Niệm Ân

Chương 23

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Dường như trong một đêm các studio và phòng thu âm đều bày đĩa nhạc mới An lên trên kệ, bìa mặt không có hoa văn gì chỉ có hai màu trắng đen, nhưng không lộ vẻ tăm tối. Giữa hai màu trắng đen mơ hồ có gò má của một người, bên phải góc phía dưới có chữ ký điệu đà nghiêng nghiêng, một chữ “An” đơn giản được Niệm Ân viết như bị gió thổi, mang theo cảm giác bay bổng. leuquydon

Tối hôm qua, Niệm Ân nhận được hàng mẫu thì cảm thấy trong trái tim từ trước đến nay luôn trống vắng như có gì đó lấp đầy. Từ khi ra đời đến mất đi rồi lại được sống lại, đây là lần đầu tiên cậu thông qua sự nghiêm túc cố gắng của mình đạt được thành tựu, mà không phải nhẫn nại chán ghét xã giao, hoặc là ngu muội hoặc mờ mịt không biết như ngày trước.

Nhìn bìa đĩa, có cảm giác thật sự rất kỳ diệu, tựa như thứ gì đó hư ảo chợt biến thành chân thật, có thể đến gần có thể chạm tới, giống như nằm mơ vậy. Đặt VCD vào đầu đĩa, nghe hoàn toàn không giống như giọng của mình truyền tới, thật sự có cảm giác kỳ lạ, vừa hưng phấn lại vừa có chút thấp thỏm không yên.

Edwaed thông cảm cho sự bối rối của cậu, sau đó đặt bữa tiệc ăn mừng lớn ở khách sạn, rượu vang nến, hoa hồng, ánh mắt chân thành thâm tình khiến Niệm Ân bật cười, cho rằng đây là bữa ăn chúc mừng theo phiên bản dưới ánh nến.

Buổi sáng vừa vào công ty thì chạm phải hương thơm của hoa hồng, Shere ôm một bó hồng lớn đỏ tươi đứng trước cổng, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc và thỉnh thoảng có ánh đèn flash chớp tắt, sắc màu rực rỡ, nhốn nha nhốn nháo, vốn khuôn mặt tuấn tú vào giờ phút này thế nhưng lại khiến người ta có cảm giác kinh diễm (Đẹp đến kinh ngạc).

Niệm Ân không nhịn được thầm than trong lòng: Chẳng lẽ đầu năm nay thịnh hành chúc mừng cũng tặng hồng đỏ sao?

“Chúc mừng!” Shere giày tây, anh tuấn tiêu sái đi tới, mắt nhìn thẳng, vô số trái tim vỡ vụn, cố tình trong tròng mắt màu lam của hắn vẫn như một vũng nước như cũ, ẩn chứa đầy thâm tình, khiến Niệm Ân lần nữa cảm thán kỹ thuật diễn của ảnh đế thần kỳ vô đối.

“Còn chưa biết kết quả…” Niệm Ân nhẹ nhàng giải thích nói.

Dù sao đĩa nhạc mới vừa phát hành, ai có thể đảm bảo sẽ không bị vùi dập giữa chợ, cố tình có một vài người lại vội chạy tới chúc mừng mình, khiến Niệm Ân có chút không hiểu. Nhưng lại đủ cảm nhận được người khác có thiện ý và chân thành chúc mừng, không thể nào từ chối chỉ có thể đón nhận, vì vậy cậu cũng chỉ đơn giản giải thích một câu, sau đó thật lòng thật dạ nhẹ giọng nói, “Cảm ơn.”

“Nếu như là An mà nói, điều này tuyệt đối không thể nghi ngờ!” Shere dùng ánh mắt vô cùng tin tưởng không bất cứ kẻ nào có thể so sánh được nhìn Niệm Ân, chợt cười một tiếng, tiêu sái vỗ tay: “Không ngại chúng ta đánh cuộc đi!”

“Hả?” Niệm Ân kinh ngạc nhìn hắn.

“Thì đánh cuộc đĩa nhạc này của em, nếu như thành công em mời tôi ăn cơm!” Tròng mắt màu lam của Shere xoay chuyển, cười hì hì nói: “Nếu như thất bại thì tôi mời em ăn cơm, tiện thể an ủi em.”

Niệm Ân ngẩn ra, không nhịn được buồn cười, “Như thế thì tôi cũng mong thấy anh có thể thắng.”

Shere không nói lời nào, mặc dù rất chắc chắn nhất định sẽ thắng, nhưng cảm giác e rằng bàn về thắng hay thua mình cũng chiếm tiện nghi, dương dương tự đắc nhíu mày.

“An!” Edward đột nhiên mở miệng, từ nãy đến giờ anh vẫn đứng sau Niệm Ân, thấy Shere tới đây tặng hoa trái tim vốn giận sôi người, thế nhưng thầm hiểu, nếu lúc này từ chối hay là tranh giành cuối cùng xui xẻo cũng là Niệm Ân, vì vậy cố gắng nhẫn nhịn một chút mới mở miệng, nhưng chỉ đưa cổ tay nhìn đồng hồ, thấp giọng ra hiệu nói: “Đã đến giờ rồi.”

Niệm Ân nhớ ra hôm nay quả thực còn phải chụp mấy poster, hơn nữa lúc xế chiều còn có một chương trình phải tham gia, cậu quay đầu muốn nói lời tạm biệt với Shere thì cảm thấy không bình thường, không nhịn được khó hiểu liếc mắt nhìn Edward. Rõ ràng là giọng điệu thường ngày, nhưng tại sao cảm thấy khoảnh khắc đó trên người Edward như có sự u ám?

Cậu cũng không nghĩ gì thêm nữa, “Shere, tôi phải đi.”

Shere mở to tròng mắt màu lam, nâng bó hồng lên bên cạnh, làm ra vẻ đáng yêu: “Giờ phải đi rồi hả?”

Niệm Ân thiếu chút nữa bật cười, suy nghĩ một chút lại nói tiếp: “Có thời gian có thể lên lầu chín tìm tôi, tôi chụp poster bên kia.”

Tròng mắt màu lam của Shere lóe sáng, hắn gật đầu không quản mặt Niệm Ân đỏ lên, nhét hoa hồng vào trong ngực cậu, “Nhất định sẽ đi.”

Niệm Ân bất đắc dĩ cười cười, xoay người kinh ngạc nhìn về phía Edward đột nhiên kéo tay mình, cậu đột nhiên không chút phản kháng, ngược lại cầm tay anh rồi vẫy tay với Shere, theo Edward rời đi.

“An, nếu như không cần thiết….” Edward thấp giọng nói, “Thì đừng tiếp xúc với người kia nhiều quá!”

“Ôi trời! Tại sao, Edward?” Niệm Ân nghiêng đầu hỏi.

“Sẽ có scandal….” Edward trả lời hết sức bình tĩnh.

“Nhưng cho dù không tiếp xúc em vẫn sẽ có scandal mà!” Niệm Ân cảm thấy rất nghi ngờ khó hiểu, nếu như ngôi sao trong làng giải trí mà không có scandal, thì có lẽ là một chuyện khó mà tin được! Hơn nữa cậu và Shere đều là con trai, cho dù tạo scandal cũng sẽ không quá lố…. Dù sao, tình yêu đồng tính cũng ít ỏi, cho dù đời trước mình thích người cùng giới, nhưng cũng không tự luyến đến mức nghĩ rằng tiếp xúc với đàn ông, sẽ xuất hiện chuyện mập mờ gì đó.

Edward cảm thấy có chút chật vật, tròng mắt màu đen mắt xinh đẹp trong suốt thấy đáy, cứ như vậy mang theo sự nghiêm túc nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mình, tương phản lại nội tâm âm u của mình khiến mình tựa như không thể lẩn trốn. Ánh mắt anh có chút tự ti mặc cảm, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia, gần như gian nan giải thích, “Không có gì, là anh suy nghĩ quá nhiều.”

“Edward, đừng lo lắng.” Niệm Ân cầm tay anh lắc lắc, cố gắng an ủi đối phương.

Đối với người đàn ông trước mắt này, cậu vẫn ôm một loại tình cảm lệ thuộc và xen lẫn là cảm kích, khi cậu bị người yêu kiếp trước phản bội, khi bị ba vứt bỏ ở kiếp này, khi cậu hi vọng nhận được sự cảm thông, khi cậu chờ đợi nhận được tình cảm thì đều là người đàn ông này cho cậu, là làm người bạn người yêu, sự bao dung của người ba….

Thậm chí khi mình không để ý lời anh khuyên đi làm nghệ sĩ thì anh trả lại cậu là, từ chức công việc của mình để cùng cậu tiến vào thế giới mà đối với hai người mà nói đều rất xa lạ.

Từng chút từng chút một, Niệm Ân đều nhớ.

“Xin lỗi, An!” Edward cười khổ nói xin lỗi, vì giây phút tư lợi của mình.

“Hoa hồng này…” Niệm Ân buồn rầu suy nghĩ.

“Giao cho anh đi!” Edward không thể từ chối nhận lấy.

Niệm Ân vừa đi vào chỗ làm việc nói chuyện cùng nhiếp ảnh gia, Edward liền giơ bó hoa hồng lên vẻ mặt ghét bỏ nhấc nắp thùng rác dùng sức nhét bó hoa hồng đỏ tươi vào đó.

Trong phòng nghỉ, Shere đang ngồi trên ghế salon vẻ mặt trầm tư.

Hắn không chú ý tới Edward vì bên cạnh một người nghệ sĩ sẽ có một người đại diện, mà bình thường người đại diện thì có thể xem nhẹ, ví dụ như hiện tại người đại diện tên Kiệt đang giậm chân trước mặt hắn.

Kiệt cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, người đàn ông ngồi tùy ý dựa vào ghế salon, hai chân dài ưu nhã bắt chéo lên nhau, con ngươi màu lam nhìn một chỗ trên trần nhà, tựa như đang vào khoảng không xa xăm, rõ ràng là biểu tình như đi vào cõi tiên.

“Cậu nói cho tôi biết, hôm nay cậu tới công ty rốt cuộc là làm cái gì!” Kiệt gầm thét hỏi.

Ánh mắt Shere mơ mơ màng màng, bình thường thiếu niên mặc quần jean thân hình rất nhỏ yếu, áo sơ mi trắng ống tay xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cổ tay trắng nõn, quả thực khiến người ta yêu thích không buông tay, “Không ổn!” Hắn thấp giọng cảm thán.

“Cậu cũng biết cậu tiếp tục như vậy là không ổn hả!” Kiệt tiếp lời nói, “Là ai lừa tôi sáng nay nhất định sẽ làm việc!”

“Quá gầy!” Shere ung dung thở dài.

“Hả?” Kiệt giật mình, “Cậu nhẹ cân? Không thể nào? Trước đây không lâu không phải còn nói muốn giảm cân sao?”

Shere lấy tay vòng thử một vòng, thắt lưng thiếu niên kia rất nhỏ, có lẽ có thể ôm cả người cậu vào trong ngực.

Loáng thoáng nhớ rõ bộ dạng lần đó mời cậu đi uống café, cậu ngồi trước cửa sổ, cổ tay trắng nõn nhẹ nhàng cầm thìa khuấy tròn trong ly, ánh mắt màu mực say mê nhìn vòng nước xoáy trong ly kia, hoàn toàn ném người khác ra sau ót, một mình đắm chìm trong thế giới của mình. Bộ dạng xinh đẹp khiến người ta muốn lập tức phá vỡ thế giới của cậu, kéo cậu trở về với nhân gian, sau đó ôm vào trong ngực khóa bên cạnh mình, hắn suy nghĩ tới cảnh đó, ngu ngốc si mê cười khúc khích.

Người này bị ma nhập hả!

Kiệt run rẩy khóe môi nhìn Shere.

Rốt cuộc là vì tình cảm trong phim làm hại, hay trên thực tế mình thật sự động tình, Shere lần nữa khôi phục vẻ mặt anh tuấn, tay cuộn chặt, con ngươi mau lam âm trầm, quả nhiên vẫn nên thử một lần mới có thể phát hiện chân tướng!

Kiệt không thể nhịn được nữa muốn nổi nóng.

Shere đột nhiên đứng lên, cười rực rỡ như ánh mặt trời, vừa đi ra ngoài vừa nói, “Kiệt, chúng ta đi tìm đạo diễn Morris! Tôi nhận kịch bản của ông ta.” Truyện LÊ*Quý(Đôn

“Hả?” Kiệt có chút khó hiểu mờ mịt, giống như muốn vung lên quả đấm có sức mạnh kết quả lại như đấm vào gối bông, anh ta hít sâu một hơi, lại một lần nữa hối hận chọn lựa làm người đại diện cho người này.

Anh ta nhanh chóng chính xác tìm thông tin về Morris trong một đống tài liệu trên bàn, là một đạo diễn mới ra nghề, trước mắt trong tay cũng chưa có tác phẩm tiêu biểu nào. Bộ phim lần này là tình yêu vườn trường, nam chính đẹp trai nhiều tiền, nữ chính bình thường lương thiện, giống như chuyện Cô bé lọ lem diễn đi diễn lại vô số lần, ngoại trừ phân đoạn lãng mạn ngọt ngào hạnh phúc đủ dọa người ra, không còn ưu điểm nào đáng nói. 

“Sao lại chọn kịch bản này?” Kiệt nhíu mày, mặc dù mình không hài lòng với người này, nhưng anh ta vẫn sẽ thực hiện chức trách người đại diện của mình, nghiêm túc khuyên bảo nói: “Kịch bản này thù lao cũng không cao, cũng không rèn luyện thêm kỹ thuật diễn, quay xong sợ rằng còn không được ủng hộ, nói chung là không có phản ứng tốt gì.”

“À.” Shere đi tới cửa cảm thán, giương mắt đẩy cửa ra, con mắt màu lam chuyển động, mê man nhìn vô số cả trai lẫn gái trên hành lang, hắn cười thấp giọng, nửa thật nửa giả nói: “Kiệt, chỉ là tôi muốn yêu!”

Hết chương 10
Bình Luận (0)
Comment