Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 50

Editor: Luna Huang

Ôn Nhu xoay người nhìn xe ngựa đen trước mắt, thản nhiên nói: "Đa tạ hảo ý của công tử, chỉ là Ôn Nhu cùng công tử không nhận thức, Ôn Nhu cùng muội muội lại là nữ tử ngồi chung xe ngựa với công tử, chỉ sợ người khác đám tiếu." Nàng nhớ bản thân chưa từng quen biết với sĩ gia tử đệ và hậu duệ quý tộc, trước mắt người không lộ diện kia xuất phát từ ý gì phải giúp nàng.

"Bạch vương phi nói không phải không có lý, trái lại tại hạ thất lễ rồi." Nam tử trong xe ngựa tao nhã cười, "Chỉ là Bạch vương phi đi bộ vào cung như vậy sợ là có phần **, tại hạ còn một chiếc xe ngựa đi theo, mong rằng Bạch vương phi không chê, ngồi xe ngựa đó của tại hạ."

Ôn Nhan đứng ở bên cạnh thân Ôn Nhan từ lâu vì lộ diện trước mắt bao người mà xấu hổ giấu mặt, mà Ôn Nhu lại vẫn nói muốn đi bộ vào cung, đây chẳng phải là còn chưa tham gia hoàng yến, mặt mũi đã bị ném đi rồi sao, lúc này nghe nói có xe ngựa có thể ngồi, đâu còn quản được đối phương là người phương nào, xuất phát từ ý gì, rất sợ Ôn Nhu cự tuyệt, khẩn trương đến nỗi lập tức kéo lấy ống tay áo của Ôn Nhu.

Chỉ thấy Ôn Nhu mỉm cười, "Như vậy, liền đa tạ công tử, đợi lúc hoàng yến, Ôn Nhu nhất định hảo hảo cảm tạ công tử."

"Vốn là người một nhà, Bạch vương phi trái lại khách sáo." Nam tử cười đến ôn hòa, sau đó hướng gia đinh nhà mình phân phó nói: "Vân Trung, đi vì Bạch vương phi lấy xe ngựa."

Người một nhà? Đáy lòng Ôn Nhu nổi lên nghi vấn, lại biết lúc này không phải thời gian truy vấn thân phận đối phương, mắt thấy càng ngày càng nhiều xe ngựa chạy đến phương hướng của hoàng cung, chỉ sợ nếu không lên xe đến đối phương cũng bị miệng lưỡi thiên hạ dèm pha, cả cười từ chối đi theo gia đinh làm người đánh xe: "Đã là hảo ý của công tử, nếu lại để cho người của công tử thay Ôn Nhu làm người đánh xe đó là Ôn Nhu được voi đòi tiên được một tấc tiến một thước, hảo ý của công tử, Ôn Nhu tâm lĩnh, việc người đánh xe liền không phiền công tử phí tâm."

"Nếu Bạch vương phi nói như vậy, tại hạ liền theo Bạch vương phi, vậy chờ một hồi, chúng ta gặp trong hoàng yến." Nam tử nói xong, chỉ để lại âm thanh cười khẽ âm ấm, xe ngựa liền tiếp tục hướng đến cửa cung.

Từ đầu đến cuối, nam tử cũng không hề lộ diện.

Ôn Nhu cũng không dừng lại lâu nữa, leo lên xe ngựa, một người đem dây cương xe ngựa giao vào trong tay Túc Dạ, liền lui xuống, Túc Dạ hướng người đó khẽ gật đầu tỏ vẻ biết ơn, liền nhảy lên vị trí người đánh xe, xe ngựa rất nhanh khởi hành.

"Túc Dạ, có biết mới vừa rồi trong xe ngựa là người phương nào?" Đợi đến xe ngựa bình ổn, Ôn Nhu mới nhàn nhạt mở miệng hỏi, nàng thủy chung đoán không ra thân phận của đối phương, mặc dù là cùng Trấn Quốc Công phủ có chút quan hệ, nhưng là có bao nhiêu người gặp qua nàng nhận biết nàng? Xem xe ngựa của hắn tinh mỹ như vậy, không giống xe ngựa của văn võ bình thường, nếu nói là con cháu hoàng gia, đến Thanh vương đã từng cùng nàng hôn ước nàng cũng chưa từng thấy qua, chớ nói chi là đám con cháu hoàng gia khác, rốt cuộc, là ai?

"Hồi Vương phi, xe ngựa mới vừa rồi, là Huyền Vương gia."

"Huyền vương?" Huyền vương Lãnh Li? Đệ nhất giai công tử nổi danh khắp Di quốc? Trái lại nàng hiểu hắn "Người một nhà"Là ý gì rồi, "Vậy Huyền vương cùng Vương gia trong ngày thường là chỗ quen biết tốt." Nếu là cùng Thanh vương "Tình như thủ túc", vậy liền phải hảo hảo quan sát rồi vì sao hắn đem xe ngựa cho mượn lại còn giúp nàng giải vây.

"Hồi Vương phi, gia cùng Huyền Vương gia trong ngày thường nếu là vô sự, thường cùng một chỗ luận bàn tài đánh cờ."

"Ân." Ôn Nhu khẽ vuốt cằm, không hỏi thêm nữa.

Một bên Ôn Nhan chung thủy đều ở đây chăm chú nghe Ôn Nhu cùng Túc Dạ đối thoại, mới vừa nghe nói nghe thanh âm nam tử tao nhã dễ nghe kia là đệ nhất giai công tử của Di quốc Huyền vương, trong lòng càng đối với Ôn Nhu vừa đố kỵ vừa hận, nhịn không được ra tiếng: "Đại tỷ tỷ là như thế nào cùng Huyền Vương gia quen biết?"

Vừa nghĩ tới người cứu các nàng khỏi khốn cảnh chính là Huyền vương, Ôn Nhan nhịn không được nghĩ thường ngày đầu đường cuối ngõ truyền dung mạo của Huyền vương, không tự chủ đỏ mặt.

"Làm sao vậy tam muội muội? Thế nào trong lúc bất chợt đỏ mặt?" Ôn Nhu tự nhiên là nhìn ra suy nghĩ trong lòng Ôn Nhan, cười nói, "Tam muội muội có đúng hay không ái mộ Huyền vương?"

"Đại, đại tỷ tỷ, cái này, cái này cũng không thể nói lung tung..." Ôn Nhan không nghĩ tới Ôn Nhu vừa mở miệng, sẽ nói đụng vào thâm tâm của nàng, vừa sợ vừa thẹn đến lời nói cũng không rõ ràng.

"Cái này cũng không đến mức không thể nói, Huyền Vương gia là đệ nhất giai công tử của Đại Di chúng ta, cô nương ái mộ Huyền Vương gia, sợ là nhiều đến nỗi đếm không hết, tam muội muội nếu nói là ái mộ Huyền Vương gia, tỷ tỷ cũng không cảm thấy nói gì là thẹn thùng."Ôn Nhu cố ý dừng một chút, "Chỉ là thân phận của Huyền Vương gia, sợ là..."

Ôn Nhu không có đem lời nói hết ra, chỉ là con mắt thâm ý nhìn Ôn Nhan, Ôn Nhan chôn mặt xuống, thấp giọng nói: "Cứ cho là đại tỷ tỷ không nói, muội muội cũng biết thân phận của mình." Thân phận của nàng, cũng chỉ có thể xem như là người đứng từ xa nhìn sao đầy trên trời vậy, xa xa nhìn Huyền vương mà thôi.

"Tam muội muội không cần hối hận, nếu tỷ tỷ nói tìm một hôn sự tốt cho tam muội muội, nhất định sẽ không để tam muội muội ủy khuất." Ánh mắt Ôn Nhu rạng rỡ chớp động, "Có lẽ là so với Huyền Vương gia tốt hơn thì không nhất định."

Ôn Nhan kinh hãi, Ôn Nhu cười nhạt một tiếng, không để ý Ôn Nhan nữa, nhắm mắt lại.

Hoàng cung.

Đế vương Lãnh Hạo một thân hoàng sa tanh tú long văn thêu chỉ bạc, trên đỉnh đầu đột ngọc quan bốn tấc, lúc này hắn đang ngồi ở trước ngự án thư, cầm trúc tử minh hoàng trong tay, chậm rãi tinh tế xem lướt qua nội dung ở giữa, cuối cùng sẽ chậm chậm đắn đó chấm mực phê lên trúc tử, mày kiếm cau lại khi thì giãn ra.

Đế vương Lãnh Hạo, không có tuấn dật như Bạch vương Lãnh Triệt, không có tao nhã của Huyền vương Lãnh Li, không có phách như Tử vương Lãnh Tịch, không có âm trầm như Lam Lãnh Trạch, cũng không có cuồng ngạo như Thanh vương Lãnh Hoằng, nhưng mà hắn có con ngươi màu hổ phách, lại có lãnh tĩnh cùng cơ trí của đế vương nhất định có.

" Vương Thượng, người đã một đêm không nghĩ ngơi rồi, hôm nay là sinh nhật của ngài, nếu người không nghỉ ngơi một chút, sợ chống đỡ không được rồi." Tiểu thái giám tiểu An tử đứng ở một bên cúi đầu nhìn mí mắt bầm đen Lãnh Hạo, cẩn thận đi phía trước một bước, lo lắng quan tâm nhỏ giọng nói rằng.

" Trẫm biết." Lãnh Hạo có chút không kiên nhẫn khoát khoát tay, sau đó tựa như nhớ tới cái gì, mới ngẩng đầu đè thấp lượng hướng tiểu thái giám hỏi, "Được rồi, hôm qua thái hậu đưa tới mấy nữ tử, vạn lần không được để cho các nàng biết được mỗi đêm cùng các nàng hoan lạc không phải trẫm, còn có người nọ, nhìn kỹ."

" Nô tài hiểu rõ, việc này nô tài đều đã sắp xếp xong xuôi, chỗ của thái hậu tuyệt không phát hiện." Tiểu An tử cũng giảm thấp xuống âm lượng trả lời.

" Thuốc để các nàng uống chưa?"

" Hồi Vương Thượng, đều uống."

" Không khiến cho các nàng nhìn ra mánh khóe?"

" Không có, đều làm rất tốt."

Lãnh Hạo hài lòng gật đầu, "Tiện thể ban cho nữ tử này một chút, làm cho các nàng biết trước mặt thái hậu phải nói thế nào."

"Vâng, cái này không cần Vương Thượng căn dặn, nô tài hiểu rõ."

Lãnh Hạo không nói gì thêm, chỉ đầu lại nhìn trúc tử.

Tiểu An tử cong môi muốn nói cái gì, nhìn Lãnh Hạo chuyên chú không dám mở miệng, cau mày, cuối cùng vẫn là cuối cùng vẫn là nhịn không được nói: "Vương Thượng, long tháp của người, làm người bẩn rồi."

" Lộ ra một bộ tháp mà thôi, tính làmm gì, chỉ cần có thể giấu diếm được thái hậu, có bẩn bao nhiêu, trẫm cũng có thể ngủ bên trên." Bỗng nhiên, mâu tử trầm tĩnh của Lãnh Hạo trở nên âm lãnh.

" Nô tài hiểu rõ rồi." Tiểu An tử cúi đầu cúi đầu, không nói thêm nữa.

Toàn bộ ngự thư phòng an tĩnh chỉ nghe tiếng hít thở nhợt nhạt.

" Thái hậu giá lâm ——"

Lãnh Hạo cấp tốc đem trúc tử trong tay khép lại, cầm lên một trúc tử khác, tiểu An tử vội vã đem đống trúc tử kia đến bên tường trái trước mắth, vén lên một bức họa cổ, mở mật thất đem trúc tử giấu vào, lại bước nhanh đến cửa của ngự thư phòng, mở cửa.

Vừa vặn, thái hậu khó khăn lắm đi tới trước cửa ngự thư phòng, trái tim đang treo lơ lửng của Lãnh Hạo đặt xuống.

------ đề lời nói bên ngoài ------

Các cô nương nếu là thích, thỉnh nhẹ nhàng cất dấu, Thập Tứ cầu thu 
Bình Luận (0)
Comment