Mặt Đỗ Nhược phút chốc đỏ gay, vừa đau vừa rát, như thể có vô số gai nhỏ sắc nhọn đang chen chúc cựa quậy dưới da. Trương Như Hàm lại không mấy để tâm, biết rõ trong văn phòng có người khác, nhưng không nghĩ việc này có gì to tát.
"Em nói hay quá nhỉ! Thi được 9 điểm thì ra cái gì."
Thầy Lương Văn Bang không rõ tình hình bên này, tiếp tục la mắng đứa học trò lười biếng của mình. Ngoài mặt thì như đang rầy la, nhưng thật ra chỉ là trách cứ một đứa bé nghịch ngợm phá phách thôi, vì thầy ra vẻ tức giận như thế mà giọng nói lại không hề gay gắt.
Cảnh Minh vẫn ngồi ườn trên ghế, thờ ơ trả lời: "Em là sinh viên ngành Kỹ thuật, chế tạo robot, học mấy cái Tư Tưởng Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình kia có ích gì?"
"Đây là môn bắt buộc, nên phải thi đủ điểm qua môn."
Cảnh Minh nheo mắt lại, liếc sang màn sáo: "Em cũng muốn qua môn lắm chứ, nhưng thầy cô không cho em 60 điểm, em đâu có cách nào."
"Thế là lỗi của thầy cô à? Nếu em thi được năm mươi mấy điểm, thầy cô cũng có thể mắt nhắm mắt mở, miễn cưỡng làm tròn cho em. Nhưng đằng này chỉ có 9 điểm thì châm chước kiểu gì đây?"
Cảnh Minh hất nhẹ cằm, xoay cổ: "Em không thuyết phục được, hay là thầy thuyết phục đi?"
"Càn rỡ!" Lương Văn Bang la rầy, "Em về học bài cho tốt, thi lại kiểu gì cũng phải đủ điểm cho thầy."
Cảnh Minh im lặng thở dài, tựa đầu vào lưng ghế: "Em không đảm bảo đâu nhé."
"Thi lại vẫn là đề cũ, ưu ái đến vậy mà em còn thi rớt được hả?"
Cảnh Minh cau mày: "Vậy mà gọi là ưu ái á? Em còn chả nhớ được đề thi ra sao nữa."
"Thầy thấy em ngay cả đề thi cũng không xem thì có!" Giáo sư Lương đứng phắt dậy, cầm bút gõ đầu cậu. Cảnh Minh lùi sau né tránh.
Đỗ Nhược thoáng thấy gò má cậu rồi lại nhanh chóng khuất mất sau chồng giấy tờ. Cô ngồi bên này, trong lòng chết lặng.
Bên này, Trương Như Hàm tiếp tục hỏi: "Không tiện tiết lộ sao?" Chờ thật lâu không thấy Đỗ Nhược trả lời, sắc mặt và dáng vẻ cũng dần trở nên khác lạ, nên cô Trương chỉ mỉm cười, "Nếu em không muốn thì không cần nói, vậy nhé?" Đỗ Nhược vẫn im lặng.
Bên kia, Lương Văn Bang bỏ qua chuyện thi lại, ngồi xuống bàn đến việc khác: "Mấy đề tài lần trước cho em xem, có cảm nghĩ gì không?"
"Chán phèo, không có gì để nói."
"Điều chỉnh trọng lực khớp nối của robot cũng không có hứng thú hả?"
"Không hề."
"Được. Nếu em không muốn làm chung với đàn anh khóa trên, thì tự mình làm cũng được."
Cảnh Minh nhỏm dậy, nhoài người qua bàn làm việc, rút ra một cây bút từ ống đựng bút của thầy, xoay xoay: "Vậy dự án là thuộc về em hay là thuộc về trường?"
Thầy Lương cười nói: "Có một phần là của trường."
"Bao nhiêu?"
Thầy giơ ngón tay lên thay cho câu trả lời, cây bút đang xoay dừng phắt lại: "Tại sao?"
"Sân bãi, nhân tài, tài nguyên, thiết bị, và kêu gọi đầu tư sau này không phải đều là từ trường mà ra sao?"
Cảnh Minh tiếp tục xoay bút: "Công ty ba em cũng có thể cung cấp được, không nhất thiết phải nhờ vả vào trường."
Thầy Lương dở khóc dở cười: "Em muốn ra điều kiện với tôi đấy hả?"
Cảnh Minh: "Mích lòng trước đặng lòng sau."
"Nói đi, em và nhóm bạn em bây giờ đang lén lút nghiên cứu cái gì?"
"Kỹ thuật không người lái."
"Chậc, kỹ thuật này ngưỡng cao ngất đấy."
Cảnh Minh cười khẩy: "Ngưỡng cao để cho em giẫm qua mà."
Cậu thật quá tự cao rồi. Thầy ngớ người vài giây rồi cười khà khà: "Đã nghiên cứu đến bước nào rồi?"
"Bí mật thương mại." Thật ra cậu chỉ là lười nói vào chi tiết.
Lương Văn Bang đương nhiên nhận ra điều đó, nhưng cũng đành bó tay với cậu học trò này của mình, thầy cười xòa: "Được rồi, bữa khác thầy trò mình sẽ bàn chi tiết hơn. Nhưng đối với lĩnh vực robot này tuyệt đối không được hời hợt. Cuộc thi nào nên tham gia đều phải đăng ký, đó sẽ là niềm vẻ vang cho trường đấy."
Cảnh Minh cầm bút gãi cằm, chê thầy dong dài: "Biết rồi ạ."
"Được, được, được, không nói nữa. Em cứ thi cho tốt trước đã, thi xong rồi tính tiếp... Thầy nói nghiêm túc đấy, thi lại phải làm bài cho ra hồn, để nợ môn còn ra thể thống gì?"
Cảnh Minh ném trả bút vào ống, lại ngồi ngả ngớn trên ghế: "Chuyện này phải nghe theo mệnh trời rồi."
"Thằng nhóc này!"
Bầu không khí tương phản rõ rệt trong cùng một căn phòng, một bên vui vẻ ấm áp, còn bên kia lại căng thẳng bí bách.
Trương Như Hàm thấy Đỗ Nhược cứ câm như hến, bèn gọi: "Đỗ Nhược?"
Đỗ Nhược ngước mắt: "Vâng ạ?" Cô khẽ quay mặt đi, tránh ánh nắng mặt trời đang rọi vào hàng mi mình.
Trương Như Hàm uống một hớp nước, nhìn tờ đơn trong tay: "Ba em mất sớm, mẹ sức khỏe không tốt, không có khả năng làm việc phải không?"
"Không phải trong đơn đã viết rồi sao? Mẹ em mù chữ, sống nhờ tiền trợ cấp. Do chữ em viết xấu quá không đọc được hay sao ạ?"
Cô biểu hiện rõ sự bức xúc, Trương Như Hàm mỉm cười giải thích: "Cô chỉ muốn xác nhận lại thôi."
Đỗ Nhược bỗng thấy chán ghét nụ cười của cô Trương, đang định phản bác lại thì phía sau truyền đến một giọng nói lạnh nhạt chế giễu: "Cô như vậy mà cũng xin học bổng sao? Tiền của quốc gia muốn xin là xin được sao!"
Đỗ Nhược quay đầu lại, nhìn cậu không chớp mắt, cô thật không thể tin vào mắt mình. Cảnh Minh hờ hững lườm cô, rồi chuyển tầm mắt sang Trương Như Hàm, cậu nhoẻn môi cười trông có phần lễ phép nhưng lại có một sự khinh thường ẩn sâu bên trong.
"Người như cô ấy cũng có thể xin học bổng, vậy em cũng muốn nộp đơn."
Trương Như Hàm lập tức xoa dịu cơn bốc đồng của cậu: "Bạn học này, em khoan hẵng nóng vội. Yên tâm đi, thầy cô sẽ sàng lọc một cách nghiêm ngặt, chọn ra người có đủ tư cách để xin học bổng."
"Dĩ nhiên phải sàng lọc nghiêm ngặt rồi." Cảnh Minh cao giọng, "Cô ấy dùng iPhone, sao có thể là học sinh nghèo chứ? Nói gì cũng phải là dùng Nokia mười năm trước mới đúng. Còn nữa..." Cậu nắm lấy góc áo của Đỗ Nhược bằng ngón cái và ngón trỏ, giũ giũ vài cái, "Em thấy trên quần áo của cô ấy chẳng có lấy miếng vá nào, sinh viên nghèo không phải nên mặc áo vá lỗ chỗ sao?"
Lần này Trương Như Hàm đã hiểu ra cậu đang châm chọc mình, vẻ mặt khó chịu như nuốt phải ruồi nhặng. Đỗ Nhược hoảng hốt, nhất thời không tin được cậu lại ra tay giúp cô.
"Sinh viên nghèo nên có dáng vẻ của sinh viên nghèo, không thể mặc quần áo lành lặn, dùng đồ tốt, không được ăn vặt. Mấy món ngon trong căn tin cũng không được ăn, mỗi bữa phải ăn dưa muối với bánh bao. Sàng lọc sinh viên nghèo như vậy thì phải mở đại hội toàn trường, cho nhóm sinh viên nghèo đứng trên thi thố, coi ai thê lương hơn, ai khóc thảm thiết hơn thì các sinh viên ngồi bên dưới sẽ bỏ phiếu cho người đó. Cách chọn lọc như vậy mới công bằng, cô nói vậy có đúng không?"
Mặt Trương Như Hàm lúc đỏ gay lúc trắng toát.
"Sinh viên nghèo ở trường chúng ta vốn chẳng được mấy người, ngay cả chứng nhận hộ nghèo đính kèm trong tay cô cũng đều là giả. Cô quả "nghiêm ngặt" thật đấy." Cảnh Minh nói xong, kiềm chế cơn giận, nhìn sang Đỗ Nhược, "Đã nói cô không đủ tư cách làm sinh viên nghèo của cô Trương đây rồi, còn ngồi đồng ở đây làm gì?"
Đỗ Nhược vẫn còn ngỡ ngàng, chưa kịp phản ứng thì Cảnh Minh đạp một cú vào ghế cô: "Nói cô đấy!"
Cô vội vàng đứng dậy, Cảnh Minh đã đi ra đến cửa. Trước khi đi Đỗ Nhược còn nhìn Trương Như Hàm: "Thưa cô, bất kể em xin học bổng hay đi học cũng là vì muốn thoát khỏi số phận nghèo khó đang đeo bám lấy em, để có thể sống cuộc đời tốt đẹp hơn. Cho nên em không cách nào so mức độ nghèo với người khác, không thể bày ra bộ dạng khốn cùng cho cô xem. Em không làm như vậy, và cũng sẽ không lùi bước."
Cô gật đầu chào rồi quay người đi, không quan tâm Trương Như Hàm sẽ đáp lại thế nào. Lúc này, lòng cô thật sự sảng khoái vô cùng.
Đỗ Nhược chạy nhanh ra khỏi văn phòng, tìm kiếm Cảnh Minh. Bóng dáng cậu vụt qua ở ngã rẻ hành lang rồi biến mất trong thang máy. Cô xông tới với tốc độ chạy nước rút trăm mét: "Chờ đã!"
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Cảnh Minh đặt tay trong túi quần, đứng tựa vào vách, cằm hơi ngẩng lên, không hề có ý định ấn nút giữ cửa cho cô. Ánh mắt lạnh lùng của cậu nhìn phớt qua cô khi cửa đang chầm chậm khép lại.
Vào đúng khoảnh khắc cửa gần như khép kín, Đỗ Nhược đã kịp thời dùng chân của mình chặn lại, một tiếng "bịch" vang lên.
Trong vẻ mặt Cảnh Minh lạnh như núi băng nghìn năm, Đỗ Nhược vội vàng đi vào, cửa thang đóng lại lần nữa. Trong thang máy không một tiếng động, cô hồi hộp liếm môi, ngẩng đầu vừa định nói cảm ơn nhưng không ngờ cậu đã lên tiếng trước với giọng điệu khá căm tức, còn cười khẩy nữa: "Ba mẹ tôi bạc đãi cô à? Ra vẻ "
bố đời" thiên hạ, khiến cô ấm ức hả?"
Đỗ Nhược một giây sửng sốt, vội giải thích: "Tôi không có ý đó, chỉ là nếu có thể xin được học bổng thì không phải dùng nhiều tiền của dì thêm nữa."
"Cô cho rằng mẹ tôi quan tâm đến số tiền ít ỏi kia sao?"
"Nhưng tôi quan tâm." Cô nhấn mạnh.
"Hờ." Cậu cười châm chọc, không thèm nói chuyện nữa, ấn khóa thang máy, tháng ngừng lại ở tầng kế tiếp, cậu sải bước đi ra ngoài. Cô ở lại bên trong, nhìn cửa thang máy dần dần đóng lại và bóng lưng cậu càng lúc càng xa, muốn nói thêm gì đó nhưng lại không thốt nên lời, mãi cho đến khi cửa thang khép chặt, cô mới nhớ ra mình đã quên nói với cậu một tiếng cảm ơn.
...
Bốn giờ chiều, ánh nắng đã dịu bớt, bầu trời xanh cũng nhạt đi đôi phần. Dường như những tán lá trên cây lại có chút sậm màu hơn trước, không khí hơi se lạnh, song trong lòng Đỗ Nhược thì ấm áp đến lạ. Những lời cậu nói trong văn phòng, bóng lưng cậu vừa bỏ đi vẫn rõ mồn một, mặc cho chút hoang mang mơ hồ đang xâm chiếm lòng cô. Đôi môi cô khẽ mím lại, thong dong rảo bước đi về trên con đường nhỏ phủ đầy lá rơi.
Mùa thu Bắc Kinh thật nên thơ, bầu trời xanh ngắt, không khí trong lành. Cô hít sâu một hơi, tâm hồn phiêu diêu dạo bước chậm rãi trên đường cho đến khi về tới dưới lầu ký túc xá thì mới khựng lại. Bây giờ cô đã hoàn hồn, chực nhớ ra mình vốn định đến thư viện ôn toán cao cấp kia mà.
Đỗ Nhược thở hắt, ôm cặp sách đi về hướng thư viện, vừa dợm bước lại nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn ký túc xá nữ. Giờ này không có ai ở trong ký túc xá cả.
...
Màn cửa ký túc xá kéo kín, ánh sáng mờ mờ, chỉ có đèn bàn của Đỗ Nhược bật sáng, soi tỏ một khoảnh nhỏ, bóng người cô gầy gò ngồi bên bàn, trước mặt là quyển sách Tư Tưởng Mao Trạch Đông đang đọc dở, và mấy tờ giấy nháp chi chít chữ.
Cô vừa cắn viết vừa vắt não cố gắng nhớ lại đề thi chính trị, nghĩ ra được đề nào là lật sách tìm đáp án rồi hí hoáy chép hết ra giấy. Thỉnh thoảng tóc mái rơi xuống, cô cũng mặc kệ, chỉ tập trung nắn nót từng nét chữ thật ngay ngắn.
Màn đêm ngoài ô cửa dần buông xuống, rốt cuộc cô đã viết xong, đặt bút xuống, thở phào nhẹ nhõm, xoay xoay cổ tay đã mỏi nhừ.
Cửa phòng ký túc xá vang lên âm thanh tít tít của khóa cảm ứng. Cô lập tức dẹp sách Chính trị sang một bên, lấy vở Toán cao cấp đậy lên xấp giấy vừa viết.
Hà Hoan Hoan ôm một chồng sách to đùng đi vào: "Ơ, cậu không đến thư viện à?"
"Ừ, đến muộn quá nên không còn chỗ nữa." Đỗ Nhược nói dối không chớp mắt.
"Mai thi toán cao cấp phải không?"
"Ừ."
Sáng hôm sau Đỗ Nhược dậy thật sớm, còn chưa ăn sáng đã chạy đến lớp của Cảnh Minh, giả bộ đi tự học, tìm được balo của cậu do bạn cùng phòng đặt đấy giữ chỗ giúp. Cô cẩn thận tiếp cận mục tiêu, mở khóa kéo ra, nhét xấp giấy nháp vào túi, trả balo lại nguyên trạng rồi nhanh chóng chuồn đi.
Ra khỏi phòng còn quay đầu lại nhìn cho chắc, rồi mới yên tâm rời đi, chính trong lúc ấy, cô mới nhận ra một điều: Thôi toi rồi!
Cơn hoảng sợ tựa như núi lửa phun trào, sục sôi ở lòng bàn chân rồi bắn thẳng lên tận đầu. "Xong phim" rồi! Hình như cô thích cậu mất rồi. Có phủ nhận mấy cũng không làm được gì, cái gì mà hâm mộ, chú ý, cảm kích, chán ghét, tẩy chay, kiêng kỵ đều là cái cớ thôi. Thật sự "
đổ" người ta rồi!