Niệm Ân

Chương 37

Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

“Mơ ước là gì? Kiên trì là gì? Dũng cảm là gì? Hôm nay rốt cuộc tôi đã hiểu rõ, nếu như tôi có một đứa con trai, tôi hi vọng nó có thể kiên cường giống như An!” Một người trung niên nhìn về phía ống kính nói.

“An, cậu quá tuyệt vời! Tôi hi vọng có một ngày, khi giấc mộng của mình bị tất cả mọi người không ủng hộ thì tôi cũng có được dũng khí, kiên định, tự tin giống như cậu! An, tôi thích cậu!” Một người trẻ tuổi chen trước ống kính hưng phấn nói, mấy tên bạn học đứng bên cạnh thét lên mấy tiếng chói tai.

“Tôi đã sống rất nhiều năm, đã qua cái tuổi liều mạng vật lộn vì mơ ước, tôi đã sớm có thói quen thỏa hiệp, thói quen thích ứng với cuộc sống thực tế, nhưng đứa bé này khiến tôi thấy được tôi lúc còn trẻ.” Một người đàn ông lớn tuổi thoải mái khôi hài nói trước ống kính, “Phải biết rằng đừng nhìn tôi như bây giờ, năm đó tôi cũng từng rất cố chấp, ước muốn trở thành một nhà khoa học… Ha ha, sau đó tôi phá hủy chiếc xe hơi bảo bối của ba tôi… Dĩ nhiên, đây đều là chuyện đã qua, tôi hi vọng An vĩnh viễn có thể thuần khiết như vậy, tôi cảm thấy cậu là đại biểu cho hi vọng!” 

Trong một đêm, tên An lại một lần nữa khiến vô số người say mê.

Rất nhiều người sau khi đi ra khỏi rạp chiếu phim, lại xếp hàng lần nữa, lại mua vé lần nữa, lại đi vào rạp chiếu phim lần nữa.

Không có phong cách nhẹ nhàng giống với <Yêu như gió thoảng>, ở trong phim, tình tiết vở kịch vô cùng chặt chẽ, từ đầu tới cuối tràn đầy tình cảm dữ dội. Bất kể là tình hình cuộc sống khốn khó sau khi gia đình phá sản, hay là lúc gian khổ bôn ba đi làm nuôi gia đình, thậm chí là bệnh tật, cuối cùng là chết. Bối cảnh âm nhạc từ đầu tới cuối không hề âm u, từ trước tới sau đều là cậu ngẩng cao đầu, tích cực hướng về phía trước, cho dù thời điểm khó khăn nhất, tiết tấu âm nhạc cũng mau lẹ, phảng phất như xua đuổi thúc giục người ta đi tới.

Còn thiếu niên nhân vật chính trong bộ phim kia chưa từng buông bỏ tình cảm chân thật nhất đối với sinh mạng của bản thân mà cậu hướng tới, chưa từng buông bỏ niềm đam mê Piano. Cậu học Piano trong thư phòng, cậu đánh đàn trong giáo đường cho trẻ mồ côi, lúc cậu đi làm trong quán rượu len lén chạm vào Piano…

Bất kể có gì khó khăn, bất kể bao nhiêu người yêu cầu cậu buông bỏ. Cậu cũng chỉ cúi thấp đầu, im lặng lắng nghe, sau đó dùng hai tay nắm chặt thành quyền, gian khổ như vậy, giống như núi đè trên người, vẫn còn ngoan cường từng chút một ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nóng bỏng, một lần lại một lần cố chấp kiên trì nói, “Tôi chỉ muốn…. Tiếp tục đánh Piano một lần!”

Sau đó, khi  âm nhạc dần dần lắng xuống… Trên màn hình rộng lớn, thiếu niên nằm trên giường trắng toát, sắc mặt tái nhợt, gò má bệnh hoạn đỏ sẫm, bác sĩ đi tới cúi đầu hỏi cậu: “Cậu còn có chuyện gì muốn làm không?”

Thiếu niên giùng giằng cố gắng ngồi dậy, mắt đen xinh đẹp trong suốt giống như thủy tinh, mà lại yếu ớt vừa chạm vào liền vỡ, bên trong có một ngọn lửa thiêu đốt, cậu há to miệng, đã không còn sức lực, chỉ nhẹ nhàng nói được: “Tôi chỉ muốn… Tiếp tục đánh Piano một lần nữa!”

Âm thanh của Piano lần nữa kịch liệt vang lên, trong rạp chiếu phim tràn đầy tiếng khóc.

Tôi chỉ muốn… Tiếp tục đánh Piano một lần nữa!

Những lời này, theo từ sinh ra đến khi chết đi!

Khán giả chảy nước mắt, nhìn đứa bé trong phim một lần ngã xuống, một lần bị nghi ngờ, một lần vấp phải trắc trở, một lần thất bại, sau đó lại một lần nữa đứng dậy.

Rất rõ ràng bộ phim này thành công, đồng thời khiến danh tiếng của An đại tới đỉnh cao.

Thiếu niên theo đuổi mơ ước khiến mọi người cảm động.

Bộ phim này trở thành kinh điển, trên một quyển tạp chí điện ảnh uy tín viết như thế này: Nếu nhưu bạn cảm thấy tương lai mờ mịt, xin hãy đi xem ; nếu như bạn sợ thất bại, xin hãy đi xem ;nếu như bạn còn có mơ ước, xin hãy đi xem ; nếu như bạn vẫn quyết định buông bỏ, xin hãy xem một lần, đứa bé trong bộ phim đó cho dù đối mặt với cái chết, cũng không ngừng theo đuổi ước mơ, sau đó hãy ra quyết định!

……

Ánh mặt trời buổi trưa sáng rực, trên sân thể dục có hai đội thiếu niên đang đá bóng, một tiếng còi vang lên, trận tranh tài kết thúc.

Các thiếu niên đũa giỡn với nhau đi vào phòng nghỉ ngơi, còn chưa tới cửa thì…

“Em rất thích học trưởng!” Một cô gái đột nhiên cứ như vậy khóc chạy qua trước mặt bọn họ, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

“Ha ha, Dany, đây là người thứ mấy tìm cậu tỏ tình rồi hả?” Một chàng thiếu niên tóc rám nắng phá vỡ không khí yên tĩnh, trêu chọc nói: “Mình thấy cũng là người đẹp xinh xắn! Vẫn không lọt vào mắt xanh của cậu sao?”

“Đúng vậy đúng vậy! Dany, mình nhớ năm nay nữ sinh tỏ tình với cậu cũng không ít đâu!”

“Thật sự không thích một người nào cả sao?”

“Bạn học, cậu như vậy là không thể được, muốn độc thân cả đời à!”Lê*quý)Đôn

Nghe đám người ồn ào sôi nổi nói như vậy, Dany dở khóc dở cười, “Này này, mấy người các cậu đấy, nhất định phải tò mò chuyện riêng của mình sao?”

“Chúng mình đang quan tâm cậu mà!” Mọi người trăm miệng một lời nói.

“Cắt,cho là mình không biết các cậu là muốn xem náo nhiệt sao?” Dany bĩu môi khinh thường, “Quên đi, dù sao nếu không hoàn thành sự nghiệp học hành trước, mình chưa có hứng thú.”

“Sax, đàn ông chân thật sẽ không nhầm lẫn giữa sự nghiệp và tình yêu!”

“Nhưng mình không cần các cậu xen vào việc của người khác!” Dany bất đắc dĩ nói một câu, vội vàng dời đề tài: “Buổi chiều không có tiết, mình muốn đi xem phim, có muốn đi cùng mình không?”

“Xem phim?” Tất cả mọi người dùng giọng kỳ dị đáp lại, “Dany, đầu óc cậu bị hỏng à, không tìm nữ sinh xinh đẹp, tìm bọn mình cùng đi xem phim!”

“Đúng vậy đó, vẫn là nữ sinh đáng yêu một tý đi! Này Dany, cậu không phải là GAY đấy chứ!”

“Khó trách, khó trách cậu vẫn luôn từ chối các cô gái.”

“Mình cảnh cáo cậu Dany, mình không ngại cậu thích đàn ông, nhưng không được yêu mình nhé.”

Dany nhìn đồng đội cao lớn thô kệch của mình, khóe miệng co giật, “Được, nếu các cậu có đạo đức!”

“Ha ha! Nói đùa mà!”

Dany cười khổ, cậu ta cũng không biết rõ mình đồng tính luyến ái hay không nữa, theo lý thuyết thì từ nhỏ mình khẳng định là không thích các cô gái, nhưng tất nhiên như vậy, thì tại sao mình lại điên cuồng say đắm một thiếu niên khác có giới tính giống như mình?

“Được rồi! Thời gian cũng muộn rồi, mọi người nên làm gì thì làm đi!”

“Đúng vậy, đi thôi, hôm nay mình phải về nhà một chuyến!”

“Dany, ngày mai gặp.”

“Hôm nay mình có chuyện, không thể cùng đi xem phim với cậu được, bye!”

Những người kia dọn dẹp đồ đạc một chút rồi rối rít rời đi, Dany cười khẽ, lúc này mới đứng lên thay quần áo.

“Nói thật Dany, cậu vẫn còn theo đuổi ngôi sao sao?” Thiếu niên tóc xù vừa cúi đầu buộc nút giày vừa hỏi.

“Ừ, đúng vậy!” Dany dường như lơ đãng trả lời.

“Cậu thích ngôi sao đó, tên An, hình như là bạn cùng phòng của cậu!”

“Ừ.”

“Cậu ta hát đúng là không tệ, nhưng mình thích phong cách Rock and roll hơn.”

“Oh.”

“Deny, mấy thứ ngôi sao gì đó cách chúng ta quá xa, cho dù trước kia thân mật nhưng vẫn là người của hai thế giới, cậu đừng nghiêm túc như vậy chứ.”

“Mình biết.” Dany cười, không hề nói thêm gì nữa.

“Được rồi, mình đi trước.” Thiếu niên tóc xù thay xong giày đứng lên, quay đầu phất tay với Dany một cái rồi chạy ra ngoài.

….

Lúc Dany từ rạp chiếu phim đi ra sắc trời đã tối xuống, cậu ta mỏi mệt đi trên đường, khóe mắt thoáng nhìn lập tức bị tấm áp phích bên cạnh thu hút. Cậu ta kinh ngạc nhìn tấm áp phích rất to, đột nhiên xoay người chạy thục mạng.

Cậu ta chạy một mạch lên lầu, mở cửa ký túc xá ra khởi động máy tính.

Chữ viết nhảy nhót và hình ảnh lấp lánh trên màn hình, sau đó dừng hình ảnh lại.

Một tấm là chụp ba năm trước lúc Shere tuyên truyền ra nghề, một tấm là ảnh trong phim gần đây của Niệm Ân. lequydoon

Con chuột kích hai lần, phóng to, dừng lại.

Dany lẳng lặng nhìn hai tấm hình trong màn hình máy vi tính: Sợi dây chuyền trên cổ Shere mang và sợi dây chuyền quấn quanh cổ tay Niệm Ân hiện giờ, giống nhau như đúc.

Hết chương 24
Bình Luận (0)
Comment