Cuối cùng, Tần Chiêu Chiêu cũng đồng ý đi xem mặt. Lần đầu đi xem mặt, là mẹ ở quê chỉ đạo từ xa, đối tượng là cháu một người đồng nghiệp cũ của mẹ, tốt nghiệp đại học xong cũng chuyển tới Thâm Quyến công tác giống cô.
“Tiểu Hứa hơn con ba tuổi, đang sống ở tiểu khu Hạnh Phúc, phía bắc thành phố. Ba mẹ cậu ấy cũng là công nhân giống nhà mình, có hai chị gái đã lập gia đình, hiện giờ trong nhà chỉ còn quan tâm đến chuyện hôn nhân của cậu ấy. Ba mẹ cậu ấy cũng nghĩ giống mẹ, con cái muốn tìm đối tượng tốt nhất nên tìm người cùng quê, như vậy bất kể sau này các con có lưu lại Thâm Quyến hay cùng nhau về quê đều ổn cả. Mẹ đã cho cậu ấy số điện thoại của con, chắc cậu ấy sẽ hẹn gặp mặt làm quen. Con đừng tỏ ra khó chịu, phải tự nhiên, nền nã, thoải mái một chút nhé!”
Dù mẹ đã hết lòng hết dạ dặn dò, lúc gặp người thanh niên xa lạ tên Tiểu Hứa này, Tần Chiêu Chiêu vẫn không sao tự nhiên, nền nã cho nổi; cô ngượng nghịu và cẩn trọng như học sinh trung học mười bảy, mười tám tuổi.
Tiểu Hứa thoạt nhìn không thấy “tiểu” chút nào, giống Lão Hứa hơn; mới ba mươi tuổi mà tóc tai đã bắt đầu rụng. Tóc trên đỉnh đầu thưa thới ý chừng cần “địa phương viện trợ trung ương”. Không chỉ tóc rụng, còn thêm một cái bụng mỡ, càng khiến người ta có cảm giác anh ta già hơn tuổi; cứ cho là không tới bốn mươi, cảm giác ít nhất cũng phải ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi.
Tuy nói “trông mặt mà bắt hình dong” là không hay, nhưng vừa thấy bộ dạng Tiểu Hứa, lòng Tần Chiêu Chiêu đã lạnh quá nửa. Ấn tượng ban đầu không tốt, khó coi, trong lòng cô càng khó chịu. Coi mắt là một bước để tiến tới mục đích cuối cùng – hôn nhân, nhưng Tiểu Hứa tuyệt đối không phù hợp với tiêu chuẩn bạn đời trăm năm của cô, cô có phần ân hận sao lại đồng ý đi xem mặt anh ta.
Tần mẹ gọi điện hỏi con gái xem mặt xong cảm giác ra sao, cô tường thuật lại chi tiết những ấn tượng không tốt về Tiểu Hứa, liền bị mẹ giáo huấn: “Tìm đối tượng, quan trọng nhất là tâm địa, phẩm chất tốt; bề ngoài quan trọng gì. Tuy Tiểu Hứa tướng mạo bình thường nhưng nghe nói tính tình rất khá. Con đừng có vội nói không thích hợp như thế, hợp hay không phải ở cùng mới biết được. Cứ từ từ tiếp xúc với cậu ấy một thời gian đi đã.”
Tần Chiêu Chiêu vừa không thể lay chuyển được mẹ, vừa cảm thấy bản thân mình cứ trông mặt mà bắt hình dong cũng thật không hay, vì thế vẫn tiếp tục kiên trì qua lại với Tiểu Hứa. Cuối tuần thường xuyên hẹn gặp nhau cùng đi ăn cơm, dạo phố mua sắm hay xem phim.
Một đôi nam nữa quen nhau qua xem mặt, tiếp xúc bước đầu là gian nan nhất, ít ra Tần Chiêu Chiêu cảm thấy vậy. Hai con người nửa đời chẳng quen biết nhau thì lấy gì để tán gẫu chuyện trò, lại phải dốc gan dốc ruột tìm chủ đề để nói, nếu không, càng im lặng càng thấy ngượng nghịu, xấu hổ. Cô khó chịu là chuyện khỏi phải bàn cãi.
Càng đáng buồn là sở thích của hai bên hoàn toàn trái ngược nhau, chẳng bao giờ có thể cùng bàn một chuyện.
Cô nói rảnh rỗi thường đọc sách, anh ta than thở đọc sách ba trang là ngủ gật; cô kể lúc dư thời gian rất muốn được đi du lịch, anh ta càu nhàu du lịch là đốt tiền mua nợ vào thân; cô tâm sự không thích đàn ông say sưa rượu thuốc, anh ta bừng bừng không rượu không thuốc, lúc xã giao không đáng mặt đàn ông…
Đạo bất đồng bất tương vi mưu[1], Tần Chiêu Chiêu không thể kiên trì được nữa. Không ngờ, Tiểu Hứa thành thật bày tỏ thái độ trước: “Tần Chiêu Chiêu, anh thấy chúng ta làm bạn thích hợp hơn. Thật xin lỗi em! Anh cảm thấy chúng ta không hợp nhau lắm!”
[1] Nghĩa bóng là không cùng chí hướng hoặc sở thích thì không nói chuyên, hợp tác hay chơi chung với nhau được.
Tần Chiêu Chiêu cầu còn không được. “Đúng thế, em cũng thấy chúng ta làm bạn thì hơn.”
Đương nhiên, chuyện làm bạn này cũng chỉ là lời chót lưỡi đầu môi, chẳng ai muốn cố níu kéo làm bạn với nhau. Hôm đó chia tay nhau xong, Tần Chiêu Chiêu lập tức xóa số điện thọai của Tiểu Hứa, tin chắc anh ta cũng vậy. Từ đó về sau hai người không liên lạc với nhau nữa.
Sau Tiểu Hứa, Tần Chiêu Chiêu làm quen với Tiểu La.
Tiểu La là đối tượng do đồng nghiệp giới thiệu, anh ta là bạn học của bạn trai đồng nghiệp. Quan hệ lằng nhằng như vậy cũng không hay ho cho lắm, vì người giới thiệu cũng chẳng biết rõ về đối phương. Nhưng Tần Chiêu Chiêu không từ chối, hơn nữa coi như giúp đỡ đồng nghiệp cùng văn phòng, còn nói cái gì mà đi gặp mặt coi như thêm một người bạn là được rồi. Vì thế, cô đồng ý đi.
Tiểu La là người Giang Tô, ba mươi hai tuổi, làm về IT. Diện mạo không có vấn đề gì, chẳng qua anh ta hơi lùn, chỉ khoảng một mét sáu lăm, cô đi giày cao gót vào còn cao hơn anh ta.
Đồng nghiệp nghe bạn trai kể sơ lược về Tiểu La rồi tường thuật lại cho Tần Chiêu Chiêu, nói anh chàng này thu nhập rất khá, nếu không phải vì hơi thấp thì cũng không dây dưa tới giờ vẫn chưa tìm được người phù hợp.
Con gái ai chẳng thích đàn ông cao ráo, cảm giác như vậy thật an toàn; bởi thế mà đàn ông thấp thường rất khó kiếm người yêu. Hơn nữa, Tiểu La này vóc dáng không cao nhưng yêu cầu lại không hề thấp. Anh ta mong vợ tương lai phải xinh xắn, hiền lành, trên đảm việc nhà dưới quán xuyến việc bếp núc, còn muốn cô ấy phải có công việc tử tế, có thể cùng nhau góp tiền mua nhà, mua xe ở Thâm Quyến… Nếu thật có những cô gái đáp ứng đủ những yêu cầu trên, hẳn họ cũng chẳng ưng một người lùn như anh ta. Chắc chắn họ có thể kiếm được những người đàn ông có điều kiện tốt hơn hẳn.
Có điều lúc mới gặp Tiểu La, Tần Chiêu Chiêu không hề biết anh ta yêu cầu cao như vậy. Lần đầu gặp mặt, mặc dù cô có chút thất vọng về chiều cao của anh ta nhưng ngoài mặt vẫn cố coi như không có chuyện gì, vẫn lễ phép, dè dặt mỉm cười.
Tiểu La lúc mới gặp tương đối ưng ý cô, còn nói hiện tại những cô gái nhã nhặn, điềm đạm như cô không có nhiều. Làm quen xong còn hẹn gặp cô lần nữa, cô lại bắt đầu một màn làm quen vô cùng gian nan. Cũng may anh chàng này khá hơn Tiểu Hứa nhiều; kinh tế, chính trị, văn hóa, thể thao, quân sự quốc phòng, giải trí… bất cứ cái gì anh ta cũng có thể thao thao bất tuyệt, tránh cho cô một màn vất vả tìm chuyện để nói.
Biết cô thân mật với Tiểu La hơn so với Tiểu Hứa, Tần mẹ tranh thủ rèn sắt khi còn nóng. “Đã bảo con rồi mà, tình cảm có thể từ từ vun đắp. Con cứ dần dần nuôi dưỡng tình cảm với Tiểu La đi! Nếu hai bên cảm thấy vừa ý thì cuối năm tính toán hôn sự luôn!”
Tần Chiêu Chiêu dở khóc dở cười. “Mẹ, mẹ đừng có cuống lên thế, bọn con mới quen biết chưa được bao lâu.”
“Con đã chừng này tuổi rồi, mẹ có thể không cuống lên được chắc?”
Đàm Hiểu Yến cũng gọi điện trêu ghẹo cô: “Nghe nói cậu có bạn trai rồi hả, lúc nào mời mình đến uống rượu mừng đây?”
“Lấy đâu ra, chả biết gì về nhau, mới chỉ quen biết sơ sơ thôi, vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu.”
“Nếu tìm hiểu thấy ổn thì xúc tiến quan hệ nhanh một chút. Cậu cũng hai mươi bảy rồi, còn định vài năm nữa mới lấy chồng sao? Làm gì cũng phải mau mau lên.”
“Ôi trời, cậu với mẹ mình đúng là… Hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp!”
Quen biết được gần một tháng, thái độ của Tiểu La đột nhiên chuyển biến, lạnh nhạt hơn hẳn. Điện thoại qua lại ngày một ít, người cũng không thấy đâu, rõ ràng là muốn giữ khoảng cách với Tần Chiêu Chiêu. Cô không biết lý do, chẳng tiện hỏi. Ngày trước đồng nghiệp làm mối cũng không nói là xem mặt chính thức, chỉ bảo giới thiệu cho cô thêm một người bạn mới. Tiếp xúc làm bạn với Tiểu La nhưng hai bên vẫn chỉ trong giai đoạn tìm hiểu, chưa có ai nói: “Anh yêu em” hay “Em yêu anh”, thậm chí cùng đi dạo phố còn chưa bao giờ nắm tay nhau. Một khi cảm thấy hai bên không hợp có thể lập tức rút lui không cần báo trước. Giờ người ta không chủ động tới tìm cô, cô cũng tự hiểu ngầm, “người bạn” này không muốn tiếp tục qua lại với cô nữa. Cô cũng không có hứng thú với anh ta nữa, liền xóa số điện thoại lưu trong di động đi.
Tiểu La trở mặt lạnh nhạt, Tần Chiêu Chiêu cũng chẳng buồn giận. Dù sao cũng chỉ là một người đàn ông mới quen biết chưa đầy tháng, cảm tình chưa sâu đến độ khiến cô có cảm giác đau buồn. Cô chỉ không hiểu, ban đầu anh ta rõ ràng có cảm tình với mình, vì sao sau này lại không qua lại với cô nữa?
Cuối cùng, người đồng nghiệp cùng tìm hiểu được nguyên nhân thông qua bạn trai, hóa ra Tiểu La được người ta giới thiệu cho một cô kế toán người Giang Tô. Anh ta so sánh giữa Tần Chiêu Chiêu và cô kế toán này, thấy cô ta hơn cô nhiều, rõ ràng thích hợp với anh ta hơn. Anh ta cứ đứng trên phương diện lợi ích mà xét, cô gái này cùng quê nghĩa là thói quen sinh hoạt và khẩu vị nhất định là hợp nhau; hơn nữa lương kế toán cao và ổn định hơn hẳn, lấy nhau rồi hai vợ chồng cùng nhau làm lụng dành tiền mua nhà, mua xe sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Sau cùng, anh ta định sau này mở công ty máy tính riêng, nếu có vợ là kế toán cao cấp giúp đỡ sẽ tiện hơn nhiều.
Nguyên nhân này khiến Tần Chiêu Chiêu bất ngờ, chỉ biết cười khổ.
Cô cũng không trách Tiểu La, có gì đáng trách đây? Chuyện như vậy vốn thường thấy trong xã hội, nhất là ở các thành phố lớn, nam nữ trưởng thành bàn chuyện hôn nhân thì đối phương dung mạo ra sao, tính tình có hợp nhau hay không cũng chẳng quan trọng. Gia cảnh, thân thế, nghề nghiệp, thu nhập, tài sản… và những điều kiện kinh tế khác mới là nhân tố mang tính quyết định.
Vì thế, Tiểu La bỏ cô mà chọn cô nàng kế toán kia cũng phải thôi, dù sao so sánh kĩ ra thì cô nàng kế toán có lợi cho tương lai của anh ta hơn nhiều.
Lựa chọn như vậy rất thiếu lãng mạn nhưng thừa thực tế. Chẳng còn cách nào khác, người trưởng thành đều thực tế như vậy. Vì họ đã qua cái thời ảo mộng trăng hoa, trở thành khách giang hồ lão luyện rồi, mọi cân nhắc, phán đoán, lựa chọn đều phải dựa trên góc độ mang lại lợi ích cho bản thân.
Có thể lý giải lựa chọn của Tiểu La, cũng không chán nản vì mất đi một người theo đuổi mình, nhưng trong lòng Tần Chiêu Chiêu lại ngập một nỗi niềm chua xót, thê lương khó nói thành lời. Trong thế giới này, liệu người trưởng thành có còn thứ tình cảm chân chính, thuần túy hay không? Cái thứ tình cảm thành thật, thuần khiết, ấm áp không vụ lợi; thứ tình cảm xuất phát từ tận đáy lòng, không dính dáng tới vật chất liệu còn tồn tại? Hay chỉ còn trong những ảo tưởng, ước vọng xa vời?
Bước đường xem mặt chọn người yêu của Tần Chiêu Chiêu gập ghềnh, trắc trở bao nhiêu thì chuyện yêu đương của Kiều Mục và Phương Thanh Dĩnh ở Thượng Hải xa xôi lại thuận buồm xuôi gió bấy nhiêu. Trong thư hôm nay cô nhận được, hai người họ dự tính sẽ kết hôn, chọn ngày mùng Chín tháng Chín năm 2009, tam cửu hợp nhất, đúng là ngày tốt báo điềm lành thiên trường địa cửu.
Tin hai người kết hôn không làm Tần Chiêu Chiêu bất ngờ chút nào, cô đã sớm biết nếu Kiều Mục và Phương Thanh Dĩnh hẹn hò thì hôn nhân chỉ là chuyện sớm hay muộn. Dẫu biết vậy nhưng nhận được tin mừng, lòng cô vẫn cảm thấy trống rỗng vô cùng.
Tuy cô đã quyết tâm buông bỏ tình cảm dành cho Kiều Mục nhưng có thế nào thì những tháng ngày tươi đẹp nhất trong đời cô đã dành để hướng về cậu. Đó không phải thứ tình yêu “nhất kiến chung tình” mà là thứ tình cảm được bồi đắp, lắng đọng từng chút từng chút, là thứ tình yêu đã chống lại cả sự gột rửa dài lâu của dòng sông tháng năm. Vì thế, nghe tin cậu sẽ lấy vợ, cho dù đã tiên liệu từ trước nhưng cô vẫn không khỏi chấn động, âu sầu… Rốt cuộc, vẫn chưa từng một lần có được mà giờ cô đã mất cậu, mất cậu thật rồi.
Khó khăn lắm cô mới trả lời được bức thư kia, mười ngón tay đặt trên bàn phím lóng ngóng như người mới lần đầu học gõ chữ, liên tục nhập sai. Dần dần, bóng màn hình máy tính trong đáy mắt nhòe dần như nhìn qua làn nước mắt.
Cuối cùng cũng có thể trả lời, chỉ ngắn gọn vài câu: “Kiều Mục, chúc mừng cậu nhé! Phương Thanh Dĩnh là một cô gái rất tốt, hai người bên nhau nhất định sẽ hạnh phúc. Chúc hai người hạnh phúc dài lâu!”
Thư vừa gửi đi, Tạ Á đã online QQ, cẩn thận hỏi cô: “Gần đây vậy với Kiều Mục có liên lạc gì không?”
Rõ ràng Tạ Á hỏi vậy là bóng gió hỏi cô có biết chuyện Kiều Mục sắp kết hôn hay không.
“Có, mình biết cậu ấy sắp kết hôn rồi.”
“Cậy đã biết rồi à, mình vừa thấy tin offline báo Phương Thanh Dĩnh sắp kết hôn. Cuối cùng cô ấy và Kiều Mục đã đến với nhau. Chiêu Chiêu, giờ hẳn cậu buồn lắm nhỉ?”
Tần Chiêu Chiêu cố nén nổi xót xa. “Cũng tạm, thật ra mình đã sớm biết giữa mình và cậu ấy chẳng bao giờ có kết quả. Cái chính là mình vẫn tình nguyện đơn phương.”
“Giờ cậu ấy kết hôn rồi, cậu cũng hoàn toàn hết hy vọng. Chiêu Chiêu, đây cũng là một chuyện tốt với cậu.”
Đàm Hiểu Yến biết tin Kiều Mục sắp kết hôn cũng nói như vậy: “Cậu ấy sắp lấy vợ, thế thì tốt, vậy là cậu hết hy vọng rồi.”
Trong máy tính Kugou đang chạy Đợi em đợi đến hoa cũng tàn của Trương Học Hữu, tiếng ca thấm đẫm ưu thương chầm chậm rót đầy căn phòng:
…Mọi người đều nói với anh rằng: Tình yêu này sẽ chỉ vô vọng thôi, anh cũng biết em sẽ chẳng bao giờ thật lòng yêu anh. Kỳ thực anh chỉ mong lúc nào đó em sẽ nhớ tới anh, nhưng em lại cứ dần dần im lặng, chẳng nói một lời… Biết chăng em hỡi, em hỡi biết chăng? Anh đợi em, đợi đến hoa cũng tàn…
Nước mắt Tần Chiêu Chiêu tuôn trào theo lời ca, chảy mãi không ngừng.
Bạn bè đều nói Kiều Mục kết hôn là chuyện tốt đối với Tần Chiêu Chiêu, có thế cô mới mất hết hy vọng vào cậu, Đối với cậu, lòng này tuy đã chết nhưng đoạn tình cũ vẫn là thứ đáng để cô trân trọng. Giống như những bộ đồ đẹp đẽ năm xưa, cho dù không thể mặc được nữa, cô vẫn không nỡ bỏ đi. Bởi vì áo quần cũ bạc màu là do đã mặc nhiều năm, lưu lại hơi thở, mồ hôi, thậm chí là nước mắt của chính mình, làm sao cô nỡ bỏ đi đây? Kiều Mục vẫn luôn là người rất mực quan trọng trong lòng cô, một người bạn đáng trân quý. Tháng Chín này, cô sẽ đi Thượng Hải dự hôn lễ của cậu, sẽ thật lòng gửi lời chúc phúc chân thành nhất tới cậu.