Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Ngày hôn lễ hôm đó, Shere vẫn đi theo sau lưng Niệm Ân cho đến khi kết thúc.
Tâm tư Edward rối loạn như trời tối, hoàn toàn không biết rõ mình nên làm cái gì. Lê#Quý*Đôn
Lúc buổi tối trằn trọc trở mình không ngủ được, anh đi ra phòng ngủ vào thư phòng mở máy tính lên, anh tùy tiện lướt wed, đột nhiên nhớ tới trước đây rất lâu mình từng dùng một hộp thư gửi cho Niệm Ân rất nhiều email.
Vì vậy anh thầm nhớ lại mở hộp thư đó ra. Anh kinh ngạc phát hiện, bên trong ngoại trừ có rất nhiều quảng cáo ra, thì còn có...Rất nhiều email chưa từng xem….
Edward di chuyển con chuột kéo xuống, đầu mũi tên chỉ vào ngày gần nhất thì dừng lại.
Anh cảm giác nhịp tim mình thoáng cái đập liên tục, mơ hồ ý thức được gì đó, lại như đang mong đợi gì đó, đủ loại tâm tình phức tạp dâng lên như nước thủy triều.
Anh chợt đứng lên, cái ghế lùi ra phía sau phát ra tiếng kêu “Ba ba”, trong phòng ban đêm yên tĩnh đặc biệt vang dội.
Anh nhắm mắt lại đứng một lúc lâu mới ngồi xuống lần nữa, di chuyển con chuột mở email ra.
Edward kinh ngạc nhìn những hàng chữ này, theo bản năng liếc nhìn ngày tháng gửi email.
Anh mơ hồ nhớ tới, tựa như thời điểm gửi là lần đầu tiên anh và Niệm Ân chiến tranh lạnh… Rất dễ đoán ngày tháng, khi đó là ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường C qua không bao lâu.
Cũng chính là trong buổi kỷ niệm ngày thành lập trường đó, anh phát hiện ra tình cảm của mình, sau đó muốn xa cách.
Sau nữa chuyện xảy ra quá nhanh quá mãnh liệt… Tiếp sau đó, hộp thư này đã lâu không được sử dụng.
Trên sách nói, luôn là có đạo lý… anh nói có đúng hay không, Edward.
Trong hành lang ánh mặt trời quá chói mắt, em không thích.
Mỗi lần em muốn nắm chặt tay lại, thì phát hiện bên trong không có gì cả….
Rất nhiều người thích nói chuyện yêu đương, nhưng đó là cái gì vậy? Tại sao em nhìn không thấy? Từ trước đến giờ không thấy, có lẽ vì tình yêu là chuyện dễ dàng lãng quên như vậy, sau đó rất nhanh biến mất.
Bọn họ nói em là hoàng tử nhỏ! Nhưng em không có tòa thành, không có ngựa trắng, không có hoa hồng.
Bên ngoài tòa thành là từng cánh đồng hoa hướng dương rộng lớn, Edward, anh biết không? Hoa hướng dương còn được gọi là hoa hướng nhật quỳ (Nghĩa là hướng về phía mặt trời), nghe nói người được loại hoa này chúc phúc sẽ rực rỡ trong sáng như ánh mặt trời.
Lúc tổ thiết kế đạo cụ đốt cháy biển hoa hướng dương và tòa thành, em cho đó chính là chân thật.
Ngọn lửa thiêu đốt, sáng lạn rực rỡ như vậy.
Tất cả xinh đẹp, sáng sủa đều đốt quách hết đi cho rồi.
No matter what (Không có vấn đề gì)… Edward, cảm ơn anh đã tới bên cạnh em.
Lúc ra cửa gặp được một fan hâm mộ điện ảnh, cậu ấy đưa cho em một chai nước trái cây, nói cho em biết: “Phải cười vui vẻ hơn một chút, hoàng tử nhỏ ạ.”
Lúc xem truyền hình, rất nhiều người cũng nhìn về phía ống kính nói: “Phải hạnh phúc, hoàng tử nhỏ.”
Edward, em không có tòa thành, không có ngựa trắng, không có hoa hồng, nhưng em cảm thấy được, có lẽ em đã bắt đầu có hạnh phúc.
Trên đồng hoang ít vết chân người cùng em làm bạn mà đi.
Anh nhất định cũng rất cô đơn!
..
Em không quan tâm những lời trách mắng hoặc là ánh mắt ghen tỵ, bởi vì bọn họ đối với em, thật sự không quan trọng gì.
Nhưng, em từng cho rằng sẽ không có ai nguyện ý đứng trước mặt em, với một tư thế bảo vệ.
Edward, anh lúc nào cũng khiến em muốn khóc thút thít.
Tương lai sẽ tốt đẹp hơn, có đúng không?
Fan mê ca nhạc tặng rất nhiều quà, một đống lớn trong phòng em, em ngồi trên sàn nhà, mở từng món một ra xem.
Edward, em cảm thấy em là người giàu có nhất trên thế giới này.
Phải… Là có nhiều tình cảm!
Em có từng nói: “Con mắt của anh rất đẹp” chưa.
Em thích anh luôn nhìn chăm chú vào ánh mắt của em.
Điều này khiến em cảm thấy, em không phải cô độc một mình.
Shere nói thích em, fan ca nhạc nói thích em, tất cả mọi người nói thích em, Edward… Anh không thích em sao?
Lúc giúp anh cho cá ăn, không cẩn thận đổ nước trái cây vào…. Thật xin lỗi….
Còn có, hoa thủy tiên càng ngàng càng giống cây tỏi tươi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Trên đường phố lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, ven đường dòng người nhộn nhịp, đèn đuốc sáng bừng và vô số các cửa hàng, nhưng nếu như không có người bầu bạn cùng đi, như vậy cho dù người xung quanh ồn ào qua lại, cũng như một mình đi qua cánh đồng hoang vu, trong lòng tràn đầy sự cô độc khắc cốt ghi tâm.
Edward, anh từ chối em, tại sao anh không đồng ý với em?
Em muốn tìm người cùng đi, tại sao anh không đồng ý với em?
Cảm thấy trong lòng rất yên bình, đi tưới nước cho hoa, sau đó đi mua cá vàng mới giúp anh, rất đầy sức sống.
Shere nói thích em, fan ca nhạc nói thích em, tất cả mọi người thích em, Edward… Anh không thích em sao?
*Kêu gào*! Edward, chào buổi sáng!
Edward chậm rãi xem email, rất nhiều email, chỉ có đôi câu vài lời, còn có mấy lời bài hát, có những từ ngữ không giải thích được, giống như đang viết văn xuôi, từng bức một, thoạt nhìn lộn xộn lại không theo quy cách nào.
Anh xem từng bức một, nghiêm chỉnh nghêm túc xem, cho đến khi sắc trời ngoài cửa sổ dần sáng lên.
Trong phòng khách vang lên mấy tiếng vang nhỏ, anh vuốt ve ánh mắt vì thức đêm mà đỏ ngầu, đứng dậy mở cửa thư phòng.
Niệm Ân đứng trước tủ lạnh đang cầm một bịch sữa tươi uống, trên mặt còn mang theo vẻ mơ màng chưa tỉnh ngủ.
Thiếu niên có thói quen thường dậy rất sớm, khóe miệng còn vương một vòng tròn sữa trắng đục nhìn qua rất đáng yêu, cậu nhìn thấy Edward đi ra ngoài liền cố gắng mở đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, cười khẽ, dùng giọng khàn khàn có chút ngái ngủ nói, “*Kêu gào* Edward, chào buổi sáng!”
Bỗng nhiên, khóe mắt nước mắt đột nhiên chảy xuống.
“Chào buổi sáng!” Edward nhẹ nói, anh giơ tay lên che kín hai mắt mình, giữa ngón tay có dấu vết ẩm ướt, anh cong khóe môi mỉm cười nói: “Anh phải vào phòng rửa tay cái đã.”
……….
Shere lái xe đi lang trên đường một đêm, lúc rạng sáng thời tiết hơi lạnh hắn kéo áo khoác lên, dừng xe bên ven đường thân thể ngửa ra sau, lẳng lặng nhìn mui xe, một lúc lâu sau hắn cảm thấy thực sự mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.
Lúc chuông điện thoại vang lên hắn mới vừa tỉnh lại, là điện thoại của Kiệt gọi hắn đi tới công ty, chụp trang bìa cho một cuốn tạp chí.
Shere nhìn di động trong tay mà ngơ ngẩn cả người, nhìn đồng hồ phát hiện là năm giờ sáng. Hắn khẽ cười, cũng không về nhà mà lái xe đi thẳng tới công ty.
Trên người hắn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, có chút nhăn nhúm thoạt nhìn rất không đẹp mắt.
Nhưng hắn không thèm cố kỵ ánh mắt kinh ngạc của một số người, trực tiếp đi tới, cũng không thay quần áo chỉ gọi thợ trang điểm đánh chút phấn lót lên, che đi vành mắt thâm quầng.
Thần sắc hắn vẫn còn chút mệt mỏi nhưng tinh thần thoạt nhìn vẫn rất tốt. Chỉ là, người từ trước tới giờ luôn phách lối lên giọng nhưng vào giờ khắc này lại có vẻ đau thương, quả thực khiến người ta kinh ngạc. Nhưng, nếu như nói trước kia nhìn thấy Shere là kim cương sắc sảo, hấp dẫn người ta nhưng cũng khiến người bình thường vì tự ti nên không dám dễ dàng đến gần, thì hôm nay hắn như vậy càng giống như một khối ngọc cực phẩm, rũ bỏ hết hào nhoáng, nội liễm càng khiến người ta động lòng hơn.
Những nhân viên phụ trách công việc chụp hình cũng nhìn ngây người.
Shere ngồi trên ghế salon, động tác tùy ý tao nhã, bộ dạng cao ngạo, hắn vốn không nghe nhiếp ảnh gia yêu cầu tạo hình như thế nào, hắn chỉ đơn giản ngồi chỗ đó, cứ thế suy nghĩ chuyện của mình, trong tròng mắt màu lam tràn đầy cảm xúc như có điều suy nghĩ, ngón tay nhịp nhẹ nhàng trên tay vịn, sau đó khóe môi chầm chậm cong lên nở nụ cười.
“Tách tách!” Một tiếng động vang lên, nhiếp ảnh gia chính xác bắt được nụ cười trong khoảnh khắc đó.
Hoàn mỹ!
Nhiếp ảnh gia than thở, quả nhiên không hổ danh là Shere.
Sher nhàn nhạt liếc qua một lượt, phát hiện chụp hình đã kết thúc, hắn nhìn đồng hồ đeo tay đã gần bảy giờ, hắn đứng lên không chào hỏi ai mà đi ra ngoài luôn.
Nhiếp ảnh gia kinh ngạc nhìn hắn nhíu mày buông thỏng tay. Hắn nhớ mặc dù tính Shere hơi tùy tiện nhưng đối với công việc thì rất nghiêm túc, hoàn toàn không có dáng vẻ như bây giờ, có lẽ thật sự trong lòng có chuyện gì đó. Hơn nữa, hiện tại mà nói hình chụp cũng không tệ.
Shere đứng chính giữa đại sảnh lầu một, mọi người vừa đi vào sẽ nhìn thấy hắn đầu tiên. Hắn hoàn toàn không để ý tới bởi vì đến giờ làm việc, người ta lui tới trước cửa quẳng ánh mắt nghi ngờ cho hắn.
Lúc Niệm Ân đi vào cũng liếc mắt là đã nhìn thấy hắn, rõ ràng bộ dạng có chút suy sụp, nhưng vẫn lộ ra hào quang có một không hai.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên sàn nhà giữa hai người.
Niệm Ân cúi đầu đi về phía trước.
Shere lẳng lặng đứng đó.
Gặp thoáng qua.
Shere mơ hồ nói một câu gì đó, Niệm Ân quay đầu, tròng mắt màu đen trong suốt sáng ngời, nhưng không trả lời.
Hết chương 26