Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 117

Editor: Luna Huang

Ngày mai.

Ôn Nhu tự mình hầu hạ Lãnh Triệt thức dậy, thay hắn mặc y phục, oản tóc, ăn qua bữa sáng, Lãnh Triệt đến Tây Uyển, Ôn Nhu liền để Vân Lãng chuẩn bị xe ngựa, sau đó lên xe đến tướng quân phủ.

Lão quản sự của tướng quân phủ khi nhìn đến Ôn Nhu mặc một thân nữ trang rõ ràng khiếp sợ, đang nghe Túc Dạ báo thân phận Ôn Nhu là Bạch vương phi thì nhãn thần buồn bã, sau đó cung kính hành lễ, đem Ôn Nhu mời vào trong phủ.

"Bạch vương phi mời ngồi chốc lát, lão nô thỉnh tướng quân."

"Làm phiền."

Chỉ chốc lát, chỉ thấy Tử vương cầm kiếm đi tới chính sảnh, còn có thể tinh tường thấy trên trán hắn còn thấy mồ hôi hột to, nói vậy luyện kiếm.

Không biết tẩu tẩu đến đây, Lãnh Tịch không có từ xa tiếp đón, thất lễ." Tử vương cầm bội kiếm trong tay đưa cho lão quản sự, cười xán lạn, cùng đêm qua ở Điệp Tiên lâu nhìn thấy tưởng như hai người, để Ôn Nhu lại gặp được nguyên bản tướng quân anh khí bộc phát, trừ gò má của hắn sưng nhẹ ra biểu thị công khai chuyện đêm qua là chân chân thật thật tồn tại qua.

Chỉ là, trên mặt Tử vương là cười, tâm cũng đau đến chặt, dù cho đã biết sự thực, thế nhưng hắn như cũ huyễn tưởng nàng mỗi lần hiện ở trước mặt hắn đều là dùng thân phận Vân Du, bất quá cũng chỉ có thể là hắn si tâm vọng tưởng mà thôi.

"Tướng quân một đêm chưa ngủ?"

"Ngủ không được mà thôi." Tử vương hồi tiếu Ôn Nhu một câu, "Tẩu tẩu đến đây tìm Lãnh Tịch, có việc?"

"Ân." Ôn Nhu khẽ gật đầu, "Chỉ là không biết tướng quân một đêm chưa ngủ, Ôn Nhu làm phiền tướng quân."

"Không có sao." Tử vương giơ tay lên lâu mồ hôi trên mi tâm, hướng Ôn Nhu khẽ gật đầu, "Nếu là tẩu tẩu có chuyện tìm Lãnh Tịch, vậy thì mời tẩu tẩu theo Phương bá đến thư phòng chờ một chút, Lãnh Tịch cần hoán thân xiêm y mới rồi cùng tẩu tẩu đàm luận."

Tử vương dứt lời, hướng lão quản sự phân phó một câu, liền hướng sau bước, lão quản sự liền dẫn Ôn Nhu đến thư phòng của Tử vương, tiện thể giải thích: "Tướng quân không thích tiếp khách ở tiền thính, bình thường cũng là ở thư phòng tiếp khách, bất quá tướng quân cũng hiếm gặp khách."

Tướng quân phủ bất luận thính hay là đình viện, đều có một loại cảm giác nghiêm túc đơn giản, phủ đệ không chút xa hoa nào của đại tướng một quốc gia, Phương bá dẫn Ôn Nhu tới một gian thứ ba trong đình viện, mời Ôn Nhu đi vào, bản thân liền phân phó thị nữ pha trà.

Ôn Nhu đứng ở trong thư phòng của Tử vương, hợp quy tắc bố cục, cùng thư phòng của Lãnh Triệt tương tự, ngay cả bàn sách, đều là giống nhau chính là, loạn.

Ôn Nhu chỉ mỉm cười, liền đi tới trước bàn đọc sách, như vì như bàn sách của Lãnh Triệt mà sắp xếp, muốn thay Tử vương chỉnh lý đống tạp nham, chỉ là nàng nhìn thấy trên bàn sách hé mra một bức họa cuộn tròn, tay đang ở không trung, trong mắt khiếp sợ.

Chỉ vì, nàng nhìn thấy trên bức họa, không là người khác, chính là bản thân nàng, nàng mặc một thân nang trang, y theo nét mực nhìn, tựa hồ... Bức tranh vẽ chưa lâu...

Ôn Nhu lại mở một bức hoạ khác cuộn tròn ra, mặt trên bức họa, là nàng.

Ôn Nhu nhìn người trên bức họa, có chút bất khả tin tưởng, nguyên lai, tất cả, là bởi vì nàng...

Tại sao có thể như vậy?

"Tẩu tẩu, này là trà xuân là thượng hạng của Chấn Trạch, vị đạo cực kỳ không tệ." Nhưng vào lúc này, Tử vương tự mình bưng trà ngon đi vào thư phòng, khi nhìn đến Ôn Nhu nhìn vào bức hoạ cuộn tròn trong tay, khay trà trong tay nổ lớn mà rơi.

Hắn đêm qua từ Điệp Tiên lâu trở về cả đêm vẽ tranh, dĩ nhiên, đã quên cất!

"Tẩu tẩu, đây bất quá là Lãnh Tịch tùy ý vẽ, bất tiện dơ mắt của tẩu tẩu." Tử vương kinh hoảng tiến lên, lấy bức họa trên tay Ôn Nhu, lại phát hiện, những bức hoạ nguyên bản được cuộn tròn toàn bộ được mở ra trên bàn sách.

"Tướng quân, đây là nguyên nhân ngươi lưu luyến thanh lâu, thậm chí mua say?" Ôn Nhu nhìn chằm chằm Tử vương trước mặt nhãn thần lóe ra mất định, bất đắc dĩ thở dài vừa tựa như thương tiếc hỏi.

Quả nhiên như nàng liệu, chỉ là nàng thật không ngờ, tình thương này, lại là bởi vì nàng, từ cuộn từng cuộn trong bức họa đều là Vân Du của hắn, có thể thấy được tướng quân chung tình chính là thân nam nhi của nàng, nhưng khi hắn biết nàng cũng không phải là nam nhi chân chính, tim của hắn, sẽ như thế nào?

Yêu một người nam nhân, loại tình cảm củ kết này, nàng biết hắn nhất định là giãy giụa thống khổ, nhưng khi hắn biết người hắn biết không phải nam nhi, mà là tẩu tẩu của mình, chuyện như vậy, nói vậy hắn thì không cách nào tiếp nhận.

Nàng minh bạch loại đau này, yêu mà không chiếm được, càng không thể biểu thị công khai, chỉ có thể chôn thật sâu giấu ở đáy lòng, tình như vậy, đối với hắn mà nói, thống khổ thế nào, tàn nhẫn thế nào.

Chỉ là, nàng có thể làm cái gì?

"Tẩu tẩu. ta..." Tròng mắt Tử vương, không dám nhìn mắt của Ôn Nhu, cũng không tính trốn tránh, bởi vì cuộc đời của hắn chưa từng nghĩ tới trốn tránh, chuyện xảy ra, vô luận như thế nào, đều phải đối mặt.

Hắn không sợ tình cảm hắn đối với nàng bị phát hiện, hắn sợ, bất quá là nàng biết, sẽ kinh thường hắn.

Thích một người nam nhân, là lỗi của hắn? Thích tẩu tẩu mình, lại là lỗi của hắn sao? Hắn bất quá là không khống chế được tình cảm của mình, thậm chí vô pháp tự kềm chế mà thôi.

Ôn Nhu không nói gì thêm, chỉ là đem bức họa bị mình mở ra cuộn lại ngay ngắn, sau đó đưa đến trước mặt Tử vương, nhẹ giọng nói: "Thích thứ mà bản thân yêu thích, không có gì đáng thẹn, cũng không có gì là không thể gặp người."

Tử vương khiếp sợ, ngước mắt chỉ thấy Ôn Nhu hướng hắn cười ôn hòa, trong mắt không có thái độ kinh thường chút nào, nhưng mà hắn lại cảm thấy hai tay bản thân trầm trọng vô pháp giơ lên, không thể nâng nổi bức họa nàng đưa đến.

Đôi mắt nàng trong trẻo, không có khinh thường hắn.

Mới vừa rồi trong nháy mắt, hắn nghĩ tới phản ứng sau khi nàng biết sự thực, có lẽ sẽ chạy trối chết, có lẽ sẽ dương tay cho hắn một cái tát, có lẽ sẽ nói không muốn gặp lại hắn, lại trăm triệu không ngờ, nàng sẽ ôn hòa đối với mình cười, nói trên đời này chuyện trơ trẽn trong mắt người là không có gì đáng thẹn...

Nàng như vậy, làm sao có thể không để hắn thất thủ?

"Chỉ là," Ôn Nhu thấy Tử vương không tiếp nhận bức họa mình đưa, liền cầm tay của Tử vương, đem bức họa đặt vào trong tay hắn, "Cũng không phải là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, chẳng qua là ta đáp lại không được tình ý của tướng quân mà thôi."

Dù cho đã biết tình ý của Tử vương đối với nàng, Ôn Nhu cũng không cảm thấy bất kỳ quẫn bách, ngược lại thì tự nhiên.

Ở trong mắt nàng, thích một người yêu một người, vô luận đối phương là thân phận gì, đều không phải là chuyện đáng xấu hổ, yêu đó là yêu, không có lý do gì, cũng không cần lý do, tựa như nàng yêu Lãnh Triệt, không oán không hối hận như nhau.

Chỉ là tâm của nàng không có chỗ cho hai người, trong lòng của nàng đã cất vào một Lãnh Triệt, cũng sẽ không tiến thêm một Lãnh Tịch, thậm chí bất kỳ người nào khác, nếu nàng gặp hắn trước, có thể trong lòng nàng sẽ có hắn, chỉ là thế giới này không hề có nếu như, cho nên nàng vô pháp cho hắn bất kỳ đáp lại nào.

"Lãnh Tịch không cần tẩu tẩu đáp lại Lãnh Tịch." Tử vương khổ sáp cười, lắc đầu, hắn không biết làm một người si tâm vọng tưởng, hắn cũng sẽ không làm bất luận chuyện gì có lỗi với đại ca, hắn chỉ là muốn đem phần ân tình này chôn sâu đáy lòng, lại không biết sẽ bị nàng phát hiện, "Lãnh Tịch bất quá là sợ lúc tẩu tẩu biết, chán ghét mà vứt bỏ Lãnh Tịch mà thôi."

Hắn sợ nàng không bao giờ xuất huện ở trước mặt hắn nữa, sợ hắn sẽ không còn được gặp lại nàng.

"Sỏa hài tử." Ôn Nhu trìu mến cười, giơ tay lên xoa đầu Tử vương, trong mắt toát ra trìu mến như đối đãi với đệ đệ một dạng, "Ngươi có lỗi gì, ta dựa vào cái gì chán ghét mà vứt bỏ ngươi."

Bất quá là thích một người, muốn nhìn nàng coi chừng nàng, có lỗi gì?

"Tẩu tẩu, ta so với ngươi lớn tuổi hơn." Tử vương bị cử động này của Ôn Nhu khiến cho sắc mặt quẫn bách, nhưng lại cảm thấy nhưng lại cảm thấy thư thái không gì sánh được, nàng sẽ không chán ghét mà vứt bỏ hắn, như vậy đủ rồi.

"Ở trong mắt ta, ngươi chính là hài tử." Hài tử vì yêu mà thương, kiếp trước, nàng là ba mươi tuổi mà chết, tâm trí của nàng nếu so với tuổi tác không biết còn nhiều hơn bao nhiêu, ở trong mắt nàng, hắn vẫn là hài tử.

"Tẩu tẩu, ta..." Tử vương nhìn chằm chằm mặt mày Ôn Nhu, hồi lâu mới nói ra một cấu, "Ta có thể không ôm ngươi một cái?"

"Đương nhiên." Ôn Nhu cười rực rỡ, cũng dang tay, để Tử vương mặt mày nhất thư, cười nhẹ nhàng mà ôm Ôn Nhu

Tẩu tẩu, ta muốn nói với ngươi một cấu, ta yêu ngươi, thế nhưng ta không thể.

Một lúc lâu, Tử vương mới buông lỏng Ôn Nhu ra, "Cảm tạ ngươi, tẩu tẩu."

Cả đời này, ta chỉ có thể là đệ đệ của ngươi, ngươi cũng chỉ có thể là tẩu tẩu của ta, ta sẽ đem tình cảm ta dành cho ngươi vùi lấp, không cho ngươi cùng đại ca phiền nhiễu.

"Nói thế nào nói cảm ơn." Ôn Nhu bất đắc dĩ cười, nàng căn bản không có thể chân chính cứu được hắn, tất cả chỉ có thể dựa vào hắn mà thôi, bất quá là để tim của hắn không có áp lực mà thôi.

"Thương trên mặt còn đau? Đại ca ngươi hạ thủ cũng không biết nặng nhẹ." Thấy gò má của Tử vương sưng nhẹ, Ôn Nhu không khỏi quan tâm nói.

"Không đau, đại ca có lẽ là thấy Lãnh Tịch bộ dáng kia, tức giận, nói cho cùng, bất quá là Lãnh Tịch để đại ca thất vọng rồi." Từ nhỏ đến lớn, đại ca chưa bao giờ đánh hắn, chỉ là biểu hiện của hắn sau khi hồi đế đô, để trái tim đại ca băng giá.

Tử vương dứt lời, giơ tay lên che gò má của mình, ngón tay đụng tới, sanh sanh đau, "Còn kéo tẩu tẩu một lượt, nói vậy đại ca càng tức giận hơn," Đại ca rất quan tâm tẩu tẩu, hắn nhìn ra được, cũng cảm giác được, không phải đại ca sẽ không đến cái loại địa phương đó.

"Trong thư phòng này có dược không?" Ôn Nhu không có tiếp tục nói lời của Tử vương.

"Có, tẩu tẩu muốn dùng gì?"

"Vì mặt của ngươi thượng dược, lẽ nào ngươi muốn đem cái gò má này đi gặp người sao?" Ôn Nhu dứt lời, liền nhìn thấy bình thuốc một bên tủ âm tường, đi ra phía trước cầm bình sứ màu tím, vấn, "Tiêu sưng dược, đúng không?"

"Ân." Tử vương khẽ gật đầu, Ôn Nhu liền cầm lấy băng gạc, đi trở về trước mặt Tử vương, "Ngồi xuống, ta bôi thuốc cho ngươi."

"Tẩu tẩu... Cái này, ta tự mình làm được rồi..." Thật coi hắn là tiểu hài tử sao, bất quá là đêm qua hắn tâm phiền ý loạn không có nhớ đến trên mặt bị đại ca đả thương mà thôi.

"Ân." Ôn Nhu đem băng gạc cùng dược đưa tới cho Tử vương, để hắn tự thượng dược, sau đó xoay người đi gọi thị nữ quét sạch mảnh vụn của ấm trà bị Tử vương làm rơi, mới lại trở về trước mặt Tử vương.

"Tướng quân, không biết có nguyện cùng Ôn Nhu làm tri kỷ?" Tình chi nhất tự, đả thương người sao mà sâu, vết thương tuyệt không ngay lập tức khép lại, nàng không dám nói hắn còn có thể hay không bị lạc bản thân, chỉ là hai chữ tri kỷ, cũng không nói đùa, là bởi vì nàng nghĩ hắn là chân chính có thể cùng nàng, thổ lộ tình cảm, không quan hệ tình ái.

"Cầu còn không được!" Tử vương lang lảnh cười, khôi phục khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời, để tâm tình cũng của Ôn Nhu cũng theo nụ cười của hắn mà sang sảng lên.

Không phải là của mình vĩnh viễn không phải là của mình, cưỡng cầu thì có ích lợi gì, buông tay có thể mới là lựa chọn tốt nhất, chỉ bất quá, cần thời gian mà thôi.

"Tướng quân tin tưởng quỷ thần sao?" Ôn Nhu nhẹ nhàng nói, xuyên thấu qua song nhìn bóng cây loang lổ bên ngoài, nhãn thần trở nên xa xăm.

"Có thể tin, cũng có thể không tin." Tử vương không giải thích được Ôn Nhu hỏi cái này có ý gì.

"Không biết tướng quân có hay không có hứng thú nghe Ôn Nhu nói chuyện cũ?"

"Tự nhiên hứng thú tràn đầy."

Ánh dương quang, thanh âm của Ôn Nhu nhợt nhạt vang lên, nghe vào trong lòng Tử vương, như sấm sét trên đất bằng phẳng.
Bình Luận (0)
Comment