Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 97

(1)

Nếu bảo Cảnh Minh nhớ lại lần đầu tiên anh và Đỗ Nhược gặp mặt, chắc chắn anh không sao nhớ nổi.

Năm mười bốn tuổi, ba mẹ dẫn anh đến vùng núi gần biên giới, chuyện này thì anh vẫn loáng thoáng nhớ được. Còn chính xác đã đi đâu, từng gặp ai thì anh hoàn toàn không có ấn tượng.

Trong ký ức của anh, lần đầu tiên gặp Đỗ Nhược là khi anh tới nhà ga phía Tây Bắc Kinh đón cô. Tuy rằng anh đã nhận lời mẹ nhưng không tình nguyện cho lắm.

Ấn tượng "sâu sắc" của anh với Đỗ Nhược là một con nhóc xanh xao, vàng vọt, mặt mày mồ hôi nhễ nhại, ăn mặc quê mùa, toàn thân nồng nặc mùi tàu hỏa mốc meo, giống như một cọng giá bị người ta giẫm bẹp gí.

Quả thật Cảnh Minh không thích Đỗ Nhược lắm. Trước đây anh chưa từng gặp cô, nhưng không lúc nào là không nghe về cô từ Cảnh Viễn Sơn. Mỗi lần hai cha con vì chuyện gì đó mà tranh cãi ầm ĩ, hoặc Cảnh Viễn Sơn không thích hành vi của con trai mình, muốn quở trách vài câu, y như rằng sẽ lôi tôn tính đại danh Đỗ Nhược Xuân ra: "Con người ta ở vùng núi điều kiện gian khổ nhưng vẫn chịu khó học hành, còn làm việc nông giúp gia đình. Mày tự xem lại mình đi..."

Cảnh Minh lười cãi lại ông, càng không có hơi sức đâu để ý đến Đỗ Nhược. Anh chẳng buồn đoái hoài gì đến cô, ngay cả làm bạn cũng không có cửa. Dù sao, họ hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới.

(2)

Lần dẫn Đỗ Nhược đến phòng karaoke hoàn toàn là ngoài dự tính của Cảnh Minh. Vào giây phút bị cô ngắt máy giữa chừng, anh gần như không thể tưởng tượng nổi: Con nhỏ Đỗ Nhược Xuân này tính tình cũng không phải dạng vừa đâu!

Nhưng chỉ một sự việc này cũng không thể khiến hai người thay đổi cái nhìn về nhau. Suốt khoảng thời gian rất dài về sau, trong mắt Cảnh Minh, sự tồn tại của Đỗ Nhược không hơn một người qua đường. Nhưng trong vô thức, anh lại sắm vai nhà tài trợ thay cho ba mẹ mình, trợ giúp cho cô trong một chừng mực nào đó. Ví dụ như laptop, bữa sáng, sinh hoạt phí... tất cả đều chỉ là sự quan tâm với tư cách một nhà tài trợ, giống như ba mẹ anh vậy, rất hợp tình hợp lý.

(3)

Có lần Đỗ Nhược hỏi Cảnh Minh, anh có nhớ lần đó ở đại hội thể dục thể thao, em mặc váy trắng, anh khen em ưa nhìn không? Cảnh Minh nói không nhớ.

Anh thật sự không nhớ mình đã nói ra lời khen ấy, nhưng anh nhớ được dáng vẻ cô mặc váy trắng đột ngột xuất hiện ở đường đua. Anh bổ nhào vào người cô, đè cô ngã xuống đất. Thân thể mảnh mai gầy gò của Đỗ Nhược khiến anh sợ mất hồn mất vía, cứ tưởng đã đè bẹp cô rồi.

Trong khoảnh khắc đụng phải cô, nếu nói trong đầu anh không có chút phản ứng khác thường nào là chuyện không thể, dù sao cũng là con trai mà. Nhưng đây chẳng qua là phản ứng tâm lý bình thường khi hai người khác phái đụng chạm nhau thôi, phút chốc anh đã quên mất rồi.

Có phải từ đó, Đỗ Nhược Xuân trong ấn tượng của anh đã bắt đầu thay đổi không? Cảnh Minh không xác định được, cùng không suy nghĩ nhiều.

(4)

Cảnh Minh tự nhận mình rất ít khi gặp Đỗ Nhược, trôi qua nửa học kỳ mà chẳng đụng mặt nhau được mấy lần. Số lần gặp mặt trở nên dày đặc hơn hẳn là bắt đầu từ buổi dạ vũ đón năm mới.

Cô mặc chiếc váy đỏ rực rỡ, gương mặt trang điểm xinh xắn hệt như chú mèo con, nhảy múa nhiệt tình và tự do trên sân khấu, như thể là một người khác hoàn toàn với Đỗ Nhược trong ấn tượng của anh.

Cô thật sự là một cô gái đầy mâu thuẫn, khiến anh không thể nhìn thấu và cảm thấy khó hiểu. Trước đấy còn tươi cười rạng rỡ trong vũ hội, lát sau đã rơi lệ không ngừng ngay trước cửa nhà anh đêm Giao thừa. Trước đấy còn lấy lòng anh nhưng đều bị anh phớt lờ, lát sau đã chạy xe như vũ bão trên đường đèo mùa xuân, gia nhập Orbit, tham gia cuộc thi chế tạo robot, xem nhạc hội, thi hùng biện...

Con nhóc kia giỏi rồi, còn biết lườm anh nữa chứ! Hừ, ai mới là kẻ kiêu căng đây?

Từ lúc nào mà Cảnh Minh lại có thiện cảm với cô, chính anh cũng không rõ. Có lẽ vì câu nói "Có khi nào nó đang rất buồn không" với con robot thua cuộc trong trận đấu khiến anh phút chốc cảm thấy tâm linh tương thông chăng? Hay vào thời khắc anh phát hiện ra chủ nhân của chữ viết trong tập tài liệu ôn thi môn Chính trị kia?

Tất cả đều không tài nào nói rõ, lúc hoàn hồn trở lại thì người đã bị một tấm lưới vô hình bao trùm. Phiền muộn, tức giận khiến anh vô cùng bực bội, ngay cả tỏ tình cũng hùng hùng hổ hổ, càng khỗng nghĩ đến sẽ bị cự tuyệt.

Hừ, Cảnh Minh anh mà bị con gái cự tuyệt sao?

Tuy nhiên, lý do cự tuyệt của cô lại khiến anh tỉnh táo trong nháy mắt: Tôi chỉ muốn làm chính mình, khiến bản thân trở nên tốt hơn. Tôi cảm thấy chuyện này quan trọng hơn yêu đương với cậu.

Cảm tình anh dành cho cô kể từ khoảnh khắc ấy đã dần dần thay đổi trong thầm lặng. Anh phát hiện bản thân đã thích đúng người rồi. Sự giác ngộ này khiến anh cẩn trọng hơn và bình tĩnh lại.

(5)

Quãng thời gian kể từ mùa hè khi kết thúc năm nhất đến tháng Chín, tháng Mười là những ngày tháng Cảnh Minh thấy vui vẻ và buông thả nhất trong đời anh. Mỗi ngày đều có thể hình dung bằng câu "tắm gió xuân phơi phới".

Đạt được giải vô địch cuộc thi tại Thâm Quyến, Prime bước lên đỉnh cao của thế giới. Giấc mộng của anh, lý tưởng của anh, kế hoạch xây dựng đế quốc riêng của anh từ từ rõ nét hơn. Tất cả đều có thể đạt được, tương lại cũng được vạch sẵn.

Chính vào lúc đó, anh có bạn gái.

Đỗ Nhược Xuân, anh rất thích cô, nhiều đến mức không thể tưởng tượng ra bản thân lại có thể thích một người đến như vậy. Kể cũng lạ, rõ ràng cãi nhau lửa giận đùng đùng lại không nỡ chiến tranh lạnh với cô, không nỡ để cô ấm ức, nhất là càng không muốn thấy cô khóc. Cô vừa khóc, anh đã thấy khó chịu muốn nổ tung.

Rõ ràng mới yêu nhau không lâu, tính cách đôi bên còn chưa kịp thích ứng với đối phương, nhưng từ trong tiềm thức, tương lai của anh sớm đã có sự hiện diện của cô rồi. Nếu một ngày nào đó của nhiều năm sau có một người phụ nữ đứng bên cạnh anh, cùng anh ngắm nhìn đế quốc Prime rộng lợn, người phụ nữ đó chỉ có thể là cô, Đỗ Nhược Xuân.

Ai cũng bảo biết trước tương lai là một chuyện rất vô vị, thế nhưng Cảnh Minh không thấy vậy. Khi ấy, anh đã xác định rất rõ, rất kiên định, cũng vô cùng vững tin vào tương lai của mình. Nơi ấy có Nhược Xuân, có Prime, có tất cả những thứ mà anh mong muốn...

Nếu như lần đó không xảy ra chuyện đã trở thành nỗi áy náy cả đời ấy...

(6)

Cảnh Minh chìm ngập trong cơn ác mộng không hồi kết. Chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh, âm thanh Prime No.2 gặp tai nạn vào giây phút cuối cùng liền thừa cơ len lỏi vào đầu anh. Máu tươi văng tung tóe khiến ai ai cũng kinh hoàng khiếp đảm. Chiếc xe biến dạng chỉ còn là đống sắt vụn, thân thể không nguyên vẹn của Lý Duy. Tiếng khóc đau xé ruột gan của mẹ cậu ấy trong hành lang bệnh viện...

Mẹ nói với anh, sẽ tốt thôi, rồi một ngày, mọi thứ sẽ tốt lên. Thế là anh chờ đợi, khăng khăng đợi đến ngày ấy. Vậy mà ngày ấy không bao giờ đến, và tình trạng của anh ngày càng nghiêm trọng. Những hình ảnh kia không sao xua đi được. Nó không chỉ hiện diện trong mỗi cơn ác mộng mà còn tập kích cuộc sống của anh. Cho dù là an ngày, dù rằng anh đang ngồi trước mặt bác sĩ, những hình ảnh đó cũng sẽ đột nhiên kéo anh ra khỏi hiện thực, tóm lấy linh hồn anh lôi đến một thế giới khác.

Anh bắt đầu không thể phân rõ thực tế và hư ảo. Bác sĩ nói anh mắc phải chứng PTSD* nghiêm trọng, cần uống thuốc để khống chế suy nghĩ và tâm trạng của mình.

(*)PTSD (Posttraumatic Stress Disorder) hay còn gọi là chứng rối loạn tâm lý hậu sang chấn, là một trong những rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng dạng lo âu, hoảng sợ, kinh hoàng, thường xảy ra khi người bệnh chứng kiến hoặc trải nghiệm một điều gì đó gây nên tổn tương tâm lý nghiêm trọng.

Anh bắt đầu rơi vào giấc ngủ mê man kéo dài, trong cơn mơ và cũng có thể là thực tế, anh thường nghe thấy tiếng Đỗ Nhược khóc, nhưng anh lại không nhìn thấy cô. Làm sao cô vào phòng anh được? Thế nhưng cô đang khóc nức nở bên cạnh giường anh. Anh nghe thấy giọng nói của cô nhưng không nhìn thấy cô. Anh chỉ thấy chiếc xe kia lao đến chân cầu, anh dốc hết toàn lực chạy đến, muốn ngăn cản nhưng vẫn chậm một giây. Anh trơ mắt nhìn thân xe nổ tung, máu tươi tung tóe.

Những giấc mộng giống hệt nhau cứ thế nối tiếp, trở thành một vòng tuần hoàn chết. Anh bị vây khốn trong đó, không sao thoát ra được.

Sau khi uống thuốc nửa tháng, cuối cùng, anh đã tỉnh táo trở lại, bước ra khỏi phòng, dáng vẻ tiều tụy. Hôm ấy, anh đã gặp lão tiên sinh Ngôn Nhược Ngu. Ông ấy đích thân đến nhà, khuyên bảo và an ủi anh. Nhưng không biết anh có nghe hay không, ánh mắt chẳng mảy may le lói chút dấu hiệu sự sống nào, trợn trừng nhìn chằm chằm bóng cây ngoài cửa sổ. Nhành cây trơ tụi lay động trong gió rét... Tiết trời đã vào đông.

Sau khi lão tiên sinh Ngôn Nhược Ngu ra về, anh ngồi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào thân cây kia thật lâu. Minh Y đến gần, muốn thử nói chuyện với anh, nhưng anh đột nhiên cất lời, giọng khản đặc mơ hồ: "Trường cho nghỉ lễ rồi phải không?"

"Mới đầu tháng Giêng, chưa được nghỉ đâu. Con..."

"Con muốn thấy cô ấy. Chỉ nhìn một lát thôi."

(7)

Anh đã nhìn rất nhiều lần, khom lưng cúi đầu đi sau lưng cô, từ thư viện đến dưới tòa nhà ký túc xá. Cô mặc chiếc áo khoác nỉ thật dày, quấn khăn quàng cổ lông xù, che kín nửa gương mặt, không nói với ai lời nào, chiếc bóng trông thật cô quạnh.

Quần áo mùa đông thật dày, vậy mà anh lại cảm thấy cô đã gầy đi rồi. Anh dõi mắt nhìn cô đi vào ký túc xá, nhìn đăm đăm theo bóng lưng cô hòa vào dòng người rồi mất hút.

Một mình đứng ven đường chốc lát, ngẩn ngơ nhớ đến vô số đêm họ đã chia tay trong ngọt ngào ở nơi này, hơi thở dưới lớp khẩu trang đen chợt dồn dập.

Anh quay người bỏ đi, nhưng vừa được vài bước quay đầu nhìn về phía ký túc xá. Lần này, anh đã nhìn thấy cô. Cô chạy vọt ra giữa đường, hoang mang nhìn dáo dác xung quanh như tìm kiếm gì đó.

Thế nhưng anh lại như đứa trẻ bị kinh hãi, trốn vào rừng cây theo phản xạ. Sau đó, anh nghe thấy tiếng cô khóc, hòa vào gió rét hệt như lưỡi dao, từng tiếng cứa vào tìm anh.

(8)

Cảnh Minh biết rõ mình không thể quay lại được nữa, ít nhất trước mắt không thể quay lại.

Với trạng thái hiện giờ, đừng nói là anh, ngay cả bác sĩ cũng không thể khống chế. Hai người ở bên nhau sợ rằng kết cục còn bi thảm hơn, ngay cả ký ức tốt đẹp cũng sẽ không còn sót lại chút gì.

Anh không có cách nào quay trở về bên cô, trở về bên cạnh những đồng đội thên thiết trong Prime, không thể nào nữa rồi.

Người ngoài không thể chấp nhận một "kẻ gây chuyện" vẫn "thản nhiên như không" tiếp tục cuộc sống của mình. Những lời chỉ trích ác độc và đồn thổi vô căn cứ sẽ theo sự trở lại của anh chuyển sang người Đỗ Nhược và Prime.

Anh không thể không đi. Ít nhất là trả cho cô cuộc sống yên bình, trả lại cho đồng đội của anh một cuộc sống không có sóng gió. Còn lòng anh mãi mãi không thể bình yên được nữa.

Mỗi ngày trôi qua ở Mỹ đều vô cùng khổ sở. Anh nhớ Đỗ Nhược, nhớ da diết, có khi nhớ đến mức mất ngủ cả đêm, thậm chí uống thuốc cũng vô ích. Tha hương nơi xứ người, không biết nên tìm cô ở đâu, anh chỉ có thể cắn răng kìm nén tất cả trong lòng.

Anh còn muốn trở về, phải trở về nước, quay lại Prime lần nữa. Chờ đến một ngày đủ lớn mạnh, khi ấy, anh muốn được trở về bên cạnh cô.

Thế nhưng... sự kiên trì ngày qua ngày ấy, nửa năm sau lại đổi lấy kết quả là bệnh tình chuyển biến xấu.

(9)

Có đôi khi, Cảnh Minh không nhớ rõ mình đã nói câu "đừng đến tìm anh" như thế nào, không nhớ được Đỗ Nhược đã trả lời ra sao, cũng không nhớ rõ phải chăng đôi bên đã giao hẹn rồi, cô sẽ không đến tìm anh nữa.

Nhất định là vậy rồi! Nếu không, tại sao cô lại thật sự không xuất hiện chứ?

Từ đó, anh cũng không dám nghĩ đến Đỗ Nhược nữa. Sợ rằng mỗi khi nghĩ đến thì vết thương lại rách toạc, chảy máu đầm đìa.

Anh bắt đầu nghi ngờ và chất vấn bản thân. Cơn ác mộng từng vất vả lắm mới bị thuốc khống chế nay lại cuồn cuộn kéo về lần nữa. Càng nghiệt ngã khi nó còn mạnh hơn trước, quật anh ngã nhào. Và như thế, anh lại không thể phân rõ thế giới chân thật và ảo giác.

Đi trong sân trường, bạn học chạy xe đạp ở phía trước nhưng anh lại nhìn ra chiếc Prime No.2 đang lao đến, Lý Duy ngồi bên trong vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

Ngồi trong lớp học, bạn bè nghiêm túc làm bài thi, anh ngẩng đầu nhìn ra cửa, trên hành lang đặt một chiếc thùng màu trắng sơn đỏ, thế mà đôi mắt anh lại "mã hóa" thành Prime No.2 dính đầy máu tươi.

Ban đầu, anh còn có thể ép buộc mình tỉnh táo lại, tự nói với bản thân, chẳng qua đầu óc đang bị bệnh thôi. Những thứ kia đều là ảo giác, nhắm mắt mở ra lần nữa sẽ chỉ thấy xe đạp và chiếc thùng màu trắng thôi mà.

Nhưng dần dần, anh càng khắc khổ học tập, vùi đầu trong phòng thí nghiệm tìm kiếm tài liệu thì ảo giác lại càng trầm trọng hơn. Càng về sau, anh hoàn toàn không phân rõ ngày đêm, hiện thực và mộng ảo nữa.

Có một buổi tối, anh mơ thấy một giấc mộng rất đỗi đau khổ. Mơ thấy Prime muốn thử xe công khai, Lý Duy đi đến ngồi vào ghế lái phụ. Anh lập tức ngăn cản, dốc hết sức ngăn cản, nhưng Lý Duy không nghe. Những người khác đều không hiểu, vô cùng bối rối.

Anh tuyệt vọng gào lên: "Sẽ chết đấy, cậu ấy sẽ chết! Các cậu không biết sao?"

Mọi người đều không tin: "Làm gì có chuyện đó? Xe của bọn mình là tốt nhất."

Xe chạy ra đường, Cảnh Minh lao ra khỏi đám người, chạy đuổi theo Prime No.2. Anh tìm tất cả những người mà mình có thể tìm được trong mơ hòng ngăn chiếc xe lại, không cho nó đi đến ngã tư định mệnh kia.

Song dốc hết khả năng vẫn chẳng làm được gì, cũng không cách nào chịu đựng thêm nữa. Anh muốn kết thúc giấc mộng kia, muốn bản thân tỉnh táo lại. Thế là... anh đã tự sát trong mơ.

(10)

Dường như anh đã ngủ thật lâu, lần này lại mơ thấy một giấc mộng khác. Trong mơ, Đỗ Nhược nhoài người bên giường anh, cầm lấy cánh tay anh khóc nghẹn ngào. Anh muốn vuốt tóc cô nhưng tay không sao nhấc lên nổi. Anh tận lực vùng vẫy, khi tỉnh lại chỉ nghe tiếng khóc thút thít của mẹ mình.

Mở mắt ra, anh đang nằm trong bệnh viện màu sắc trắng xóa. Ba mẹ đã bay sang đây, ba anh mắt đỏ hoe, quay đi chùi mắt. Ban đầu, Cảnh Minh không hiểu cho lắm, lát sau, anh mới biết được chuyện gì đã xảy ra.

"Con tưởng mình đang nằm mơ."

Nhất thời, mẹ anh rơi nước mắt như mưa. Anh cũng đỏ hoe đôi mắt, khàn giọng nói: "Mẹ, con sai rồi. Mẹ, con đau khổ quá."

Me, con rất sợ căn bệnh này sẽ không bao giờ khỏi, bất kể là nhắm hay mở mắt, thế giới đều là hình ảnh xe và người bị tông đến vỡ nát, tất cả đều là máu thịt bầy nhầy. Mẹ, con đau khổ muốn chết. Mẹ nói tất cả rồi sẽ tốt lên, nhưng nếu không tốt lên thì phải làm sao?

Lúc xuất viện, anh bảo: "Để Trần Hiền ở lại."

Mười ngày sau, Cảnh Minh nhận được một tấm ảnh do Trần Hiền gửi đến. Phóng to lên xem, là ảnh chụp hiện trường cuộc thi robot ở Bắc Mỹ cách đây không lâu, trong đội đại diện cho trường Berkeley có một cô gái châu Á tóc dài vô cùng nổi bật.

Anh phóng to hơn, ảnh liền bị vỡ do độ phân giải thấp, nhưng vẫn thấy được đường nét khuôn mặt thanh tú và đôi môi khẽ mím của Đỗ Nhược.

Trong nháy mắt, lòng phẳng lặng như mặt hồ, anh nhẹ nhàng gõ một hàng chữ ghi chú bên dưới tấm ảnh: "Ngoảnh đầu gọi Ngu Thuấn, đỗ nhược hương tỏa lan*."

(*) Câu thơ cuối cùng trong bài thơ "Thủy điệu ca đầu" của nhà thơ Trương Hiếu Tường thời Nam Tống, sáng tác khi đi qua lầu Nhạc Dương.

(11)

Anh vẫn nằm mơ, nhưng dần dần không còn chỉ mơ thấy Lý Duy mà còn mơ thấy cả Đỗ Nhược, mơ thấy cô vừa đi vừa khóc. Anh bật dậy lúc nửa đêm, cho rằng cô bị bắt nạt liền bảo Trần Hiền đi điều tra. Trần Hiền báo cáo Đỗ Nhược vẫn sống ổn, lại viết luận văn gì đó, giành giải thưởng gì đó. Anh biết cô đang nỗ lực đuổi theo mình.

Anh vẫn mơ về cô, đa số đều thấy cô trầm mặc ngồi trong góc, không hề nhìn mình, có lẽ đang giận dỗi.

Gần sáu năm, anh từ từ bước ra khỏi hội chứng PTSD, phân biệt rõ thực tế và hư ảo. Nhưng không biết phải làm sao để nhận thức rõ hiện tại và tương lai, không biết phải đối mặt với quãng thời gian trong quá khứ và cả những cố nhân bị dòng thời gian ngăn cách thế nào.

Anh biết Đỗ Nhược về Bắc Kinh rồi. Anh đã trở về nhưng không biết nên đối mặt thế nào, bất kể là cô hay Prime, bất kể là ký ức từng hăm hở phấn đấu hay mơ ước cao hơn cả bầu trời kia.

Sáu năm qua, không phút giây nào anh dám thả lỏng bản thân, năng lực ngày càng hùng mạnh. Thế nhưng trong quãng thời gian ấy, lòng anh cũng chưa từng có khoảnh khắc nào được giải thoát.

Nội tâm chưa bao giờ trở lại trạng thái cân bằng, gặp Đỗ Nhược thì hoàn toàn rối ren. Anh nóng lòng muốn giãy giụa nhưng lại không biết làm cách nào ra khỏi, sáu năm mù mịt và tối tắm cứ níu chặt bước chân anh.

Nhất định Đỗ Nhược không hề biết, lúc cô nói câu "Em yêu anh" trên cầu vượt, trái tim anh dường như đã sống lại.

(12)

"Nhược Xuân, hãy cứu anh!" Lời nói không tài nào thốt ra được ở sân bay sáu nắm trước rốt cuộc đã được cất lên.

Chàng trai từng trằn trọc thao thức vô số đêm, vậy mà lại co ro ngủ yên giấc trên chiếc giường chật hẹp của Đỗ Nhược trong một căn hộ chung cư cũ kỹ. Trong lòng anh biết rõ: Cô sẽ không đi đâu cả.

Đúng vậy, người kiêu ngạo như anh cũng biết sợ hãi, sợ mất cô, sợ bản thân quay trở về sáu năm tăm tối kia.

Sáu năm đó, anh hối hận, không cam lòng, đau khổ, căm hận, lo âu, tất cả cảm xúc mãnh liệt ấy đã cho anh động lực bước từng bước về phía trước. Giờ đây, lời hứa của cô phút chốc hóa giải hết thảy. Đã đến lúc anh phải can đảm thoát khỏi vây khốn và nắm chặt lấy bàn tay cô.

(13)

Cảnh Minh không hề ý thức được mình đã thoát ra từ lúc nào, cũng không hề chú ý đến. Nhớ lại khoảng thời gian ấy, dường như chẳng có gì đặc biệt, chẳng qua mỗi ngày đều ở bên Đỗ Nhược mà thôi.

Trước khi ngủ, nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô, lúc tỉnh lại sẽ được thấy vẻ mặt cô đang say giấc, ăn những bữa cơm do cô đích thân nấu, cùng nhau làm việc trong phòng thí nghiệm, cùng nhau vẽ sơ đồ trong phòng sách, cùng nhau cuộn mình trên sô pha trêu chọc Eva và Wall-E, cùng nằm trên giường ôm nhau xem phim, hôn môi, âu yếm... Tất cả những tiếc nuối cho quãng thời gian yêu đương quá đỗi ngắn ngủi thời đại học, hôm nay đang được bù đắp từng chút một.

Hôm nào tan việc không muốn về nhà, họ sẽ tìm một nhà hàng thật ngon để thưởng thức bữa tối dưới ánh nến lãng mạn. Làm thí nghiệm xong, thấy dưới lầu lá phong đỏ rực lại chuồn ra khỏi văn phòng, chạy xuống nghịch.

Tất cả đều như lẽ tự nhiên. Thỉnh thoảng cũng sẽ có cãi nhau, nhưng rồi lại làm lành.

Chính những ngày tháng sống trong vô thức như thế mà anh đã dần bước ra khỏi cơn ác mộng đeo bám bấy lâu.

Cái mà cô cho anh là sức mạnh và yên bình trong nội tâm sâu thẳm. Chàng trai kiêu ngạo trước kia đã quay trở lại. Và đương nhiên, chỉ cần anh bằng lòng, mọi vinh quanh đã mất cũng sẽ theo đó trở về. Cô thật sự đã cứu rỗi anh. Cô chính là mùa xuân của anh, là khởi nguồn, cũng là phép màu hồi sinh cuộc đời anh.
Bình Luận (0)
Comment