Hôm sau là sinh nhật Tần Chiêu Chiêu, cô cũng chuẩn bị mời khách.
Sinh nhật cô đương nhiên không thể hoành tráng như sinh nhật Phương Thanh Dĩnh được. Bạn cùng lớp chỉ mời Tạ Á, bên ngoài có thêm Kiều Mục và Lăng Minh Mẫn. Công bằng mà nói, cô cũng không nhiệt tình mời Lăng Minh Mẫn. Có điều, mời Kiều Mục thì không thể không mời luôn bạn gái cậu. Nhưng Kiều Mục nói chưa chắc Lăng Minh Mẫn đã rảnh, sợ không đến được.
Cô cẩn thận hỏi: “Thế… cậu đến được chứ?”
“Ừ, đến được.”
Kiều Mục khẳng định như vậy khiến Tần Chiêu Chiêu sung sướng ngập lòng. Sau lần tới bệnh viện thăm cậu, hai người chưa gặp lại nhau. Kiều Mục và Lăng Minh Mẫn hòa thuận với nhau, đương nhiên cô tự biết không tiện đi tìm cậu, cũng rất ít nhắn tin qua lại. Lần trước, cậu nằm viện mấy hôm, cô nhắn tin hỏi thăm tình hình, kết quả người nhắn lại là Lăng Minh Mẫn, nội dung vô cùng khách sáo: Mình là Lăng Minh Mẫn, Kiều Mục khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu đã quan tâm.
Vì thế, Tần Chiêu Chiêu không nhắn tin cho Kiều Mục nữa. Có điều, cô thật sự rất nhớ cậu, sinh nhật này tính toán mời khách cũng vì muốn mượn cớ quang minh chính đại hẹn gặp cậu mà thôi. Gặp mặt lần này Tần Chiêu Chiêu có hai món lợi. Thứ nhất, cô sẽ mặc bộ xường xám mới mua, để cậu thấy cô cũng có lúc xinh xắn, dễ thương. Thứ hai, người đi dự sinh nhật không ai đi tay không, chắc chắn Kiều Mục sẽ mang quà theo, cô vô cùng hy vọng sẽ nhận được quà của cậu.
Lúc gọi điện mời, cô rất lo Kiều Mục sẽ bận không tới được, may mắn cậu khẳng định có thể tới, ngược lại Lăng Minh Mẫn không thực tâm mời có thể không đến được. Cúp điện thoại, cô không ngăn nổi ý cười trên mặt.
Tần Chiêu Chiêu chọn một nhà hàng McDonald’s để tổ chức sinh nhật. Cô và Tạ Á mang bánh ngọt tới trước, một lúc sau Kiều Mục cũng đến đúng giờ, Lăng Minh Mẫn quả thật không tới. Cô vui vẻ đứng lên vẫy gọi, cậu đi về phía cô, kinh ngạc mỉm cười. “Tần Chiêu Chiêu, hôm nay cậu xinh quá!”
Thoáng chốc, mặt cô đỏ hồng, ngượng ngùng, vui mừng và ngọt ngào. Rốt cuộc cũng có ngày cô xinh đẹp đứng trước mặt Kiều Mục, nhận được lời khen của cậu. Bất kể lời khen này là thật lòng hay khách sáo, cô đều vô cùng vui vẻ.
Kiều Mục tặng cô một món quà nhỏ gói rất đẹp. “Sinh nhật vui vẻ nhé, mong cậu sẽ thích!”
Tuy chưa mở quà nhưng Tần Chiêu Chiêu vui mừng vô cùng. “Ngại quá, để cậu phải tốn kém rồi. Là cái gì mình cũng thích hết, chỉ cần…” Vốn cô muốn nói: “Chỉ cần là đồ cậu tặng” nhưng lời ra tới miệng lại bị sửa ngay: “Chỉ cần có người tặng, không phải mình bỏ tiền.”
Quà của Kiều Mục là một hộp nhạc dương cầm bằng gỗ thô, vặn dây cót, tiếng nhạc Auld Lang Syne[1] vang lên du dương. Tần Chiêu Chiêu thích lắm, không nỡ rời tay. Tạ Á cười cười. “Kiều Mục, cậu học đàn, đến tặng quà cũng tặng dương cầm bỏ túi thế này.”
[1] Vốn là một bài thơ Scotland được Robert Burns sáng tác năm 1788 và được phổ nhạc thành một ca khúc cổ truyền. Bài hát được biết đến ở nhiều quốc gia, đặc biệt là các nước sử dụng tiếng Anh. Người ta thường hát bài hát này trong thời khắc Giao thừa để bắt đầu một năm mới, đồng thời nó cũng được sử dụng khá rộng rãi trong các đám tang, lễ tốt nghiệp, và dùng như một cách nói lời chia tay hoặc kết thúc cái gì đó.
Kiều Mục nói chiếc dương cầm này là cậu mua ở đảo Cổ Lãng, Hạ Môn lúc đi nghỉ mùng Một tháng Năm; hôm nay là sinh nhật Tần Chiêu Chiêu, cậu không biết nên mua gì mới hợp, đành lấy nó ra làm quà sinh nhật.
Tần Chiêu Chiêu nghe vậy càng thích hơn, chiếc dương cầm bé nhỏ được Kiều Mục mang từ Cổ Lãng xa xôi về, hẳn là đồ cậu rất yêu thích. Vậy mà cậu có thể tặng cho cô, thật tốt quá!
Lúc cắt bánh, Tần Chiêu Chiêu cắt cho Kiều Mục một miếng lớn. Bánh sữa tươi cô đặc biệt mua ở tiệm Hồng Bảo Thạch chỉ vì cậu thích ăn.
Ăn xong miếng bánh, Tạ Á kiếm cớ đi trước, trước khi đi còn nháy mắt vài cái với Tần Chiêu Chiêu. Đây là cơ hội Tạ Á đặc biệt tạo ra để cô và Kiều Mục có thể ở riêng bên nhau. Mặt hơi hồng, tim hơi loạn nhịp, cô không biết nên nói gì với Kiều Mục, chỉ có thể mời cậu ăn thêm: “Bánh ăn ngon chứ? Để mình cắt cho cậu thêm miếng nữa.”
“Không cần đâu, còn chưa ăn hết miếng này.” Hình như Kiều Mục ăn không khỏe lắm, đĩa bánh trước mặt mới lấy một quả anh đào.
Tần Chiêu Chiêu ngẩn người, sực tỉnh. “Sao hôm nay Lăng Minh Mẫn không có thời gian vậy? Gần đây cô ấy bận gì sao?”
“Cô ấy bận học thêm tiếng Anh. Cô ấy được nhà trường cử sang làm sinh viên trao đổi ở Hồng Kông, nghe nói bên đó giảng bài hoàn toàn bằng tiếng Anh nên gần đây cô ấy mất ăn mất ngủ lo luyện tiếng Anh.”
Lời Kiều Mục làm Tần Chiêu Chiêu bất ngờ vô cùng. “Lăng Minh Mẫn sắp đi Hồng Kông sao? Bao giờ đi? Đi bao lâu?”
“Đầu năm sau, đi khoảng nửa năm.”
Tần Chiêu Chiêu buột miệng. “Đi nửa năm, cậu để cô ấy đi à?”
Kiều Mục trầm mặc một lúc mới miễn cưỡng cười. “Cô ấy muốn đi, mình muốn giữ cũng không được. Dù sao đây cũng là cơ hội tốt.”
Quả thật, được sang Hồng Kông học nửa năm đúng là một cơ hội hiếm có để mở rộng tầm mắt. Thấy bộ dạng miễn cưỡng cười cười của Kiều Mục, Tần Chiêu Chiêu biết cậu không nỡ để Lăng Minh Mẫn đi, nhưng cậu cũng chẳng có lý do gì để ngăn trở cô.
Lúc trở về ký túc xá, Tần Chiêu Chiêu rầu rĩ không vui, Tạ Á cảm thấy kỳ lạ. “Sao vậy, nãy ở cạnh Kiều Mục không vui sao?”
Tần Chiêu Chiêu thở dài, kể lại mọi chuyện cho Tạ Á nghe, cô không nghĩ ngợi đáp thẳng: “Có cơ hội qua Hồng Kông làm sinh viên trao đổi, ai chẳng muốn đi, là mình mình cũng đi. Kiều Mục đâu cần phải buồn, cũng chỉ đi nửa năm, nhanh ấy mà.”
Lời của Tạ Á khiến Tần Chiêu Chiêu thở dài tiếp, cô không hiểu vì sao cả Tạ Á và Lăng Minh Mẫn đều lựa chọn sẽ đi không chút do dự như vậy, nếu cô là bạn gái Kiều Mục, cô sẽ không nỡ rời xa cậu. Dù có là Hồng Kông, nếu không có cậu ở bên thì có gì hay đây? Hai người thật lòng yêu nhau, một ngày không gặp tựa ba thu, xa cách nửa năm, cảm giác “một mối tương tư, hai nơi sầu” hẳn rất khó chịu.
Ý kiến của Tần Chiêu Chiêu khiến Tạ Á lắc đầu không thôi. “Cậu quá đề cao chuyện yêu đương, vì yêu mà ném bỏ mọi thứ. Sau này ai lấy được cậu đúng là có phúc, cậu nhất định có thể đồng cam cộng khổ, không tách không rời. Cầu trời phù hộ cho cậu không gặp phải loại không ra gì, nếu không đời này của cậu bị tình yêu làm cho thê thảm mất.”
Phương Thanh Dĩnh tới tìm Tần Chiêu Chiêu, nói rằng anh họ Tôn Lương Tài của cô muốn làm quen, kết bạn khiến cô ngây ngẩn cả người. Thời buổi này, cái gọi là làm quen, kết bạn cũng chính là có ý thử hẹn hò. Tôn Lương Tài có thể để mắt đến cô, chẳng lẽ truyện cô bé Lọ Lem trong cổ tích có thể diễn ra giữa đời thực sao? Hôm anh ta đưa mọi người về, cô và anh ta chẳng nói với nhau câu nào. Cô vừa không xinh đẹp không hoạt bát, chẳng hiểu anh ta ưng cô ở điểm gì.
Phương Thanh Dĩnh nói, Tôn Lương Tài thích nét giản dị của cô, anh ta thích những người con gái an phận, nề nếp như cô.
“Đó là anh họ xa của mình, quê ở Trữ Ba. Tốt nghiệp trung học, anh ấy tòng quân làm lính mấy năm, phục viên rồi làm lái xe ở công ty ba mình. Anh ấy rất tốt, giỏi chịu khổ, chịu khó làm ăn, rất tiết kiệm, đã mua được một căn nhà hai phòng ở Thượng Hải. Anh ấy là con trai duy nhất, ba chị gái đã lấy chồng, trong nhà chỉ còn mẹ già, không có gì là gánh nặng. Cậu thấy sao? Hay là làm quen thử đi?”
Tần Chiêu Chiêu tỉnh ngộ, khó trách Tôn Lương Tài lại để ý cô giữa đám nữ sinh trang điểm xinh đẹp. Hóa ra anh ta không phải “tinh anh xuất chúng[1]” như Thường Khả Hân hay Chung Hồng Mai tưởng, mà chỉ là một người bà con xa ba ngàn dặm của Phương Thanh Dĩnh. Nhà cô giàu đến đâu cũng chẳng liên quan gì tới anh ta, cùng lắm anh ta cũng chỉ là người làm thuê mà thôi. Muốn đi tìm bạn gái, đương nhiên anh ta sẽ chọn những cô gái khuôn phép, hiền lành, tử tế.
[1] Nguyên văn: (Toàn thạch vương lão ngũ): từ này dùng để ám chỉ người đàn ông độc thân, phong độ, học thức, có tài, có tiền, hoặc là gia đình có tiền có thế. Ở Hồng Kông hay gọi những người đàn ông này là “Kim cương độc thân”.
Trước còn tưởng câu chuyện nàng Lọ Lem trong cổ tích đang diễn ra giữa đời thực, hóa ra chỉ là câu chuyện một anh thanh niên Trữ Ba muốn tìm một cô gái quê cần cù, chất phác mà thôi.
Tần Chiêu Chiêu lấy cớ đang học đại học, không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương để từ chối. Phương Thanh Dĩnh cũng không ép buộc. “Mình cũng không muốn quản chuyện này, nhưng mẹ mình nói anh họ đã có lời nhờ, mình nên tìm cậu nói giúp vài câu. Cậu không muốn cũng không sao, coi như hai người không có duyên.”
Tạ Á nghe Tần Chiêu Chiêu kể lại những lời Phương Thanh Dĩnh nói thì bật cười. “Cứ tưởng là hoàng tử BMW, hóa ra chỉ là anh lái xe quèn. Xem ra đi xe đẹp cũng chưa chắc đã giàu có. Phen này Thường Khả Hân, Chương Hồng Mai và Từ Anh xun xoe uổng công rồi.”
Thời gian thấm thoắt trôi đi, lại sắp tới kỳ nghỉ đông.
Tết Dương lịch 2003, Tần Chiêu Chiêu gửi tin nhắn chúc Kiều Mục năm mới vui vẻ. Cậu chưa trả lời, cô cảm thấy cô đơn, liền mang chiếc dương cầm nhỏ ra vặn dây cót, mỗi lần vặn dây cót là bản nhạc Auld Lang Syne lại thánh thót vang lên.
Một lúc lâu sau, Kiều Mục mới gọi lại: “Ngại quá, nhà ga ồn quá không nghe thấy tiếng tin nhắn đến.”
“Cậu đến ga làm gì?”
“À, đi qua thôi, tiện xem có kiếm được vé về quê mấy ngày nghỉ không. Năm nay mình về quê ăn Tết.”
Tần Chiêu Chiêu sửng sốt. “Cậu định năm nay về quê ăn Tết à?”
“Ừ, mình và Minh Mẫn cùng về, nhân tiện quét tước mộ ba mẹ.”
Tần Chiêu Chiêu biết rõ, sau Tết Lăng Minh Mẫn sẽ đi Hồng Kông. Nếu kỳ nghỉ không thể ở cạnh nhau, Kiều Mục sẽ phải chia tay cô giống như năm ngoái. Đương nhiên, cậu không nỡ bỏ qua những khoảnh khắc cuối cùng hai người được ở cạnh nhau.
Kiều Mục muốn về quê ăn Tết, Tần Chiêu Chiêu hy vọng có thể đi tàu với cậu; đang định hỏi hai người họ sẽ đi chuyến nào, ngày nào nhưng lời tới miệng không nói tiếp được nữa. Cô biết Lăng Minh Mẫn không thích đi cùng mình; hơn nữa, hai người họ sắp chia tay, nhất định Kiều Mục cũng muốn tận hưởng những khoảnh khắc chỉ có hai người. Cô không nên quấy rầy thì hơn.
Kỳ nghỉ càng lúc càng tới gần, mẹ cô gọi điện thoại hỏi con gái có mua được vé tàu về nhà hay không. Tần Chiêu Chiêu nói: “Mẹ yên tâm, con mua được vé rồi. Nhưng con không nói ngày cụ thể được, nếu không ba mẹ lại cả đêm không ngủ ngon.”
Mỗi lần Tần Chiêu Chiêu từ Thượng Hải về quê đều mất mười mấy tiếng, phải nghỉ qua đêm trên tàu. Một đêm này Tần mẹ không sao yên lòng; đêm không dám ngủ, động khẽ là tỉnh, cầm đèn pin soi đồng hồ. Mấy giờ rồi? Không biết giờ này tàu đi đến đâu rồi? Cả đêm trằn trọc thức dậy mấy lần, có khi tỉnh rồi không ngủ lại được nữa, đành sốt ruột chờ trời sáng… Con trẻ lặn lội xa xôi, cha mẹ ở nhà lo lắng khôn nguôi, chính là như vậy sao?
Tần Chiêu Chiêu biết vậy nên mua vé xong dứt khoát không nói rõ ngày về, sợ ba mẹ ăn ngủ không yên.
“Con bé này, con không nói rõ, ba mẹ không biết hôm nào con mới về, vậy không phải ngày nào cũng lo lắng không ngủ được sao. Nói mau đi!”
Nói vậy cũng phải, nhưng Tần Chiêu Chiêu tuyệt không báo ngày về, chỉ lặp đi lặp lại: “Ba mẹ không cần lo đâu, con ở trên tàu rất an toàn. Ba mẹ cứ ngủ cho ngon!”
Đã nói rõ ràng nhưng ngày Tần Chiêu Chiêu về, đón cô vẫn là mẹ với hai quầng mắt thâm đen. Tuy buổi tối ngủ không ngon giấc nhưng tinh thần bà vẫn rất tốt, vui vẻ ra mặt. “Con về rồi à, chắc đói lắm nhỉ? Mau cất đồ rồi ăn cái gì đi, mẹ có luộc bánh chẻo cho con đấy!”
Bánh chẻo mẹ tự tay gói. Tuy trong siêu thị vẫn bán các loại bánh chẻo gói sẵn nhưng bà sợ các loại bánh làm qua máy móc này không ngon, không đủ nguyên liệu, thà mình tự nhào bột, băm nhân, gói thành miếng bánh thật ngon, cắn một miếng hương vị thơm tho đầy miệng còn hơn. Tần Chiêu Chiêu ăn liền một mạch mười mấy cái. “Mẹ, ngon quá!”
Vì hai năm qua, Tần Chiêu Chiêu chỉ về nhà ăn Tết, tính ra một năm ở nhà gần được một tháng nên ba mẹ đón tiếp cô như khách quý, ngày nào cũng nấu đồ cô thích ăn, tuy chỉ là vài món rau dưa thường ngày. Ví như cô thích ăn rau dền, nhất là rau dền mùa đông của vùng. Từ nhỏ cô ăn rau dền không biết chán, về nhà ngày nào ba cô cũng mua rau cho cô ăn. Rau dền phải non, phải mập mới ngon; dân trồng rau quanh vùng mang những thứ rau như vậy tới chợ sẽ nhanh chóng bán hết. Vì vậy, muốn có rau ngon nhất định phải đi chợ sớm; ba cô không ngại ngần ngày ngày dậy sớm đi chợ mua đồ ngon cho cô.
Có hôm, Tần Chiêu Chiêu còn đang ngủ đã mơ màng nghe được ba mẹ nói chuyện ở gian ngoài, giọng rất vui vẻ. “Mình xem, hôm nay mua được rau dền rồi này. Rau vừa mập vừa non. Tôi mua hai mớ.”
“Hai mớ là đủ rồi, mỗi bữa xào một mớ, Chiêu Chiêu tha hồ ăn.”
Tần Chiêu Chiêu cuộn mình trong chăn nghe, trong lòng vô cùng ấm áp, hạnh phúc… Có ba mẹ ở bên, thật tuyệt biết bao!
Lúc đi dạo với mẹ, Tần Chiêu Chiêu gặp Viên Viên mà không nhận ra. Cô bé mười một, mười hai tuổi, duyên dáng, yêu kiều như nhành dương liễu mới trổ. Cô đi cùng bạn bè, ai nấy đều hoan hỉ, riêng mình cô không nói chẳng cười, mặt lộ rõ vẻ bi thương.
Mẹ kể cho cô nghe năm ngoái Kiều Diệp – mẹ Viên Viên – đi khám, phát hiện bị ung thư cổ tử cung, giờ nhà họ u ám lắm.
“Năm ấy mẹ Kiều Diệp cũng qua đời vì bệnh này. Nghe nói bệnh này di truyền, xem ra đúng thật. Kiều Diệp cũng khổ, mười một tuổi được biết mẹ mắc bệnh, đến giờ mình mắc bệnh con gái cũng đúng mười một tuổi. Tội nghiệp quá!”
Tần Chiêu Chiêu nghe mà ngây người. Dù cô không thích Kiều Diệp lắm nhưng chị ta vẫn còn rất trẻ, con gái đang học tiểu học, lại mắc bệnh nan y chẳng sống được bao lâu nữa. Chuyện này… thật sự rất đáng thương!
Không biết Kiều Mục có biết chuyện này không? Nếu biết hẳn cậu cũng thờ ơ. Trước nay cậu và Kiều Diệp gần như không có tình cảm chị em, sau khi ba mẹ qua đời thì coi nhau như kẻ thù. Đã là kẻ thù, làm gì có chuyện quan tâm, lo lắng.