Nịch Tửu

Chương 27


Bịt mắt của Thẩm Đình Vị bị tháo xuống, cậu vẫn còn buồn ngủ mà nhìn Liên Quyết ở bên cạnh, giọng hơi khàn: "Đến rồi?"
"Bữa sáng." Liên Quyết nhẹ nhàng giơ tay, ra hiệu cho tiếp viên hàng không đặt bữa sáng ở trước mặt Thẩm Đình Vị.
Thẩm Đình Vị chống ghế ngồi thẳng dậy, mái tóc nhỏ mềm bị đẩy đến lộn xộn trong chiếc ghế mềm mại nằm phẳng, con mắt nửa nhắm nửa mở, mơ mơ màng màng mà xoa thái dương đau nhức, hỏi: "Tôi ngủ lâu rồi sao?"
"Ừm." Liên Quyết khác với cậu, hai mắt tỉnh táo giống như là chưa từng chìm vào giấc ngủ, áo sơmi cũng không biết có phải là vì dùng loại vải cao cấp gì hay không, mặt trên không hề có một chút nếp nhăn nào.
Làm như thế nào vậy? Thẩm Đình Vị vén xuống phần tóc mái lộn xộn, nhìn về lại bữa sáng kiểu Tây nhiều dầu ở trước mặt, cầm bộ đồ ăn lên rồi lại đặt xuống: "Tôi có thể ăn chút cháo trắng không?"
Liên Quyết không trả lời, duỗi tay gọi nhân viên hàng không đến dọn từng đĩa thức ăn ở trước mặt cậu, lần nữa bày lên bữa sáng thanh đạm.
Thẩm Đình Vị cảm kích nói: "Cảm ơn."
Từ bé Thẩm Đình Vị đã đọc sách cùng với cha mẹ của mình, cộng thêm công việc của cha, nhà cậu rất ít khi đi ra ngoài, vậy nên đây là lần đầu tiên Thẩm Đình Vị đi máy bay.
Thẩm Đình Vị đã luôn rất hi vọng có cơ hội được ngồi trên máy bay một lần, hiếu kì cảm giác lơ lửng ở trên tầng mây là như thế nào, hiện tại thật sự ngồi lên rồi, hình như cũng không có hưng phấn đến mức như vậy.
Ngồi lâu thực sự nhàm chán, mới nhớ tới việc hạ tấm chắn cửa sổ máy bay xuống nhìn ra bên ngoài.
Bầu trời vào lúc sáng sớm không xanh như trong tưởng tượng, là một loại ánh sáng gần như trắng xám, những đám mây phủ kín tầm nhìn giống như những sợi bông xếp chồng lên nhau, đường chân trời xa xăm như ẩn như hiện theo mặt trời đã ló dạng được một nửa, ánh mặt trời vàng chói khảm nạm đường viền màu đỏ lan rộng ra từ xa đến gần.
Chưa từng nhìn thấy một mặt trời như vậy.
Thẩm Đình Vị có hơi mới lạ, đang nhìn, trước mắt đột nhiên che len một màu đen kịt.
"Mặt trời rất lớn." Liên Quyết hạ tấm chắn ở trước mặt cậu xuống, sau đó thả tay ra.
"Ồ." Thẩm Đình Vị thu mắt về, thích ứng với tia sáng của cabin một hồi, mới chậm chạp nhận thấy một cảm giác nhói nhói của đôi mắt yếu ớt.

Cậu dụi dụi mắt, lần thứ hai trong hôm nay nói với Liên Quyết: "Cảm ơn."
Liên Quyết "Ừm" một tiếng, dời ánh mắt khỏi hàng mi dài bởi vì híp mắt mà nhẹ nhàng rủ xuống của cậu.
Máy bay đúng giờ đáp xuống sân bay quốc tế.
Mặc dù đã kiểm tra thời tiết ở địa phương trước, cũng đã chuẩn bị quần áo cần phải mặc khi xuống máy bay, nhưng khí hậu ẩm ướt âm u lạnh lẽo ở bên này vẫn khiến Thẩm Đình Vị không thể thích ứng được.
Cậu kéo dây kéo của chiếc áo khoác dày bằng lông cừu lên hết mức, lại không chú ý mà thụt nửa cằm vào trong cổ áo cao mềm mại, hỏi Liên Quyết: "Chúng ta trực tiếp đi đăng ký sao?"
Lúc cậu nói chuyện có một màn sương trắng lạnh mờ mịt xuất hiện ở trước mặt, Liên Quyết không trả lời câu hỏi của cậu, nhìn chóp mũi ửng đỏ của cậu, hỏi: "Cậu rất lạnh sao?"
Bả vai run rẩy của Thẩm Đình Vị rõ ràng đang nói phải, đầu lại lắc lắc, nhẹ nhàng khịt mũi, nói: "Vẫn ổn."
Liên Quyết nhìn cậu một cái, không nói thêm gì nữa, chỉ nói: "Đi thôi."
Lúc ban đầu hắn đi rất nhanh, nhận thấy Thẩm Đình Vị ở sau lưng có hơi tốn sức để đuổi theo hắn, mới hơi thả chậm bước đi một tí.
Lần ra nước ngoài này không có cử trợ lý đi cùng, cũng may hai người họ đã đơn giản hóa tất cả mọi thứ, không mang thêm bất cứ hành lý thừa thãi nào, cho nên cũng không ở lại sân bay quá lâu.
Lâm Sâm đã liên hệ với tài xế và người dẫn đường ở nước C từ trước, ra khỏi sân bay liền có người tới đón hai người họ lên xe, tài xế là người trong nước, chỉ biết mình đang đón một vị lãnh đạo có thân phận hiển hách, vô thức không để ý đến Thẩm Đình Vị đi cùng.
Ông đưa cà phê nóng đã chuẩn bị trước cho Liên Quyết, nịnh hót mà cười nói: "Bên này rất lạnh có đúng không? Ngài ủ ấm cơ thể trước đi."
Liên Quyết chuyển tay đưa ly cà phê ấm áp cho Thẩm Đình Vị, Thẩm Đình Vị sững sờ, theo bản năng từ chối: "Có cafein, tôi không thể......"
Liên Quyết lại kiên trì đặt cà phê vào trong tay cậu, nói với tài xế: "Về khách sạn trước."
Thẩm Đình Vị cầm ly cà phê trong tay, không thể uống cũng không có chỗ vứt, chỉ có thể nghe lời mà bưng lấy.

Xe chạy ra ngoài rất lâu, mấy ngón tay gần như cứng đờ từ từ khôi phục tri giác từ trong sự ấm áp chảy vào lòng bàn tay, cậu mới phản ứng lại dụng ý của Liên Quyết, bất ngờ quay đầu nhìn về phía Liên Quyết, trong ánh mắt mang theo một ít cảm xúc vi diệu.
Sau khi nhận ra Liên Quyết chuyên tâm nhìn thẳng về phía trước, cậu nhanh chóng tém tém biểu cảm lại, thu ánh mắt về.
Trên đường về khách sạn Liên Quyết có gọi điện thoại, lực chú ý của Thẩm Đình Vị đều đặt trên cảnh tuyết tan cùng vói sắc trời u ám ở bên ngoài cửa sổ, trông rất giống như như trời sắp mưa.
Lâm Sâm không rõ mối quan hệ chân chính của hai người, đặt trước cho bọn họ một căn phòng tổng thống.
Liên Quyết không lộ ra vẻ dị nghị, Thẩm Đình Vị lại sẽ không nói không, nhưng sau khi tìm hiểu rõ ràng phòng là loại có hai phòng ngủ, vẫn tự ý chủ trương mà chiếm căn phòng ngủ rất nhỏ ở bên cạnh phòng ngủ chính.
Chờ ở trong phòng một hồi, có người gõ cửa, Liên Quyết lại ở trong phòng rất lâu không có đi ra, Thẩm Đình Vị đi tới mở cửa.
Người phục vụ khách sạn đưa quần áo vào tay cậu, dùng tiếng Anh nói cho cậu biết: "Đây là quần áo mà ngài cần."
Thẩm Đình Vị cầm quần áo đi qua gõ cửa phòng Liên Quyết, trong phòng không ngừng truyền ra tiếng nước, Liên Quyết có lẽ là đang tắm, không có nghe thấy.
Thẩm Đình Vị đành phải đặt quần áo ở trên ghế sofa trong phòng khách, ngừng một lúc lại không kiềm được sự hoài nghi ở trong lòng, cảm thấy màu sắc và kiểu dáng của quần áo đều không giống với phong cách mà Liên Quyết sẽ mặc.
Cậu do dự lật áo lại nhìn vào số đo ở cổ áo, quả nhiên, là chuẩn bị cho cậu.
Vốn dĩ Thẩm Đình Vị cũng muốn tắm rửa, lại nhớ tới Liên Quyết từng nói rằng trong giai đoạn này sức đề kháng của cậu sẽ giảm xuống, lo lắng lúc lạnh lúc nóng luân phiên sẽ bị cảm, đành phải từ bỏ.
Liên Quyết tắm rửa xong, sửa sang quần áo rồi đi ra ngoài, Thẩm Đình Vị cũng đã thay quần áo xong từ lâu, hỏi hắn: "Chúng ta xuất phát ngay bây giờ sao?"
Liên Quyết nói đúng vậy, nghĩ một hồi, lúc xuống lầu đi ngang qua quầy lễ tân lại bảo người ta đưa khăn quàng cổ và găng tay cho Thẩm Đình Vị —— Thời tiết ở bên này lạnh hơn so với mùa đông ở rất nhiều nơi, khách sạn vẫn luôn chuẩn bị sẵn vật dụng giữ ấm để cung cấp cho vài vị khách sợ lạnh.
Bên trong có thêm một chiếc áo lông cừu dày, lại thêm vào chiếc khăn quàng cổ dày, quả thật là không còn thấy lạnh nữa.


Thẩm Đình Vị giống y như lúc đi đến, ngồi bên cạnh Liên Quyết ở hàng ghế phía sau.
Khách sạn đã được sắp xếp từ trước, khoảng cách đi đến toà thị chính không tính là dài dằng dặc, tài xế không biết rõ thói quen cá nhân của Liên Quyết, đài phát thanh trong xe đang phát một bản nhạc êm dịu, Liên Quyết cũng không mở miệng ngăn lại.
Đối với cuộc hôn sắp trở thành sự thật, trong lòng của Thẩm Đình Vị cũng không có chấn động quá lớn, khẩn trương hay là vui sướng đều không có, nhìn vào tư thế ngồi thẳng tắp thong thả của Liên Quyết, đối phương hiển nhiên cũng giống như vậy.
Lẽ ra quá trình đăng ký phải nên rất có cảm giác nghi thức, nhìn vào biểu hiện của các cặp vợ chồng khác thì đúng là như vậy, nhưng khi đến lượt Thẩm Đình Vị cậu chỉ cảm thấy toàn bộ quá trình đúng thật là vừa dài dòng lại vừa xấu hổ.
Cậu tin Liên Quyết cũng cảm thấy như vậy.
Người chứng kiến* còn chưa tuyên đọc lời thề xong, Liên Quyết đã nói "I do".
* 见证官 - hong phải cha xứ :< em cũng không biết rõ, ai biết thì nói em nhaaaa
Người chứng kiến lại xem đây là do chú rể vội vã không nhịn nổi, trong nụ cười mang theo những lời chúc phúc, nói bọn họ có thể bắt đầu trao nhẫn.
Thẩm Đình Vị lấy từ trong túi ra chiếc hộp vuông nhung nhỏ nhắn và tinh xảo mà Liên Quyết đã nhét vào tay cậu trước khi vào cửa, giả vờ trịnh trọng đeo chiếc nhẫn màu trắng bạc kia lên ngón tay áp út của Liên Quyết —— Nhìn vào chiếc nhẫn thì chính là tạm thời mua để đối phó với nghi lễ đăng ký, không giống như kiểu dáng mà Liên Quyết sẽ chọn.
Liên Quyết cũng nhanh chóng đeo chiếc nhẫn kim cương kia lên ngón áp út của cậu —— Thậm chí còn không diễn xuất.

Không có trang trọng giống như Thẩm Đình Vị, chỉ đẩy chiếc nhẫn lên trên ngón tay liền lập tức thu tay về.
Kích thước của chiếc nhẫn không được thích hợp, bọc ngoài ngón tay trắng và thon dài của Thẩm Đình Vị lại quá mức lỏng lẻo, vừa mới đeo lên, viên kim cương to đến mức làm người ta rất khó xem nhẹ được khảm trên mặt nhẫn liền trượt xuống dọc theo khe giữa ngón áp út và ngón út của cậu, rơi ở gốc ngón tay, thật sự là rất buồn cười.
Nghi lễ còn chưa kết thúc, Thẩm Đình Vị đành phải đẩy nó về mặt trên, chờ phần này kết thúc liền nắm chặt tay ngay lập tức, sợ rơi mất.
Sau khi người chứng kiến tuyên bố rằng cuộc hôn nhân đã có hiệu lực, còn lại sau cùng là phần hôn môi.
Thẩm Đình Vị mới chậm rất nhiều nhịp và cảm thấy khẩn trương, cậu nhìn Liên Quyết cao lớn ở trước mặt, trong lòng lại sinh ra một suy nghĩ yếu ớt muốn tránh đi.


Nhưng cũng chỉ trong chốc lát.

Bởi vì chỉ một giây sau, gương mặt mà cậu không thể không thừa nhận là vô cùng đẹp trai kia hướng tới gần cậu.
Vào lúc cậu nhắm mắt lại nhịp tim đột nhiên trở nên rất nhanh.
Liên Quyết chỉ cúi đầu đụng lên môi cậu một cái, rất nhẹ cũng rất xa cách.
Hệ thống sưởi của tòa thị chính rất đầy đủ, khi Thẩm Đình Vị mở mắt ra lần nữa, lại cảm thấy mình rất nóng, như thể sắp toát ra mồ hôi.
Nhân viên công tác ở phòng xử lý hôn nhân gọi đây là một "hôn lễ" giản dị, người đàn ông tóc vàng mắt xanh đưa giấy chứng nhận đăng ký cho bọn họ, cũng chúc bọn họ hạnh phúc.
Thẩm Đình Vị nhìn Liên Quyết mỉm cười tiếp nhận, lịch sự cảm ơn lời chúc phúc của đối phương, cậu phân biệt một hồi liệu lời cảm ơn của Liên Quyết có phát ra từ tận trái tim hay không, bởi vì nhìn hắn trông giống như là rất chân thành tha thiết.
Nhưng rất nhanh lại đưa ra một câu trả lời phủ định ở trong lòng.
Gặp dịp thì chơi, hưởng theo nhu cầu.

Thẩm Đình Vị nhắc nhở chính mình.
Đi ra từ tòa thị chính, Thẩm Đình Vị hít thở bầu không khí đã lâu ngày không gặp, chưa đầy một lát lại cảm thấy lạnh, bất đắc dĩ kéo khăn quàng cổ lên trên cằm.
Cậu quay đầu nhìn Liên Quyết mà cười cười, giống như làm dịu bầu không khí mà nói với Liên Quyết câu đầu tiên sau khi kết hôn: "Tân hôn vui vẻ."
Liên Quyết dùng một ánh mắt rất kỳ lạ mà nhìn cậu thật lâu, dường như không nghĩ rằng cậu sẽ nói như vậy, mắt cười của Thẩm Đình Vị mờ ảo trong màn sương mà cậu hà ra, mang theo chất riêng ấm áp như thể vốn không nên xuất hiện ở giữa hai người.
Ngay khi Thẩm Đình Vị cho rằng Liên Quyết sẽ không để ý đến cậu, Liên Quyết thu ánh mắt về, không dùng quá nhiều tình cảm mà nói với cậu: "Tân hôn vui vẻ.".

Bình Luận (0)
Comment