Nịch Tửu

Chương 35


Làm kiểm tra cơ thể tuần này lâu hơn một chút so với bình thường.
Liên Quyết đã đặc biệt bố trí một phòng điều trị cho Thẩm Đình Vị ở trong biệt thự, có đầy đủ các trang thiết bị ở bên trong, Thẩm Đình Vị yên tĩnh nằm ở trên chiếc giường khám và chữa bệnh, tốc độ của nhịp tim rất nhanh.
Cậu nhịn không được mà hỏi bác sĩ lần thứ ba: "Có thể nhìn thấy không?"
Bác sĩ bất đắc dĩ cười cười với cậu: "Chờ một chút, đừng nóng vội, bây giờ số tháng còn quá nhỏ, mà dáng người của cậu vẫn còn hơi gầy, cho nên phôi thai cũng nhỏ, vị trí không dễ tìm cho lắm."
Thẩm Đình Vị đành phải tiếp tục chờ, lại có hơi khẩn trương hỏi: "Vậy thì có phải là bởi vì tôi quá gầy sẽ ảnh hưởng đến đứa bé hay không?"
"Sẽ không, có một vài người có thể chất ăn không mập, chỉ cần duy trì chế độ dinh dưỡng là được." Bác sĩ nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị của chiếc máy, một bên nói chuyện phiếm với cậu làm dịu đi sự khẩn trương của cậu: "Gần đây có còn nôn nhiều không?"
"Tốt hơn một chút." Thẩm Đình Vị nói: "Chỉ là thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, không có tinh thần."
"Thích ngủ có đúng không? Không sao cả, điều này là bình thường." Bác sĩ nói: "Qua thêm một khoảng thời gian ngắn nữa có thể là sẽ còn bị đau đầu, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn là được."
Lại qua thêm một lát, bác sĩ đột nhiên nói: "Có rồi."
Thẩm Đình Vị vô thức ngừng thở, nhìn chằm chằm hình ảnh trắng đen ở trên màn hình hiển thị.
Bác sĩ chỉ vào hình ảnh cho cậu nhìn: "Nơi này, nhìn thấy không?"
Hình ảnh ở trên màn hình hiển thị rất tối, một bóng trắng không quá rõ ràng được bao bọc trong một màn sương đen sì, là một hình tròn rất nhỏ, hình dạng không rõ, nhìn không ra được là thứ gì.
"Hiện tại bé nó đang cuộn tròn cơ thể lại đó." Bác sĩ đưa tay tới chỉ cho cậu nhìn: "Cậu xem, phần tròn tròn ở chỗ này là đầu của em bé, tay và chân thì ở chỗ này, còn chưa quá rõ ràng......"
Thẩm Đình Vị nhìn chằm chằm vật nhỏ mờ mịt không thể nhìn thấy rõ ràng kia nhẹ nhàng gật đầu.
"Phôi thai phát triển rất tốt, xương sọ* đã hoàn thiện, cột sống sắp xếp liên tục và ngay ngắn, hiện tại tần suất của nhịp tim khoảng chừng 164 lần mỗi phút, cực kỳ khỏe mạnh đó."
*raw để 颅骨光环 nhưng mà em tìm cả buổi sáng mà kh ra :< em để hình cuối chương cho mn hình dung.
Ánh mắt của Thẩm Đình Vị chuyển qua chỗ bác sĩ, kinh ngạc hỏi: "Nhịp tim?"
"Đúng vậy, tôi lấy âm thanh ra cho cậu nghe." Bác sĩ thuần thục thao tác hai lần trên máy: "Âm thanh có thể là hơi nhỏ, khoảng một tuần nữa thì có thể nghe được nhịp tim rất rõ ràng, được rồi ——"
Tiếng vang không rõ ràng lắm truyền tới từ trong máy, tiết tấu nhanh mà thấp, giống như tiếng kim đồng hồ chuyển động có quy luật trong phòng khám yên tĩnh.
"Thình thịch, thình thịch, thình thịch......"

Trong lúc nhất thời hô hấp của Thẩm Đình Vị giống như đã dừng lại, miệng của cậu hơi mở ra, ánh mắt dừng ở cái hình ảnh không thấy rõ lắm ở trên màn hình hiển thị.
Hình ảnh nhẹ nhàng lay động theo sự chuyển động của thiết bị đo lường mà bác sĩ đặt ở trên bụng cậu, trái tim của Thẩm Đình Vị giống như là bị thứ gì đó chạm mạnh vào một chút, hô hấp lại đột nhiên trở nên rất nhanh, nhịp tim cũng nhanh, ngay sau đó ngoại trừ tiếng tim đập thấp mà mạnh mẽ phát ra từ chiếc máy thì chẳng còn nghe được tiếng gì nữa.

Hình ảnh mà ban đầu cậu cảm thấy không nhìn ra được gì cả lại đột nhiên trở nên sống động.
Cậu thử dựa theo những nơi bác sĩ vừa chỉ mà quan sát đầu, tay, và chân của thai nhi, lại cảm thấy hình ảnh ở trước mắt bỗng nhiên trở nên hư ảo, cậu dùng sức chớp mắt, mới cảm giác được sự ấm áp và ẩm ướt ở trên mặt.
Thẩm Đình Vị rất không có tiền đồ mà khóc.
Cậu đưa tay lên vuốt mặt mình một cái, lại kéo ống tay áo lên ấn vào mắt, lúc mở mắt ra lần nữa vẫn còn ẩm ướt.
Có lẽ là bác sĩ đã nhìn thấy cảnh này nhiều ở trong bệnh viện, có thể hiểu được, nói: "Rất thần kỳ đúng không, qua một khoảng thời gian nữa em bé sẽ chậm rãi lớn lên, có thể thấy rõ ngũ quan, lại lớn thêm một chút nữa sẽ xoay người ở trong bụng của cậu, sẽ động đậy, đặc biệt thú vị."
Thẩm Đình Vị không ngăn được nước mắt, cậu muốn nói cảm ơn, nhưng bởi vì cổ họng siết chặt vô cùng mà không thể phát ra được âm thanh nào.
Bác sĩ lấy một tờ giấy từ bên cạnh đưa cho cậu: "Phải giữ cho tâm trạng vui vẻ, em bé mới có thể khỏe mạnh hơn nha, đừng khóc."
Thẩm Đình Vị rút ra hai tờ giấy rồi ấn lên trên mắt, qua nửa ngày mới nghẹn ngào nói một tiếng: "......!Vâng, vâng."
Sau khi bác sĩ rời đi, Thẩm Đình Vị về phòng rửa mặt.
Chóp mũi và mí mắt của cậu đều đỏ lên, dùng nước ấm rửa hai lần cũng không thể làm dịu đi cơn đau nhức của đôi mắt, cậu nhìn mình ở trong gương, vén vạt áo lên, để lộ ra phần bụng dưới hơi phồng lên của mình ở trước gương.
Hình ảnh vừa rồi vẫn còn ở trong đầu, nhắc tới cũng thật kỳ lạ, khi nhìn vào mắt thì rõ ràng là một hình ảnh rất mông lung, vào đến trong đầu thì lại rất rõ ràng.
Tay và chân rất nhỏ, cuộn tròn cơ thể, như một bé quái vật nhỏ.
—— Sống động, một quái vật nhỏ có nhịp tim.
Thẩm Đình Vị dùng lòng bàn tay mang theo hơi nước và nhiệt độ phủ lên trên, không thể cảm nhận được điều gì, nhưng lại giống như điều gì cũng có thể cảm nhận được.
Là một loại cảm giác vẫn còn sống chân thật ở trong thế giới này.
Đi ra từ phòng ngủ, cái cảm giác chua xót khó nói nên lời ở trong khoang mũi đã biến thành niềm vui ngập tràn.
Cậu ngồi ở trên ghế sofa, mở điện thoại, mở video tim thai vừa mới ghi lại dưới sự cho phép của bác sĩ, sau khi nghe đi nghe lại mấy lần, cậu đột nhiên hiểu được hiện tượng khoe ảnh con lúc nào cũng bị châm biếm ở trên internet.

Thẩm Đình Vị cho rằng chính mình cũng có cái tiềm năng này, đồng thời "bệnh tình" còn nghiêm trọng hơn, chỉ mới nghe thấy tim thai thôi mà cậu đã không thể kiềm nén được tâm tình muốn sẻ chia của mình.
Nhưng cậu thực sự không tìm được người nào có thể chia sẻ.
Nghĩ tới đây, trái tim tràn đầy vui sướng của cậu đột nhiên biến thành mờ mịt trống rỗng trong nháy mắt.
Thẩm Đình Vị nhìn khung chat lần cuối cùng nói chuyện là vào nửa tháng trước ở trên điện thoại, nửa do dự nửa mong đợi mà gửi video qua cho Liên Quyết.
"Hôm nay nghe được tim thai của em bé."
Vốn dĩ là Thẩm Đình Vị muốn nói như vậy, lại cảm thấy câu nói này hình như quá thân mật, thế là chọn trượt lên để hủy việc gửi đi, gửi cùng với một bức ảnh siêu âm Doppler màu qua cho Liên Quyết, đúng khuôn phép mà báo cáo kết quả kiểm tra thai nhi cho Liên Quyết.
Cậu không biết bản thân đang chờ mong điều gì, chờ mong Liên Quyết cũng vui mừng giống như cậu?
Cậu cho rằng mình đã có hơi quá gây khó.
Thẩm Đình Vị chờ thật lâu, Wechat của Liên Quyết lại chậm chạp chưa có trả lời lại.

Có lẽ là đang bận việc không nhìn thấy, cũng có lẽ là thấy được nhưng lại không muốn trả lời.
Thẩm Đình Vị không biết, cũng không muốn suy nghĩ.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hình như cậu không còn vui vẻ như lúc ban đầu nữa.
Cậu nấu một bữa trưa thịnh soạn cho chính mình, lúc ăn cơm, Thường Khai Tâm gửi qua cho cậu một cái liên kết.
"Cái gì vậy?" Cậu vẫn chưa mở ra.
"Kế hoạch du lịch núi Thanh Viễn!" Thường Khai Tâm cực kỳ kích động nói: "Em đã nhìn thấy nó từ một blogger du lịch, kiểm tra một chút, chỉ cách chúng ta 200 cây số, đi không?"
Đã thật lâu Thẩm Đình Vị không ra khỏi cửa, có hơi rung động, nhưng nghe thấy đích đến cũng có hơi do dự: "Leo núi à?"
"Leo cái gì mà lai, có thể ngồi trên cáp treo trực tiếp đi lên.


Để em leo núi chi bằng gϊếŧ em luôn đi!" Thường Khai Tâm nói xong lại chậc một tiếng: "Có phải là anh chưa đọc kế hoạch mà em gửi đúng không hả!"
Thẩm Đình Vị bị vạch trần hậm hực nói: "Vẫn chưa, anh đang ăn cơm đó, bây giờ sẽ đọc ngay."
"Anh mau xem xem có muốn đi hay không.

Chủ yếu là có một cái homestay rất lớn và đẹp ở trên núi, buổi sáng còn có thể ngắm mặt trời mọc, bên cạnh còn có một cái nhà ăn ngoài trời nổi tiếng ở trên mạng, em muốn check in."
Thẩm Đình Vị ấn mở bài hướng dẫn du lịch núi Thanh Viễn hai ngày một đêm, ở trên đó viết rất kỹ càng, từ các món ăn nhà nông đặc sắc ở chân núi, đến các món ăn bình dân và môi trường của homestay ở trên đỉnh núi, giá cả, cùng với vị trí của đường đi bộ lên núi và đường cáp treo cũng được ghi rõ ràng.

Thẩm Đình Vị xem kỹ bản đồ mà blogger đăng lên, từ chân núi đến sườn núi có một đường cáp treo, xuống khỏi đường cáp treo đầu tiên rồi đi thêm vài trăm mét là có thể nhìn thấy lối vào của đường cáp treo thứ hai, có thể trực tiếp đi đến homestay ở trên đỉnh núi.
Đã làm xong kiểm tra cơ thể của tuần này, lần kiểm tra tiếp theo phải tới tuần sau bác sĩ mới trở lại, Thẩm Đình Vị nghĩ ở trong nhà cũng không có chuyện gì khác để làm, liền nói với Thường Khai Tâm: "Được, lúc nào thì xuất phát?"
"Bây giờ? Nếu không để đến cuối tuần thì sẽ có rất nhiều người, không biết có đặt phòng trước được hay không." Thường Khai Tâm trả lời tin nhắn rất nhanh.
"Được, anh cần thu dọn một chút." Thẩm đình không nói.
"Ok ok, em cũng cần phải thu dọn một chút." Thường Khai Tâm trả lời.
Một lát sau, cô lại gửi qua một tin nhắn thoại: "Chúng ta đi như thế nào? Anh biết lái xe không?"
Thẩm Đình Vị đang muốn lên lầu dọn đồ, lúc nghe thấy tin nhắn thoại mà cô gửi qua bước chân hơi ngừng lại ở trên bậc thang, cứng đờ trong chốc lát.
Cậu biết lái xe, nhưng bằng lái xe của cậu cũng không thông dụng ở cái thế giới này —— Còn một vấn đề khác, trải ngiệm lái xe không mấy tốt đẹp của lần trước khiến cậu sinh ra một ít bóng ma tâm lý với việc lái xe, cậu thực sự rất không muốn nhớ lại.
"Không biết." Thẩm Đình Vị dừng một chút, nói: "Anh không có bằng lái."
"Em có bằng thì có bằng, nhưng đã rất lâu rồi chưa có lái......!Anh nói cho em chỗ ở của anh, em chạy qua đón anh đi."
"Hả." Thẩm Đình Vị nghe xong nửa câu đầu của cô, hơi không yên lòng hỏi: "......!Vậy em lái xe có an toàn không?"
"An toàn nhất định là an toàn, nhưng lại chậm, vô cùng chậm......" Thường Khai Tâm cười lên: "Ba em nói em lái xe giống hệt như người già đang tản bộ, thời gian đi của hai người chúng ta em đoán là phải lái gần nửa ngày, anh không chê là được."
Thẩm Đình Vị thở dài, nói: "Không sao cả."
Cậu gửi định vị của mình qua cho Thường Khai Tâm, Thường Khai Tâm trả lời một cái icon hoạt hình [ Mèo mèo OK], Thẩm Đình Vị đi lên lầu thu dọn đồ đạc.
Chỉ ở một đêm, đồ dùng cần phải mang theo cũng không nhiều, Thẩm Đình Vị chỉ đơn giản bỏ vào bộ quần áo để thay và các vật dụng hằng ngày, lại cố ý tìm một chiếc áo len có kiểu dáng rộng rãi để che bụng —— Mặc dù bụng của cậu vẫn chưa đến tình trạng rất rõ ràng, cho dù bị người ta chú ý cũng căn bản là sẽ không nghĩ tới phương diện này.
Thu dọn đồ xong thì đi xuống lầu, Thẩm Đình Vị lại lấy thêm một ít đồ ăn vặt rồi bỏ vào, thuận tiện bưng ra canh xương đã nấu vào lúc sáng, rót vào trong bình giữ ấm, dự định sẽ chia cho Thường Khai Tâm ở trên đường đi —— Lỡ như thật sự lái gần nửa ngày thì sao.

Làm xong những chuyện vụn vặt này, liền ngồi ở trên ghế sofa đợi Thường Khai Tâm tới.
Cậu nghĩ một hồi, vẫn lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Sâm, muốn thông báo cho đối phương biết hai ngày nay mình sẽ ra ngoài, tránh việc khi anh tới đây lại không có người.
Mãi cho đến khi cuộc gọi tự động bị ngắt máy cũng không có ai nghe máy.
Thẩm Đình Vị có hơi bất ngờ, lại liên tưởng đến wechat vẫn chưa trả lời của Liên Quyết, đoán có thể là bọn họ đang bận chính sự, thế là quyết định không tiếp tục quấy rầy nữa, chờ đến ban đêm lại nói với Lâm Sâm sau.
Từ nội thành đi đến ngoại ô phía Nam mất 40 phút, Thường Khai Tâm lại lái xe tròn một giờ mới đến.
Sau khi Thẩm Đình Vị nhận điện thoại của cô, kiểm tra điện nước ở trong nhà, đảm bảo đều đóng lại hết rồi, mới khóa cửa đi ra ngoài, Thường Khai Tâm đang đứng ở cửa lớn, trợn mắt há mồm với ngôi nhà mà Thẩm Đình Vị đang ở.
"Vị Vị, anh còn nói là anh không phải đến để trải nghiệm cuộc sống!" Thường Khai Tâm gần như chết lặng: "không phải, thế mà trước đây em còn mỗi ngày lo lắng rằng anh ăn không đủ no mặc không đủ ấm, kết quả anh vậy mà lại ở nơi này! Một miếng gạch này tương đương với một cái lốp xe của em?!"
Thẩm Đình Vị bị sự khoa trương của cô chọc cười, cậu không phải là người thích nói dối, ngoại trừ một ít tình huống bất đắc dĩ ra, cho rằng những chuyện khác cũng không cần phải giấu diếm cô, sau khi lên xe liền giải thích với cô: "Đây không phải là nhà của anh."
"Hả?" Thường Khai Tâm ngẩn người: "Vậy tạo sao anh lại ở đây, thuê à? Không thể nào, em cảm thấy tiền lương một năm của em cũng không thuê nổi chỗ này trong một tháng......"
Giải thích nguyên nhân mình ở chỗ này cũng không phải là chuyện rất dễ dàng, Thẩm Đình Vị nghĩ một hồi, cảm thấy dùng người yêu hay là ông xã để hình dung Liên Quyết đều không được thích hợp, đành phải học theo cách giới thiệu cậu của Liên Quyết, nói với Thường Khai Tâm: "Đây là nhà của bạn đời anh."
Thường Khai Tâm đang cài đai an toàn, nghe đến đó đột nhiên quay đầu nhìn cậu: "Vãi, anh kết hôn rồi á?!"
Không đợi Thẩm Đình Vị gật đầu, cô lại đột nhiên ngửa người ra đằng sau, kéo khoảng cách giữa mình và Thẩm Đình Vị ra rất xa: "ĐM, vậy hai người chúng ta cô nam quả nữ đi chơi qua đêm có phải là không được thích hợp hay không! Vợ của anh sẽ không gϊếŧ em đâu đúng không!"
Thẩm Đình Vị không nhịn cười được, nói: "Không sao cả.

Chắc là sẽ không để ý đâu —— Người ấy rất bận, sẽ không ràng buộc anh kết giao với ai."
Lúc này Thường Khai Tâm mới thở phào một hơi, chậm rãi khởi động xe.
"À, sẽ không phải thật sự là chị gái lần trước làm mất dây chuyền đâu ha?" Cô vừa suy đoán vừa rất bất mãn mà phàn nàn: "Người ở trong tiệm của chúng ta nói đùa rằng anh sẽ thiếu phấn đấu trong 20 năm chỉ vì điều này, em còn dùng lời thề son sắt mà nói anh không phải là người như vậy —— À không phải, anh chưa hề nói anh là cái loại người đó, chị gái kia rất là xinh đẹp, tính cách cũng tốt —— Ý của em chính là sao mà chuyện lớn như vậy anh cũng không nói cho em biết hả? Có phải là không có xem em là bạn......"
Thường Khai Tâm nhíu mày nghĩ linh tinh, mắt thấy càng đoán càng không có giới hạn, Thẩm Đình Vị chỉ có thể bất đắc dĩ ngắt lời cô: "Không phải."
"Hả? Không phải cái gì?"
Thẩm Đình Vị nói: "Không phải là cô ấy, là......!Anh của cô ấy."
Thường Khai Tâm đột nhiên đạp phanh một cái, Thẩm Đình Vị lao về phía trước một chút do lực quán tính của việc phanh lại đột ngột, vội vàng nắm chặt tay nắm cửa ở bên cạnh ghế phụ lái để ổn định cơ thể.
Thường Khai Tâm quay đầu nhìn cậu, biểu tình trên mặt chuyển từ bất mãn sang kinh ngạc: "Anh, trai, của, cô, ấy?!".

Bình Luận (0)
Comment