Không lâu sau, Tần Chiêu Chiêu bất ngờ được biết, thực ra Kiều Mục cũng không phải “ngoan” lắm.
Cuối tuần nọ, cô vẫn đến nhà bà ngoại Kiều Mục phụ đạo cho Đình Đình như thường lệ, vợ chồng Mục Tùng đang trò chuyện gì đó trong phòng khách, thấy cô đến, hai người liền nín thinh. Cô cũng không quan tâm, vào thẳng phòng Đình Đình giúp con bé học bài.
Cách một lớp cửa vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng người léo nhéo, có điều không thể nghe rõ hai người nói gì, cho đến tận khi mợ cao giọng: “Tôi không nói linh tinh đâu, có người tận mắt thấy hai đứa nó vào hiệu thuốc mua cái đó mà. Ông cứ chờ chuẩn bị lên chức đi!”
“Bà nhỏ mồm thôi!”
Mợ lại hạ giọng nhưng tiếng vẫn khá to: “Tôi đã bảo từ đầu rồi mà. Nó ở một mình, lại có bạn gái, sớm muộn gì chẳng gây họa.”
Tuy họ không nhắc tên nhưng Tần Chiêu Chiêu thừa hiểu hai người đang nói đến Kiều Mục. Cậu ở một mình, Lăng Minh Mẫn là bạn gái, nhưng hai người họ gây ra họa gì? Mà tới tiệm thuốc mua cái gì? Lòng ngập hồ nghi, bỗng được nghe câu “chuẩn bị lên chức” của mợ, cô giật mình sửng sốt.
Mục Tùng muốn lên chức, điều kiện tiên quyết là phải có cháu. Lẽ nào Kiều Mục và Lăng Minh Mẫn… Hai người họ… Đầu Tần Chiêu Chiêu đột nhiên trống rỗng.
Lúc Kiều Mục gõ cửa vào nhà, cậu hoàn toàn không để ý sắc mặt khác thường của cậu mợ, nói vài câu với họ rồi định quay vào phòng bà. Đột nhiên bị Mục Tùng gọi giật lại: “Kiều Mục, cháu qua đây, cậu có chuyện muốn nói.”
Thấy vẻ mặt cậu là lạ, Kiều Mục không hiểu gì, theo cậu vào buồng trong. Mục Tùng nhìn đứa cháu trước mặt, hồi lâu không nói năng gì. Đúng là lớn thật rồi, lần đầu gặp thằng bé còn quấn tã đỏ hỏn, giờ đã là chàng trai mười chín rồi. Mặt mũi thanh tú giống mẹ nó quá! Nhớ tới người chị không may qua đời sớm, ông không khỏi thở dài. Thấy cậu im lặng, Kiều Mục đành hỏi: “Cậu, có chuyện gì ạ?”
“Kiều Mục này,” Mục Tùng mở lời. “Cháu… và Minh Mẫn... gần đây thế nào?”
Kiều Mục ngẩn ra, sắc mặt thiếu tự nhiên. “Tốt ạ!”
Cậu đáp ngắn gọn, không lộ ra manh mối gì. Mục Tùng không biết làm thế nào, đành nói thẳng: “Hôm qua, người quen của mợ thấy hai đứa đi mua que thử thai, có thật vậy không?”
Thoáng chốc, mặt Kiều Mục đỏ bừng tới tận mang tai. Cậu cúi đầu không đáp, nhưng vẻ lúng túng của cậu đã là câu trả lời rõ ràng rồi.
Hai cậu cháu cùng không biết nói gì, căn phòng chìm trong yên lặng. Một lúc sau, Mục Tùng mới mở miệng: “Kiều Mục, cháu mười chín rồi, cậu là người từng trải, một số việc cậu có thể hiểu được. Cháu còn trẻ, nhất định bị kích động. Có điều, cháu và Minh Mẫn còn nhỏ, hai đứa vẫn đi học, chuyện kia… cần có biện pháp. Cháu hiểu ý cậu chứ?”
Đầu Kiều Mục rũ xuống, không nói không rằng. Cậu im lặng, Mục Tùng đành phải nói tiếp: “Có mấy chuyện cậu không biết phải nói sao với cháu, nhưng không thể không nói được. Ba mẹ cháu không còn, cậu không nói sẽ chẳng có ai nói cho cháu hết. À đúng rồi, rốt cuộc Minh Mẫn thế nào? Có thai hay không? Nếu có cũng đừng dối cậu. Hai đứa còn nhỏ, không hiểu chuyện mà tự tìm cách xử lý rất dễ xảy ra chuyện. Mau nói để cậu nghĩ cách.”
Kiều Mục đáp nhẹ: “Không ạ, chỉ sợ bóng sợ gió thôi.”
Mục Tùng thở phào, không có là may nhất, chuyện phiền toái thế này có đi nhờ người xử lý cũng không phải chuyện vẻ vang gì. Ông đành tiếp tục dặn dò các biện pháp, dẫu thấy không thuận miệng. Kiều Mục trước sau vẫn cúi đầu, yên lặng lắng nghe.
Hôm nay, Tần Chiêu Chiêu cũng không hiểu làm thế nào mình dạy xong cho Đình Đình được. Cô ra khỏi phòng Đình Đình vừa lúc Kiều Mục từ phòng cậu bước ra. Mặt đối mặt, gương mặt đỏ bừng của Kiều Mục lọt trọn vẹn vào mắt cô. Cậu có chút thiếu tự nhiên, chỉ gật đầu chào cô, rảo chân vào phòng bà ngoại, lập tức đóng cửa, xem ra cậu chỉ muốn yên tĩnh nói chuyện với bà.
Lần đầu tiên Kiều Mục biết Tần Chiêu Chiêu sắp đi nhưng không tiễn, hẳn cậu không rảnh để bận tâm tới cô. Khuôn mặt đỏ bừng và cử chỉ lúng túng ban nãy đã xác minh cho dự đoán của Tần Chiêu Chiêu.
Ôm trái tim bị chấn động, Tần Chiêu Chiêu một mình rời đi, bước chân rất nhẹ, trong lòng hốt hoảng. Đêm đó, Tần Chiêu Chiêu không sao ngủ được, chuyện của Kiều Mục và Lăng Minh Mẫn cứ xoay mòng mòng trong đầu, hai người họ có thể làm “chuyện ấy”! Cô thật sự không thể tin nổi.
Đến tận năm lớp mười, Tần Chiêu Chiêu mới biết “chuyện ấy” là chuyện gì. Rất nhiều người truyền miệng những nam sinh, nữ sinh thân thiết với nhau, thân tới độ như keo sơn đều đã làm “chuyện ấy”. “Chuyện ấy” là chuyện gì thì hầu như ai cũng biết, chẳng qua nam nữ sinh tuổi trẻ thơ ngây ngượng miệng không muốn nói thẳng là “làm tình” nên phải dùng “chuyện ấy” để tránh đi.
Ngày đó, Tần Chiêu Chiêu chẳng hiểu “chuyện ấy” nghĩa là gì, sau này mới biết đó là chỉ chuyện nam nữ sinh thân mật với nhau. Thân mật thì dễ hiểu rồi, có thể thấy vô số màn thân mật trên ti vi: ôm, hôn, vuốt ve, cởi áo… nhưng cảnh chỉ dừng lại ở đây, cùng lắm thì quay thêm cảnh lộ vai hay lưng trần chứng tỏ đã cởi hết áo quần. Những cảnh này đã khai sáng hiểu biết giới tính cho lũ trẻ choai choai, nhưng cũng chỉ nửa kín nửa hở làm người xem chỗ hiểu chỗ không.
Thứ Tần Chiêu Chiêu không thể hiểu nổi là vì sao các cô, các bác trong ti vi chỉ cần ôm ấp, hôn hít, vuốt ve nhau là có thể có con? Chuyện này vẫn khiến cô đau đầu không sao lý giải nổi. Giờ giáo dục giới tính cũng không nói rõ, chỉ nói cái gì nếu mà t*ng trùng gặp trứng sẽ thụ thai tạo ra một sinh linh mới. Cái chính là, nếu t*ng trùng và trứng tồn tại biệt lập trong cơ thể đàn ông và phụ nữ thì làm thế nao nó chui ra ngoài mà gặp nhau được đây? Lẽ nào lén chuồn ra khi ôm nhau hay miệng kề miệng lúc hôn?
Chớ cười Tần Chiêu Chiêu, ở cái tuổi thơ ngây ấy, có thể tưởng tượng được như cô là quá sức rồi.
Lên đại học, giữa Thượng Hải phóng khoáng, đâu đâu cũng thấy những chàng trai to gan. Tần Chiêu Chiêu thường xuyên gặp cảnh mấy đôi yêu nhau không coi ai ra gì, hồn nhiên ôm hôn trong sân trường. Ban đầu cô còn đỏ mặt tránh đi, sau này quen mắt rồi cũng không thấy lạ nữa. Có lần đang đi xuống, cô gặp một đôi quấn lấy nhau giữa cầu thang thư viện, hai người họ cản đường, cô không đi được, đành đứng chờ. Nhưng họ quấn nhau mãi không rời, cuối cùng cô không khách khí đi qua. “Phiền tránh đường!”
Về ký túc xá kể chuyện mua vui cho Tạ Á. Tạ Á nghe xong, nói: “Thế có là gì, buổi tối cậu cứ thử đi vòng quanh mấy xó xỉnh trong trường xem, còn to gan hơn thế nhiều. Lao công không ít lần quét thấy “áo mưa” đấy, rõ ràng là “lén xếp hình” mà.”
Tần Chiêu Chiêu trừng mắt. ““Lén xếp hình” là cái gì, sao tự nhiên lại dính tới đồ chơi thế?”
“Cậu không biết “lén xếp hình” là gì à?”
Tần Chiêu Chiêu khó hiểu lắc đầu, Tạ Á giải thích ngắn gọn: “Là trốn vào chỗ tối lén làm tình đó!”
Nói vậy, “lén” ở đây tức là lén lút, nhưng “xếp hình” là sao? Tần Chiêu Chiêu không hiểu nổi. Nhắc tới đề tài này, cô lại mang nỗi nghi hoặc bấy lâu ra thảo luận với Tạ Á, rốt cuộc làm thế nào t*ng trùng trong cơ thể đàn ông có thể kết hợp với trứng trong cơ thể phụ nữ?
Tạ Á suýt thì cười đến vỡ bụng. “Ôi trời ơi, Tần Chiêu Chiêu, hóa ra cậu chẳng hiểu gì à? Em gái ngây thơ quá! Rồi, nay chị đây sẽ “xóa mù chữ” cho em!”
Nghe Tạ Á phổ cập kiến thức “xóa mù chữ”, Tần Chiêu Chiêu đỏ mặt tía tai không tin nổi. “Ra là vậy sao?”
Rõ ràng Tần Chiêu Chiêu mù tịt khoản này.
Kiều Mục và Lăng Minh Mẫn, hai người họ đã làm “chuyện ấy”. Đây là một bước quan trọng trong quan hệ nam nữ, nhưng trong quan niệm của Tần Chiêu Chiêu, những chuyện này chỉ xảy ra sau khi đã kết hôn. Có điều, hai người họ lại làm trước, điều này khiến lòng cô rối như tơ vò.
Đêm sinh nhật mười chín tuổi của Kiều Mục, cậu và Lăng Minh Mẫn đã thực hiện nốt bước chuyển biến quan trọng cuối cùng, từ một cậu trai thành đàn ông.
Trước kia, hai người lần đầu nắm tay nhau, lần đầu ôm, lần đầu trao nhau nụ hôn mà tim đập thình thịch. Tất cả những lần đầu tiên ấy họ đều dành cho nhau, mãi đến tận bây giờ họ mới hoàn toàn có được nhau.
Là Lăng Minh Mẫn chủ động, Kiều Mục không phải kiểu con trai chủ động tấn công, cậu vẫn là chàng trai nhã nhặn biết thủ lễ, tuyệt đối không bao giờ đưa ra cái yêu cầu sặc mùi lợi dụng như thế này với cô gái mình thích. Hơn nữa, ba mẹ cùng mất, một năm qua cậu vẫn sống trong nỗi ám ảnh về tai nạn bất ngờ kia, trên mặt hiếm khi thấy nụ cười, chưa bao giờ có ý muốn làm “chuyện ấy” với Lăng Minh Mẫn.
Nhưng đêm đó, cùng ăn tối với Lăng Minh Mẫn xong, đưa bà ngoại về, cô nói có quà sinh nhật bí mật tặng cậu, nói hai người về nhà cậu thuê.
Lăng Minh Mẫn đã qua nhà Kiều Mục nhiều lần, cuối tuần thường xuyên ở lại nơi này, mỗi người ngủ một phòng. Kiều Mục sống trong phòng Mục Lan ngày trước, bao nhiêu đồ đạc vẫn như cũ, thậm chí đến cả chăn đệm mẹ đã dùng trước kia cậu cũng không nỡ giặt vì chúng vẫn lưu lại chút gì của mẹ. Lăng Minh Mẫn ở trong phòng cũ của cậu, gian phòng đó giờ hầu như toàn đồ của cô.
Trước khi đưa quà, Lăng Minh Mẫn buộc cậu phải nhắm mắt, cậu nghe lời, đến khi mở mắt thì nhất thời ngây người.
Đèn phòng khách đã tắt, chỉ còn ánh đèn hồng hồng dịu dàng trên tường. Lăng Minh Mẫn đứng cách cậu vài bước, hai má ửng hồng như cánh hoa đào, lông mi rủ xuống vì xấu hổ… Chiếc váy liền trên người cô đã không còn nữa, thân thể gợi cảm động lòng người chỉ còn bộ đồ lót đỏ tươi nổi bật trên làn da trắng như tuyết. Cô đứng trước mặt cậu như pho tượng ngọc được khắc tạc, như búp bê sứ đẹp đến thuần khiết, đẹp đến gợi cảm.
Ngây người một lúc, cậu không tự chủ được, đưa tay ôm cô vào lòng. Cơ thể cô toát ra một hơi ấm và hương thơm mê đắm lòng người, làn da mịn màng như lụa, tay chạm vào không nỡ rời đi.
Hai thân thể quấn chặt lấy nhau, môi cũng tự nhiên tìm tới môi. Không phải lần đầu Kiều Mục hôn Lăng Minh Mẫn nhưng nụ hôn này nồng nàn hơn những nụ hôn trước rất nhiều, nụ hôn nồng nàn giục người mê muội. Vừa hôn vừa cảm nhận cơ thể mềm mại của cô, máu trong người cậu sôi lên, như cồn gặp lửa đỏ, bùng cháy, không thể kiềm chế.
Đêm ấy, hai người cảm nhận những điều kỳ diệu trong nhau. Lần đầu nếm trái cầm, Kiều Mục gấp gáp, lóng ngóng, Lăng Minh Mẫn cũng không biết phối hợp ra sao, nhưng họ còn trẻ, tình yêu của những người trẻ với những thuần khiết và nóng bỏng cũng đủ đưa họ tới đỉnh khoái lạc.
Có lần đầu tất nhiên sẽ có lần thứ hai, thứ ba… Người trẻ tuổi khó có thể kháng cự lại thứ hoan lạc cực hạn này, và quên luôn hậu họa đi kèm, cho tới một ngày Lăng Minh Mẫn nói với Kiều Mục: tháng này đã muộn một tuần vẫn chưa thấy “bạn cũ” tới thăm, lẽ nào đã có thai rồi không?
Kiều Mục lập tức căng thẳng. Họ mới mười chín tuổi, sinh viên năm thứ hai, có thế nào Lăng Minh Mẫn cũng không thể mang thai, nếu không sẽ bị đuổi học. Nếu thật sự mang thai chỉ có thể phá bỏ.
Lăng Minh Mẫn sợ hãi. “Nghe nói làm vậy đau lắm!”
Kiều Mục hối hận. “Xin lỗi, là do anh không tốt.”
Cuối cùng, vì muốn biết Lăng Minh Mẫn có mang thai hay không, lại ngại không muốn tới bệnh viện kiểm tra, thương lượng xong, họ cùng tới tiệm thuốc mua que thử thai. Kết quả như được đại xá, may mắn, quả là may mắn, không dính, cả hai cùng thở phào. Nhưng Kiều Mục không ngờ chuyện hai người đi mua que thử thai lại bị người quen của mợ bắt gặp, kết quả bị cậu nhẹ nhàng “dạy bảo” một trận.
“Thật không ra sao, bị ai gặp không bị, lại bị đúng người quen của mợ anh. Miệng lưỡi bà ấy thế nào anh còn lạ gì, chẳng biết còn bao nhiêu lời khó nghe đang chờ em. Em mặc kệ, sau này không đến nhà bà anh nữa đâu!”