Nịch Tửu

Chương 3


Bàn tay của người đàn ông sờ lên eo của Liên Quyết, đầu ngón tay vừa chạm vào chiếc khóa kim loại lạnh lẽo, lồng ngực bỗng chốc đau xót, bị Liên Quyết không nể mặt mũi mà đá một cái bay ra ngoài.
Người đàn ông ngã ở trên thảm, ho dữ dội hai tiếng, nhưng giọng nói đột nhiên lại bị nghẹn lại trong lồng ngực, đôi mắt ngấn nước của cậu có hơi trợn to, kinh ngạc nhìn người ở trước mặt.

Thân hình của Liên Quyết cao lớn, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ sát đất ở phía sau lộ ra một chút từ đầu vai của hắn, một nửa ngũ quan sâu xa ẩn vào trong bóng tối, nhìn xuống người dưới chân, vẻ mặt lạnh lùng.

Trước đó chỉ là thấy người này không thoải mái, nhìn người ta gục ngã ở trước mặt mà không ra tay giúp đỡ thì không phải là hành vi của quân tử, liền dứt khoát giúp một tay.

Nào ngờ người này lại không biết tốt xấu, chơi cái trò đê tiện này.

Liên Quyết làm kinh doanh nhiều năm như vậy, chiêu trò đã từng gặp qua không có một ngàn thì cũng có tám trăm, sớm nghe nói các công ty tham gia cuộc đấu thầu ở nước ngoài lần này rất tầm thường, nhưng không ngờ rằng lại là cái chiêu trò này.

Liên Quyết cũng không phải là người tốt tính mặc người ta gây khó dễ cho mình.
Hắn giẫm chân lên lồng ngực phập phồng của người đàn ông, hờ hững nhìn gương mặt dần dần mắt máu và trở nên tái nhợt của người dưới chân, đế giày dính nước mưa làm bẩn áo sơmi của người đàn ông.
"Ai bảo cậu đến."

Mái tóc đen bù xù của người đàn ông hơi che lại đôi mắt, đuôi mắt dài và hướng nhẹ lên trên như lá liễu thoáng ửng đỏ, ánh mắt giống như ngây dại, hô hấp dồn dập, giọng nói khô khan: "Không có, người......"
Liên Quyết chậm rãi dời mũi giày đi, nâng lên cái cằm gầy gò trắng nõn của cậu, ánh mắt sắc bén giống như mang theo lưỡi dao, hung hăng róc thịt trên khuôn mặt của người đàn ông.
"Vậy thì là muốn tiền?"
Nếu như muốn tiền, cũng dễ bàn bạc.
Liên Quyết cũng không phải là thánh nhân, vẫn luôn nhìn thấy mấy thứ như thế này ở trên giường, giữa những người trưởng thành hoặc là anh tình tôi nguyện, hoặc là đưa ra giá cả rõ ràng.
Ánh mắt của Liên Quyết chuyển từ đôi mắt ướŧ áŧ của người đàn ông, đến lồng ngực gần như trần trụi dưới lớp áo sơ mi mỏng và trong suốt, có một màu nhàn nhạt hiện ra từ tấm vải ướt đẫm.
Dáng vẻ này cũng thật là mê người.
Liên Quyết không ngại trả một cái giá cao hơn cho cậu.
Người đàn ông cau mày thật chặt, bị ép ngước cằm lên, đôi mắt chứa đựng một tầng sương mù mỏng phản chiếu ánh đèn ấm áp ở đầu giường, vô thức nắm lấy ống quần của hắn, vẻ mặt vẫn cứng ngắc: "Không, không cần tiền......"
Đôi mắt của Liên Quyết lập tức tối đi, cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, quả thật là không biết tốt xấu.
"Tôi chẳng cần biết cậu là do ai kêu tới." Liên Quyết nhấc chân, mũi giày da chậm rãi vẽ dọc theo gương mặt của người đàn ông: "Quay về nói cho anh ta biết, muốn tranh giành thì có thể thoải mái đoạt lấy, đừng làm mấy cái trò đê tiện này."
Hắn dùng mũi giày chạm vào vành tai của người đàn ông một cái, lực cũng không mạnh, nhưng vẫn làm cho người đàn ông cảm giác đuợc một sự áp bức mãnh liệt và ý tứ cảnh cáo một cách rõ ràng.
"Nếu không, cũng đừng trách tôi chơi với anh ta."
Cảm giác hơi lạnh ở bên má không còn nữa, cảm giác tù túng áp bức quanh người cũng dần dần tan biến, người đàn ông nhắm hai mắt lại, ngẩng cái cổ thon dài lên rồi thở hổn hển từng ngụm.

Liên Quyết thu chân về, nhìn ống quần nhăn lại của mình mà hơi nhíu mày, quay người rời đi.
Tay vừa chạm vào nắm cửa, nghe được phía sau có tiếng vang xột xoạt.
Không đợi hắn bấm cửa, một cơ thể nóng hổi đột nhiên dán lên lưng hắn, cánh tay nhỏ gầy của người đàn ông quấn chặt lấy vòng eo của Liên Quyết, bàn tay luồn vào trong từ khe hở áo khoác của hắn, chạm vào lồng ngực ấm áp của hắn.
"Tiên sinh......!Không có, không có ai kêu tôi tới......"
Người đàn ông nhón chân, mới có thể miễn cưỡng dán gương mặt nóng hổi lên trên cái cổ hơi lạnh của Liên Quyết, hơi thở cực nóng cùng với mùi rượu nồng đậm của cậu phun lên trên gáy của Liên Quyết, tiếng thở dốc xen lẫn với tiếng cầu xin yếu ớt: "Tôi không cần tiền, không có ý đồ nào khác, chỉ muốn một chút xíu mùi hương của anh, một chút xíu là đủ rồi......! Xin anh......"
Tay của cậu lần mò trên áo sơ mi của Liên Quyết trong chốc lát, tìm tới khe hở của áo sơmi rồi luồn tay vào trong, đầu ngón tay hơi lạnh chọc vào lồng ngực rắn chắc của hắn, theo bản năng mà phóng ra càng nhiều tin tức tố nồng đậm để dụ dỗ vị alpha lạnh lùng ở trước mặt.
Alpha lại đứng yên không nhúc nhích.
Liên Quyết đè lại bàn tay đang làm loạn trên người mình của cậu, hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn người ở phía sau.
"Buông tay."
Nụ hôn của người phía sau lại dán lên ngay lúc giọng nói của hắn phát ra.

Người đàn ông run rẩy chạm vào đôi môi mỏng hơi lạnh của Liên Quyết, trong cổ họng tràn ra một tiếng thở dài không thể kiềm chế được, đầu lưỡi gấp gáp thăm dò vào trong miệng của đối phương.
Mùi rượu mát lạnh hơi ngọt đi qua theo đầu lưỡi mềm mại của cậu, tràn ngập giữa khoang miệng của hai người, người đàn ông có vẻ như suy yếu không có sức, nhưng môi lưỡi lại không hề triền miên và nhu tình, chọc thẳng vào đầu lưỡi của Liên Quyết, mà cái tay kia cũng nhân cơ hội thoát khỏi sự ràng buộc trong tay Liên Quyết, trượt trên cơ thể của Liên Quyết.
Kỹ thuật hôn lộn xộn của cậu không thể sánh với chữ tốt, thậm chí còn khiến người ta lo lắng rằng một giây sau cậu sẽ bị ngạt thở vì lấy hơi trễ, bàn tay xoa bóp lung tung trên vải cũng không có một chút kỹ năng nào.


Nhưng cái dạng dụ hoặc không lưu loát lại thẳng thắn này, cũng làm cho Liên Quyết nhận ra được vài phần tình thú đặc biệt ở bên trong.
Dần dần ngoại trừ nhiệt độ của cơ thể ra, còn có bản năng nhanh chóng tỉnh dậy trong cơ thể của Liên Quyết.
Đôi mắt của hắn tối sầm lại, bắt lấy cánh tay của người đàn ông, quay người đẩy người kia lên trên cánh cửa, tiếp đó nghiêng người lên phía trước.

Bả vai va chạm với cánh cửa gỗ tạo ra một tiếng vang, vẻ mặt thống khổ của người đàn ông còn chưa biểu lộ ra hoàn toàn, cái cằm đã bị người ta nâng lên.
Ngón tay của Liên Quyết véo cằm của cậu ra vài cái dấu tay trắng bệch, ép cậu ngửa đầu nhìn mình, trong giọng nói trầm xuống còn mang theo sự khinh miệt.
"Dáng vẻ bây giờ của cậu, thật giống như một con chó cái đang động dục."
Hàng mi dày của người đàn ông nhẹ nhàng run rẩy, cậu nhắm mắt lại, hung hăng cắn môi dưới của mình, ngoảnh mặt làm ngơ với lời vũ nhục của alpha, đưa tay xoa lên gương mặt lạnh băng của đối phương, nhón chân vội vã đưa môi lên lần nữa.
Hơi thở của hai người mỗi lúc một nóng hơn, không thể phủ nhận, mùi rượu trên người của cậu đúng thật là tăng thêm vài phần thú vị cho trận lăn giường đột ngột này.
Lòng bàn tay của Liên Quyết mang theo một nhiệt độ nóng bức, áp lên trên cái gáy trơn bóng của người đàn ông, vững chắc khó có thể tránh thoát được, nụ hôn của hắn từ thụ động chuyển thành mạnh mẽ, chiếc lưỡi dài xâm nhập vào trong khoang miệng của đối phương mà thô lỗ quậy loạn.
Người đàn ông bị hắn hôn đến run rẩy, đầu gối của Liên Quyết thuận thế chống vào giữa hai chân giống như muốn nhũn ra của đối phương, từng chút từng chút đụng vào thứ đang thức tỉnh ở trên cơ thể của người đàn ông.
Hình như người đàn ông không thể chịu nổi cách làm này của hắn, hơi thở gấp gáp và nặng nề, không còn chỗ để tay, chỉ biết ngơ ngác ôm lấy cánh tay của hắn.
Liên Quyết giữ chặt lấy gáy của cậu mà nhào nặn, lòng bàn tay vô ý chạm vào một khối thịt nhỏ nhô lên ở sau gáy của cậu, không suy nghĩ nhiều mà vô thức đưa ngón tay lên vuốt nhẹ vào chỗ kia một chút.
Dường như người đàn ông ở trong lồng ngực bị dọa sợ, đột nhiên giật mình một cái, cuống quýt kéo tay của hắn ra.
Liên Quyết không có để ý, chỉ nghĩ cái chỗ kia ở sau gáy cậu là một cái khuyết điểm đặc biệt nào đó, không chịu để cho người khác đụng vào, lập tức không đụng vào nữa.


Người này đúng thật là không hiểu nhiều về việc lấy hơi trong lúc đang hôn.
Liên Quyết buông cậu ra, trong bất đắc dĩ còn nhảy ra vài phần hoài nghi, hắn ôm người đàn ông đang mở miệng thở dốc vào trong ngực, lơ đễnh hôn lên nốt ruồi son ở trên vành tai của người đàn ông.

Chẳng lẽ người này thật sự chỉ là uống say?
Lỗ tai mẫn cảm của người đàn ông run lên, nghiêng đầu né tránh hơi thở ướt nóng của hắn.

Liên Quyết cởϊ áσ khoác, bế ngang người lên.
Hai tay của người đàn ông quấn quanh cổ của hắn, mềm nhũn dán vào trong lồng ngực của hắn, vùi mặt vào vai hắn rồi dùng sức ngửi ngửi mùi gỗ nhàn nhạt ở giữa cổ của hắn.
Một lát sau, mờ mịt ngẩng đầu lên.
"......!Anh là beta?"
Bước chân của Liên Quyết dừng lại, trong ánh mắt hiện lên một cảm xúc không thể giải thích được, cúi đầu lạnh giọng cảnh cáo cậu: "Đừng có chơi mấy cái trò cosplay nhàm chán này."
Một sự mơ màng thoáng lóe lên trong ánh mắt của người đàn ông, còn có hơi sững sờ.
Liên Quyết bế người đi vài bước về phía giường, ném người đàn ông lên trên giường, hắn giật cái cà vạt ở trên cổ xuống rồi tiện tay vứt lên mặt đất, cúi người đè lên trên.
"Tôi không muốn thao một con chuột đang lái máy bay.".

Bình Luận (0)
Comment