Nịch Tửu

Chương 83


Vào khoảnh khắc thay đổi suy nghĩ, Thẩm Đình Vị quay về nhà trong thời gian ngắn nhất.

Cậu gõ cửa một cái, không được ai đáp lại, mới nghĩ vào giờ này có khả năng cao là ba còn chưa quay về từ trường học, cậu đang mang thai tất nhiên không tiện đi đến trường để tìm ba.

Vừa rồi đã đi quá lâu, cẳng chân hơi mỏi, Thẩm Đình Vị đứng ở cửa nghỉ ngơi một hồi, nghĩ về thùng sữa ở cửa nhà.

Ba của cậu là một giáo sư đại học rất bảo thủ, một lòng nghiên cứu học thuật, dường như trong cuộc đời ông chỉ có công việc mới là ưu tiên hàng đầu.

Trước đây cậu thường hay nghe thấy mẹ mình bất lực mà phàn nàn: "Anh không để tâm đến việc trong nhà cũng thôi đi, để tâm đến bản thân một chút thôi có được không? Nếu như em và Vị Vị đều không ở nhà, em thấy anh ngay cả cái cửa cũng không vào được."
Sau này mỗi lần mẹ cậu phát hiện ba quên mang chìa khóa nhà, dứt khoát để chìa khóa dự phòng vào trong thùng sữa ở cửa vào ngày hôm đó, tránh việc ba cậu về nhà quá muộn còn gõ cửa sẽ làm phiền đến việc nghỉ ngơi của Thẩm Đình Vị.

Cả ba và mẹ cậu đều không thích uống sữa bò, nhưng lúc nào cũng yêu cầu cậu uống rất nhiều, có lẽ sau khi cậu biến mất thùng sữa đã hoàn toàn bị bỏ không, mặt trên rơi xuống một lớp bụi bặm thật dày, che đi màu xanh lá nhạt ban đầu của thùng sữa
Cậu không có chìa khóa của thùng sữa, đành phải vươn tay vào trong khe hở một cách khó khăn rồi mò mẫm một hồi, lại thật sự giúp cậu tìm được một chiếc chìa khóa mỏng.

Chỉ không biết là mẹ đặt ở đây vì để tránh cho ba lại quên mất, hay là đặt ở đây vì để cậu có thể vào nhà khi cậu quay về.

Thẩm Đình Vị mở cửa ra, lúc cửa bị đẩy ra bụi bặm liền bay vào mặt, cậu vừa ho vừa hất đi lớp bụi ở trước mặt, đi vào trong.

Không biết phải chăng đã có dự cảm từ sớm hay không, lúc Thẩm Đình Vị nhìn ngôi nhà đã thật lâu không được dọn dẹp, một ngôi nhà trông hoàn toàn khác biệt với trước kia, trong lòng cũng không có quá nhiều cảm xúc phức tạp.

Bức ảnh gia đình vốn được treo trước bàn ăn giờ đã bị lấy xuống, chỉ để lại một dấu vết hơi nổi bật và trắng hơn nhiều so với bức tường do đã bị che phủ lâu ngày.

Bức ảnh gia đình mà cậu đã kéo ba mẹ đi chụp khi cậu mang áo cử nhân vào ngày tốt nghiệp đại học đã bị úp ngược lại ở cạnh cửa phòng bếp.

Thẩm Đình Vị nhất thời nín thở, không biết là bởi vì những tro bụi lắp đầy không khí làm cậu khó thể chịu đựng được, hay là bởi vì một nguyên nhân nào khác, có lẽ là vì vừa nãy trên đường về nhà đã đi quá nhanh, lúc này hai chân của cậu như bị lắp đầy chì, khiến cho mỗi một bước chân đi đến khung ảnh cao bằng nửa người kia của cậu đều nặng nề và đau đớn.

Lúc cậu vươn tay chạm vào khung ảnh đã quay lưng về phía mình mới nhận ra tay của mình đã hơi run, trọng lượng khung ảnh cũng không giống như khi cậu tự tay treo lên, cậu lật bức ảnh lại, hiểu rõ lý do.

Thủy tinh được khảm vào trong khung ảnh không thấy đâu, chỉ còn lại một tấm đáy mỏng cùng với một bức ảnh đã hơi phai màu và bám đầy bụi vì không được đóng kín lại.

Thẩm Đình Vị giống như toàn bộ sức lực đều trút hết đi theo khung ảnh rơi xuống mặt đất vì tay cậu run mà không cầm chắc được, cậu kéo chiếc ghế bên cạnh bàn ăn làm phát ra một tiếng chói tai, ngồi xuống, sau một khoảng thời gian dài nín thở, đại não hơi thiếu oxi lại bắt đầu cảm thấy đau âm ỉ, cậu thở mạnh một cái, lại bị bụi bặm trong không khí làm cho sặc rồi ho ra nước mắt.

Thật ra cũng không cần phải suy nghĩ, Thẩm Đình Vị đã biết cái khung ảnh này là do ai lấy xuống, lại bị ai quăng vỡ hoàn toàn.

Đó giờ ba cậu chưa từng nghĩ đến mấy việc này, từ trước đến nay ông chỉ bình tĩnh ném ra một câu vào lúc mẹ cậu đang tức giận: "Chờ em bình tĩnh lại thì hãy nói chuyện với anh."
Dường như Thẩm Đình Vị có thể nhìn thấy khoảnh khắc mà cảm xúc bị đọng lại đã lâu của mẹ hoàn toàn sụp đổ, điên cuồng mà rống to lên với ba, ba không nói lời nào đợi bà trút giận xong.

Thẩm Đình Vị nghĩ, có lẽ chính là vào giây phút bức ảnh này bị ném vỡ, mẹ cậu quyết định rời khỏi ông.

Cậu rút ra mấy tờ khăn giấy từ trong hộp đựng ở trên bàn, cầm lấy một tờ nằm ở dưới cùng không bị nhiễm bụi lau đi nước mắt ở trên mặt.

Cậu ngồi trong căn nhà hoang vắng này ngẩn ngơ một hồi, dường như trong một khoảng thời gian ngắn ngủi này, nghĩ về lại rất nhiều ký ức đã từng bị cậu cố tình cất đi.

Chẳng hạn như khi cậu quay về nhà sau buổi học đêm của mình, vào giây phút mở cửa ở trong nhà liền dừng việc cãi nhau, mẹ dịu dàng hỏi han cậu trong một bầu không khí quái lạ: "Hôm nay sao về sớm vậy? Mau đi rửa tay, đã chừa cơm lại cho con."
Chẳng hạn như khi cậu đọc được câu chuyện Alpha và Omega vẫn yêu nhau khi độ phù hợp không cao trong một quyển tiểu thuyết, kể lại cho ba nghe, ba ngẩng đầu lên từ trong tờ báo, có nề nếp mà nói với cậu: "Thẩm Đình Vị con không thể cứ tiếp tục ngây thơ như thế được, kiểu này không thể nào sinh tồn được trong cái xã hội này đâu."
Lại chẳng hạn như vào đêm sinh nhật hằng năm của cậu, nguyện vọng của năm nay vẫn cứ là cả nhà hạnh phúc, mẹ sẽ sờ vào đầu cậu rồi nói: "Sẽ thành sự thật."

Thẩm Đình Vị thường hay cho rằng mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất toàn thế giới, bởi vì cậu có một người ba thông minh nhất và một người mẹ dịu dàng nhất thế giới.

Nhưng cho đến tận bây giờ cậu chưa từng nghĩ rằng cái cả nhà hạnh phúc của mình lại không còn sót lại chút gì vì một trận tạn nạn xe.

Vào một đêm trước khi cậu bị ba sắp xếp cho đi xem mắt, mẹ cậu vẫn dịu dàng khẽ khuyên nhủ ba như cũ: "Vị Vị mới bao nhiêu tuổi cơ chứ, để tự nó tìm một người nó thích......"
Sau đó bà cũng chưa kịp nói hết lời như cũ, đã bị ba lạnh lùng ngắt lời, hỏi bà: "Em ở trong nhà suốt ngày, em biết cái gì? Anh hỏi em, em có biết quy luật hoạt động của xã hội không? Tất nhiên nó có thể tự tìm, nhưng nếu như nó mãi không tìm thấy thì sao? Nếu như tìm thấy một người không phù hợp thì sao? Em có thể nuôi nó cả đời sao?"
Lúc này, mẹ cậu liền yên lặng không nói nữa, sau đó điềm nhiên như không mà nói: "Em nuôi nó, con của em dĩ nhiên em phải nuôi nó rồi."
Ba cậu liền tỏ vẻ cảm thấy khó bảo với lời bà nói, không muốn nói chuyện với bà nữa.

Thẩm Đình Vị lại nghĩ đến người mẹ mà cậu đã nhìn thấy từ xa lúc ban nãy.

Cậu đã từng nhìn thấy ảnh hồi còn trẻ của mẹ, rất xinh đẹp, mặt nhỏ, đôi mắt hẹp dài nhưng rất lanh lợi.

Hôm nay bà mặc một chiếc váy ren dài mà rõ ràng bà rất thích nhưng ngày thường lại không thể mặc vì phải làm việc nhà, trên đầu đội một chiếc mũ dạ màu đen điểm xuyết voan mỏng và ngọc trai, trong cái màu đen đậm đó, những sợi tóc bạc ở trên đầu mẹ mà Thẩm Đình Vị chưa từng nhìn thấy được làm nổi bật lên trông rất dễ thấy.

Thẩm Đình Vị nhìn mẹ quý trọng mà ôm bó hoa Nhài ở trong tay, ngồi lên chiếc xe của bị Beta kia, cậu nghĩ, mẹ không thích hoa Nhài.

Mẹ đã từng nói về sở thích với cậu, bà nói: "Thích hoa à, đương nhiên là hoa Hồng rồi, sao có thể có người không thích hoa Hồng được chứ."
Bà nói xong câu đó, dường như lo rằng mình sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Thẩm Đình Vị, lại rất dễ thương mà nói thêm: "Không, mẹ suy nghĩ một lát, thích nhất là hoa Cẩm Chướng, thứ hai mới là hoa Hồng."
Một cái là đại biểu cho một tình yêu nồng nàng nhưng không được đáp lại của bà —— Người ba ngu ngốc chưa bao giờ để ý đến sở thích của bà.

Một cái là đại biểu cho một tình thân mà bà đã làm hết tất cả mọi thứ có thể —— Hoa Cẩm Chướng mà Thẩm Đình Vị tặng bà vào ngày lễ tạ ơn được bà chăm sóc rất tỉ mỉ.

Thẩm Đình Vị còn nhớ rõ vào bữa tối ba đã nói với bọn họ, cuối tuần trước đã đổi toàn bộ trang viên ở quê nhà thành hoa Nhài, trong mắt mẹ rõ ràng rất vui vẻ, lại chép miệng, nói: "Sao anh chỉ nhớ rõ con trai thích gì? Trang viên lớn như vậy sao lại không thể chừa lại một nửa cho em?"
Ba cậu giống như lúc này mới chậm rãi ý thức được, hỏi bà thích cái gì, bà nghĩ một hồi, nói: "Thôi vẫn là hoa nhài đi."
Mặc dù Thẩm Đình Vị hơi bất mãn với câu trả lời của mẹ, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì mẹ cậu luôn luôn xếp sở thích của mình vào sau con trai và chồng, như thể ở trong thế giới của bà, nếu như sắp xếp các mức độ quan trọng, cũng sẽ tự động đặt mình ở sau con trai và chồng.

Cho nên vào giây phút cậu vừa mới nhìn thấy mẹ, cũng không lên tiếng gọi mẹ lại, chỉ cảm thấy cổ họng siết chặt lại.

Hình như đã thật lâu cậu không được nhìn thấy bộ dạng vui vẻ như thế của mẹ mình, trên mặt là nụ cười toát ra từ tận đáy lòng, bà nghiêng tai nói chuyện với vị Beta, lại cố tình và kín đáo mà lùi lại một bước nhỏ để tránh cho khoảng cách giữa hai người quá gần mà trông không được đúng mực.

Thẩm Đình Vị xưa nay chưa từng nhìn thấy bà kinh ngạc và nhảy nhót khi nhận được hoa, giống như hai chữ "cô gái" mà vị Beta ấy đã nói đến, cậu nhìn bà, cảm thấy vào lúc ấy bà giống như một thiếu nữ xấu hổ, cho dù tóc bà đã hơi bạc rồi, cũng chẳng biết từ bao giờ mà nơi khóe mắt đã có các nếp nhăn rõ ràng, ngay cả cử chỉ cũng không còn tự nhiên như 8 tháng trước nữa.

Thậm chí khi Thẩm Đình nhìn theo chiếc xe không đắt tiền và hơi cũ kia rời đi, trong lòng nhảy ra một cảm giác có lẽ mẹ nên sống như thế này từ lâu.

Cảm xúc kéo theo nỗi đau ở vết thương, khiến cậu rút lại suy nghĩ từ những dòng ký ức ngắn ngủi.

Thẩm Đình Vị đứng dậy từ trên ghế, đi vào phòng ngủ của ba trước.

Trong nhà đã thật lâu không có người quay về, chiếc vali da màu vàng sẫm to đến mức không thể nhét vào ngăn tủ, khiến Thẩm Đình Vị mỗi lần đi vào phòng ba mẹ đều cảm thấy rất kỳ lạ và gai mắt cũng không thấy tăm hơi.

Cậu mở tủ quần áo ra, phong cách ăn mặc của ba vẫn luôn đơn nhất, vài chiếc áo gió và áo khoác có màu hơi sáng mà mẹ tự tiện mua về kia vẫn còn treo nguyên xi trên giá, ba chỉ đem đi vài chiếc áo khoác tối màu rất cũ.

Hoàn toàn cố chấp và bảo thủ như trước đây, có điều cũng đã như mong muốn của ông, bây giờ cuối cùng cũng không cần vì yêu cầu của mẹ và cậu, mỗi ngày vội vã chạy về từ trường học trong đêm khuya.

Thẩm Đình Vị bình tĩnh khép lại tủ quần áo, lại mở ra cái tủ đựng toàn bộ giấy tờ quan trọng và các món đồ quý giá ở trong nhà, cậu không lấy đi hai quyển sổ nhỏ màu lục giống nhau như đúc kia, sổ hồng, cùng với bằng tốt nghiệp từ nhỏ đến lớn của cậu và mấy tấm thẻ bảo hiểm y tế, chỉ lấy ra một đống tờ rơi có chất giấy kém.


Trên tờ rơi in hình của cậu, thông báo mất tích và số điện thoại treo thưởng.

Câu chữ được dùng trong đó khách quan, mạch lạc rõ ràng, cấu trúc ngắn gọn, Thẩm Đình Vị đọc lướt qua một lần, muốn bật cười không đúng lúc, thậm chí cậu có thể tưởng tượng được bộ dạng bình tĩnh khi viết những thông tin này sau khi cậu mất tích của ba mình.

Thảo nào mẹ lại tức giận đến nỗi đập nát bức ảnh gia đình.

Lúc cậu định đóng ngăn kéo lại thì nghe thấy tiếng vật nặng va vào tấm ván gỗ.

Cậu sửng sờ một chút, lại kéo ngăn tủ ra một lần nữa, vươn vào trong mò mẫm hai lần, lấy ra chiếc điện thoại đã được sửa xong của cậu.

Thẩm Đình Vị cầm chiếc điện thoại mà nửa ngày cũng chưa khởi động máy thành công, quay về phòng ngủ của mình.

Cách trang trí trong phòng ngủ của cậu không hề khác gì so với khi cậu rời đi, trong phòng là giấy dán tường màu xanh dương nhạt, trên chiếc đèn chùm rủ xuống có một ít dây treo hình các tiểu hành tinh ấu trĩ.

Phòng ngủ của Thẩm Đình Vị cũng không lớn như căn phòng ở biệt thự của Liên Quyết, cũng không có một cái cửa sổ sáng sủa như thế.

Nhưng cậu đã ở trong căn phòng ngủ nho nhỏ này hơn 20 năm, trên bức tường ở trước bàn học vẫn còn dán kế hoạch học tập của cậu hồi còn nhỏ, sau khi tốt nghiệp đã dán kế hoạch công việc của cậu.

Khi Thẩm Đình Vị tìm được cục sạc của mình từ trong ngăn kéo rồi cắm vào điện thoại, lấy xuống tờ giấy ghi chú được dán ở trên tường kia.

Hắn thấy được mình đã từng ngớ ngẩn viết vào trong đó:
1.

Phải nhanh chóng học thuộc lòng chuẩn mực nghề nghiệp của công ty luật.√
2.

Phải là người đầu tiên chấm công ở công ty luật mỗi ngày.√
3.

Phải đọc xong những quyển sách mà Tần Luật đã đề cử.

4.

Phải nhanh chóng rèn luyện kỹ năng nói thật tốt.

5.

Phải học quan sát nhiều hơn, lắng nghe nhiều hơn và suy nghĩ nhiều hơn.√
6.

Phải nhận một vụ án độc lập.

Cuối cùng còn viết một câu ngốc nghếch hơn ở phía cuối:

Hôm nay luật sư Thẩm cũng phải cố lên nha!!
Rõ ràng là nội dung mà trước đây sẽ nhìn thấy mỗi ngày, lúc này Thẩm Đình Vị lại hơi buồn cười.

Tần Luật đề cử cho cậu năm quyển sách, cậu chỉ mới đọc xong hai quyển.

Kỹ năng nói cũng không luyện được gì cả, vào một ngày trước khi cần phải phát biểu thường hay bắt đầu căng thẳng và mô phỏng lại nhiều lần.

Cũng đừng nói đến việc nhận một vụ án độc lập, cậu thực tập ở một công ty luật rất có tiếng nào đó nửa năm vẫn còn trong giai đoạn tiếp khách.

Có đôi khi Thẩm Đình Vị cảm thấy bản thân cũng không thích hợp để học luật, càng rất khó để trở thành một vị luật sư đạt tiêu chuẩn, nhưng từ rất lâu cậu đã quen với việc đi theo con đường mà cha mẹ đã định sẵn, cũng quen với việc không làm cho tâm tình tràn đầy hi vọng về cậu của người khác bị hỏng.

Cậu nhìn chằm chằm tờ giấy kia một hồi, muốn dán nó lại vào tường y nguyên như lúc ban đầu, nhưng phần keo ở mặt sau giấy ghi chú đã không còn dính nữa, Thẩm Đình Vị đành phải tiện tay kẹp nó vào trong một quyển sách nào đó ở trên bàn.

Cậu khởi động chiếc điện thoại đã được nạp điện, nhập mật khẩu mấy lần đều không đúng, cậu mới bất chợt nghĩ đến chiếc điện thoại này dùng con số trong số điện thoại trước kia của cậu.

Thẩm Đình Vị mở ứng dụng xã hội của mình ra, chiếc điện thoại vừa được đăng nhập đã bị nghẹt lại.

Các thông báo chưa được đọc bật lên ở trong chiếc điện thoại rung lên liên tục, giao diện trò chuyện gần đây lập tức bị một đống tin nhắn ùn ùn kéo đến chồng chất lên nhau.

Thẩm Đình Vị chọn xem vài người bạn có mối quan hệ hơi tốt, đã gửi đến rất nhiều rất nhiều tin nhắn trong vòng 8 tháng này, cậu lướt hồi lâu cũng không lướt lên được phía trên cùng, đành phải nhìn sơ qua.

Phần lớn đều hỏi cậu đã đi đâu, sao vẫn chưa trở về, ở trong đó xen lẫn rất nhiều lời xỉ vả khó nghe, mắng tên Alpha đã xem mắt với cậu.

Thẩm Đình Vị dừng tay lại nhìn một chút, đại khái là nói anh ta đã hại chết Thẩm Đình Vị, tại sao vẫn còn mặt mũi đính hôn với người bạn trai mới quen.

Thẩm Đình Vị chỉ nhìn thoáng qua, liền lướt đi.

Trên cơ bản thì tin nhắn cuối cùng của mấy người bạn này đều là lời chúc mừng sinh nhật của cậu vào một tuần trước.

Có mấy tin nhắn rất cảm động khiến Thẩm Đình Vị rất muốn trả lời, nhưng cuối cùng cậu vẫn nhịn được, dường như mọi người đã mặc định sự mất tích của cậu thành một kết quả tiêu cực nhất, cậu không muốn hù dọa người khác đột ngột như vậy.

Thẩm Đình Vị ngồi ở trước bàn học, chẳng có mục đích gì mà lướt vòng bạn bè, hơi thất thần nhìn thấy người bạn tốt trước kia đã có một người bạn mới mà cậu chưa từng gặp, nhìn thấy bạn cùng lớp tuyên bố tin vui sắp kết hôn, nhìn thấy người đã từng thực tập cùng một công ty luật và không quá thích cậu cũng đăng về tiệc mừng vụ án đã kết thúc hoàn hảo......!
Ngón tay đang mờ mịt lướt của Thẩm Đình Vị dừng lại ở bài đăng này, đột nhiên nghĩ đến một đoạn ký ức mà cậu đã từng không để ý đến.

Người Beta thực tập cùng lúc với cậu nhỏ hơn cậu một tuổi, thường bị tiền bối ở công ty luật mắng, nói người đó cẩu thả cùng với một số vấn đề nhỏ khác.

Trái lại là Thẩm Đình Vị đó giờ dường như đều được mọi người chăm sóc, cậu chỉnh lý hồ sơ cũng tốt, soạn thảo tài liệu cũng tốt, gần như chưa từng phạm phải bất cứ sai lầm nào, cũng thường được khen ngợi trong các cuộc họp hàng tuần.

Vậy nên dù cho Tần Luật chưa từng đề cập đến việc để cậu làm nhân viên chính thức, nhưng Thẩm Đình Vị vẫn luôn kỳ vọng rất nhiều đối với công việc này.

Vì cậu làm việc rất cẩn thận, dường như Tần Luật đã có ý định đề bạt cậu, thường để cậu hỗ trợ việc chỉnh lý hồ sơ vụ án.

Có hôm nào đó Thẩm Đình Vị đưa hồ sơ vụ án đã được chỉnh lý xong đến văn phòng của Tần Luật, cửa phòng của Tần Luật khép hờ lại, quay lưng về phía cậu đứng ở cửa sổ gọi điện thoại, hơi bất lực mà nói: "Đúng, cậu ấy rất ưu tú.

Tôi biết, tôi đã đọc luận văn tốt nghiệp vô cùng tuyệt vời của cậu ấy, tôi vẫn luôn rất hài lòng về mặt này của cậu ấy......!Sao lại nhắc đến việc phân biệt giới tính, tôi nào có ý này chứ, ôi, dù sao đến lúc đó anh tự tiếp xúc một chút là biết, không phải là vấn đề năng lực, mà là tính cách, thật sự không phù hợp."
Thẩm Đình Vị cho rằng hắn đang gọi điện thoại bàn chuyện công việc, cũng không suy nghĩ nhiều, cứ luôn đứng ở cửa đợi hắn gọi điện xong, mới gõ cửa một cái.

Bây giờ cậu mới nhớ, khi Tần Luật nhìn thấy cậu vẻ mặt trông hơi quái lạ, giọng điệu hơi cứng nhắc: "Ấy, tiểu Thẩm đó à, đã làm xong rồi?"
Thẩm Đình Vị bất chợt có một suy nghĩ.

Có vẻ như cái quá khứ mà cậu vẫn luôn canh cánh ở trong lòng, đang dần trở nên tốt hơn trong dòng chảy thời gian không ngừng trôi đi.

Ba của cậu đã có nhiều thời gian hơn để thực hiện nghiên cứu mà mình đã đuổi theo cả đời này như mong muốn của ông, mẹ của cậu rốt cuộc cũng có được một cuộc sống hạnh phúc như lý tưởng của bà, bạn của cậu có những người bạn mới, Alpha xem mắt với cậu cũng đã tìm được đối tượng kết hôn phù hợp, người thực tập cùng cứ bất mãn mãi với cậu vì luôn bị cậu đè đầu cũng đã trở thành một luật sư chuẩn mực.


Rõ ràng là một chuyện vui vẻ, nhưng sau khi cố gắng kéo khóe miệng lên, Thẩm Đình Vị nhận ra dường như mình không hề vui vẻ chút nào.

Thẩm Đình Vị hơi bi quan mà nghĩ, thật ra cũng không có nhiều người cần cậu như vậy.

Cậu nghĩ, mỗi người đều đang tiếp tục sống tốt hơn theo cách của riêng mình.

Cậu nghĩ, điều ước năm cậu 23 tuổi cũng không phải là đã hoàn toàn vụn vỡ.

Bình an suôn sẻ, người nhà hạnh phúc an khang.

Chẳng qua là dùng bình an của mình để đổi lấy suôn sẻ của tất cả mọi người, dùng an khang của mình để đổi lấy hạnh phúc của người nhà.

Thẩm Đình Vị nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đang dần dần tắt đi, suy nghĩ thật nặng nề, dường như cậu cũng không cảm thấy vui vẻ vì đã quay về lại nơi này.

Đợi đến khi cậu hoàn hồn, sắc trời bên ngoài cửa sổ đã tối đi trong khoảng thời gian thất thần dài đằng đẵng của cậu.

Cậu chạm vào bé con bất an đập không ngừng ở trong bụng, tiếng hít thở đột nhiên trở nên rất nhanh, có lẽ là bé con đã cảm nhận được nỗi bất an của hắn, có lẽ là đang tức giận, không ngừng đạp vào bụng của cậu, trận đau bụng từng cơn như co thắt lại ảnh hưởng đến não của cậu, khiến Thẩm Đình Vị bỗng nhiên tỉnh táo hơn đôi chút —— Có người cần cậu.

Thẩm Đình Vị chợt nghĩ, có người cần cậu.

Cậu nghĩ đến Liên Quyết đã nói xin lỗi với cậu ở trong điện thoại, khe khẽ lại vụng về mà nói: "Là anh không tốt."
Cậu vẫn chưa kịp nói với Liên Quyết một câu "Không sao hết".

Còn chưa kịp nói với Liên Quyết "Vậy thì năm sau anh phải đón sinh nhật cùng với em".

Cơn đau dữ dội từ bụng dưới lên đến thái dương khiến Thẩm Đình Vị rất khó để hít thở đều đặn, cậu ngồi trên ghế hồi lâu để bình phục hô hấp của mình, lại không thể giúp cậu hòa hoãn lại từ trong cơn đau, cậu rút chiếc điện thoại đã sạc được một nửa ra, nằm lên giường.

Bụi bặm bay lên từ chăn bông và gối đầu khiến cậu không nhịn được mà ho, mỗi một lần đập ở lồng ngực đều làm cho não của cậu đau như bị kim đâm.

Nước mắt đã vỡ đê trong cơn đau, cậu không kiềm được mà run vai, không thể ngừng ho, tuyến lệ cũng chảy ra càng lúc càng nhiều nước mắt.

Cậu hít thở từng ngụm lớn, không thể kiểm soát đôi tay hơi run rẩy của mình, trong tầm nhìn mơ hồ gọi đến dãy số mà mình đã thuộc lòng.

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không đúng, xin vui lòng kiểm tra lại ——"
Thẩm Đình Vị cúp điện thoại trong tiếng bíp, thêm mã vùng, gọi lại lần nữa, nhưng trong điện thoại vẫn là câu nói máy móc lạnh lùng kia.

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không đúng, xin vui lòng kiểm tra lại ——"
Sau khi máy tự động ngắt sau tiếng bíp, cậu lại gọi đi một lần nữa.

"Xin lỗi, số máy......"
Thẩm Đình Vị nghĩ, Liên Quyết chừng nào thì anh mới đến đón em.

"Xin lỗi, số máy......"
Thẩm Đình Vị nghĩ, em không muốn sống ở nơi này.

"Xin lỗi, số máy......"
Thẩm Đình Vị nghĩ, em và bé con đều rất nhớ anh.

"Xin lỗi, số máy......"
Thẩm Đình Vị nhớ Liên Quyết.

.

Bình Luận (0)
Comment