Thời gian này Tần Chiêu Chiêu rất năng qua chỗ Kiều Mục, giúp đỡ cậu chăm sóc bà ngoại. Tháng Bảy nghỉ hè, hầu như ngày nào cô cũng tới.
Kiều Mục nhận chăm sóc bà, tạm thời cũng chưa thể đưa bà về nhà cậu Mục Tùng được. Đình Đình xảy ra chuyện, mợ giận đến tăng huyết áp, bác sĩ yêu cầu nghỉ ngơi nhiều; Đình Đình mới nạo thai xong cũng cần nghỉ ngơi một tháng. Cậu Mục Tùng vừa đi làm vừa chăm vợ, lo cho con cũng như chong chóng, lấy đâu ra thời gian chăm sóc bà. Chí ít, cậu cũng phải lo cho bà hè này.
Tần Chiêu Chiêu tình nguyện giúp đỡ cậu chăm sóc bà, vì dịch SARS nên các đơn vị không dám tùy tiện tìm thêm người làm công mùa hè. Dù sao cô cũng không tìm được việc làm phù hợp, tới giúp Kiều Mục chăm sóc bà cũng là việc nên làm.
Kiều Mục ái ngại. “Không tìm được việc làm, cậu có thể về quê mà. Nghe nói bệnh không lan tới quê, cậu cứ về nghỉ hai tháng thì hơn.”
“Tiền đi đi về về không hề rẻ, hơn nữa tàu xe đông người càng dễ lây bệnh, hôm trước mẹ mình gọi điện nói hè này đừng về, cứ ở lại Thượng Hải. Kiều Mục, bạn cũ không cần khách sáo với nhau, dù sao mình cũng rảnh, coi như giúp cậu.”
Kiều Mục vẫn chần chừ, Tần Chiêu Chiêu nghĩ rồi nói: “Nếu không, coi như cậu thuê mình vậy. Dù sao mình cũng không tìm được việc, coi như đến đây làm thuê chăm sóc bà. Được chứ?”
Nghe nói vậy, Kiều Mục cũng không thoái thác nữa, cậu nghiêm túc thương lượng với Tần Chiêu Chiêu về “công việc” và thù lao. Cô mỉm cười. “Về tiền lương, coi như bạn học cũ tính rẻ cho cậu nhé!”
Mỗi tuần, Kiều Mục dạy thêm ở trường nghệ thuật vào các chiều thứ Hai, Tư, Sáu và hai ngày cuối tuần. Ngoài ra, tối thứ Ba, Năm, Bảy lại dạy thêm một học sinh ngoài; có người đến tận nhà học, có người phải đến tận nơi dạy nên cậu thường không ở nhà buổi chiều, đành nhờ Tần Chiêu Chiêu tới trông bà giúp.
Lịch làm việc dày đặc, Tần Chiêu Chiêu nhắc cậu đừng quá sức, cậu nói không việc gì, sẽ tự biết chừng mực. “Mình không thể ốm được, mình mà ốm thì ai lo cho bà.”
Trước kia, vì SARS mà Kiều Mục phải tạm ngừng việc gia sư, hiện tại muốn nhân dịp hè này kiếm thêm một chút. Tháng trước, chủ nhà tới thu tiền đã có ý muốn tăng tiền nhà, cậu còn muốn thuê tiếp, không kiếm thêm tiền không được.
Hằng ngày, Kiều Mục ở nhà luyện đàn buổi sáng, chiều vào trường nghệ thuật dạy thêm; buổi sáng Tần Chiêu Chiêu không tới quấy rầy cậu, cơm trưa xong mới đạp xe qua. Ban đầu, Kiều Mục thường đợi cô tới rồi mới đi, nhưng sau cảm thấy như vậy thật bất tiện, vì thế lén nhét chìa khóa ở phía trên cửa, nhìn không thấy, đưa tay sờ sẽ gặp. Bằng cách đó, Tần Chiêu Chiêu có thể vào nhà lúc nào cũng được.
Tần Chiêu Chiêu chăm lo cho bà ngoại Kiều Mục thật tận tâm, giống như đối đãi với bà ngoại mình vậy.
Nội dung công việc của cô rất nhiều, buổi chiều ngoài việc chăm sóc bà còn kiêm luôn làm cơm tối cho Kiều Mục, để cậu bận rộn một ngày về tới nhà là có cơm nước nóng sốt chờ sẵn. Ban đầu Kiều Mục còn ngại không muốn làm phiền cô, nhưng cô lấy lý do “làm lấy công” ra. “Bạn bè cũ với nhau, mình nhận tiền của cậu mà không làm gì thì thấy không an tâm.”
Ba lần bốn lượt, Kiều Mục đã quen lệ về nhà có cơm ăn ngay, thẳng thắn giao tiền cho Tần Chiêu Chiêu đi chợ mua đồ ăn, phụ trách nấu cơm tối. Cô hay mua đậu tương nhất, thường mua về tự mình tước vỏ, vừa tươi vừa sạch sẽ. Có điều làm vậy hơi phiền phức.
Nhưng cô không ngại phiền, ngược lại trong lòng còn cảm thấy thỏa mãn. Cô tình nguyện đối xử thật tốt với cậu, nguyện ý làm nàng tiên Ốc hiền lành, âm thầm chăm sóc cậu, giấu kín tình yêu vào tận đáy lòng.
Nghỉ hè, Tần Chiêu Chiêu “làm công” cho Kiều Mục, một tuần năm chiều đến trông bà và nấu nướng cho cậu. Tạ Á thấy vậy lắc đầu, thở dài.
“Cậu ấy à, để mình nói cho cậu biết cái gì mới tốt. Mình bảo cậu đi làm cùng công ty với mình thì không đi, ngày nào cũng chạy tới giúp Kiều Mục trông bà. Nếu cậu ta là bạn trai cậu thì không sao, cũng chẳng thiệt đi đâu. Nhưng cậu ta có phải bạn trai cậu đâu, cậu nói xem có phải cậu bị ngốc không?”
Hè này Tạ Á thần thông quảng đại xin được vào thực tập ở một tập đoàn danh tiếng. Sau hai tháng hè làm ở câu lạc bộ, quan hệ của Tạ Á không chỉ gói gọn trong trường mà mở rộng hơn rất nhiều. Cô quen biết nhiều người thành đạt, trong đó không ít người có ý với cô, nguyện dành cho cô rất nhiều ưu đãi. Suất thực tập mùa hè này cũng chính là một trong số những ưu đãi đó. Nghe nói cô được một vị tổng giám đốc giới thiệu, cấp trên của cô vuốt mặt phải nể mũi, vì thế đối xử với cô rất khách sáo.
Vừa có cơ hội, Tạ Á liền muốn kéo Tần Chiêu Chiêu đi cùng. “Thực tập hai tháng ở công ty lớn thế này chỉ có lợi chứ chả thiệt gì. Nếu làm tốt, năm thứ tư không cần học gì nữa, tranh thủ mà đi xin việc.”
Tần Chiêu Chiêu cũng biết đây là cơ hội hiếm có, Tạ Á tìm được chỗ tốt như vậy còn lo lắng cho cả cô khiến cô vô cùng cảm kích, nhưng Kiều Mục cần người trợ giúp, cô không nỡ bỏ mặc cậu. Việc làm sau này có thể tìm, còn chuyện của Kiều Mục đối với cô không thể nấn ná kéo dài được.
Tạ Á giận. “Cơ hội thế này không phải ngày nào cũng có đâu. Quan hệ của mình với lão tổng và các đổng sự[1] không hề dễ dàng. Mất cơ hội này, sau này muốn kiếm cũng chẳng được.”
[1] Thành viên ban giám đốc.
Ở câu lạc bộ, Tạ Á đối phó với khách khứa ra sao, rời nhiệm sở rồi duy trì quan hệ với họ thế nào, Tần Chiêu Chiêu không biết rõ. Tạ Á cũng không nói nhiều, chỉ có lần nhắc qua, nói vì cô không chịu bán mình cho vị khách nào nên rất nhiều vị khách cảm thấy hứng thú với cô. Bọn họ càng cảm thấy hứng thú, cô lại càng phải giữ mình. Nói theo cách của cô, đó là: “Đàn ông đều rất rẻ tiền, cái gì không chiếm giữ được mới là cái tốt”, vì thế có vài vị khách đặc biệt chết mê chết mệt cô. Cô cũng cân nhắc kĩ, rời câu lạc bộ rồi vẫn duy trì quan hệ với họ như bạn bè, thường xuyên nhắn tin gọi điện, cũng có lúc cùng ăn cơm.
“Mình học theo cách của Thường Khả Hân đấy. Đồng ý đi xem phim, ăn cơm, hát hò với mấy người kia, nhưng tuyệt đối chỉ dừng lại ở quan hệ bạn bè, không để bọn họ lấn lướt.”
Tạ Á cũng học được cách xảo trá như vậy khiến Tần Chiêu Chiêu bất ngờ. Cô ấy vốn là người thẳng tính, nghĩ gì nói đó. Nhưng tới giờ… có lẽ cuộc sống đại học đã dạy cho cô ấy nhiều điều.
Giữa tháng Tám, Thượng Hải nóng nực như cái lò nung. Mặt trời không ngừng thiêu đốt khiến thành phố nóng hầm hập.
Kiều Mục sợ bà ngoại nóng nực ăn không tiêu nên luôn mở điều hòa trong phòng bà. Có điều, có những ngày để sửa chữa mạch điện, cả khu sẽ bị cắt điện một ngày. Bà ngoại đã quen nằm phòng mát mẻ, tới giờ mất điện nóng nực thì không thể chịu nổi. Chiều hôm ấy, Tần Chiêu Chiêu cho bà ăn canh đậu xanh giải nhiệt, bà ăn chưa được bao lâu đã nôn ra đầy giường, miệng lúng búng rên rỉ.
Tần Chiêu Chiêu có chút lo lắng, gọi điện cho Kiều Mục không được, khi đi học cậu sẽ tắt máy. Hay là gọi 120? Cô lại chần chừ, nghe nói mỗi lần 120 điều động xe cấp cứu sẽ thu phí ít nhất là hai trăm đồng. Cô không muốn Kiều Mục phí tiền, xem tình hình bà cũng không quá nghiêm trọng, cô quyết định cõng bà ra ngoài bắt taxi tới bệnh viện. Cùng lắm chỉ mất mười mấy, hai mươi đồng.
Bà ngoại nằm liệt giường lâu năm, giờ giống như trẻ con cần người chăm sóc, ăn uống đầy đủ lại không hoạt động hao phí sức lực nên tăng cân chứ không giảm cân. Lúc Tần Chiêu Chiêu cõng bà lên, cảm giác như đang cõng một trái núi, bước vài bước mồ hôi đã ướt trán. Gắng hết sức cô mới đưa được bà xuống lầu, ra ngoài bắt taxi tới bệnh viện. Taxi qua lại rất nhiều nhưng không chiếc nào chịu dừng lại, thậm chí còn tăng tốc lướt nhanh qua mặt cô. Dù sao dịch SARS vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, chẳng lái xe nào tình nguyện chở người bệnh, chỉ sợ không cẩn thận rước bệnh vào thân. Cô cõng bà bắt xe nửa ngày trời dưới nắng hè chói chang, sức lực dần bị rút kiệt, mồ hôi rỏ như mưa, hai chân bắt đầu run rẩy.
Lúc này, một chiếc xe tấp tới dừng lại bên cạnh cô. Không phải taxi mà là một chiếc xe rất sang trọng, người lái xe còn khá trẻ, trông khá quen. Anh ta khoát tay, đỡ bà ngoại trên lưng Tần Chiêu Chiêu. “Tần Chiêu Chiêu, ai bị bệnh vậy? Có cần đưa tới bệnh viện không? Lên xe anh đưa hai người đi.”
Tần Chiêu Chiêu không biết vị cứu tinh này từ đâu rơi xuống, trong số người quen biết của cô không ai có được chiếc xe sang trọng như thế. Nhưng bất kể anh ta là ai, chỉ cần có xe cô sẽ lên.Giúp bà ngồi ngay ngắn ở ghế sau, Tần Chiêu Chiêu luôn miệng cảm ơn: “Cảm ơn anh! Thật sự cảm ơn anh!”
“Việc nhỏ đáng gì, đây là bà em à?”
“Là bà của bạn em, em trông giúp. Phải rồi, xin hỏi anh là…” Tần Chiêu Chiêu chỉ có cảm giác người này rất quen, nhưng không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
“Không nhớ anh à? Anh là Tôn Lương Tài, anh họ của Phương Thanh Dĩnh đây mà.”
Tần Chiêu Chiêu sực nhớ ra, hóa ra là Tôn Lương Tài. Hôm sinh nhật Phương Thanh Dĩnh, anh ta đưa mọi người về nhưng cô không nhìn thẳng mặt nên không nhớ hình dáng anh ra sao. Diện mạo anh ta quá bình thường, không có nét gì đặc biệt, rất khó để lại ấn tượng sâu sắc, gặp vài lần cũng chưa chắc đã nhớ.
“À, là anh… Thật ngại quá!”
Tần Chiêu Chiêu cảm thấy xấu hổ. Tôn Lương Tài còn nhớ cô, chủ động ra tay giúp đỡ mà cô lại không nhận ra anh ta đã là chuyện đáng xấu hổ. Lúc Phương Thanh Dĩnh chủ động giới thiệu anh họ cho cô, cô từng từ chối nhưng anh ta không hề bỏ mặc cô, càng nghĩ càng cảm thấy ngại ngùng.
Tôn Lương Tài cũng cười cười xấu hổ, tự giễu: “Anh tầm thường thế này, em không nhận ra cũng đúng thôi.”
Tần Chiêu Chiêu càng xấu hổ, không biết nên nói gì mới phải. Cô biết nói gì đây? Đúng là cô không thể nhớ nổi một người tầm thường như thế, nếu cứ cố gắng bao biện giải thích sẽ càng cảm thấy có lỗi với người nhiệt tình đưa họ tới bệnh viện. Từ lúc Phương Thanh Dĩnh “giới thiệu” tới giờ đã nửa năm, anh ta không còn ý đồ gì với cô nhưng vẫn tình nguyện giúp đỡ.
Tôn Lương Tài không nói gì, đạp ga nhanh chóng đưa hai người đến bệnh viện. Anh ta giúp cô cõng bà vào phòng cấp cứu, bác sĩ chẩn đoán bà ngoại không chịu được nóng nên bị cảm nắng. Cơ thể mất nước nghiêm trọng, phải truyền liền mấy chai nước biển cùng các loại thuốc. Tiền Tần Chiêu Chiêu mang theo không đủ mua thuốc men, anh ta lại chủ động cho mượn. Cô ngượng ngùng. “Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm! Anh lưu lại số điện thoại để em mang tiền trả.”
Tôn Lương Tài trao đổi số di động với cô. “Có chuyện gì gấp mà anh giúp được thì em cứ gọi cho anh. Có duyên quen biết, không thành gì thì ít nhất cũng có thể làm bạn tốt!”
Tôn Lương Tài chờ đến khi bà tiếp nước biển ổn định mới rời đi. Anh ta nói phải đi đón bà Phương Thanh Dĩnh, Tần Chiêu Chiêu rối rít cảm ơn, anh ta chỉ mỉm cười. “Em khách sáo quá!”
Lúc Kiều Mục nhận được tin, hồng hộc chạy tới nơi, bà ngoại đã truyền dịch sắp xong. Cậu rối rít cảm ơn Tần Chiêu Chiêu: “Tần Chiêu Chiêu, may mà có cậu ở đây, nếu không…”
Bà ngoại lớn tuổi, trước kia từng xuất huyết não; người già bị cảm nắng rất dễ gặp các biến chứng xuất huyết não, tắc nghẽn cơ tim, nghiêm trọng hơn có thể dẫn tới đột tử. Bệnh viện giữ bà lại theo dõi vài ngày.
Bà nằm viện cần mang một ít đồ dùng tới, Tần Chiêu Chiêu trông bà để Kiều Mục về lấy đồ. Cô sợ cậu không nhớ rõ cần lấy gì, liền mượn giấy bút viết một danh sách cho cậu: quần áo để thay, khăn mặt, đồ dùng, tã, phích nước, giấy vệ sinh, tinh dầu…
Kiều Mục nhận danh sách xem xét, hơi ngơ ngác, lúc sau sững sờ ngẩng lên nhìn Tần Chiêu Chiêu, tựa hồ không nghĩ được cần mang nhiều đồ như vậy. Cô giải thích: “Những thứ này nhất định phải có vì bà cần dùng. Cậu mau đi đi, đi đường cẩn thận.”
Tần Chiêu Chiêu không biết rằng Kiều Mục về nhà không bắt tay ngay vào dọn đồ mang tới bệnh viện cho bà mà lục lọi trong tủ tường nửa ngày, cuối cùng tìm được hai vật trong đống đồ cũ.
Một tấm thiệp mừng. Trên thiệp chỉ ghi một lời chúc đơn giản: “Kiều Mục, chúc cậu năm mới vui vẻ!”
Một phong thư. Nội dung cũng rất đơn giản:
Xin chào Kiều Mục,
Nghe nói năm nay cậu không về quê ăn Tết, thật đáng tiếc quá! Không biết cậu học organ electone thế nào rồi nhỉ? Chỉ còn hai, ba tháng nữa là tới kỳ thi vào các trường nghệ thuật chuyên nghiệp rồi, mình chúc cậu thi đạt thành tích tốt, có thể vào trường mà cậu mong muốn.”
Những dòng chữ xinh xắn trôi chảy trên mặt thiệp và trong thư giống hệt với nét chữ trong tờ danh sách, chỉ khác nét chữ trên thiệp và thư còn non nớt, còn nét chữ trong danh sách đã cứng cáp, chín chắn hơn nhiều.