Những Tháng Ngày Tuổi Trẻ

Chương 13

“Ai để cô vào đây? Tìm tôi có việc gì? Theo như tôi nhớ thì cô không có hẹn trước.” Jung YoonHo đối với cô gái trước mặt không có hảo cảm, ngược lại còn có chút thiếu kiên nhẫn.

“YoonHo~ người ta tới tìm anh ăn cơm mà.” Nói xong muốn dựa lại gần YoonHo nhưng lại bị YoonHo tránh được. Cô ta đảo mắt thấy JaeJoong đang uống sữa, liền khó chịu hỏi, “Cô gái này là ai?”

JaeJoong vừa nghe thấy hai từ “cô gái” đã muốn bạo phát. Cậu hận nhất người ta nói cậu là con gái, lớn lên như vậy đâu phải lỗi của cậu, chỉ vì gen di truyền của ba mẹ quá tốt thôi.

“Con mắt nào của cô thấy tôi là con gái hả? Có cần tôi cởi hết cho cô xem không?”

Jung YoonHo kéo JaeJoong vào lòng, vẻ lưu manh cười với JaeJoong đang tức giận, “Bảo bối, để anh thay cô ta kiểm tra em được không?”

Lần nào cũng bị đùa giỡn, JaeJoong đẩy YoonHo ra, đỏ mặt gào lên.

“Anh biến đi! Biến thái!”

“Cậu ấy là con trai, tuy diện mạo hơn người nhưng vẫn là con trai, không phải cô gái nào hết. Hơn nữa, cậu ấy là bảo bối của tôi.” Jung YoonHo quay ra nói với cô gái kia.

“Biến! Ai là bảo bối của thể loại biến thái như anh!”

“Con trai? Yun… YoonHo, anh… hai người…” Cô ta vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ là đồng tính luyến ái?

“Cô đoán đúng rồi đấy!” Lại ôm Kim JaeJoong vào lòng, giữ chặt không cho giãy dụa,

“Bảo bối à, không phải ngại, người ta biết rồi thì cứ thừa nhận đi. Hơn nữa chúng ta vừa “thân mật” xong, không lẽ em lại muốn phủ nhận à?”

“Khốn! Ai… ai thân mật với anh? Chuyện hồi nãy là không phải! Anh đừng có làm ô uế thanh danh trong sạch của tôi!” Chạm vào cổ một chút ai tính là “thân mật” chứ? Aiii… chỉ là một cái hôn nhẹ thôi mà.

Nhìn thấy hai người trước mắt đang “liếc mắt đưa tình”, cô gái này vô cùng căm tức. Chẳng lẽ thân hình “bằng phẳng” của tên con trai này còn tốt hơn của mình sao?

“Jung YoonHo! Cậu ta là con trai!! Hai người… hai người… chẳng lẽ em không hơn được thứ “màn hình phẳng” của cậu ta à?” Nói xong còn cố ý ưỡn ngực. Ý tứ rất rõ ràng, Cậu có ngực không?

“Màn hình phẳng”? JaeJoong nhìn nhìn ngực của cô ta, lại cúi đầu nhìn nhìn ngực của mình. YoonHo cũng cúi xuống nhìn ngực của JaeJoong. Thấy YoonHo nhìn chằm chằm ngực mình, JaeJoong vội vã dùng hai tay che lại, giống như YoonHo dùng ánh mắt mà lột được quần áo của cậu vậy. Rồi quay đầu giận dữ nhìn cô gái kia.

“Tôi màn hình phẳng thì làm sao?? Cô cho là chỉ bằng hai khối thịt trước ngực là có thể vô địch thiên hạ à?”

Đối với câu này của JaeJoong, YoonHo thực sự không nói nổi nên lời nữa, nên đành bỏ lại một câu, “Từ đầu tôi đã nói rõ tôi không có hứng thú với cô. Tôi phải đưa bảo bối nhà tôi đi ăn cơm, cô thích làm gì thì cứ tự tiện.” Sau đó kéo JaeJoong đi ra khỏi văn phòng.

Ngồi trên xe rồi, JaeJoong đột nhiên hỏi một câu làm YoonHo phá ra cười.

JaeJoong hỏi, “Anh bảo cô ta thích làm gì thì cứ tự tiện, nhỡ đâu cô ta “ đi tiện” luôn ở văn phòng anh thì làm sao?”

“Hahaha, Kim JaeJoong, thật không ngờ cậu cũng có khiếu hài hước thế đấy!”

“Biến! Kẻ vừa biến thái vừa 35 như anh không có tư cách nói tôi!”

~***~

Đến tiệm ăn lần trước, do tâm trạng xấu nên JaeJoong lại chọn toàn món đắt mà gọi cả một bàn. Ăn xong, vẫn là YoonHo đưa JaeJoong về nhà, nhưng đang đi trên đường YoonHo tự nhiên phanh xe đột ngột, khiến cho JaeJoong thiếu chút nữa đập mặt vào kính xe.

“Yah! Anh muốn mưu sát tôi à?? Có hận tôi cũng không được làm thế, phải làm sao cho tôi chết mặt mũi cũng dễ nhìn một chút chứ?”

“Bảo bối à, anh làm sao rời xa em được mà em nói thế!”

“Biến!”

“JaeJoong, nhìn đi!” Nhìn theo ngón tay của YoonHo, thấy được một tấm bảng treo trước cửa hàng nội thất. “Sale off 50%. Đi qua xem đi, vừa lúc tôi vừa chuyển nhà, còn chưa mua sôpha.”

JaeJoong vẻ khinh bỉ nhìn YoonHo, “Anh lắm tiền thế còn muốn đi mua đồ sale off?”

“Cậu nói không đúng rồi. Tôi là người kinh doanh, nếu có thể dùng nửa số tiền để mua thứ gì đó, tại sao phải dùng cả số tiền để mua. Cũng không có quy định là người có tiền không được mua đồ sale off đâu. Thôi đi qua xem nào.” Nói xong khoá xe để lại bên đường, lôi JaeJoong xuống xe.
Bình Luận (0)
Comment