Nịch Tửu

Chương 59


"Tôi tìm Liên Quyết."
"Chào bà, xin hỏi bà có hẹn trước hay không?"
Nữ lễ tân nhìn người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung ở trước mặt mình, đối phương ôm một con chó con màu trắng, từ quần áo đến cử chỉ đều lộ ra một khí chất đoan trang tao nhã, vừa ngước mắt lên liền để ý đến phần bụng hơi phồng lên của người phụ nữ, một suy nghĩ lóe lên ở trong đầu cô gái, nhưng rất nhanh đối phương đã đánh tan suy đoán bát quái hiện lên trong lòng cô, cũng khiến vẻ mặt của cô nhanh chóng thay đổi.

"Tôi tìm con trai tôi còn phải hẹn trước hay sao?" Đuôi lông mày dài nhỏ của Dư Mạn hơi nhếch lên, trên gương mặt lại không lộ ra bất mãn.

Cô gái ngơ ngác: "......!Con trai?"
"Ừm, tôi là mẹ của cậu ấy." Dư Mạn mỉm cười với cô, thấy cô có vẻ do dự, lại rất tốt bụng mà bổ sung: "Ờm, mẹ kế."
Cô gái nhanh chóng nói: "À, vậy bà hãy chờ một lát, tôi đi nói với Liên tổng......"
"Không cần." Dư Mạn nói: "Cậu ấy đang bận? Tôi chờ cậu ấy một lát là được rồi, phòng nghỉ ở đâu?"
"Tôi dẫn bà qua."
Nữ lễ tân dẫn Dư Mạn đi qua hai khu vực làm việc, đi vào trong một căn phòng tiếp khách sáng sủa, bảo bà ở đây chờ một lát, sau đó giúp bà rót một ly nước nóng.

Đi ra khỏi phòng tiếp khách, nữ lễ tân đi lên lầu tìm Lâm Sâm trước.

Liên Quyết đang nói chuyện với đối tác, Lâm Sâm hiếm khi rảnh rỗi ngồi trong phòng làm việc riêng của mình lười biếng xem video bình luận game một lát, nghe thấy có người gõ cửa, ý cười nơi khóe mắt nhanh chóng kéo căng trở về, anh ngồi nghiêm chỉnh, duy trì thiết lập lạnh lùng hà khắc và chuyên nghiệp của mình, nói: "Vào đi."
"Trợ lý Lâm." Cô gái thò đầu vào, mở miệng muốn nói chuyện, lại quay đầu nhìn ra bên ngoài, lo lắng bị người ta nghe thấy lại có ảnh hưởng xấu, vẫn đi vào.

"Có chuyện gì?"

"Có bà Dư, tự xưng là......!Ờm, mẹ kế của Liên tổng, đang ở phòng khách chờ Liên tổng." Cô gái hơi do dự: "Tôi không biết bà ấy có nói thật hay không, đi lên hỏi anh trước."
Lâm Sâm nhíu mày, cúi đầu quyến luyến nhìn thoáng qua video với thanh tiến trình vẫn chưa chạy hơn một nửa trên máy tính, thầm thở dài một hơi ở trong lòng, tắt máy tính, nói: "Cô đi qua đó trước đi, tôi sẽ nói với Liên tổng."
Lâm Sâm gõ cửa một cái, đi vào văn phòng của Liên Quyết, cúi xuống bên tai của Liên Quyết thấp giọng nói: "Bà Trần tới."
Vẻ mặt của Liên Quyết không có sự thay đổi rõ ràng, nhưng bàn tay vốn đặt tùy ý ở trên bàn lại yên lặng gõ lên mặt bàn một chút, Lâm Sâm nói với hắn: "Có cần tôi qua đó trước không?"
Liên Quyết nói "Không cần", bảo anh đi ra ngoài trước, lát nữa mình sẽ qua đó.

Dư Mạn ngồi trong phòng khách một hồi, quay đầu nhìn quanh ra bên ngoài thông qua bức tường kính trong suốt, quan sát công ty mới của Liên Quyết.

Cái công ty này cùng với Phong Quyết nơi ban đầu của Liên Quyết, có thể nói là hoàn toàn không có giá trị so sánh.

Khi Dư Mạn đi đến đã nhìn sơ qua, nơi này có lẽ là chiếm ba đến bốn tầng, các bộ phận cũng được bố trí đầy đủ, tuy nhỏ nhưng đầy đủ.

Nhưng sau khi Liên Quyết rời khỏi Phong Quyết, chưa đến mấy tháng đã lần nữa sáng lập lên một xí nghiệp mới ở ngay trong nước, không khó nhìn ra năng lực cá nhân của Liên Quyết.

Bà nhìn xung quanh quá trắng trợn, đến mức thỉnh thoảng đối diện với ánh mắt nhìn trộm từ khu vực làm việc ở bên ngoài, Dư Mạn cũng đang ngồi đến nhàm chán, dứt khoát ôm chó đứng lên, ra ngoài đi dạo.

Liên Quyết và người phụ trách của bên đối tác đi xuống từ trên lầu, vừa hay nhìn thấy Dư Mạn đang ngồi trên ghế sofa trong pantry room ở lầu một, trò chuyện với vài cô gái ở bộ phận thị trường.

"Đây chắc chắn là con chó phốc sóc an tĩnh nhất tôi từng thấy, con chó phốc sóc ở nhà tôi la đến mức cả tòa nhà đều tới khiếu nại."

"Lulu nhà chúng tôi rất hiểu người, nó giống như biết là tôi đang mang thai, cho nên bây giờ trở nên rất an tĩnh, cũng không thích ồn ào như vậy nữa." Dư Mạn sờ đầu của Lulu, mỉm cười dịu dàng: "Có điều thỉnh thoảng nó cũng sẽ kêu, gần đây chỉ cần tôi không có ở bên cạnh nó liền giống như không được yên lòng, làm cho dì ở trong nhà cũng không chịu nổi, cho nên bây giờ tôi đi chỗ nào cũng phải mang nó theo."
"Đúng vậy, tôi cũng đã nghe nói về chó con vô cùng linh, trước đây tôi đã xem một bản tin ở nước ngoài, cô chủ phát hiện chó con ở trong nhà đột nhiên không thích kêu nữa, mà lại trở nên vô cùng dịu ngoan, không bao lâu sau, cô chủ đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện mình đã mang thai.

Chó con giống như là thật sự có thể cảm nhận được, cũng không biết đã làm được điều đó như thế nào."
"Chắc là vì mùi đi." Dư Mạn suy nghĩ một lát, nói: "Chó con rất nhạy cảm với mùi, Lulu thì không thích mùi của chồng tôi, bây giờ tôi đang mang thai, nó thậm chí còn không cho phép chồng tôi đến gần tôi, có thể là chồng tôi trông có vẻ không được hòa nhã."
Mấy cô gái không nhịn được mà cười lên, đùa giỡn nói: "Thật dính người nha, đây là đang bảo vệ cô đó."
"Nó rất dính người, bây giờ tôi đang mang thai không thể để nó lên giường, vậy mà nó lại học được cách lén trộm vớ của tôi giấu vào trong ổ của nó." Dư Mạn cười lên: "Ngày đó ở trong nhà có dì quét dọn, vừa mở ổ nhỏ của nó ra, toàn bộ đều là những chiếc vớ bị mất của tôi."
Bình thường không khí làm việc ở bộ phận thị trường tương đối thoải mái, thường xuyên tăng ca hay đi công tác cũng là bọn họ, tuy rằng bình thường Liên Quyết trông có vẻ không hợp tình người, thật ra lòng bao dung với bọn họ rất cao, chỉ cần làm việc xong đúng hạn, sẽ rất ít khi quản bọn họ quá nhiều.

Vài người nhìn thấy Liên Quyết, lên tiếng chào, hơi tém lại một chút.

Liên Quyết chào các nhân viên nhàn rỗi ở nơi đó giả vờ giả vịt từ bộ phận thị trường, gọi người tiễn người phụ trách của bên phía đối tác ra ngoài.

Dư Mạn ôm chó đứng lên từ trên ghế sofa, vừa mới đi đến cạnh hắn liền nhăn mũi một cái, đưa tay lên quạt ở trước mũi hai lần: "Cậu ngồi trong văn phòng bàn việc làm ăn mà còn uống rượu?"
Liên Quyết hiếm khi cảm thấy không thể phản bác được, không nói gì, quay người đi đến thang máy.

Dư Mạn đi theo sau tiến vào văn phòng của Liên Quyết, đóng kỹ cửa, liền để chó con ở trong ngực xuống.


Chó con tiến vào một môi trường lạ lẫm, dán mũi xuống mặt đất tò mò ngửi khắp nơi, Liên Quyết nhíu mày nhìn con chó con ngửi tới ngửi lui ở trước mũi giày của hắn, hỏi Dư Mạn: "Trần Trữ Liên có biết ngài đến tìm tôi không?"
Dư Mạn rất không khách sáo mà ngồi xuống ghế sofa: "Cậu rời đi, vứt lại Phong Quyết trong một cục diện rối rắm lớn như vậy." Dường như cảm thấy ghế sofa không được thoải mái, bà lại cầm một chiếc gối ở bên cạnh kê ở thắt lưng: "Bây giờ ông ta cũng không có thời gian nhìn chằm chằm động tĩnh của tôi cả ngày." Nói xong lại tự cười mình nói thêm một câu: "Chỉ cần đến lúc xét nghiệm DNA đứa bé này là con của ông ta là xong."
"Tìm tôi có chuyện gì?" Liên Quyết cố tình kéo ghế ra một âm thanh rất rõ ràng, đuổi chó con ở bên chân đi.

Dư Mạn không quanh co với hắn, nói thẳng: "Nghe nói cậu làm cho người ta lớn bụng?"
Liên Quyết ngước mắt lên nhìn bà.

Dư Mạn dễ dàng hiểu được hàm ý được truyền đạt ở trong ánh mắt của hắn, vội vã giải thích: "Tôi cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi để điều tra cậu như vậy.

Chính là cậu làm việc quá bí mật, cậu biết không, người này chính là càng cố tình che giấu điều gì đó, thì càng dễ dàng lộ tẩy......!Cậu cũng không suy nghĩ một chút, ngay cả chuyện cậu lén đi gặp bác sĩ tâm lý lúc còn đi học Trần Trữ Liên cũng biết, sao lại có thể không phát hiện cậu mời bác sĩ sản khoa đến nhà một tuần một lần?"
Sắc mặt của Liên Quyết không quá dễ nhìn: "Ông ta muốn làm cái gì?"
"Ai mà biết con chó điên kia có thể làm ra chuyện gì." Dư Mạn lấy điện thoại từ trong túi ra, loay hoay hai lần, để lên bàn, thấy Liên Quyết ngồi yên không nhúc nhích, nhướng mày lên, bất mãn nói: "Thế nào, còn đợi tôi đưa đến tận tay cho cậu à? Cậu không chừa thể diện cho tôi cũng chừa cho em trai em gái của cậu ở trong bụng tôi, cậu hạ mình xuống tới lấy đi."
Liên Quyết nhìn chằm chằm chiếc điện thoại kia mấy giây, mới đứng dậy, đi qua, khom người cầm nó lên.

Dư Mạn dựa vào ghế sofa nhìn hắn, vuốt bụng: "Hôm qua có người gửi đến nhà, tôi sợ bị lão Trần phát hiện, liền tùy tiện chọn mấy bức để chụp lại, tự cậu nhìn xem, trong lòng cũng tính toán một chút."
Trong album điện thoại của Dư Mạn có vài bức ảnh, góc độ và pixel đều chẳng ra sao cả, nhưng lại có thể thấy rõ khung cảnh bên ngoài của ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô kia của hắn.

Có vài bức là về một chiếc SUV màu trắng dừng ở trước cửa sân, bác sĩ hoặc là đang xuống xe, hoặc là đang đi vào trong sân, quần áo mặt ở trên người đều khác nhau, đại biểu cho những bức ảnh không được chụp vào cùng một ngày.

Ngoài ra còn có một tấm về hồ sơ của bác sĩ chưa được chụp hoàn toàn, chỉ lộ ra một góc nhỏ, ghi chú khoa và bệnh viện tư nhân mà bác sĩ làm việc.

Lại lật qua sau, tay của Liên Quyết đột nhiên dừng ở trên màn hình, ảnh này có thể là vì thời tiết mà có hơi dư sáng, nhưng vẫn chụp một bên mặt của Thẩm Đình Vị rất rõ ràng —— Thẩm Đình Vị đang tưới hoa ở trong sân, trong tay kéo một ống nước rất dài, trông rất nặng, cậu hơi khom người, vì tư thế hoặc là được quần áo che giấu, phần bụng trông có vẻ không có gì khác thường.


Liên Quyết không xác định được bức ảnh này được chụp vào lúc, dựa vào quần áo thì đoán là vừa mới vào hạ, lúc ấy bụng của Thẩm Đình Vị còn chưa bắt đầu lộ rõ là đang mang thai, nhưng dây thần kình ở trong đầu hắn vẫn căng cứng —— Nếu như thật sự bức ảnh này được chụp sớm như vậy, nói không chừng sau đó cũng có người chụp.

Đang lúc nhíu mày suy tư, hắn đột nhiên nghe thấy Dư Mạn hỏi: "......!Bây giờ cậu, có khó khăn về kinh tế?"
Liên Quyết không hiểu rõ mà ngẩng đầu lên nhìn bà.

Dư Mạn hất cằm chỉ vào trong tay hắn một cái: "Sao lại còn đưa vài tình yêu nhỏ đến sống chung với nhau thế, cậu cũng không sợ xảy ra tranh chấp à?"
Lần thứ hai trong hôm nay Liên Quyết bị Dư Mạn nói cho không thể phản bác được, lặng im trả điện thoại lại cho bà.

"Tôi cũng không cần phải tốt bụng xen vào mấy chuyện tồi tệ này của mấy người, chủ yếu là vì nhìn cậu trông có vẻ rất để tâm đến cái người mang thai kia, đoán chừng cũng khá mong muốn." Dư Mạn cũng không thèm để ý đến sự yên lặng của hắn, cất điện thoại đi: "Có thể là vì trong bụng tôi cũng cất một món đồ nhỏ đi, đến để nhắc nhở cậu, dù sao thì cậu cũng tự đề phòng một chút đi."
"Ừm." Liên Quyết nhìn bà, ít khi nói với người khác từ tận đáy lòng: "Cảm ơn."
"Được rồi tôi đi đây....." Dư Mạn quay đầu, tìm bóng dáng của chó con trong tầm mắt: "Lulu?"
Tiếng nói còn chưa dừng lại, liền nghe thấy một tiếng nước xì xì......!
Liên Quyết và Dư Mạn cùng nhau quay đầu lại, con chó của Dư Mạn đang giơ một chân lên, đối diện với chậu hoa ở gần cửa sổ trong văn phòng của Liên Quyết, say sưa đầm đìa mà......!Vẩy nướƈ ŧıểυ.

Sau đó chó con thả chân xuống, ngửi cái chỗ kia, vui sướng chạy về phía Dư Mạn, ngẩng đầu lên tranh công: "Gâu!"
Dư Mạn xấu hổ, nhanh chóng ôm nó lên: "......!Ờm, nó chỉ đang đánh dấu, về nhà tôi sẽ đánh nó ngay."
Liên Quyết cạn lời trong chốc lát, nửa ngày cũng không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Dư Mạn ôm chó vội vã đi ra ngoài, khi gần đến cửa lại đứng lại, quay đầu nói với Liên Quyết còn chưa nhúc nhích: "À đúng rồi, cậu để ý đến Trần Húc một chút, sau khi đánh cậu đi tên nhóc đó chăm đến Trần gia hơn cả nhà bà ngoại của nó, tôi đoán chừng cái tên nhóc đó nén một bụng toàn ý nghĩ xấu xa đang tìm chỗ để đổ đó......"
Liên Quyết ngẩng đầu lên, Dư Mạn đối diện với ánh mắt của hắn, hơi áy náy nói: "Cái này cậu......!Dọn dẹp cẩn thận một chút, lau thêm hai lần, sẽ không còn mùi nào nữa.".

Bình Luận (0)
Comment