Thông qua trung tâm giới thiệu việc làm, Tần Chiêu Chiêu nhận thêm việc đi tặng kem đánh răng dùng thử, lần này có Đặng Khiết hợp tác với cô. Trong số sinh viên đi làm thêm, hai người là những người giỏi chịu khổ và giàu kiên nhẫn nhất, vì thế những chuyện phiền phức và vất vả như vậy thường giao cho hai người họ đầu tiên.
Quả thực rất vất vả, vác một túi kem đánh răng nặng trịch tới từng nhà, vừa tặng vừa phải xin thông tin vào mẫu điều tra, những người không kiên nhẫn chắc chắn không thể làm nổi. Tần Chiêu Chiêu nhìn thấy xấp biểu mẫu câu hỏi điều tra là đau đầu, lại phải giả bộ đáng yêu, tươi cười tới từng nhà gõ cửa. Đặng Khiết giàu kinh nghiệm giúp cô yên lòng, chị nói lần này có kem đánh răng tặng kèm là tốt hơn lần trước đi điều tra chay rồi. Đồ được tặng có ai không thích? Thích rồi sẽ tình nguyện giúp mình hoàn thành bảng điều tra thôi.
Quả thật lần này đi tặng sản phẩm dùng thử rất suôn sẻ. Nhà nào mở cửa Tần Chiêu Chiêu sẽ theo lệ cũ, đầu tiên giới thiệu mình là sinh viên trường nào, hiện giờ đang đi làm thêm mùa hè, sau đó tươi cười đưa sản phẩm dùng thử ra. Một số người đã quen với người tới tặng đồ dùng thử hoặc xin thông tin điều tra thị trường nên phối hợp giúp cô hoàn thành công việc nhưng một số người vừa mở cửa đã nghi ngờ: “Có thật là tặng không? Sẽ không mất tiền chứ?”
Tần Chiêu Chiêu phải nhấn mạnh mãi là không mất tiền, họ nhận kem rồi lại muốn có thêm mấy tuýp nữa. Cũng có thể mà, điền một bảng câu hỏi được một tuýp kem, vậy điền mấy bảng sẽ được mấy tuýp rồi. Chuyện điều tra thị trường chú trọng vào thông tin tên tuổi, điện thoại liên lạc của người được hỏi, vì thế các bà các cô thường sẽ kể hết lượt con cái lớn bé ra để cô điền thông tin; đi một nhà cũng bằng đi mấy nhà, tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
Tần Chiêu Chiêu không ngừng lặp lại những lời thoại, động tác giống như đang luyện diễn một vở kịch: tới một nhà nào đó, gõ cửa, tươi cười, ân cần thăm hỏi, tặng sản phẩm mẫu, điền bảng điều tra. Thêm một ngôi nhà mở cửa, một phụ nữ trung niên đầu tóc rối bù, mang tạp dề, dáng người nặng nề như bồn nước đứng sau cánh cửa, có vẻ nôn nóng. “Cô tìm ai?”
Phụ nữ luống tuổi có tình tình khó chịu là khó đối phó nhất, cô mỉm cười, e dè giới thiệu bản thân, hai tay đưa tuýp kem đánh răng ra. “Dì à, mong dì bớt chút thời gian dùng thử cái này, con cảm ơn!”
Cũng may người phụ nữ kia đồng ý nhận đồ, bà chịu nhận rồi mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng rút biểu mẫu điều tra. “Dì cho con biết tên và điện thoại liên hệ được không ạ? Công ty có thể sẽ gọi điện kiểm tra xem có thật bọn con đã mang đồ tới tặng hay không ạ.”
Người phụ nữ đang chực nói gì, đột nhiên trong phòng có tiếng người kêu lớn, có vẻ là tiếng của người già, người phụ nữ nhướng mày. “Cô chờ chút!”
Người phụ nữ biến mất sau cánh cổng. Cửa đóng, Tần Chiêu Chiêu kiên nhẫn đứng ngoài chờ, nghe được giọng người phụ nữ bực mình: “Không phải nó, nó chưa về, chẳng lẽ nó về mà con không cho vào nhà sao? Được rồi, được rồi, con không cãi nhau với bà nữa, cho bà xem tận mắt.”
Cửa lại bật mở, người phụ nữ nói với Tần Chiêu Chiêu: “Cô vào đi!”
Tần Chiêu Chiêu được đối xử tốt tự nhiên thấy hơi lo, tuy cô đã gõ cửa không biết bao nhiêu gia đình ở Thượng Hải nhưng chưa từng có ai mở cửa mời cô vào nhà. Đây là thành phố người với người vẫn cần đề phòng cẩn mật.
Nhà này không lớn lắm, đồ đạc có phần hơi cũ. Tần Chiêu Chiêu đứng trong phòng khách chật hẹp, thấy cửa một phòng ngủ mở ra, một bà lão đang nửa nằm ngửa ngồi trên giường gỗ cũ kĩ. Bà cụ vừa nhìn ra ngoài vừa “i i a a” gì đó trong miệng, chẳng hiểu bà nói gì.
“Bà nhìn kĩ chưa, chỉ là một con bé đi làm thêm ngoài giờ thôi, không phải cháu ngoại bảo bối của bà đâu.”
Lúc này bà cụ mới an tĩnh lại, miệng không còn “i i a a” nữa. Tần Chiêu Chiêu không hiểu gì, xấu hổ đứng giữa phòng khách không biết làm sao mới phải. Người phụ nữ đến gần. “Không sao đâu, bà cụ nhà tôi bị lẫn, tưởng cháu ngoại bà đến mà tôi không cho vào. Cô vừa bảo cần lưu lại cái gì cho cô ấy nhỉ?”
Tần Chiêu Chiêu tập trung vào việc chính. “À, xin dì để lại tên tuổi và địa chỉ ạ!”
Người phụ nữ đọc tên họ, số điện thoại, lại nghe chuông cửa réo vang, bà cụ trong nhà lại “i i a a” ầm ĩ.
“Ôi trời, bà đừng kêu nữa, con mở cửa đây.”
Người phụ nữ vội vàng chạy tới mở cửa, “ha” một tiếng: “Kiều Mục, cuối cùng cậu cũng tới, để bà ngoại mong nửa ngày rồi.”
Kiều Mục… Tần Chiêu Chiêu đột nhiên quay đầu, ngây mặt nhìn bóng dáng cao ngất trước cửa. Kiều Mục cũng thấy cô, bất ngờ tròn mắt. “Tần Chiêu Chiêu, sao cậu lại ở đây?”
Là tình cờ hay tất yếu mà lúc Tần Chiêu Chiêu vác một bao kem đánh răng tới gõ cửa khi này lại đúng ngay nhà bà ngoại Kiều Mục, gặp lại Kiều Mục?
Lần trước gặp nhau là cuối thu là vàng rơi, cô trát phấn dày cộp, làm trò hề trước mặt cậu mà không hề hay biết. Năm nay gặp lại, giữa ngày hạ cây lá xanh rì là lúc cô mồ hôi nhễ nhại, vác một bao kem đánh răng vất vả ngược xuôi dưới cái nắng chang chang. Cả người ướt đẫm, tóc tai thấm mồ hôi dính bết vào thái dương. Cô xấu hổ, ngượng ngùng chào cậu.
Kiều Mục rất nhiệt tình giữ cô lại làm khách, còn đưa cô vào trong buồng giới thiệu với bà cậu. Bà ngoại như thể không thấy cô, vui vẻ nắm tay Kiều Mục mãi không buông, miệng liên tục “i i a a” gì đó.
Kiều Mục giải thích: “Năm ngoái bà bị đột quỵ, nằm liệt giường từ ấy, giờ cũng lẫn rồi, nói nghe không rõ ràng, giờ lời bà chỉ có mình nghe là hiểu được nhiều nhất.”
Người phụ nữ kia là mợ Kiều Mục, bà đứng một bên cười cười nói leo: “Bà thương cậu nhất, đến cậu cũng không nghe hiểu lời bà thì thương cậu uổng công rồi.”
Kiều Mục im lặng, mợ vẫn gợi chuyện: “Phải rồi, sao về có một mình vậy? Bạn gái đâu rồi?”
“Cô ấy bận việc ở trường.”
“Lại bận à?”
Mợ dài giọng, rõ ràng có ý khác. Kiều Mục lờ mợ đi, nói chuyện với Tần Chiêu Chiêu. Cậu nói trên đường về nhà từng tiện đường qua trường hỏi tìm cô nhưng tìm tới tìm lui vẫn không thấy ai tên Tần Chiêu Chiêu, thật kỳ lạ.
Tần Chiêu Chiêu không ngờ Kiều Mục lại tới trường tìm mình, sao có thể nói không có cô ở đấy được? Hỏi vài câu mới biết nơi Kiều Mục tới không phải trường cô, cậu nhớ nhầm rồi.
“Hóa ra mình nhớ nhầm, thảo nào không thấy người đâu. Mình cũng nghĩ mình nhớ lộn, còn hỏi Minh Mẫn nhưng cô ấy nói không nhớ rõ. Không ngờ hôm nay về đây lại thấy cậu đứng ngay trong phòng khách, thật không ngờ.”
“Ừ, mình cũng không ngờ đây là nhà bà ngoại cậu. Cậu vẫn thường về thăm bà à?”
“Ừm, cuối tuần mình về đây với bà.”
Mợ cậu đứng bên nghe một hồi, thấy không có gì thú vị bèn đi ra ngoài. Mợ vừa đi, Kiều Mục thở phào một hơi như vừa trút được một khối đá nặng trong lòng. Cậu nhìn bà ngoại lắp bắp, nhẹ nhàng an ủi bà: “Bà à, bà cứ an tâm, mợ rất tốt với con.”
Lời chưa dứt đã nghe tiếng mợ vọng vào: “Kiều Mục, mợ đi nấu cơm, trong nhà vệ sinh còn có một đống tã của bà chưa giặt. Cậu nhớ giặt cho sạch để tối có cái mà dùng.”
Mợ kêu Kiều Mục đi giặt tã?! Tần Chiêu Chiêu sững sờ, hai bàn tay Kiều Mục từ bé đến giờ chỉ lướt trên phím đàn, đúng kiểu bàn tay không vấy mưa xuân, vậy mà giờ mợ bảo cậu đi giặt tã? Nếu mẹ cậu còn, hẳn cậu về nhà bà ngoại chắc chắn không bị người ta kêu đi giặt tã bao giờ.
Kiều Mục không giận dữ, chỉ dịu dàng đáp: “Vâng, cháu sẽ giặt. Phải rồi mợ, cháu muốn giữ bạn lại ăn cơm, mợ làm thêm mấy món được không?”
“Ái chà! Nhà hôm nay có mua gì đâu, chỉ có mấy món thường thường đãi khách. Cũng may đây là bạn cậu, chắc không sao nhỉ?”
Được Kiều Mục giữ lại ăn cơm, Tần Chiêu Chiêu vô cùng vui mừng, có điều mợ cậu có vẻ không vui, cô cũng ngại không muốn ở lại quấy rầy, liền đáp vội: “Không cần đâu ạ, con phải đi đây, còn nhiều kem đánh răng phải tặng lắm ạ. Không phiền dì nữa ạ!”
“Có việc à, nếu bận thì cứ đi nhé, hôm nào rảnh tới chơi!”
Một câu mời đã bôi cũng không có, Kiều Mục có vẻ bất đắc dĩ, cũng không giữ Tần Chiêu Chiêu lại nữa. “Mình tiễn cậu xuống.”
Cậu tiễn cô xuống nhà, cô nhịn không được phải hỏi: “Kiều Mục, mợ thường bắt cậu giặt tã cho bà sao?”
“Ừ, thật ra nói mợ bắt thì không phải. Chăm sóc bà cũng là việc của mình, chẳng qua có lúc mợ…”
Kiều Mục không nói tiếp, dù sao phận con cháu nói người trên không tốt cũng không phải chuyện đúng, chỉ bất đắc dĩ thở dài. Tần Chiêu Chiêu không hỏi thêm.
Về ký túc xá, gương mặt Kiều Mục vẫn lởn vởn trước mắt Tần Chiêu Chiêu – đau buồn, bất đắc dĩ, đầy nhẫn nại.
Cậu không thân với mợ, mợ cũng chẳng đối xử tốt với cậu; vậy mà tuần nào cậu cũng về nhà bà. Cậu không muốn chạm mặt mợ nhưng vẫn về hỏi thăm bà, bởi vì trên đời này chỉ còn mình bà là người yêu thương cậu. Dẫu bà giờ bán thân bất toại, thần trí mơ hồ, bà vẫn là người thân thiết với cậu nhất; có giặt tã cho bà cậu cũng không oán hận.
Cô lại đau lòng vì cậu, đau lòng vì bàn tay vốn chỉ quen lướt trên phím đàn của cậu giờ phải chạm vào chậu tã bẩn. Nếu có thể, cô tình nguyện làm hết những việc đó cho cậu, giặt bao nhiêu cũng cam tâm.
Nửa tháng sau khi tặng kem đánh răng, cần quay lại các gia đình đã nhận để hỏi ý kiến khách hàng sau khi dùng thử. Sau khi hỏi thăm hết một lượt, Tần Chiêu Chiêu lại tới nhà bà ngoại Kiều Mục gõ cửa, vẫn là mợ cậu mở cửa. Hai bàn tay ướt sũng, bà đang giặt ga giường.
“Lại là cô à? Thăm hỏi cái gì? Kem đánh răng thế nào? Giờ tôi không rảnh để làm phản hồi cho cô đâu. Mới sáng ra bà cụ đã cho một bãi ra giường, giờ tôi còn bận giặt giũ.”
“Dì à, dì giúp con đi mà. Dì đang giặt đồ sao, có cần con giúp không?”
Tần Chiêu Chiêu xung phong, bà cũng không khách sáo. “Được chứ, tôi cầu còn chẳng được nữa kìa.”
Sau khi Tần Chiêu Chiêu giúp bà giặt xong đống đồ, bà cũng tỏ ra khách sáo với cô hơn, kể chuyện nhà và tố khổ cho cô nghe. Rồi lại than thở số mình không ra sao, thời thiếu nữ bị đuổi về nông thôn bào gỗ, khó khăn lắm mới về được Thượng Hải nhờ ông bà nội xin việc cho thì đến tuổi trung niên lại bị giảm biên chế. Một người có tuổi lại không bằng cấp, không năng lực như bà muốn tìm việc khác thật không dễ. Đã vậy mẹ chồng còn bị đột quỵ, nằm liệt cần người chăm sóc, chuyện gì cũng đến tay bà, ai bảo bà ở nhà rảnh rỗi chứ!
“Tôi đây muốn ở nhà chắc? Tôi cũng muốn kiếm việc làm, còn hơn ở nhà giặt tã thế này. Chẳng qua không có cách nào khác mà thôi! Giờ mà đi thì bà cụ ở nhà ai lo?”
“Sao dì không thuê người giúp việc ạ?”
“Thuê người giúp việc có dễ dàng gì đâu, nhất là chăm sóc người nằm liệt, thường xuyên tiếp xúc với những thứ hôi thối thế này. Muốn thuê phải bỏ cả đống tiền mới có người miễn cưỡng nhận, bỏ bao nhiêu tiền thuê người giúp việc chẳng thà tự làm. Ai bảo số tôi khổ chứ!”
Mợ nói một hồi, động đến chuyện là như vòi xả nước. Bà ở cái nhà này làm trâu làm ngựa chẳng được gì. Từ ngày bà cụ bị bệnh sinh ra lú lẫn, suốt ngày nghi ngờ bà xử tệ với Kiều Mục vì không cho cậu chìa khóa. Bà cảm thấy việc gì phải đưa chìa khóa, nhà lúc nào cũng có người, cậu về cứ gõ cửa là được rồi, cầm thêm chìa khóa làm gì? Hơn nữa, con trai thường hay qua loa đại khái, không cẩn thận đánh mất, nhỡ lọt vào tay trộm cắp không phải phiền toái sao?
“Cô nói xem thế có phải không?”
Nhìn mợ hung hăng cãi lý, Tần Chiêu Chiêu ngoài mặt gật đầu, trong lòng tự vấn: Nếu Kiều Mục là con trai bà, bà cũng không cho cậu ấy cái chìa khóa để cậu ấy về nhà lúc nào tùy thích sao? Bà ngoại lo lắng cũng có lý, không nỡ cho cậu một cái chìa khóa, rõ ràng là không hề coi cậu là người nhà.
Mợ còn oán hận bà trọng nam khinh nữ, chỉ yêu cháu ngoại không yêu Đình Đình con mợ. Bà coi cậu như bảo bối, có gì tốt cũng để dành cho cậu. Nói qua nói lại, cuối cùng mợ lôi cả Lăng Minh Mẫn ra nói. Mợ bảo nhìn qua thấy con bé xinh đẹp, đúng là tiểu thư cả đời chẳng động tay vào việc gì, lần nào theo Kiều Mục về đây cũng như khách. Một lần, hai lần còn coi con bé như khách chứ sau này bà cũng không khách sáo nữa, lúc bình thường bận bịu đành nhờ cô ta làm một chút, nhưng lần nào Kiều Mục cũng giành làm cả. Đã thế thằng bé còn bao biện cho con bé, nói cô ta chỉ là bạn gái mình, không có nghĩa vụ phải làm việc nhà thay cậu.
“Đúng là con bé không có nghĩa vụ, nhưng đã theo Kiều Mục về đây thì ít ra cũng giúp thằng bé một tí chứ? Cô nói có phải không?”
Lần này Tần Chiêu Chiêu gật đầu đồng ý. Sao Lăng Minh Mẫn không giúp Kiều Mục một chút? Nếu là cô, cô nhất định sẽ giành hết việc mà làm. Cô không nỡ để bàn tay biểu diễn của cậu phải đi giặt tã. Càng nghĩ càng thấy đau lòng, đau lòng vô cùng.