Nịch Tửu

Chương 16


Tháp nhện và bức tường leo núi nằm cạnh nhau, sau khi tan làm Thẩm Đình Vị cẩn thận tìm ở xung quanh mấy lần, cũng không thể nhìn thấy hình bóng của sợi dây chuyền kia, nghĩ có lẽ là đã rơi vào trong bể bọt biển ở dưới bức tường leo núi kia.
Trong bể bọt biển chứa đầy bột cùng các khối bọt biển mật độ cao có màu xám tro nhạt, tìm một sợi dây chuyền ở trong đó khó không thua gì mò kim đáy biển.

Thẩm Đình Vị tìm kiếm ở trong bể bọt biển ước chừng nửa giờ, càng về sau thực sự nóng đến mức không chịu nổi, mới vịn vào thành bể leo ra ngoài.
Điều hòa ở trung tâm sân chơi sẽ tự động tắt khi kết thúc giờ làm việc, bên trong khu vui chơi bật nhún vì để đảm bảo an toàn mà đóng kín toàn bộ lưới cách ly, tuy nói sân chơi cũng đủ rộng rãi, nhưng thời gian dài không khí không được lưu thông, ở lâu cũng tránh không được mà cảm thấy buồn bực.
Trong cái mùa không nóng không lạnh mà mắc kẹt ở chỗ này, vẫn chưa đến lúc thay quần áo mùa hè, đồng phục đi làm mùa xuân lót vải lông cừu ở bên trong lại quá dày.

Xét thấy ông chủ không đến đây thường xuyên, có không ít nhân viên bình thường khi đi làm sẽ lén đổi thành áo hoodie màu đen mỏng hơn một chút để làm đồng phục, quản lý hiểu mọi người nóng, liền dứt khoát mở một mắt nhắm một mắt.
Thẩm Đình Vị không có quần áo để thay, chỉ có thể mỗi ngày thay hai bộ đồng phục nhận được lúc bắt đầu đi làm.
Thời tiết vào tháng tư đã 24-25 độ, nhiệt độ ở trong phòng còn cao hơn một chút, chóp mũi của cậu toát ra một tầng mồ hôi mỏng, ống tay áo hoodie được kéo lên rất cao, ngồi ở bên cạnh bể kéo cổ áo để thông khí.
Thường Khai Tâm lấy ra một chai nước uống thể thao từ trong tủ lạnh, đi tới bên cạnh cậu rồi ngồi xuống: "Này, mời anh uống."
"Cảm ơn." Thẩm Đình Vị nhận lấy, dùng mu bàn tay lau mồ hôi rơi xuống thái dương, vặn bình nước ra rồi uống một ngụm lớn, ánh mắt còn không dời khỏi bể bọt biển trong giây lát.
"Thật xin lỗi a Vị Vị, chậm trễ anh tan làm rồi." Thường Khai Tâm có chút băn khoăn: "Hay là tối nay em mời anh ăn cơm nha?"
"Không cần." Thẩm Đình Vị lắc đầu, khóe môi kéo ra một độ cong ôn hòa, giống như là đang an ủi cô: "Lúc nào cũng phải tìm, nếu không thì ngày mai có con nít tới chơi có thể sẽ bị xước, đến lúc đó sẽ còn phiền toái hơn."
"Cũng đúng......" Thường Khai Tâm rũ mắt xuống thấp giọng trả lời, cô thờ ơ mà đá văng khối bọt biển ở gần thành bể: "Sẽ không rơi ở chỗ này đấy chứ, hay là chúng ta lấy hết bọt biển ra rồi tìm tiếp?"
"Những nơi khác anh đều đã tìm rồi." Thẩm Đình Vị vặn nắp chai rồi đặt ở bên cạnh, giữ lấy thành bể rồi nhảy vào, quay đầu ngẩng mặt lên nói: "Lật lên rồi tìm trước đi, nói không chừng......"

Dường như có thứ gì đó trong tầm mắt của Thẩm Đình Vị bị ánh sáng chói lóa khúc xạ ra những điểm sáng nhỏ vụn vặt, tiếng nói của cậu dừng lại.

Có thể là do trước đây đã thường xuyên sử dụng các thiết bị điện tử, mắt của cậu có hơi lòa, nhìn thứ gì đó lâu cũng hơi nhọc nhằn, thế là con mắt dài và mảnh nhẹ nhàng híp lại, quả nhiên nhìn thấy mặt dây chuyền ở trong ánh sáng vỡ vụn lập lòe.

"Hả? Nói không chừng cái gì?" Thường Khai Tâm nghi hoặc mà nhìn cậu, trong lúc nói chuyện cũng chuẩn bị nhảy vào, bị Thẩm Đình Vị vội vàng lên tiếng ngăn lại.

"Đợi chút đợi chút, đừng nhúc nhích!"
Thường Khai Tâm bị cậu quát đến khẽ giật mình, cái chân duỗi xuống dưới cũng kẹt giữa không trung, cũng không biết nên thả xuống hay là nên thu về, đành phải ngây ngốc duy trì cái tư thế nhảy hay không nhảy này mà bất động, nhìn cậu: "Chuyện gì vậy?"
Thẩm Đình Vị sải bước lội qua cái bể chứa đầy bọt biển đi tới chỗ cô, đưa tay vê sợi dây chuyền mỏng bị mắc kẹt ở trong các đường nối dưới chân cô: "Cái này có phải là?"
Thường Khai Tâm cúi đầu xuống nhìn theo cậu, không ngờ trọng tâm không được ổn định, bỗng chốc ngã xuống, trong miệng phát ra hai tiếng la sợ hãi: "Ôi ôi --"
Thẩm Đình Vị đang một tay kéo sợi dây chuyền ra ngoài, bóng đen đè lên trên đỉnh đầu cũng không kịp đề phòng, nhất thời còn chưa kịp né tránh, đã bị Thường Khai Tâm ngã xuống đập vào chính giữa, cơ thể ngã về sau đập vào bọt biển ở trong bể.
Thường Khai Tâm rất gầy, cả người không tới hai lạng thịt, ngã ở trên người cậu thật ra cũng không nặng bao nhiêu, huyệt thái dương của Thẩm Đình Vị đột nhiên nhảy lên một cái.

Vốn dĩ cậu đưa tay ra là muốn bảo hộ Thường Khai Tâm một chút, không ngờ khi đầu nện vào miếng bọt biển mềm mại lập tức cảm thấy một trận chóng mặt gần như khiến cậu bất tỉnh, cảm giác khó chịu mãnh liệt khiến cậu vô thức siết chặt bàn tay mới vừa giơ lên được một nửa, hơn nửa ngày cũng chưa trở lại bình thường.
Trán của Thường Khai Tâm đột ngột đập lên trên xương quai xanh của cậu, cô đau đến mức nhe răng trợn mắt, che lấy trán trở mình ra khỏi người cậu, lại cảm thấy buồn cười: "Oh shit, đập chết tôi rồi."
Nửa ngày cũng không đợi được một tiếng vọng lại, Thường Khai Tâm vỗ vỗ Thẩm Đình Vị, cười hỏi cậu: "Này, Vị Vị, sao mà vẫn chưa chịu ngồi dậy?"
Cô quay đầu, mới thấy Thẩm Đình Vị vẫn duy trì tư thế vừa rồi, một nửa cơ thể rơi vào trong bể bọt biển không nhúc nhích, vô cùng đau đớn mà nhíu mày, hai bên trán chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Thường Khai Tâm giật nảy mình, nhanh chóng đứng dậy: "Vị Vị?"
Kêu vài tiếng vẫn không thấy Thẩm Đình Vị trả lời cô, Thường Khai Tâm sợ hãi, vội vàng hoảng loạn mà tìm điện thoại ở trong túi chuẩn bị gọi xe cứu thương.

Cô chưa kịp móc điện thoại ra từ trong túi, cổ tay đã bị người ta nhẹ nhàng đụng một cái.
Đôi môi nhạt dần màu máu của Thẩm Đình Vị còn mím chặt lại thành một đường, đôi mắt cũng đóng lại, một hồi lâu mới thu hồi cánh tay đặt lên trước mắt, hơi thở nghe có hơi suy yếu: "Anh không sao."
Nhịp tim gần nhảy ra khỏi lồng ngực của Thường Khai Tâm còn chưa dừng lại, gấp đến độ vỗ lên trên cánh tay cậu một cái: "Anh làm em sợ muốn chết, em còn tưởng em đập anh chết rồi! Anh vẫn ổn chứ? Chỗ nào không thoải mái hay là đã xảy ra chuyện gì?"
Cô kéo cánh tay của Thẩm Đình Vị, muốn nói kéo cậu lên, lại bị Thẩm Đình Vị nhẹ nhàng tránh thoát.
"Để anh hòa hoãn lại một chút." Đôi môi của Thẩm Đình Vị mấp máy hai lần, sau một lúc lâu, con mắt chậm rãi mở ra, trong mắt có hơi âm u: "......! Vừa rồi anh có hơi không thoải mái."
Thường Khai Tâm lo lắng muốn chết: "Sao dạo này anh cứ hay khó chịu vậy a? Đến bệnh viện kiểm tra chưa? Hay là thứ bảy này đi xem một chút đi, cứ như vậy sao mà được."
Thẩm Đình Vị thuận miệng trả lời một tiếng ừm, mượn sức của cô chậm rãi ngồi dậy, bỏ sợi dây chuyền nắm chặt ở trong tay vào tay của Thường Khai Tâm: "Lát nữa gọi điện cho vị khách hàng kia bảo người ta tới lấy đi."
Thường Khai Tâm nói xong, lại nhịn không được mà đưa tay chạm vào trán của cậu, rồi lại sờ chính mình: "Không phải là anh bị cảm nắng rồi đó chứ, em sờ vào sao lại thấy hơi nóng.

Hay là ngày mai anh đừng mặc dày như thế nữa, dù sao ông chủ cũng không ở đây."
Sắc mặt của Thẩm Đình Vị còn hơi tái nhợt, tình trạng tim đập nhanh đã ngừng hơn nửa tháng không hiểu vì sao lại lần nữa cuồn cuộn lên, trái tim thắt chặt đến mức làm cậu thở không ra hơi, cậu im lặng không lên tiếng mà điều chỉnh hơi thở của mình, mới chống cơ thể đứng lên, nói với Thường Khai Tâm: "Biết rồi.

Đi thôi, nên tan làm rồi."

Thẩm Đình Vị khóa chặt cửa, Thường Khai Tâm đã nói chuyện điện thoại với khách hàng xong, đang ngồi xổm ở trên lề đường cúi đầu nhìn vào điện thoại ở trong tay.
"Đi thôi Khai Tâm." Thẩm Đình Vị gọi cô.
Thường Khai Tâm trả lời một tiếng ừm, lại bất động, ngón tay còn đang lướt ở trên màn hình.

Chờ Thẩm Đình Vị đi tới, đột nhiên nghe cô kêu lên một tiếng, Thường Khai Tâm đứng lên, đưa di động đến trước mắt cậu: "Oa, sợi dây chuyền này là của Bvlgari đó, trên trang web chính thức gần 8 vạn tệ lận!"
Nói xong lại cảm thấy may mắn, cô vỗ ngực thở phào một cái: "Má ơi, mất một thứ đắt như vậy cũng không sốt ruột......!Cũng may chị gái này tốt tính, chúng ta cũng tìm được dây chuyền rồi, nếu đổi lại thành người khác một năm tiền lương của em cũng không đủ để bồi thường......"
Thẩm Đình Vị chưa từng nghe tới cái nhãn hiệu này, nhưng nghe đến cái mức giá khoa trương này vẫn cảm thấy sợi dây chuyền ở trong túi có hơi phỏng tay, liền lấy tay ra khỏi túi, hỏi: "Khách hàng nói khi nào tới lấy?"
"Cô ấy nói đang ăn cơm ở gần đây, khoảng chín giờ đến."
Thẩm Đình Vị gật đầu, nói: "Vậy anh sẽ tới rồi đưa muộn chút, em ở xa, đi một chuyến cũng không tiện."
"Được." Thường Khai Tâm cất điện thoại đi, ngẩng đầu liếc qua lề đường, bắt lấy cánh tay của Thẩm Đình Vị: "Em mời anh ăn xiên que nha, hôm nay anh đã giúp em tìm lâu như vậy."
Thẩm Đình Vị nói: "Không được, em đi đi.

Hôm nay anh còn có việc, phải về sớm một chút."
"Không phải anh ở ký túc xá nhân viên sao, có thể có việc gì a?" Thường Khai Tâm nghi ngờ nhìn cậu, kéo cánh tay của cậu thúc giục nói: "Đi mà, ăn xong trở về cũng không tốn nhiều thời gian."
Thẩm Đình Vị vẫn từ chối.
Thường Khai Tâm nhìn cậu một cái, thở dài ở trong lòng, nói được rồi.

Cô biết tình trạng kinh tế của Thẩm Đình Vị có chút khó khăn.
Trước đây khi nghe đồng nghiệp trong sân chơi nói chuyện phiếm đã từng nhắc qua, chỗ làm việc của bọn họ có sắp xếp ký túc xá cho nhân viên tới từ nơi khác, Thẩm Đình Vị cũng ở cùng một chỗ.

Khi cậu chuyển tới trên người cũng không mang theo bất cứ thứ gì, cũng chưa bao giờ thấy cậu gọi thức ăn ngoài hay chơi game, lúc đầu còn tưởng rằng cậu không thích những này, mọi người cũng không chủ động hỏi cậu.

Nhưng lần trước bạn cùng phòng của Thẩm Đình Vị trở về muộn, vừa lúc thấy Thẩm Đình Vị đang nấu mì sợi khô* ở trong phòng bếp để ăn, hỏi cậu có muốn thêm chút tương hay không, cậu nói ăn không quen.
Cô không phải là người đặc biệt dễ dàng mềm lòng, nhưng nghe thấy mấy lời này trong lòng lại thấy chua xót kỳ lạ.
Người trẻ tuổi không dễ gì mà lâm vào nguy cơ nợ nần, nếu như Thẩm Đình Vị gặp khó khăn như thế, rất dễ dàng để cho người ta đoán được có phải là cậu đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.
Theo lý mà nói, quan hệ của hai người bọn họ cũng không tệ, nếu có việc gì mọi người cũng sẽ giúp đỡ, cũng gần đến rồi, nhưng Thẩm Đình Vị chưa bao giờ hé miệng đề cập đến mấy chuyện như vay tiền với cô, khiến cho Thường Khai Tâm cũng không tiện hỏi, ngay cả khi muốn giúp đỡ cũng không tiện.
Sau khi hai người tách ra ở giao lộ, Thẩm Đình Vị chậm rãi đi về phía trước một đoạn dọc theo con đường giành cho người đi bộ, nhiệt độ buổi tối giảm xuống một ít, thỉnh thoảng bước đi nhanh còn có làn gió đêm khoan khoái nhẹ nhàng vỗ vào mặt, tình trạng tim đập nhanh kia lại trì trệ không có biến mất, ngược lại sự hỗn loạn ở trong lòng càng thêm nghiêm trọng.
Cậu do dự lấy ra một xấp tiền lẻ từ trong túi quần rồi đếm.

Thật ra cũng không cần đếm, ngoại trừ ngày tìm việc làm đó tiêu hết mấy tệ phí giao thông cùng một ít chi tiêu tất yếu vào vài ngày trước ra, số tiền còn lại ngày nào cũng tính toán sử dụng như thế nào, nhưng cho dù có tính cũng không tính được đã tiêu bao nhiêu.
Bước chân của cậu dừng lại, ánh mắt nặng nề rơi vào một cửa hàng nhỏ ở bên đường.
"Điện tử 59, giấy thử 15."
Nữ nhân viên của tiệm thuốc ngước mắt lên khỏi di động, khi ánh mắt chuyển lên mặt Thẩm Đình Vị, vẻ mặt thờ ơ dịu đi một ít, lại giả bộ thờ ơ mà nhìn ra ngoài cửa.
"Giấy thử là được rồi."
Thẩm Đình Vị mất tự nhiên mà thấp giọng trả lời, móc ra 15 tệ từ trong túi rồi đặt lên trên quầy.
Thần sắc bát quát còn chưa kịp đè xuống trên mặt của nữ nhân viên thoáng qua trong giây lát, liếc mắt, lấy ra một hộp giấy thử thai từ sau quầy ném lên trên bàn, tức giận nói: "Nhắc nhở cậu trước a, giấy thử cũng không chính xác bằng que thử thai, để bạn gái của cậu thử thêm vài lần, tốt nhất là dùng vào buổi sáng."
Thẩm Đình Vị nhét hộp vào trong túi áo khoác, lễ phép nói tiếng cảm ơn, lúc quay người rời đi, nữ nhân viên ở sau lưng chỉnh âm lượng của bộ phim truyền hình lên cao, thình lình nhổ ra một ngụm, cất cao giọng mà mắng: "Hừ, tra nam!"
Thẩm Đình Vị chỉ coi như là nghe không hiểu cô đang chỉ gà mắng chó, động tác đẩy cửa cũng không ngừng lại, rất nhanh đã biến mất ở trong màn đêm..

Bình Luận (0)
Comment