Một chút cũng không có?
Cộng Công đột nhiên nhảy dựng lên, tim đập mãnh liệt như tuyết tan sau mùa đông. Sao y lại có thể quên? Vẫn còn Vũ a! Nhi tử của Cổn vẫn đang ở trên đời cần người nuôi nấng.
Hơn nữa lúc trước y vì xúc động bỏ lại đại quân một mình đuổi theo Trọng Lê, đám quân tạp nham kia vốn rất xấu xa. Hơn phân nửa là những tên tội nhân gian ác từ các phương vì lợi ích của bản thân mà kéo đến, hiện giờ kẻ cầm đầu nói triệt liền triệt, bọn chúng sao có thể cam tâm ngừng? Một đội quân long xà hỗn tạp dưới sự huấn luyện của y đã trở nên lớn mạnh, y buông tay lại thêm thiên binh đã rút lui, thế gian lâm vào một vòng hỗn chiến ngươi tranh ta đoạt, rất nhiều thủy yêu long tộc tứ xứ dấy lên hồng thủy không thua gì năm đó. Những điều này Cộng Công đều biết, chỉ là ba năm qua y bận báo thù nên không rảnh quan tâm.
Cho nên hiện giờ y sao có thể nghỉ ngơi? Còn có Vũ nữa! Lúc ấy y đem Vũ giao cho một con người, con người kia thuộc bộ tộc của mẫu thân Cộng Công, có lẽ là người duy nhất trong đại quân thật lòng trung với y, là cấp dưới y có thể giao phó. Nhưng vô luận có yên tâm thế nào cũng không thể bỏ mặt như vậy, ít nhất y cũng phải trở về liếc mắt một cái. Ba năm, con người thì đã biết đi rồi? Nha nha học nói rồi? Y muốn nhìn, không là y cần phải nhìn.
Vậy nên Cộng Công rời khỏi nơi y thiếu chút nữa vứt bỏ sinh mệnh của mình, đi về hướng quê nhà. Thời gian y nằm đó lâu lắm, nên dưới chân núi lưu lại một con sông lớn, chảy vào Trường Giang, sau được đặt tên là Mân Giang. Do là thuỷ thần trực tiếp hóa thành, cho nên Mân Giang cũng trở thành con sông khó thuần phục, khó cải tạo nhất trong hệ thống sông thượng du của Trường Giang thời xưa.
Một đường tránh đủ kiểu tranh đoạt rối loạn, Cộng Công trở lại cố hương ở hạ du Trường Giang. Lúc y đến là buổi chiều, thuộc hạ năm đó đã sớm chết trong cơn loạn lạc, hàng xóm nói với Cộng Công Vũ đang ở bờ sông bận bịu đắp đê.
Nghe nói như thế Cộng Công cười rộ lên — quả nhiên là nhi tử của Cổn, mới ba tuổi đã vội vã muốn giúp người rồi? Cộng Công đi về hướng bờ sông, nhưng khi y vừa đi tới, không hề nhìn thấy tiểu đồng ba tuổi muốn giúp lại gây phiền nào cả mà lại thấy một thân ảnh cực kỳ quen thuộc.
“Cổn?”
Cộng Công thất thanh la lên, một thân ảnh thanh niên to lớn đứng sừng sững bên bờ sông còn không phải Cổn thì là ai? Linh khí sẵn có đó có bao nhiêu quen thuộc, dung mạo chính trực kia có bao nhiêu nhớ thương. Y không ý thức được khóe mắt của mình đã muốn chảy xuống nước mắt, chỉ biết bản thân đã vọt lên. Gắt gao ôm chặt thân thể kia, ***g ngực duy nhất trong thiên địa có thể khiến y an tâm.
“Cổn! Cổn! Cổn!”
“Ngươi…”
“Ngươi đã trở lại! Ngươi vẫn còn sống trở lại!”
“Ân.”
Thân thể bị ôm có chút cứng ngắc, nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Cộng Công hoàn toàn không rảnh bận tâm đến phản ứng của đối phương, y chỉ biết là trong lòng dâng lên tư niệm cấp bách giống như con đê của sông lớn vốn ngăn trở toàn bộ thống khổ trên đời đã bị vỡ tung.
“Hảo, hảo, ngươi khóc…” Bàn tay cường tráng xoa xoa lưng Cộng Công, giống như đang dỗ hài tử, “Khóc xong nói cho ta biết…”
“Nói cho ngươi biết cái gì?” Cộng Công hàm lệ, có chút khó hiểu ngẩng đầu.
“Nói cho ta biết, ngươi là ai?”
Cộng Công giống như bị điện giật buông người kia nhảy ra. Cách ba thước, y mới chú ý người nọ không phải Cổn. Nam tử trước mắt cao hơn Cổn, cường tráng hơn Cổn, diện mạo cũng trẻ hơn lại mang thêm nhiều phần kiên nghị. Thanh niên này có chín phần giống Cổn, nhưng phần sai biệt duy nhất còn lại làm Cộng Công kinh ngạc đến ngây người. Hắn thật không phải là Cổn, trong hơi thở của Cổn không hề có thủy tính ôn hòa như vầy, điểm ấy Cộng Công rõ ràng nhất trên đời.
“Ngươi là… Vũ?” Cộng Công khàn giọng.
“Đúng vậy.” Vũ lộ ra nụ cười ôn hòa giống y như Cổn, chỉnh lại y phục bị làm loạn, “Ta nghĩ ngươi là lầm ta với phụ thân chăng?”
“Ta là ai…? Vậy là ngươi… không biết ta?” Sau khoảnh khắc ngắn ngủi không hiểu, Cộng Công nở nụ cười tự giễu, “Ta đã nói rồi… Làm sao có khả năng… Ta còn tưởng hắn đã trở lại…”
Tuy trên mặt cười, nhưng nước mắt vẫn giống như trân châu đứt dây liên tục rơi xuống.
Nếu vừa rồi là nước mắt ấm áp vì quá vui mừng thì đây là nước mắt tự giễu băng lãnh và tuyệt vọng. Cộng Công không hiểu, mình sao lại ngốc như thế? Ngốc đến mức tin rằng Cổn đã chết sẽ sống lại?
“Thật xin lỗi, mặc dù có người nói ta giống hóa thân của phụ thân hơn là nhi tử nhưng ta không có ký ức của hắn.” Vũ thực tự nhiên giơ tay áo thay Cộng Công lau nước mắt, “Ta từ lúc nhỏ chỉ biết cần phải trị thủy bình loạn, còn lại đều không nhớ rõ. Mỗi người đều nói ta kỳ lạ, ba ngày có thể nói ba tháng đã biết đi, thực ra là ta chỉ muốn nhanh chóng lớn lên. Vì thiên hạ còn có rất nhiều người đang chịu khổ.”
“Ngươi không nhớ rõ? Nhưng lúc trước là ngươi lên trời kể rõ tất cả mà?” Cộng Công nhăn lại hai hàng liễu mi, “Lúc trước, ngươi là rồng…”
“Thật có lỗi, không nhớ rõ.” Vũ ôn hòa cười, “Ta chỉ có ký ức sau khi trở thành hình dạng này.”
“Thì ra là thế…” Cộng Công đẩy tay áo không được sạch cho lắm của Vũ ra, không chú ý tới động tác Vũ lau nước mắt thay y thuận tay đến bất khả tư nghị, “Khi ngươi sinh ra biết hết tất cả, hiện tại lại không có ký ức…”
Cộng Công căm giận xoay người bỏ đi, trong lòng nghĩ rằng lại không biết vị thần nào trên trời giở trò quỷ, lại phát sinh chuyện trong thời gian ngắn ngủi y đuổi theo hoàng hùng. Bằng không vì sao rồng do Cổn sinh ra có thể lên trời kể rõ tất cả, nhưng sau khi biến thành Vũ lại không nhớ cái gì? Y không nghi ngờ Vũ nói dối, bởi vì y sẽ không nghi ngờ Cổn.
“Từ từ, ngươi còn chưa nói cho ta biết tên ngươi.” Vũ cất bước đuổi theo Cộng Công.
“Ngươi nên biết rồi.” Cộng Công lạnh lùng trả lời.
“Ta đoán, ngươi tên là… Khang Hồi?”
“Cổn! Ngươi quả nhiên là Cổn!” Cộng Công xoay người, giống như phát điên túm lấy cổ áo của Vũ, “Bằng không ngươi làm sao biết cái tên này? Ngươi vì sao phải làm bộ như không nhớ rõ?”
“Xin bình tĩnh một chút, ta chỉ là đoán thôi.” Thanh niên nhíu mày, nhưng không có đẩy ra Cộng Công đang hành động gần như thô bạo, “Cửu Thiên Huyền Nữ thường phụng mệnh hạ phàm xuống xem ta, đã từng nói qua tên thật của Cộng Công. Bộ hạ trước kia của ngươi cũng cùng ta nói qua rất nhiều chuyện của ngươi và phụ thân, cũng nói cho ta biết ngươi rất bài xích thân phận thần của mình. Ta đoán ngươi là Cộng Công, nghĩ là ngươi thích xưng hô này hơn…”
“Là vậy sao…” Cộng Công chậm rãi buông cổ áo của Vũ, lần thứ hai bỏ đi, “Đúng vậy, đúng vậy…”
“Khoan đã!” Vũ lần này không cất bước đuổi theo nữa, đứng ở tại chỗ đối với thân ảnh cao gầy kia đặt câu hỏi, “Ta nên gọi ngươi như thế nào? Khang Hồi hay là…”
“Tùy ngươi.” Phần sau của câu nói từ từ theo gió truyền đến, “Dù sao những người gọi tên kia, đều đã chết.”
Một ngày lại một ngày trôi qua, sau lần gặp mặt xấu hổ đầu tiên, Cộng Công phát hiện mình không muốn cùng Vũ chạm mặt nữa, cũng không cùng Vũ nói chuyện nhiều. Cho dù ở cùng trong một bộ lạc, y cũng xa xa tránh né thân ảnh quen thuộc không ngừng kia. Hình dáng tương tự Cổn kia làm y rất đau lòng, không có lúc nào không gợi lên tưởng niệm khát khao của y, làm cho y không thể hảo hảo ứng đối. Cho dù vậy, y vẫn mâu thuẫn đi theo cước bộ của Vũ khắp nơi, lấy cảm giác trách nhiệm và lòng hiếu kỳ để tự thuyết phục mình.
Từ quan sát, Cộng Công phát hiện, thanh xuất vu lam mà thắng vu lam (trò giỏi hơn thầy). Vũ thông minh cơ trí lại có thể chịu khổ nhọc, tuân thủ quy phạm đạo đức, khiêm tốn hữu lễ, lại đối nhân hòa ái, đã nói là làm. Hắn tự nghĩ ra phương pháp dẫn đường thủy lưu hiệu quả đến kinh người, giải quyết vấn đề sông ngòi hỗn loạn không nói, còn dẫn nước tưới vô số đồng ruộng. Trừ lần đó ra Vũ dường như đối với thứ gì đều chỉ có một kiểu, việc lớn nhỏ chỉ cần làm theo chỉ thị của hắn, tám chín phần sẽ không sai.
Mặc kệ là hóa thân hay là nhi tử của Cổn, hắn đều hơn Cổn vô số lần, cũng khó trách nhân dân bốn phía tin phục kính yêu như thế. Khi tàn vũ của Cộng Công vẫn tác loạn khắp nơi, lũ lụt không lùi, nơi ở của Vũ lại bốn phía là thiên đường, nên thu hút càng ngày càng nhiều dân chạy nạn tiến đến ở. Những người này không hề biết gần đó là nơi cư trụ của Cộng Công dấy lên đại thủy năm đó, đương nhiên bọn họ càng không biết, nơi này không có thủy yêu tác loạn hơn phân nửa là nhờ vào Cộng Công.
“Đại Vũ, đều là công lao của ngươi a!” Mọi người đều nói như vậy.
Dần dần nhân đức và năng lực của Vũ truyền khắp bốn phía, vua Nghiêu trên mặt đất đến xin hắn trị thủy đem lại cho nhân dân ngày tháng yên lành. Nhận lời thỉnh thác của vua loài người và cũng vì kế thừa di chí của Cổn, việc đáng làm thì phải làm, Vũ vùi đầu vào công việc. Không giống như Cổn bị cản trở đủ đường, Vũ thông qua hỗ trợ của Cửu Thiên Huyền Nữ dễ dàng hướng thiên đế mượn Tức Nhưỡng. Thiên đế sớm đã cảm thấy không thể để cho mặt đất tiếp tục loạn thêm nữa, lại bởi vì chuyện của Cổn mà có áy náy trong lòng với Vũ, cho nên chẳng những hào phóng cho mượn Tức Nhưỡng, còn hạ lệnh chúng thần nghe theo điều động của hắn lĩnh mệnh trị thủy.
Vì vậy Vũ tập hợp quần thần chư hầu ở núi Hội Kê, cùng bàn bạc thiên hạ đại sự. Cộng Công chán ghét thần nên cũng chán ghét một màn này, lẳng lặng ẩn ở chỗ xa nhìn lại. Y thấy được tân Chúc Dung, nhìn qua đó là một hảo hảo tiên sinh không giốn như tên tiền nhiệm; cũng nhìn thấy rất nhiều thiên binh trước đây theo Chúc Dung thảo phạt y, gương mặt cũng không giống như trước khiến người ta chán ghét. Tiếp theo y nhìn thấy… Phòng Phong thị.
Trải qua vài năm Cộng Công nghe thấy vô số lời ra tiếng vào, đương nhiên cũng nghe nói lúc đó Cổn vì Phòng Phong để lộ bí mật mới chết ở Vũ Sơn. Y biết Phòng Phong thị là hảo hữu của Cổn, Cổn từng nhắc tới tên này không chỉ một lần. Bởi vậy, y cũng phá lệ không thể tha thứ hắn. Đúng vậy! Y thế nào lại quên mất còn có nhân vật này?
Phòng Phong thị vẫn như trước ăn mặc tùy hứng, tựa hồ là ngủ quên mà trễ giờ.
Cộng Công vốn không biết vị thần chưa từng gặp mặt này, nhờ quần thần thì thầm mới giúp cho y biết người đến trễ là nhân vật thế nào, vì thế y lãnh nhãn nhìn. Phòng Phong thị lững thững đến muộn, dùng ngữ điệu sang sảng không chút áy náy giải thích lý do. Nếu không phải vì có nhiều người đang nhìn chòng chọc, Cộng Công có lẽ đã xông lên trước tấn công Phòng Phong thị rồi? Nhưng vì Vũ, vì ý niệm bình thiên hạ của Cổn, y nhẫn nhịn. Ít nhất phải chờ tới sau khi họp…
“Phòng Phong thị, vì sao muộn? Tiến lên đây.”
Tiếng nói hùng hồn to rõ của Vũ quanh quẩn tại đỉnh núi, y ngồi trên đài ở trung tâm, biểu tình nghiêm túc trừng mắt nhìn Phòng Phong thị một bộ dáng thoải mái.
“Ngủ quên! Ngươi biết ta mà!” Phòng Phong thị cười hì hì tiến lên, đại khái là đã đem Vũ trở thành hảo hữu! “Bởi vì có thể nhìn thấy ngươi sống lại, tối hôm qua ta hưng phấn quá ngủ không được…”
“Bá!”
Giơ tay chém xuống, nháy mắt một chùm huyết vũ tung bay. Trong lúc chúng thần còn chưa kịp phản ứng, đầu của Phòng Phong thị đã rơi xuống đất. Cộng Công từ xa sửng sốt, việc này quá ngoài dự liệu của y. Cho dù là đối tượng hận thấu xương, nếu không phải thời chiến y cũng không như vậy chưa nói hai lời đã chém người ta. Còn Vũ hiện tại thế nhưng xuất kỳ bất ý (hành động khi người ta không hề đề phòng) động thủ sát thần, ngay cả một câu cũng không để đối phương nói xong?
“Sau này nếu lại có người trái lệnh đến trễ, lỗ mãng không biết kiểm điểm cũng sẽ xử lý như thế.”
Trên đài Vũ vung phối kiếm, sai người chôn Phòng Phong thị, trấn ở sau núi, nghiêm mặt tuyên bố như thế. Nhìn Vũ tựa như không có việc gì cùng chúng thần chư hầu bắt đầu thương nghị chính sự, Cộng Công không dám tin nhìn đăm đăm. Một màn vừa rồi y thu hết vào tầm mắt, y chưa từng thấy qua gương mặt lãnh khốc dữ tợn như vậy của Cổn. Vũ hành động như vậy, y nếu nói là kinh ngạc còn không bằng nói giống như một cơn ác mộng không thể tin. Không bàn có phải là hóa thân của Cổn nhân hậu hay không, người này thật sự là nhi tử của Cổn sao?
Sau hội nghị, Cộng Công yên lặng đuổi theo Vũ đang một mình. Còn Vũ đã sớm nhìn ra Cộng Công có chuyện muốn nói, cho lui tất cả tùy tùng, chờ y mở miệng.
“Vừa rồi Phòng Phong thị kia, ngươi vì sao giết hắn?” Cộng Công lời nói mang ý khiển trách, “Ngươi ngay cả nói cũng không để hắn nói xong, như vậy có phải quá độc ác hay không?”
“Trường hợp này, đó là cách tốt nhất.” Vũ nghiêm túc đáp, “Không làm như vậy, trấn không được chư thần bên dưới, vô pháp kiến lập uy tín.”
“Nhưng hắn là… hảo hữu của Cổn.” Cộng Công nhíu mày, “Vì thứ lý do này…”
“Bởi vì hắn là kẻ phản bội.” Ngữ điệu của Vũ hạ thấp đến đóng băng.
“Ngươi biết hắn đã làm gì?”
“Không biết, ta chỉ biết là vừa thấy Phòng Phong thị thì một cơn hận ý liền trào ra.” Vũ lắc đầu, “Hơn nữa, ánh mắt ngươi nhìn hắn rất khó chịu. Nếu ta không giết hắn, sau hội nghị ngươi nhất định cũng sẽ động thủ.”
Cộng Công cảm thấy thật đau đầu, có lẽ Vũ đã nghe kể chuyện của Phòng Phong thị? Hay là còn có nguyên nhân không đơn giản khác? Vũ mang máng có ký ức của Cổn hay không? Bằng không, cơn hận ý bị phản bội kia không nên có mới đúng? Không đúng, đây không phải là Cổn. Cổn là người theo chủ nghĩa hòa bình ngay cả nhìn thấy hành vi hạ lưu của Chúc Dung cũng sẽ không động thủ, ngây thơ kỳ vọng thiên đế sẽ giải quyết. Cổn sẽ không hận người, sẽ không đoạt sinh mệnh của người khác, nhưng người trước mắt thì có. (mình cũng đến chóng mặt với mớ suy nghĩ của em thủy = =)
“Ngươi trước kia không phải như thế.” Cộng Công nhịn không được thốt ra, “Rốt cuộc…”
“Ta trước kia?”
Vũ ấm áp nhìn Cộng Công, nhưng ánh mắt lại làm cho đáy lòng Cộng Công phát lạnh mà ngậm miệng.
“Ngươi nói đến, là cha ta.” Vũ nói, “Ta không phải hắn sống lại, ta là ta.”
Cộng Công thiếu chút nữa thối lui, thiếu chút nữa né tránh thanh niên trước mặt. Trong ngữ khí kia tồn tại thứ gì đó y chịu không nổi, trước đây chạm mặt Vũ còn có thể ôn hòa nói rằng là do bản thân xác định chưa rõ, nhưng hiện tại… Chẳng lẽ là quá nhiều quyền lực đã thay đổi hắn?
Vì sao giống như có cảm giác gì đó rất quen thuộc?
“Về vấn đề của Phòng Phong thị, vừa vặn mượn cơ hội này nói với ngươi, ngươi đi theo ta, ta cũng nhìn ra. Ta vẫn muốn nói cho ngươi biết,” Vũ chậm rãi mở miệng, “Ngươi không cần chuyện gì cũng đều tự mình giải quyết, ngươi đã không còn cô độc. Có chuyện gì đều có thể nới với ta, ta sẽ giúp ngươi.”
Cùng là một câu, thế nhưng lại có thể sinh ra hiệu quả bất đồng. “Ta sẽ giúp ngươi” những lời này dùng ngữ điệu ôn hòa của Vũ nói ra lại không hề đả động tâm của Cộng Công, không biết tại sao ngược lại còn làm y muốn cười to. Y biết rõ cái tên đại thần ngu xuẩn y tin yêu cùng tin tưởng đã sớm hôi phi yên diệt, người trước mắt chỉ là một tái chế phẩm giả dối mà thôi. Y từng lầm Vũ là Cổn tuy đã mất đi trí nhớ nhưng lại càng trở nên vĩ đại hơn, nhưng y rốt cuộc không lừa được chính mình, người này không phải người chết sống lại.
“Giúp ta?”
Cộng Công biết thanh âm của mình run rẩy. Rốt cuộc khác nhau ở đâu? Là khác nhau ở chỗ Cổn năm xưa là lẻ loi một mình không biết tự lượng sức nhào đầu vào lửa, còn Vũ hiện giờ có toàn bộ thiên giới và nhân giới giúp đỡ sao?
“Như thế nào giúp? Kêu thủ hạ của ngươi?”
“Không…”
“Ta đã không còn một mình? Thật vậy sao?” Cộng Công cười, “Sống ở trên đời, ai lại không phải một người sống? Khắc này hứa hẹn sẽ không rời đi, giây tiếp theo làm sao biết sẽ không thay đổi? Đừng khiến người chết cười, tiểu quỷ. Người bên cạnh ngươi, ngươi thật sự đều tin tưởng sẽ không phản bội ngươi sao?”
“Bọn họ có nhưng ta thì không.” Vũ cố chấp nói.
“Vậy ngươi làm sao có thể cam đoan bản thân sẽ không ngoài ý muốn? Làm sao ngươi biết ngày mai sẽ như thế nào?” Cộng Công khẩu khí lạnh đến tận xương.
“Nếu vì ngươi, ta sẽ cẩn thận chú ý bản thân.” Vũ một phen đem Cộng Công kéo vào trong ***g ngực, “Không nói người khác, ta nói chính là ta. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ vĩnh viễn cùng ngươi. Vì ngươi.”
“Ta sẽ không bị lừa nữa, đủ rồi. Ngươi không phải Cổn!” Cộng Công cố gắng muốn đẩy Vũ ra, lại giãy không khỏi đôi tay mạnh mẽ chai ráp kia.
“Ta không phải Cổn, ta cũng sẽ không để ngươi bị thương.” Vũ buông tay ra nâng mặt Cộng Công lên, “Nói cho ta biết, “Cộng Công”. Ngươi chán ghét ta sao?”
Nhìn khuôn mặt mong nhớ ngày đêm kia, nước mắt lại như trân châu đứt dây rơi xuống đất.
Đó là khuôn mặt của Cổn! Cộng Công cảm thấy bản thân sắp nổi điên, người trước mắt rốt cuộc là ai? Không có ký ức của Cổn, lại nói ra những từ làm người ta mong nhớ. Nói là nhi tử của Cổn, diện mạo lại mười phần giống Cổn. Nhưng nếu nói là Cổn, vậy tính cách dám yêu dám hận kia sao lại xa lạ như thế.
Còn có, sự cố chấp bức ép mình rốt cuộc là đến từ đâu đây? (ai lâm vào tình trạng như em thủy cũng sẽ rất dễ nổi điên)
“Tránh ra!”
Một cỗ xoáy nước phát xuất từ trên người Cộng Công mạnh mẽ đem Vũ đẩy ra, đem Cộng Công nâng đến trên sông. Thuỷ thần lau lệ, đứng trên mặt sông đang nhanh chóng dâng cao, lạnh lùng trừng mắt nhìn nam nhân nói là nhi tử của Cổn.
“Ta không biết ngươi là ai,” Cộng Công nói, “Nhưng ngươi cùng hết thảy thần linh đều ngạo mạn như nhau, đều tự cho mình là đúng, ta vừa thấy đã muốn nôn!”
“Cái gì?”
Vũ hoàn toàn không hiểu điều gì đã tạo thành kết luận như vậy, hắn hiểu được bản thân đối Cộng Công có cố chấp khác thường, vội vã muốn tiếp cận y, lại không biết thái độ cường ngạnh như thế làm cho Cộng Công nhớ tới Chúc Dung đã bị giết. Nguyên nhân chính là quyền lực, cho dù bản thân Vũ vô tình, nhưng quyền lực chính nó chưa từng cho Cộng Công chút ấn tượng tích cực. Hơn nữa vì kinh nghiệm khủng khiếp lúc nhỏ, Cộng Công đã sớm cực hận loại cưỡng ép tiếp nhận va chạm thân thể này, làm sao còn có thể vì thế mà bị thuyết phục?
“Ngươi muốn trị thủy sao? Được.” Cộng Công nở nụ cười băng hàn, “Từ nay về sau, ngươi sẽ có rất nhiều thủy để trị. Đại thần à.”
“Khoan đã! Cộng Công?”
Nhún người, thuỷ thần hóa thành hồng tông thanh long chìm vào mặt nước. Vũ cũng hóa thành hoàng long vào nước đuổi theo, nhưng thế nào cũng vô pháp vượt qua tổng ti thuỷ thần thần thông quảng đại ở trong nước.
Trên mặt đất đại hồng thủy lại nổi lên, đại biểu cho nước mắt mất mát và phẫn nộ của Cộng Công. Thuỷ thần ở trên mặt đất dạo chơi khắp nơi không giúp đỡ, từng đợt lũ lụt theo cước bộ của y tràn ra. Vũ đoán là mình đã làm sai chuyện gì rồi, nhưng lại đuổi không kịp Cộng Công, không biết sửa chữa từ đâu, đành phải tinh thần sa sút mà nhắm mắt theo đuôi bước chân của thuỷ thần, bắt tay vào giải quyết tai họa do tâm tình sụp đổ của y tạo thành.
Dựa vào trợ giúp của Tức Nhưỡng, Vũ đắp nên từng ngọn núi cao ngăn cản dòng nước tràn ra khắp nơi; có hỗ trợ của chư thần trên trời, hắn dễ dàng đánh bại tàn đảng của Cộng Công tác quái trên mặt đất. Đồng thời, hắn bắt đầu sửa sang lại đất đai một cách có hệ thống.
Không giống Cổn trên trời, lại có thêm kinh nghiệm gặp phải trắc trở trước đây, Vũ hiểu biết thủy tính, biết trị thủy không thể chỉ dựa vào ngăn chặn. Hắn biết thủy vốn ôn hòa đã bị áp bách sẽ không hư không tiêu thất, mà sẽ đến nơi khác gây loạn còn nghiêm trọng hơn, vì vậy phái Ứng Long trên mặt đất vẽ ra thủy đạo giải trừ thủy áp, dẫn đường cho sông dọc theo địa thế chảy về hướng đông nhập biển.
Cộng Công ngay từ đầu chạy về hướng bắc, cho nên lúc ấy bị lũ lụt nghiêm trọng nhất chính là lưu vực Hoàng Hà. Có khoảng thời gian thuỷ thần ở lại vùng phụ cận Y Thủy Lạc Thủy (hai con sông của Trung Quốc), Vũ theo lũ lụt đuổi tới đây, lại ở bên Lạc Thủy gặp được một diện mạo giống y như mình.
Trong con sóng của Lạc Thủy, trồi lên một thuỷ thần, đầu người, thân dài, nửa người dưới là đuôi cá. Vị thần kia vô luận là âm dung (giọng nói và gương mặt) hay tướng mạo đều giống Vũ như đúc, trong tay cầm một tảng đá lớn, bên cạnh mang theo thần quy. Vũ nhìn vị thần kia, trong lòng hiểu rõ trên đời này bộ dáng giống hắn như vậy cũng chỉ có một vị thần.
“Phụ thân?” Vũ giọng nói run rẩy nhưng ngay thẳng.
“Ta là hà tinh (sông tinh), nghe nói ngươi muốn trị thủy, đặc biệt đến tương trợ.” Vị thần kia mặt không chút thay đổi bê lên tảng đá, “Đây là thủy đồ của Hoàng Hà, theo thủy thế mà đi, dẫn sông nhập biển.”
“Ngươi… Ngươi thật sự là phụ thân của ta sao?” Vũ nhíu mày tiếp nhận tảng đá, “Nếu ngươi còn sống trên đời, vì sao không hiện thân? Cộng Công…”
“Ngoài việc tặng bản đồ này. Hiểu thấu đáo bản đồ này, có thể trị thủy, có thể cứu thiên hạ.” Hà tinh vẫn như cũ không có chút dao động cảm tình, đẩy đại quy lên. “Vũ, trị thủy…”
Vũ khó hiểu cúi đầu nhìn đại quy, trên lưng rùa có hoa văn giống như chữ. Nhưng không đợi hắn hiểu thấu đáo ảo diệu trong đó, tiếng kinh hô ở một bên đã cắt đứt suy nghĩ của hắn.
“Cổn?”
Sóng nước cuồn cuộn dâng lên như núi, trên đỉnh thình lình xuất hiện thuỷ thần Cộng Công. Trên mặt y vẫn là biểu tình kinh hỉ của ngày ấy, nhưng một lần học một lần khôn, lần này y không còn mừng rỡ như điên mà lao thẳng đến, chỉ đạp sóng nước chậm rãi đến gần.
“Lần này, thật là ngươi sao?” Cộng Công khắc chế tâm tình của mình, vươn tay thăm dò hình thể bán ngư kia, “Ngươi… biến thành huyền ngư trở về sao?”
“Thuỷ thần, ngươi có tâm bệnh.” Bán ngư hà tinh mắt không chút biểu tình nhìn thuỷ thần, lại quay đầu nhìn Vũ, “Vũ, trị thủy, trị hảo thủy…”
“Cổn?” Cộng Công khó hiểu nhìn gương mặt lạnh băng băng của ái nhân, “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
Hà tinh không trả lời câu hỏi của thuỷ thần, chỉ thê lương cười, đột nhiên hóa thành hình dáng đại ngư chìm vào trong nước. Lạc Thủy thượng cận chỉ lưu lại một cuộn khói sông quẩn quanh Vũ, duy trì một câu nói giống nhau: “Vũ, trị thủy, trị hảo thủy…”
Cộng Công đuổi theo đại ngư xuống nước, lại chỉ bắt được một con cá lớn bình thường đang bị kinh hoảng. Cuối cùng y thẫn thờ nổi lên trên mặt nước, đề phòng, gần như là oán hận nhìn Vũ đang ôm con rùa.
“Hắn nói gì với ngươi?” Cộng Công lạnh lùng hỏi.
Vũ một năm một mười chuyển đạt lời nói của “hà tinh”, chỉ đổi lấy một tiếng hừ lạnh của thuỷ thần.
“Trị thủy? Không cần phải phiền toái như vậy, cái gì mà theo thủy thế mà đi?” Cộng Công ngạo nghễ đứng thẳng trên mặt nước, “Giết ta, là cách nhanh nhất. Giết ta, thiên hạ sẽ không bị lũ lụt nữa, việc này ngươi hẳn là biết rõ chứ?”
“Đúng vậy, ta biết.” Vũ cười khổ.
“Vậy, động thủ đi!” Sau lưng Cộng Công nổi lên sóng lớn hắc lãnh, “Giết ta, là ngươi có thể cứu thiên hạ.”
“Nhưng ta không muốn.” Vũ lắc đầu, “Ta muốn trị thủy, không muốn giết ngươi.”
“Đồ nhu nhược.” Thuỷ thần cười lạnh.
“Hiểu rõ bản đồ này nhất định có thể tìm ra phương pháp khơi thông dòng nước. Như vậy, ngươi có thể tha hồ khóc mà không tạo thành lũ lụt.” Vũ ôn hòa nói, “Lần trước là ta quá nôn nóng, là lỗi của ta. Ngươi không cần miễn cưỡng bản thân…”
“Không cần ngươi quan tâm! Bớt tự cho là đúng đi!” Cộng Công rống giận xong, xoay người nhập vào trong nước, “Thần thánh các ngươi quản hết chuyện thiên hạ, đến trong lòng người khác nghĩ gì cũng muốn quản sao?”
“Ta cho tới bây giờ cũng không xem mình là thần a…” Vũ cười khổ với mặt nước trống không.
Vũ đem đồ án trên lưng rùa chép lại, vì vậy mà Lạc Thư ra đời truyền bá tri thức thần bí nhân gian không có. Đi theo chỉ dẫn của thủy đồ bổ Long Môn trảm Y Khuyết, trị hảo Hoàng Hà, sông Hoài cùng Hán Thủy, phân chia đảo thành cửu châu. Hắn để Ích phân phát hạt lúa cho nhân dân gieo trồng, sau đó lại phân phát lương thực cứu trợ thiên tai. Nhân dân trên mặt đất dần dần sinh hoạt tốt hơn, đã có nụ cười, nhưng Vũ vẫn như trước bận rộn không ngừng.
Đại hồng thủy tràn lan mấy trăm năm đã làm hại đến khắp nơi, Vũ trước sau trị thủy trị đến ba mươi năm. Hắn ngày đêm tứ xứ bôn ba trị thủy, không có một ngày ngừng nghỉ. Cho dù có mệt hắn cũng không để ý, vì hắn vẫn luôn đuổi theo Cộng Công, luôn luôn suy nghĩ tại sao khi hắn rời đi thì cái loại nộ ý lạnh như băng này biến mất. Trong lòng hắn chỉ có Cộng Công cùng cực khổ của thiên hạ, còn lại cái gì cũng không có. Làm việc thì làm việc, Vũ không có một khắc ngừng tìm kiếm thân ảnh của Cộng Công. Cũng như vậy, Cộng Công trên danh nghĩa đối nghịch nhưng cũng không có một khắc ngừng dõi theo Vũ.
Trong đám thuộc hạ cũ trước đây của Cộng Công có một tên quái vật gọi là Tương Dao, thân rắn chín đầu, lòng tham không đáy, ăn cửu thổ (đất của cửu châu). Phàm là những nơi hắn chạm qua, phun khí đến sẽ hóa thành một bãi nước độc, cỏ cây không thể sinh, cầm thú không thể sống. Đại chiến năm đó độc tính của Tương Dao đã giúp hắn trở thành trợ thủ đắc lực của thuỷ thần, nhưng sau khi Cộng Công buông tay mặc kệ, hắn liền trở thành tai họa.
Vũ nghe qua quái vật này gây hại, vì vậy mang theo thuộc hạ đi trừ hại. Hắn ở phía bắc núi Côn Lôn đuổi theo Tương Dao, bày ra một hồi đại chiến. Nhưng Tương Dao không chỉ thân hình cực lớn, độc tính bức người, chín cái đầu còn dị thường linh hoạt, không bao lâu bộ hạ Vũ mang theo đều tử thương hầu như không còn, chỉ để lại hắn một người cô độc chiến đấu anh dũng.
Nơi hoang dã, Vũ nắm kiếm quỳ trên mặt đất, độc khí làm hắn đầu hôn não trướng, độc tiên thương (nước miếng có độc) làm gân cốt tay hắn bị thương. Tương Dao rít lên tới gần, nhưng Vũ hoàn toàn không còn sức chống cự.
Ngay vào lúc nguy cấp này, đột nhiên một cỗ thủy lưu mãnh liệt bức lui quái vật, hồng tông thanh long từ không trung hạ xuống, cường mãnh đứng giữa Vũ và quái vật.
“Cộng Công?” Vũ thất thanh.
“Đừng nói với ta, nhi tử của Cổn lại vô dụng như vậy.”
Thanh long lạnh lùng buông xuống câu này, liền lập tức vận khởi đại thủy, nhún người nhảy lên cùng Tương Dao triền đấu. Dù sao cũng cũng từng có quan hệ thuộc hạ trước đây, Cộng Công rất rõ ràng nhược điểm và thân thế của Tương Dao. Đại thủy tẩy đi độc dịch, thủy vụ cuốn đi ác khí, thân ảnh mạnh mẽ của thanh long nhanh hơn nhiều thoán động của Tương Dao, Tương Dao chật vật ứng phó với một mình Cộng Công, đương nhiên không rảnh nhìn hắn.
“Còn nhìn cái gì? Ra tay đi!”
Cộng Công tức giận gọi tỉnh Vũ đang ngây ngốc nhìn, làm hắn giác ngộ hiện giờ đang ở chiến trường. Cùng lúc với thuỷ thần chém thủy đao xuống chín đầu của Tương Dao, thần kiếm của Vũ cũng xuyên qua tim quái vật. Độc huyết phun ra, có chín luồng đều bị thủy đao tẩy đi, nhưng tim bị xuyên máu chảy mãnh liệt, cứ như vậy bắn tung tóe cả người Vũ.
“Ngu ngốc!”
Theo lời mắng tức giận của Cộng Công, đại thủy đổ ập lên người Vũ làm hắn ngã xuống, nước ngập đến khiến hắn thở không nổi. Chờ nước rút, Vũ ướt đẫm mới phát hiện độc huyết trên người đã được tẩy đi, còn Cộng Công đã hóa thành hình người lạnh lùng đứng trên cao nhìn xuống hắn đang ngồi trên mặt đất.
“Ngươi vì sao muốn cứu ta?” Vũ mở miệng liền hỏi.
“Còn rảnh hỏi loại vấn đề ngu xuẩn này thì trước tiên đi xử lý thứ kia đi!” Cộng Công nheo lại ánh mắt.
Thuỷ thần giơ tay lên, chỉ vào thi thể khổng lồ của Tương Dao sau lưng. Máu Tương Dao vừa tanh vừa thối. Những nơi chảy qua cây cỏ đều chết sạch, hơn nữa còn hóa thành kênh rạch tanh tưởi. Vũ vội vàng dùng Tức Nhưỡng chôn máu thịt của quái vật, nhưng xây ba lượt, đều bị lõm xuống ba lượt. Vũ hết đường xoay xở nhìn về phía Cộng Công, lại đổi lấy một lời mắng nhiếc hắn vô dụng.
Bất quá mắng thì mắng, Cộng Công vẫn gọi đại thủy pha loãng độc huyết. Vì vậy chỗ đó hóa thành một cái ao, Vũ gọi chư thần ở bên cạnh xây nên một tòa đài cao, trấn ngụ ác khí của Tương Dao. Xem đến đây, Cộng Công vừa lòng chuẩn bị xoay người rời đi, thì bị Vũ một phen giữ chặt.
“Làm gì?” Ngữ khí thuỷ thần đã khôi phục băng hàn.
“Ngươi bị thương.” Vũ kéo tay áo trái của Cộng Công, lộ ra một khối thịt bị ăn mòn, “Là vừa rồi bị máu phun trúng đúng không? Ngươi vì sao lại mặc kệ?”
“Ta còn tưởng rằng ngươi muốn hỏi ta vì cái gì cứu ngươi?” Cộng Công hừ cười.
“So với thương thế của ngươi, cái đó không quan trọng.” Vũ ôn hòa nói, vươn tay từ trong ***g ngực lấy ra thuốc trị thương mang theo tùy thân, “Ngươi trước chữa khỏi vết thương của mình…”
“Ta thế nào không cần ngươi quan tâm.” Cộng Công rút tay xoay người nhảy lên ngọn sóng chọc trời, mặt không chút thay đổi nói, “Ngươi là nhi tử của Cổn, chính là nhi tử của ta. Vì Cổn, ta sẽ không để ngươi bị người khác giết chết. Tương Dao là do ta nuôi lớn, đương nhiên phải do ta tới giết.”
“Cho nên ngươi đặc biệt tới giúp ta?” Vũ nhíu mày.
“Đừng nói giỡn, ta chính là thuỷ thần Cộng Công tác loạn a! Ta chỉ là cho ngươi mượn sức thôi, là thuận tiện thôi.” Thuỷ thần lại hóa thành hồng tông thanh long, theo sóng nước biến mất trong hoang dã, “Đừng quên, ta với ngươi là đối lập, anh hùng trị thủy à.”
Tựa như để chứng thật lời nói của mình, Cộng Công khắp nơi dấy lên đại thủy. Bày tay tương trợ một lần kia như cũ không ngừng cùng Vũ gây loạn, nước trên mặt đất ngập một nơi lại một nơi, vì thế dấu chân của Vũ cũng đi qua một châu rồi một châu.
Sau khi giết Tương Dao, thuộc hạ cũ của Cộng Công đa phần thu liễm không ít, còn có rất nhiều quy thuận thế lực của Thuấn Vũ. Cho nên khi Vũ đến Ngô Đồng Sơn, gặp phải chống cự mãnh liệt, không thể nói hắn không bất ngờ.
Ở vùng Đồng Bách Sơn, thủ hạ đắc lực nhất của Cộng Công năm đó, gọi chung là Ngũ Bá, là năm tên thủ hạ chiếm cứ sông ngòi, hơn nữa còn cùng một nhánh phản quân thiên giới của Chúc Dung năm đó cấu kết thông đồng.
Khi Vũ đến, Đồng Bách Sơn nổi lên cuồng phong làm cho người ta sợ hãi, bạo lôi vang lên rất lớn, nham thạch cùng cây cối dưới các loại trợ giúp kì dị cộng hưởng, phát ra tiếng nổ kinh tâm động phách. Thủy lộ bị cách trở, ở chân núi quẩn quanh thành xoáy nước đoạt mạng người; khí lưu và địa hình đều hỗn loạn, tạo thành hoang địa chim thú không thể sống.
Chiến dịch lớn nhất trong quá trình trị thủy được triển khai, Vũ triệu tập trăm loại thần linh, rồng và các loại thần thú, cũng tìm về sơn thần vốn quản lý Đồng Bách Sơn, khởi binh thảo phạt dư đảng thuỷ thần. Dưới sự áp đảo của binh lực, thiên quân đánh đâu thắng đó, đồng thời bắt làm tù binh Hồng Chương thị, Chương Thương thị, Đâu Lô thị, Lê Lâu thị bốn tên thủ lĩnh thủy tộc. Nhưng đến tên cuối cùng, cũng là kẻ cuối cùng trong đám tàn dư bị đại quân bao vây, thì lại gặp phải trở ngại không tưởng.
Tên cuối cùng trong Ngũ Bá gọi là Vô Chi Kỳ, là thuỷ thần hình dạng nửa vượn. Hắn mũi tẹt trán cao, một thân mao bì (da lông) màu xanh, tóc trắng như tuyết. Cho dù mất đi hết thảy vây cánh, nhưng Vô Chi Kỳ sức lớn vô cùng lại nhanh nhẹn khiến cho quân của Vũ ăn không ít khổ. Hắn chẳng những khôn ngoan thông hiểu thủy tính, mà còn quen thuộc địa hình, chỉ muốn đuổi theo hướng đi của hắn thôi đã phải tiêu tốn rất nhiều công phu.
Sau một hồi truy đuổi nơi đất bằng, đại quân rốt cục đem Vô Chi Kỳ bao vây chật như nêm. Vũ đứng trong ngàn quân, nhíu mày nhìn địch tướng đã cùng đường trong vòng tròn. Thiên cung vạn nỏ đều kéo căng hết mức, lệnh một tiếng vạn tiễn sẽ cùng bắn, đem Vô Chi Kỳ giết chết ở nơi hoang dã.
Nhưng vào lúc này, Vũ lại nghe thấy thanh âm vô cùng quen thuộc từ trong vòng vây truyền ra.
Thanh âm như nước sông âm ấm lành lạnh, có chút lãnh khốc rồi lại mang theo sầu bi kia đang nói: “Ngươi muốn giết ta sao? Cổn?”
Tiếng nói như thế nào cũng không quên được làm Vũ vung tay lên chế trụ đại quân, cũng bất chấp uy nghi của thống lĩnh mà thất thanh hô to: “Cộng Công?”
“Đúng rồi… Ta đáng lẽ phải biết, ngươi không phải Cổn, cho nên ngươi muốn giết ta…”
Vũ kinh ngạc gạt ra hai bên đi lên trước, quan sát trong vòng vây. Trong lúc hắn đi lên, thanh âm của Cộng Công vẫn lạnh như băng chỉ trích.
“Bởi vì chúng ta là đối lập, nên anh hùng trị thủy, giết ta đi!” Thân ảnh trong vòng vây nói, “Giết ta, thiên hạ sẽ không còn lũ lụt…”
“Câm mồm!”
Vũ hét lớn một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, hung hăng đặt tại cần cổ của nhân hình thanh sắc kia.
Hắn thấy rõ, đây không phải là Cộng Công, mà chỉ là một con vượn lớn mắt vàng răng trắng, đang trừng lớn mắt run run. Thanh âm của Cộng Công đích xác từ trong miệng hắn phát ra, nhưng hắn không phải là hồng tông thanh long kia.
“Ngươi là ai?” Vũ khắc chế lửa giận hừng hực, trầm giọng chất vấn.
“Ta là thân ảnh trong lòng ngươi muốn gặp nhất, là thanh âm tai ngươi muốn nghe thấy nhất.” Vô Chi Kỳ há hai hàm răng trắng như tuyết cười, thanh âm vẫn lạnh lẽo như nước, “Giết ta đi, nhi tử của Cổn. Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết tâm tư của Khang Hồi…”
“Ngươi biết cái gì?” Mũi kiếm của Vũ hướng cái cổ dài của Vô Chi Kỳ di động nửa tấc, “Ngươi biết cái gì? Nói cho ta!”
“Ta biết rất nhiều a… Bí mật của thuỷ thần.” Vô Chi Kỳ vẫn cười, trong lúc bừng tỉnh Vũ thế nhưng cảm thấy khuôn mặt kia biến thành Cộng Công. “Chuyện ngươi không biết, chuyện Khang Hồi đã làm…”
“Đủ chưa? Vô Chi Kỳ.”
Từ một bên truyền đến tiếng nói như sóng nước, làm cho Vũ phản xạ quay đầu lại. Lần này từ trong xoáy nước giữa hư không rơi xuống người thật, Cộng Công mang theo thủy khí dồi dào nhất trong thiên địa xuất hiện giữa Vô Chi Kỳ và Vũ, dùng một cơn sóng đẩy Vũ ra.
“Cộng Công?” Vũ khó hiểu đứng vững cước bộ.
“Thật xin lỗi, anh hùng trị thủy, ta sẽ không để ngươi giết hắn.” Thuỷ thần lạnh lùng vận khởi đại thủy, để Vô Chi Kỳ bò lên vai y. “Nhường đường, không nên ép ta động thủ.”
“Từ từ, Cộng Công!” Vũ kêu to. “Ngươi không phải từng giúp ta sao? Vì sao…”
“Nếu ngươi đang nói chuyện Tương Dao, hiển nhiên ngươi đã hiểu lầm rồi.” Cộng Công cười lạnh, “Ta nói rồi ta và ngươi là đối lập, ta thích giết ai thì giết, thích cứu ai thì cứu, không can hệ tới ngươi.”
“Không, ta không hiểu.” Vũ hút khẩu khí, khôi phục lại nhịp điệu nói chuyện trầm ổn như bình thường, “Thuộc hạ của ngươi phần lớn là ác đảng vì lợi mà tụ, ngươi đều không quan tâm ta đối bọn họ làm gì, vì sao chỉ mình Vô Chi Kỳ đặc biệt?”
“Ta nói, cùng ngươi không quan hệ.” Cộng Công trả lời, “Nói quân đội của ngươi tránh ra, bằng không đừng trách ta lạm sát kẻ vô tội.”
Vũ nhăn lại hai hàng lông mày rậm, phất tay hạ lệnh quân đội nhường đường cho thủy thần. Trong tiếng thì thầm to nhỏ của đại quân, Cộng Công hơi gật đầu xem như nói lời cảm tạ, vận khởi sóng lớn chuẩn bị rời đi.
“Từ từ.” Một bước tiến về trước, tựa như tái diễn lại cảnh tưởng quen thuộc nào đó, Vũ ở trong lưu thủy chế trụ tay phải của Cộng Công, đem y kiên quyết lôi lại, “Nói cho ta biết, cái này và bí mật Vô Chi Kỳ biết có liên quan sao?”
Cộng Công đỡ lấy Vô Chi Kỳ trên vai, đồng thời cũng ngăn hắn hướng Vũ đánh tới. Trên mặt thủy thần hiện lên một mạt biểu tình, thế nhưng lại không phải là nụ cười băng sương tiêu chuẩn ai cũng quen thuộc, mà là chua sót cực nhỏ. Biểu tình đó làm cho Vũ không tự giác buông lỏng tay ra, để Cộng Công rời đi.
“Bất kể như thế nào, cũng không liên can tới ngươi.”
Câu này, là lời Cộng Công lưu lại sau cùng.