuối cùng, tìm đi tìm lại cũng chỉ có chỗ này là đúng nhất, gõ cửa hỏi, quả nhiên là đúng.
Lâm Sâm ngoan ngoãn đứng trước mặt giáo viên chủ nhiệm và ba mẹ Tần Chiêu Chiêu, bảo nhận lỗi cậu ta nhận lỗi, bảo xin lỗi cũng răm rắp làm theo, đã vậy còn mang theo một chiếc đài chạy băng mới tinh tới đền cho Tần Chiêu Chiêu, so ra còn cao cấp hơn cái của cô. Cô không cần! Cô có cảm giác cậu ta chỉ đang giả vờ ôn hòa, thuần hậu để bọc đường cho viên thuốc độc mà thôi.
Cô giáo muốn cô nhận đồ liền bảo: “Bạn ấy làm hỏng đồ của em thì bạn ấy phải đền, đây là chuyện bình thường, có gì đâu mà ngại.”
“Nhưng đồ của em không tốt thế này.”
Mẹ cô cầm lên xem. “A, đúng thật, cái này đắt hơn nhiều, không thể nhận thứ tốt thế này được.”
Lâm Sâm rất thành khẩn. “Dì à, trước kia con hay bắt nạt Tần Chiêu Chiêu, đã làm hỏng rất nhiều đồ của bạn ấy. Giờ con quyết tâm nhận lỗi nên mới mua đồ này bồi thường. Mọi người nhận đi mà, con cũng mua mất rồi.”
Cô chủ nhiệm đệm theo: “Phải rồi, phải rồi, mua rồi mọi người cũng nên nhận, thằng bé muốn đền mà.”
Vợ chồng Tần thị thay mặt con gái nhận chiếc đài chạy băng, còn áy náy nói đã bồi thường rồi, coi như chuyện này đã được giải quyết êm đẹp. Giáo viên chủ nhiệm và Lâm Sâm cáo từ ra về, trước lúc đi cô còn cẩn thận dặn Tần Chiêu Chiêu hôm sau nhất định phải đi học.
Tần Chiêu Chiêu rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Cô vẫn muốn chuyển lớp, biết đâu bộ dạng thành khẩn hôm nay của Lâm Sâm chỉ để diễn cho cô giáo và ba mẹ cô xem thì sao. Có thể ngày mai đi học sẽ còn những màn trả thù kinh khủng hơn đang chờ đón. Cô cũng không thể trốn học đòi đổi lớp mãi được, như thế thật không hay.
Về phòng, Tần Chiêu Chiêu ngồi xuống bàn học, ngẩn người nhìn cái đài chạy băng trong tay, cảm giác như thể đang cầm một củ khoai nóng. Càng nghĩ cô càng cảm thấy không nên nhận vật này, lẽ ra phải khăng khăng đòi đổi lớp mới đúng. Chẳng hiểu lúc đó ý chí của cô bỏ đi đường nào.
Đang dằn vặt hối hận, cô nghe tiếng gõ khẽ bên cửa sổ.
Cửa số của Tần gia là loại cửa kiểu cũ, chia thành hai tầng, tầng trên có hai cánh cửa sổ, mỗi cánh có ba tấm kính, phần dưới là một cánh cửa kính nhỏ. Bình thường cửa sổ lớn thường mở rộng cho thoáng còn cửa nhỏ sẽ đóng kín, khung cửa có thêm chấn song sắt chống trộm nên để ngỏ cửa cũng không sao. Cửa sổ mở cả ngày, bàn học kê bên cạnh, có rèm che để tránh ruồi muỗi. Cửa sổ nhỏ đóng suốt nên không cần thêm rèm.
Lúc này, một trong hai tấm kính cửa phát ra âm thanh, giống như có ai đó đang gõ gõ, tiếng gõ đều đều như vó ngựa lộc cộc. Âm thanh rất nhẹ, chỉ có người đang ở trong phòng như Tần Chiêu Chiêu mới có thể nghe thấy. Cô ngẩn người, phía sau nhà chỉ có một dải đất cao hơn hai thước thường trồng rau, bên kia là một dãy nhà khác. Ngoài cửa sổ chỉ có một con đường nhỏ, ngoài cống thoát nước và một ít cỏ dại thì chẳng có ai. Sao đột nhiên lại có người gõ cửa sổ phòng cô?
Cánh cửa sổ đục mờ, Tần Chiêu Chiêu không thấy ai đứng bên ngoài. Cô đành bực bội đứng lên, kéo rèm cửa nhìn xem ai ở ngoài. Ngoài cửa là một bóng dáng cao gầy, trăng rất sáng chiếu trên mặt người đó, cô liếc mắt liền nhận ra Lâm Sâm.
… Sao cậu ta còn chưa đi?
… Sao cậu ta lại đứng ngoài cửa sổ phòng cô?
… Cậu ta muốn gì?
Tần Chiêu Chiêu tròn mắt, suýt chút nữa kêu ầm lên. Lâm Sâm nhanh chóng đặt ngón trỏ lên miệng, ý bảo cô im lặng. Một tay bịt miệng mình, cuối cùng cô cũng nén được tiếng kêu kinh hãi. Khẽ liếc mắt, thoáng nhìn thấy cái đài chạy băng trên bàn, cô chợt nhận ra chắc cậu ta tới đòi lại cái này.
Cô nhanh chóng cầm chiếc đài chạy băng trên bàn đưa qua cửa sổ và nhỏ giọng giải thích đầy sợ sệt: “Trả cho cậu, tôi không đòi cậu bồi thường. Đây không phải là ý của của tôi, cậu cầm lại đi.”
Lâm Sâm không nhận, cậu cúi người ghé vào khung cửa nhỏ, cách một lớp lưới sắt cũng nhỏ tiếng: “Nhận đi, tôi tình nguyện bồi thường cho cậu, không phải cô chủ nhiệm ép đâu.”
Ngừng một chút, cậu lại nói tiếp: “Tần Chiêu Chiêu, tôi thề từ nay không bắt nạt cậu nữa, nếu còn làm thế tôi là con rùa đen rụt cổ. Tôi nói được là làm được. Cậu cũng đừng chuyển lớp, mai đi học đi.”
Tần Chiêu Chiêu không ngờ cậu ta đến chỉ để nhấn mạnh chuyện này, nhất thời sửng sốt. Mà lời cậu ta còn rất thành thật khiến cô không tự chủ nhớ lại lời cậu ta khi nói thích mình: tôi thề tôi thật lòng, không thật lòng tôi là con rùa đen rụt cổ.
Lâm Sâm tức giận, gây ra đủ trò với Tần Chiêu Chiêu. Cậu cảm thấy cô đã tặng cho mình một quả lừa và một nỗi nhục lớn không gì tưởng nổi. Sao cô ấy có thể chạy tới tìm giáo viên để tố cáo cậu, còn nói mình không thích cậu nhưng cậu hiểu nhầm khiến cô bị quẫn bách?
Cậu thật sự bị chọc cho tức điên, chỉ có mình cậu đơn phương nguyện ý thôi sao? Trước giờ cô chưa từng thích cậu? Vậy cô giải thích thế nào về những hành động, cử chỉ của cô trong buổi đi chơi hôm ấy? Về chuyện nửa đêm nằm ngủ cô gọi tên “Chiêu Chiêu Mộc Mộc”? Về chuyện cô chạy đi tìm người giải vây cho cậu lúc cậu bị dọa đánh? Cô chỉ thản nhiên thốt ra hai chữ “hiểu nhầm”, có thứ hiểu nhầm lặp đi lặp lại chừng đó lần sao?
Nhưng cô vẫn khăng khăng đó là chuyện hiểu nhầm, còn tới tìm giáo viên nhờ giải oan cho mình. Cô thật sự không thích cậu sao? Nếu thế sao còn để cậu nảy sinh thứ cảm giác như vậy? Để cậu gặp thứ ảo giác này rồi ngây ngốc hạnh phúc, ngây ngốc đi bày tỏ, thổ lộ với cô, ngây ngốc chạy tới siêu thị mua loại kẹo cô thích bỏ vào ngăn bàn cho cô, rồi lại ngây ngốc mời cả lớp ăn “kẹo mừng”. Kết quả… Tất cả hành động của cậu trở thành “làm phiền, vây khốn”, giáo viên chủ nhiệm còn thẳng thừng nói cậu đang quấy rối cô.
Cậu không thể không hận Tần Chiêu Chiêu: tôi quấy rối cậu sao? Được, từ giờ tôi sẽ ngày ngày quấy rối cậu.
Bao nhiêu bực tức, phẫn hận trong lòng nhất định phải có cách phát tiết. Cậu bắt đầu tìm cách chỉnh cô, dùng hết những thủ đoạn ác độc nhất, chỉ cần là đồ của cô, qua tay cậu nhất định sẽ không thể nguyên vẹn mà “trả ngọc về Triệu” được nữa.
Cậu cố ý phá hỏng bao nhiêu đồ vật của cô, cô vẫn im lặng không mách giáo viên, cứ thế nhẫn nại. Cậu biết sức chịu đựng của cô cũng chỉ có hạn, giống như năm lớp mười cô chịu không nổi nữa đã xách dao đuổi theo đâm cậu. Cứ cho bây giờ cô không còn sức bật trả như vậy nữa nhưng cô vẫn còn Cao Dương làm chỗ dựa. Chu Minh Vũ vẫn nói cậu đừng làm gì quá đáng, tuy cô đáng giận nhưng cô quen Cao Dương nên không thiếu chỗ dựa, nếu quả thực khiến cô bực tức thì chính bản thân cậu cũng không yên.
Nhưng cậu chẳng mảy may sợ hãi, chính xác thì giờ cậu không quan tâm chuyện gì xảy ra hay phải đánh đổi bằng giá nào vì nuốt không trôi nỗi hận này. Cô xiên cậu một nhát như vậy, cậu nhất định phải hung hăng đáp trả, xả giận. Nếu chỉ vì thế mà băn khoăn nén giận, cậu cảm thấy thật nhục nhã cho một thằng đàn ông thân cao bảy thước.
Đài chạy băng của cô bị ném vào xô nước giặt giẻ lau bẩn thỉu sau trường, ngâm nước cả buổi, sau bữa trưa cậu mới vớt nó lên, lau khô, trả lại cho cô rồi ngồi đó phấn khích chờ mong phản ứng của cô. Cậu biết đây là báu vật của cô.
Nhất định cô sẽ òa khóc. Cậu đã phá của cô không biết bao nhiêu thứ, cô chưa từng khóc nhưng chiếc đài chạy băng này thì khác. Hẳn là cô đau lòng lắm. Cô òa khóc nức nở thật lâu, đến tận giờ học vẫn còn rấm rứt khóc. Giáo viên vào lớp nhận ra cô không bình thường, liền hỏi có chuyện gì. Chu Minh Vũ hồi hộp, có khi nào lần này cô sẽ khai hết mọi chuyện rồi Lâm Sâm lại bị lôi lên dạy cho một trận hay không? Vậy mà, cô lại nghẹn ngào nửa ngày mới nói mình không khỏe.
Cô thu dọn hết đồ đạc xin về nghỉ, vừa đi vừa lau nước mắt. Lần trả thù này thành công mỹ mãn nhưng cậu không hề cảm thấy mình đã xả được giận, ngược lại trong lòng rối bời. Cậu mơ hồ cảm thấy hình như mình đã hơi quá tay mất rồi. Cậu biết rõ gia cảnh nhà cô không được tốt, cậu chậm tám đồng tiền ăn cũng đủ khiến cô túng quẫn phải đỏ mặt tới đòi, nhà cô cậu cũng tới rồi – nhà cấp bốn sơ sài chật chội, cái đài chạy băng cũ mà cô còn quý như báu vật.
Dương Hoành Chí cùng lớp dùng chiếc máy CD cả ngàn đồng cũng chẳng đợi máy hỏng, chỉ cần chán một chút là bỏ, hôm sau sẽ được mẹ mua cho cái mới xịn hơn, còn cô chỉ vì chiếc máy nghe nhạc cũ hỏng mà khóc lóc thương tâm tới nhường ấy.
“Mộc Mộc, Tần Chiêu Chiêu bị cậu chọc cho tức khóc rồi. Cậu cẩn thận, cô ấy xin phép nghỉ đi tìm Cao Dương tới đánh cho cậu một trận đấy!”
Lâm Sâm chẳng ngại cái giả thiết của Chu Minh Vũ. Tần Chiêu Chiêu tuy uất ức khóc rưng rức nhưng vẫn nhất quyết chịu đựng như trước, nếu không tố cáo với giáo viên, hẳn cô cũng không đi tìm Cao Dương. Nhưng Chu Minh Vũ không cho cậu lạc quan như vậy.
“Kiểu suy nghĩ của con gái đôi khi làm người khác không thể nắm bắt được, nhất là cái cô Tần Chiêu Chiêu này. Lúc trước biểu hiện của cô ấy khiến cả lớp tin cô ấy thích cậu, kết quả thế nào? Cô ấy chạy tới tố với cô chủ nhiệm cậu đơn phương thích cô ấy. Thật chẳng hiểu nổi suy nghĩ của cô ấy!”
Nghe nói vậy, Lâm Sâm cũng cảm thấy không chắc, nếu cô ấy tìm Cao Dương tới thật, cậu cũng chẳng còn cách nào khác, chẳng qua cũng chỉ bị ăn đòn một trận thôi. Lần này đúng là cậu hơi quá tay thật.
Nhưng Tần Chiêu Chiêu không gọi “cứu viện” đến, không cô giáo, cũng không có Cao Dương nào hết. Cô phản ứng theo cách cậu không ngờ nổi: chạy về nhà khóc lóc xin mẹ cho chuyển lớp, nếu không cô không đi học nữa.
Nghe cô giáo chủ nhiệm nói Tần Chiêu Chiêu muốn xin chuyển lớp, Lâm Sâm đờ người… Cô muốn chuyển lớp. Xem ra cô thật sự sợ cậu quá rồi, sợ đến mức không dám học chung lớp với cậu nữa, chỉ muốn tránh xa cầu bình an.
Cái chính là trăm lần, ngàn lần cậu không muốn cô chuyển lớp. Không có lý do, chỉ không muốn như vậy. Vì vậy, khi bị cô giáo phê bình, cậu nhận hết, thái độ rất biết lỗi, thừa nhận suốt thời gian qua cậu luôn tìm cớ bắt nạt bạn, thừa nhận mình làm hỏng đài chạy băng của bạn, hết tự kiểm điểm bản thân còn xin lỗi và cam đoan từ nay sẽ không bắt nạt, ức hiếp bạn bè nữa, thậm chí sẵn sàng bồi thường một chiếc đài chạy băng tốt hơn.
Lời kiểm điểm của cậu cuối cùng cũng khiến cô giáo chủ nhiệm và mẹ Tần Chiêu Chiêu an lòng, mẹ cô nói sẽ về nhà thuyết phục con gái đi học chiều. Nhưng chiều vẫn không thấy Tần Chiêu Chiêu đâu, mẹ cô lại gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm nói cô khăng khăng đòi đổi lớp cho bằng được.
Lâm Sâm đoán Tần Chiêu Chiêu không tin lời hứa của cậu, bèn chủ động tới tìm cô giáo chủ nhiệm nói mình tình nguyện tới Tần gia để giải thích với Tần Chiêu Chiêu. Tới nhà giải thích rõ ràng nhưng cậu vẫn thấy ánh mắt Tần Chiêu Chiêu chứa chút ngờ vực, hình như cô vẫn không tin lời giải thích trước mặt giáo viên và ba mẹ của cậu, có thể cô nghĩ cậu bị cô giáo lôi tới đây chứ không tình nguyện. Cho nên cậu kiếm cớ quay lại, quanh quẩn sau nhà tìm cửa sổ phòng cô. Cậu đã từng tới nhà cô chúc Tết, biết sơ qua cấu trúc nhà và vị trí phòng cô. Cách một lớp rèm che, cậu ghé tai lắng nghe động tĩnh, tới khi biết chắc chỉ có mình cô trong phòng mới nhẹ nhàng gõ cửa, chuẩn bị cho cô… một viên thuốc an thần nữa.
“Tôi thề từ nay không bắt nạt cậu nữa, nếu còn làm thế tôi là con rùa đen rụt cổ.”