Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 121

Editor: Luna Huang

Ôn Nhu cùng Trầm Lục Y ngồi tròn một buổi trưa, đơn giản cùng nàng nói chút chủ đề không thú vị của nữ nhân cùng chuyện ngoài cung, Ôn Nhu tự giác bản thân đối với chuyện như vậy vô lực lại không đủ nhẫn nại, nàng tình nguyện múa kiếm bắn tên, thế nhưng mặt mũi của Vương Thượng tuyệt không thể bỏ, nàng còn phải từ giao lưu của Trầm Lục Y dò xét lòng của nàng, liền như thế cùng nàng rỗi rãnh ngồi.

Giờ Thân canh ba, Lãnh Triệt mới tái xuất hiện ở trước mặt Ôn Nhu, Ôn Nhu có thể nói là thấy được giải thoát.

” Bạch vương gia cùng Vương Thượng đã nói xong?” Trầm Lục Y dịu dàng cười hỏi.

” Hồi nương nương, đúng vậy.” Lãnh Triệt cung kính trả lời.

” Bạch vương gia là tới đón Nhu nhi hồi phủ?” Trầm Lục Y vẫn như cũ cười, “Đã như vậy, ta liền không dám lưu Nhu nhi ở lâu, Nhu nhi, ngày mai trở lại bồi bồi ta được không?”

” Nương nương chi thỉnh, thần phụ tự nhiên tòng mệnh.” Ôn Nhu cũng là cạn tiếu, chỉ là cũng minh bạch lời nói, nàng tiến cung, cũng không phải là cùng nàng giao tình rất tốt, bất quá là hoàng mệnh làm khó, chỉ thấy biểu tình của Trầm Lục Y không có bất kỳ biến hóa nào, mâu quang của Ôn Nhu chìm chìm, “Như vậy, thần phụ liền xin được cáo lui trước.”

” Thần hạ xin cáo lui.” Lãnh Triệt hành lễ, Trầm Lục Y khẽ gật đầu, cùng Ôn Nhu cùng nhau rời đi.

Lúc Ôn Nhu xoay người, khóe mắt liếc về khóe miệng tiếu ý của Trầm Lục Y có chút vặn vẹo, tâm trạng tự hỏi nặng hơn một phần.

” A Nhu, làm sao vậy?” Một đường đi ra xa mã tràng, Ôn Nhu không nói được một lời để Lãnh Triệt có chút lo lắng, dừng bước, đỡ vai Ôn Nhu, đem nàng xoay người lại mặt đối với mình, “Vương Hậu nói gì đó để nàng không vui?”

Nói đến Trầm Lục Y, Ôn Nhu tinh tường cảm thụ được hai tay của Lãnh Triệt đỡ lấy hai vai nàng bỗng dưng nắm thật chặt, ánh mắt nhu hòa nắn ra hàn quang.

” Sỏa đầu gỗ.” Nhìn dáng dấp khẩn trương lo lắng của Lãnh Triệt, Ôn Nhu chỉ cảm thấy hài lòng, đưa tay chỉ lên chóp mũi của hắn, cười nói, “Vương Hậu có thể nói gì khiến ta không vui?”

” Không có là tốt rồi.” Lãnh Triệt mỉm cười, kéo qua tay của Ôn Nhu, “Hôm nay muốn ăn cái gì, ta làm cho nàng.”

” Ngươi công sự nhiều như vậy, ta cũng không dám phiền người.” Ôn Nhu nắm lại tay của Lãnh Triệt.

” Không có gì đáng ngại.” Chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.

” Ân…” Ôn Nhu giả bộ suy tư chốc lát, nhìn chằm chằm con ngươi xinh đẹp của Lãnh Triệt nói, “Tùy ngươi làm cái gì, ngươi làm ta đều thích!”

” Hảo.” Lãnh Triệt đem tay Ôn Nhu cầm thật chặt, cười đến càng nhu, “Đi thôi, về nhà.”

Về nhà, chữ thật là ấm áp, Ôn Nhu cười đến hài lòng, nàng còn không nghĩ nói cho hắn biết nàng đối với Trầm Lục Y ngờ vực vô căn cứ, tất cả đợi nàng toàn bộ tra rõ mới nói.

Cung nhân một bên thấy dáng tươi cười của hai người không thể nghi ngờ thành một đạo phong cảnh xinh đẹp, để cho bọn họ bất tri bất giác bị hấp dẫn, mê mắt, thật lâu hồi chưa qua thần.

“A… Ta chưa từng Bạch vương gia cười qua…” Một cung nữ nhìn Lãnh Triệt xa xa, biểu tình say mê, hai gò má không tự chủ nóng lên, “Ta còn tưởng rằng Bạch vương gia sẽ không cười, nguyên lai cười rộ lên mê người như vậy.”

“Đúng đó đúng đó, trước đây chưa thấy qua Bạch vương gia, còn tưởng rằng hắn thật là ma ốm, ai biết…” Một cung nữ khác thấy càng si mê.

“Hai người các ngươi nói xong chưa, Bạch vương gia cho dù tốt cũng là của Bạch vương phi, Bạch vương gia cười cũng là hướng về phía Bạch vương phi cười, các ngươi còn chưa nghĩ tốt sao. Đỡ phải bản thân thương tâm.” Một cung nữ bên người hai người, thở dài nói.

“Ba ——”Chỉ là, câu cuối của cung nữ vừa dứt lời, một cái cái tát vang dội vang lên, lực đạo to lớn đánh đến nàng té trên mặt đất, cung nữ đang muốn giơ tay lên che mặt, thấy đối phương thì vội vã quỳ rạp xuống đất quỳ rạp xuống đất, hai cung nữ khác cũng là chiến chiến nguy nguy quỳ trên mặt đất.

“Vương, Vương Hậu nương nương…” Ba người chiến chiến nguy nguy, chẳng biết lúc nào Vương Hậu đứng ở phía sau các nàng, cung nữ bị ném cho cái tát cũng không biết bản thân là địa phương nào đắc tội nàng.

” Tên gọi là gì?” Trầm Lục Y cư cao lâm hạ nhìn cung nữ lam y phủ phục ở đáy mắt mình, một bên nhàn nhạt hỏi, một bên cầm khăn nhẹ nhàng lau lòng bàn tay của mình.

” Hồi nương nương, nô tỳ… Nô tỳ goi Vưu Tâm...”

” Vưu Tâm đúng không? Trầm Lục Y cúi người, nắm cằm của Vưu Tâm, đem mặt của nàng giơ lên, “Còn là một Còn là một người xinh xắn.”

“Ta Vương Hậu nương nương khích lệ...” Vưu Tâm rất là sợ hãi, không biết Trầm Lục Y nói thế là có ý gì, không dám nhìn ánh mắt của Trầm Lục Y, chỉ cảm thấy sợ.

“Từ khi Bổn cung tiến cung tới nay, Liên công công hầu hạ Bổn cung cũng không tệ, liền đem ngươi đưa cho hắn đi.” Trầm Lục Y nói xong, vòng qua Vưu Tâm đang trợn mắt hốc mồm đi về phía trước, không để cho Vưu Tâm có cơ hội kêu khóc gì.

Mà Vưu Tâm, đã cả kinh trợn to hai mắt, như đầu gỗ cứng ở tại chỗ.

Nghe được Trầm Lục Y nói thế các cung nữ còn lại, đều bị hít phải ngụm không khí lạnh, Liên công công, một lão thái giám tuổi gần năm mươi...

Trầm Lục Y nhìn tiệm hành tiệm viễn hai thân ảnh màu trắng bạch sắc biến mất, nhãn thần đột nhiên trở nên hung ác, nhưng cũng rất nhanh tiêu thất, đi đến thư phòng của Vương Thượng.

Những ngày kế tiếp, xuân ý tiệm nùng, vì Trầm Lục Y, Ôn Nhu có thể nói là mỗi ngày tiến cung bồi nàng, nhưng có chút khó nhịn thân thể thỉnh thoảng mệt mỏi, đang cùng Trầm Lục Y chung đụng mấy ngày này, Trầm Lục Y đem nỗi lòng che giấu vô cùng tốt, Ôn Nhu có thể nói là nhất vô sở hoạch, nàng còn chưa hề gặp phải người tâm tư khó đọc như vậy, xem ra là nàng xem thường Trầm Lục Y.

Nếu không có lần trước nàng nhìn thấy khóe miệng của Trầm Lục Y cười, có thể mấy ngày nay ở chung nàng tin Trầm Lục Y bất quá là một nữ tử tầm thường khát cầu khát cầu hạnh phúc, rốt cuộc là có mục đích gì, mới đưa bản thân che giấu sâu như vậy, thậm chí nàng để Bắc Ích tìm hiểu tin tức về Trầm Lục Y, tất cả đều là tra không chỗ nào lấy được.

Binh bộ Thượng thư thật là một thật là một người ngay thẳng trung thành Đại Di, sẽ gây tai họa cho Đại Di sao? Dù cho bọn họ biết được cái gì, báo cho Vương Thượng, mà Vương Thượng yêu Trầm Lục Y như vậy, hắn sẽ tin tưởng Trầm Lục Y là lòng mang mục đích sao?

” Nhu nhi, suy nghĩ gì mất hồn như thế?” Trầm Lục Y giọng ôn hòa kéo kại suy nghĩ của Ôn Nhu đang bay lượn, quay đầu lại nhìn Trầm Lục Y, chỉ thấy cung nữ phía sau nàng trong tay bưng cao điểm, Trầm Lục Y trùng nàng cười nói, “Đây là sơn tra cao, vị đạo vô cùng tốt, lần trước Vương Thượng đem đến cùng ta thưởng thức, ta rất ít thích, nên ta cố ý lệnh cho ngự trù lại làm, là muốn cho Nhu nhi cũng nếm thử.”

” Tạ ơn nương nương ưu ái.” Ôn Nhu bất hảo phất ý của Trầm Lục Y, biết Trầm Lục Y dù cho muốn hại muốn hại cũng sẽ không ngu xuẩn dùng phương pháp hạ độc trong thức ăn, liền bốc lên một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng, vị đạo toan điềm, vị nhẵn nhụi, quả thật không tệ.

” Vị đạo làm sao?” Trầm Lục Y mong đợi nhìn Ôn Nhu.

” Vị đạo tốt lắm.” Ôn Nhu cũng không nói dối.

” Nếm thử đạo này hạnh nhân cao xem sao?” Trầm Lục Y hiển nhiên rất là vui vẻ, để cung nữ mang hạnh nhân cao đến, Ôn Nhu nhìn mâm hạnh nhân cao, cũng bỏ một khối vào miệng.

” Nương nương cao điểm nơi này thực sự là ngon miệng, thần phụ thực sự là có khẩu phúc.” Sơn tra, hạnh nhân, đồ ngọt, Trầm Lục Y, là muốn làm gì? Ôn Nhu gợi lên như có như không cười.

” Nếu Nhu nhi thích ăn, ta đây liền để trù tử mỗi ngày làm để Nhu nhi ăn.” Trầm Lục Y bỗng nhiên nghĩ đến ánh mắt thâm thúy.

” Thần phụ tạ qua hậu ái của nương nương.”

” Nếu Nhu nhi thấy vị đạo tốt, liền đem những thứ này cao điểm ăn thêm chút nữa đi!’

” Tạ ơn nương nương.” Mục đích của Trầm Lục Y, chẳng lẽ là nàng? Vì sao là nàng?

” Vương Hậu nương nương, Bạch vương gia tại ngoại cầu kiến.” Giữa lúc Ôn Nhu chuẩn bị ăn thêm một khối sơn tra cao, có cung nữ tiến đến truyền báo.

Trầm Lục Y nghe xong, hướng Ôn Nhu cười nói: “Nhu nhi rất hạnh phúc, Bạch vương gia đối với Nhu nhi thực sự là tốt, mỗi ngày đem Nhu nhi đưa đến chỗ ta, lúc rời đi lại tới đón Nhu nhi cùng hồi phủ, có thể nói là tiện sát ta.”

” Nương nương cùng Vương Thượng, làm sao cũng không phải tiện sát người bên ngoài.” Vương Thượng lập hậu bất quá ba tháng chưa tới, Vương Thượng đối vói Trầm Lục Y thật là tốt có thể nói là toàn bộ trong cung đều biết, mà nàng càng từ trong miệng Lãnh Triệt biết được, Vương Thượng thậm chí muốn vì Trầm Lục Y không hề nạp thêm một phi một tần nào, có thể thấy được Vương Thượng đối với nàng yêu thương bao nhiêu.

Trầm Lục Y nhất thời đỏ mặt, đem Ôn Nhu đẩy một cái đi phía trước, “Nhu nhi lại chê cười,, Nhu nhi vẫn là mau đi ra đi, để tránh khỏi Bạch vương gia đợi lâu, ngày mai giờ Tỵ, ta ở ngự hoa viên đình ngọc lưu ly chờ ngươi.”

” Thần phụ xin được cáo lui trước.”

“Ta tiễn ngươi ra ngoài.”

Ôn Nhu không có chối từ, bởi vì mỗi một lần chối từ, Trầm Lục Y như trước kiên trì phải đem nàng đưa đến trước mặt Lãnh Triệt, nguyên bản Ôn Nhu không hoài nghi, thế nhưng cao điểm hôm nay, để Ôn Nhu tựa hồ loáng thoáng hiểu cái gì, lại chưa có hoàn toàn minh bạch, nàng chưa biết.

” Bạch vương gia mỗi ngày muốn đích thân tới đón Nhu nhi cùng hồi phủ, là sợ ta lừa Vương phi ngươi sao?” Trầm Lục Y nhìn thấy Lãnh Triệt, không khỏi cười nói.

Ôn Nhu nhìn Lãnh Triệt, trò cười của Trầm Lục Y quanh quẩn bên tai, đáy lòng Ôn Nhu một điểm quang đột nhiên lượng, trong nháy mắt nàng phảng phất hiểu cái gì.

Lãnh Triệt chỉ là tượng trưng đáp, liền dẫn Ôn Nhu đi, Ôn Nhu nhìn tay của xuôi ở bên người Lãnh Triệt, nâng lên cầm chặt, Lãnh Triệt một tia kinh ngạc, bởi vì ở trong cung Ôn Nhu cũng không sẽ chủ động nắm tay hắn, nhưng mà kinh ngạc cũng chỉ là trong nháy mắt, cạn tiếu nắm chặt tay của Ôn Nhu.

Cùng lúc đó, Ôn Nhu lần đầu tiên rời khoi Phi Hoàng cung quay đầu lại.

Khi nhìn đến ánh mắt của Trầm Lục Y che giấu, đáy lòng Ôn Nhu sương mù dày đặc có thể nói là đẩy ra một tầng.

Quả nhiên là như vậy, thảo nào muốn nàng mỗi ngày tiến cung bồi nàng.

Thế nhưng...

Ôn Nhu cúi đầu nhìn bụng của mình, tuy rằng đã dần dần hở ra, nhưng ở y sam che lấp ngoại nhân căn bản không thể nào nhìn ra nàng là mang thai, nàng có thai chỉ có một chút người biết, Trầm Lục Y thì như thế nào sẽ biết?

Xem ra Trầm Lục Y thật đúng là quan tâm nàng, sơn tra, hạnh nhân, đồ ngọt, còn phải ngày sau mỗi ngày cũng làm cho nàng ăn, thật đúng là quan tâm nàng cùng hài tử trong bụng nàng.

Như vậy xem ra, Trầm Lục Y cũng không yêu Vương Thượng, nàng kia ngồi trên hậu vị tất có mưu đồ, sự lo lắng của hắn quả nhiên không có sai, thế nhưng mưu đồ của Trầm Lục Y là cái gì, mới có thể làm cho nàng buông tha người yêu trong lòng?

Mà yêu trong lòng nàng đối với hắn, từ đâu mà đến?

Hay là hai người hắn, từ trước từng có cái gì?

Ôn Nhu suy nghĩ một chút, chỉ cảm thấy tâm tình có chút chìm.

Lãnh Triệt không có nhận thấy được tâm tư của Ôn Nhu, đem nàng tiễn về Yên Thủy các, để cho nàng nghỉ ngơi một chút, bản thân liền đến Tây Uyển.

Kế tiếp cả ngày, Ôn Nhu chỉ cảm thấy tâm tình phiền muộn, đến buổi chiều, đi ngủ cũng thấy bản thân vô pháp ngủ, ra ngoài hành lang ngoài phòng đứng chờ Lãnh Triệt.

” A Nhu, ban đêm lạnh, thế nào đi ra?” Sắp tới giờ sửu, Lãnh Triệt trở lại Yên Thủy các, thấy trên người Ôn Nhu chỉ có một kiện áo đơn đứng dưới hành lang, mi tâm cau lại, liền vội vàng tiến lên ôm nàng.

Lãnh Triệt đem Ôn Nhu ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy cả người nàng đều là lạnh thấu, có thể thấy được nàng đứng ở hành lang rất lâu, để mi tâm của Lãnh Triệt không khỏi túc càng chặt hơn, trong con ngươi lộ vẻ yêu thương.

” Làm sao vậy?”

Lãnh Triệt vừa dứt lời, bên mép bị hai phiến môi mềm mại ngăn chặn, tựa hồ mang theo chút oán quay môi của hắn vừa liếm vừa cắn, để ngọn lửa trong thân thể hắn xông lên.

—— đề lời nói ngoài ——

Đề cử tân văn của mình 《Nữ Vương Đột Kích, Chú Ý 》, hoan nghênh các cô nương phủng tràng ~
Bình Luận (0)
Comment