Niệm Dao Dao

Chương 14

14.

Hốt Hãn Tà thấy ta không nói tiếp, một hồi lâu sau mới mở lời: “Nàng nhớ nhà à?”

Ta lau nước mắt, lắc đầu: “Không muốn nhớ, sau này cũng không nhớ nữa.” Đã không còn người để nhớ, ta có muốn về cũng để làm gì đâu.

Hốt Hãn Tà ôm eo ta, hôn lên nơi khóe mi đầy nước mắt, nhỏ giọng bảo: “Vậy nàng cứ yên tâm sống ở nơi này đi.”

Ta tiếp tục chải tóc, phồng má tức giận: “Ngày xưa chàng cũng nói thế, rồi dùng ngọc lan lừa ta. Chàng là kẻ lừa đảo, làm gì có cây ngọc lan nào trồng từ hạt cơ chứ!”

Hốt Hãn Tà sửng sốt, hỏi lại: “Thế… nó trồng bằng cái gì?”

Câu này mà hỏi ta ta cũng chịu, mười đầu ngón tay ta chẳng bao giờ đụng nước, ngũ cốc chả phân biệt được loại nào là loại nào. Ta ấp úng bảo: “Từ cây con…?”

“Ta sẽ bảo thương đội qua Tề quốc tìm cây con ngọc lan mang về đây.”

Ta rất nghi ngờ hôm nay Hốt Hãn Tà đã nốc mấy bình rồi, không thì sao lại đáng yêu tới thế? Ta vuốt ve mặt hắn, thở dài: “Tên ngốc này… Ta, ta không cần nữa.”

Từ Tề quốc đến Nguyệt thị, phải qua được núi tuyết vùng biên cảnh, sa mạc của Tây Vực, còn có núi non trùng điệp và thảo nguyên rộng lớn ở Nguyệt Thị. Cho dù có tìm được cây non, cũng sớm chết khô rồi.

Thật khờ, hôm nay Hốt Hãn Tà thật là khờ.

Ta nhìn hắn, hắn nhìn ta, chắc là hắn không biết trong lòng ta đang phỉ nhổ hắn thế nào, nếu không sẽ không nhìn ta bằng vẻ mặt vui sướng bừng bừng: “Nàng thật sự không cần nữa sao?”

Ta chớp mắt, gật đầu: “Ừm, không cần nữa.”

Hốt Hãn Tà cười kéo ta vào lồng ngực, một bên ghé tai ta thầm thì: “Được, Nguyệt Thị cũng có nhiều loài hoa đẹp lắm, nếu nàng thích một ngày ta đều sẽ đem một chậu lại đây, không thể kém hơn ngọc lan của Tề quốc đâu.

Ta nở nụ cười, nước mắt lại không kiềm được, gật đầu thật mạnh: “Được, được.”

Hốt Hãn Tà thật sự nói được là làm được, từ hôm tuyên bố với ta câu đó, lều ta chưa bao giờ thiếu hoa. Cho dù là mùa đông hắn cũng sai người trồng hoa tưới nước trong phòng ấm, đợi nó nở là mang đến cho ta liền, rất giống câu “Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai!” (*)

(*) Trích từ bài Quá Hoa Thanh cung kỳ 1, kể về điển tích Đường Huyền tông vì muốn làm vui lòng Dương Quý phi đã cho người giục ngựa chở quả vải từ ngàn dặm về.

Ân sủng như thế ta không có phúc mà nhận, nên sau này liền từ chối hết tất cả số hoa, cái gì cũng không nhận nữa. Hốt Hãn Tà cũng không ép, chỉ là dừng được vài ngày, lều của ta lại đầy ắp các vật này nó khác nhau一

Còn có cánh diều đã bị ta vứt bỏ.

Bị gió thổi bay đi tứ tung, lại được nhặt lên vá lại, cứ như vậy lại tự nhiên xuất hiện trong lều của ta.

Ta ngơ ngẩn nhìn một lúc lâu, rồi gọi Ngọc Đường tới hỏi đây là thế nào.

“Là tiểu Thiền vu phái người đưa tới.”

“Hốt Hãn Tà?” Ta kinh ngạc.

Xưa nay hắn không muốn ta có liên quan gì với Tề quốc, giờ lại lượm tín vật Tề quốc bị ta vứt bỏ về rồi khâu lành lặn lại là sao?

Màn đêm buông xuống, hắn lại qua lều ta. Ta nhịn không được liền hỏi hắn.

Mặt Hốt Hãn Tà hơi mất tự nhiên, hắn không muốn nhiều lời, nói ngắn gọn: “Nàng không tìm được ngọc lan, ta lấy con diều này đền lại. Nàng cứ giữ làm kỉ niệm đi.”

Ta không ngờ được hắn lại làm như vậy, lòng bỗng nhiên mềm lại, cánh mũi chua sót, giọng run rẩy: “Cảm ơn.”

Hốt Hãn Tà nhìn ta, thở dài: “Nàng đã đưa ra quyết định thì phải giữ lời. Hiểu chưa, Mân Quân?”

Ta biết ý của hắn, không phản bác mà chỉ gật đầu.

Lễ cưới của Ngọc Đường và A Mạc là hôn sự đầu tiên mà ta tổ chức. Ta lôi hết đồ tốt của ta ra làm đồ cưới cho Ngọc Đường, ngay cả cái vòng ngọc khảm vàng làm hồi môn năm đó của ta cũng lén giấu vào bọc hành lý của con bé.

Ngọc Đường không muốn nhận, nhưng ta không đồng ý: “Em mười ba tuổi đã theo ta đến chốn giá lạnh thấu xương này, đây là thứ em nên có được, nhận cho ta.”

Ngọc Đường cười ta: “Công chúa, dù Ngọc Đường xuất giá thì vẫn ở bên cạnh người, mấy thứ này đưa nô tỳ cũng có khác gì đâu?”

Ta lắc đầu: “Em sẽ theo A Mạc về phía Tây.”

Ngọc Đường ngây ngẩn cả người: “Tây… Phía Tây?”

“Không sao đâu. Em đi rồi ta sẽ bảo Tào Lô thế chỗ cho em, em cứ yên tâm theo A Mạc đi.”

“Vì sao, công chúa? Vì Ngọc Đường… Ngọc Đường làm gì không đúng sao?” – Con bé cầm tay ta, nước mắt tuôn rơi.

Ta trấn an nó: “Không phải em làm gì không tốt, mà là em quá tốt, ta không muốn giữ em bên người ta cả đời. A Mạc là người Hốt Hãn Tà trọng dụng, em theo hắn về phía Tây còn có thể học được nhiều thứ, không giống như ta chỉ có thể mòn mỏi ở nơi này. Huống chi nếu sau này A Mạc kiến công lập nghiệp, em là chính thê của hắn, chắc chắn tương lai sẽ xán lạn.”

“Ngọc Đường ở đây với công chúa không được sao? Ngọc Đường ở đây với công chúa, thì vẫn là chính thê của chàng mà?”

Ta thở dài: “Đứa ngốc này, Nguyệt Thị khác với Tề quốc chúng ta, chỗ chúng ta thê thiếp đích thứ phân biệt rõ ràng, chỗ bọn họ còn có thứ gọi là bình thê. Giờ hắn tốt với em như vậy, nhưng em có chắc sau này hai người tách ra thời gian dài đằng đẵng, ân ái còn như xưa nổi không? Tình cảm của hai đứa ta đều biết hết, ta không muốn hai đứa cứ vậy mà chia ly, biết chưa?”

“Nhưng… Còn, công chúa, người phải làm sao bây giờ.”

Ta cười: “Ta còn cái gì cần lo sao? Em vẫn nên tự lo cho bản thân trước đi, con bé ngốc.”

A Mạc và Hốt Hãn Tà đều không ngờ ta sẽ để Ngọc Đường đi. Ngày bọn họ thành thân, A Mạc lạy ta ba lạy, trịnh trọng nói: “Đa tạ, phu nhân.”

Ta cười nhìn bọn họ, căn dặn: “Ngươi chỉ cần tốt với Ngọc Đường là ta yên tâm rồi.”

Lúc hai đứa rời đi, ta theo thói quen đứng bên sườn núi, nhìn bóng dáng bọn họ khuất dần. Chỉ là lần này hơi khác, Hốt Hãn Tà đứng bên cạnh ta, đăm đăm nhìn ta.

“Nếu không đành lòng, nàng thả con bé đi làm gì?”

“Nếu không bỏ được, cũng không thể giữ nàng bên mình cả đời.”

Hắn không nói lời nào, nắm tay ta, từ từ thả bước dọc theo triền núi. Lần cuối ta bước cùng hắn như thế, hình như là lúc ta còn là phi tử của lão Thiền vu.

Lúc đó Hốt Hãn Tà như không sợ chết, bất kể ta đang làm gì hắn cũng tới tìm ta, ta trốn hắn thế nào hắn cũng không bỏ cuộc. Có mấy khi ta không ở trong lều mà đi ra ngoài luôn, ta không tin giữa ban ngày ban mặt, hắn còn có thể quấn lấy ta.

Ta đã nhìn lầm rồi, hắn dám thật. Lúc đó ta sợ tới mức cắm mặt chạy lên sườn núi, vừa chạy vừa khuyên hắn: “Thất vương tử xin hãy về đi, ta van cầu ngươi, còn không được sao?”

Hốt Hãn Tà đuổi ngay phía sau, hắn thế mà còn cười được: “Khương phu nhân thấy ta là chạy là thế nào? Ta đâu phải thú dữ, cũng đâu phải dòng lũ xiết?”

Ngươi không phải là mãnh thú hay nước lũ, nhưng còn đáng sợ hơn cả mãnh thú và nước lũ! Nếu để lão Thiền vu thấy thì người chết là ta chứ phải là ngươi đâu!

Không biết vì sao nhớ lại chuyện xưa, ta lại phì cười.

Hốt Hãn Tà nhìn ta, cũng cười híp mắt: “Nhớ tới chuyện gì à?”

Ta nhìn hắn: “Chàng cũng vậy?”

“Aii… Ngày trước ta vô tâm vô phế, chỉ muốn ở cạnh nàng, lại không biết mang đến cho nàng nhiều phiền toái thế.”

Ta xoay người ôm eo hắn: “Giờ không phải đã tốt rồi sao?”

Hốt Hãn Tà cọ cằm lên đỉnh đầu ta, hắn cũng ôm lấy ta. Ta có thể nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực hắn, thùng thùng, thùng thùng.

Hắn thở dài: “Đúng vậy, giờ nàng không chỉ là Tả phu nhân của ta, mà còn là mẹ của con ta.”

Ta cười, không tiếp lời.

“Sau này… ở cạnh ta đi, Mân Quân.” Hốt Hãn Tà hôn kên trán ta: “Không đi đâu nữa, được không?”

Ta không biết phải trả lời ra sao, gật đầu à? Chẳng lẽ ta thật sự bỏ được Tề quốc sao? Ta thật sự không muốn trở về sao? Vào những ngày cuối đời công chúa Giải Ưu nhà Hán còn có thể trở về quê cũ, ta không muốn thế sao, một chút tâm tư cũng chưa từng có à? Nhưng chẳng lẽ lại lắc đầu? Ở đây người ta có thế dựa vào, ngoài Đồ An ra thì chỉ có người đàn ông trước mắt. Giờ hắn yêu ta, nhưng đến lúc hắn nhận ra người hắn yêu không muốn ở bên hắn cả đời, hắn còn đối xử với ta như lúc ban đầu không?

Cổ họng ta khô khốc, không thể nói nổi lời nào, chỉ im lặng gật đầu.

Hốt Hãn Tà cũng không nói nữa, chỉ thở dài thật dài.

***

Tào Lô từ nữ y thành thị nữ bên cạnh ta. Ta thật sự không muốn người Nguyệt thị mỗi ngày đều ở cạnh ta, vì ta biết bọn họ cũng chẳng trung thành với ta được mấy.

Con diều lúc trước kia, nếu không phải bọn họ báo lại cho Hốt Hãn Tà thì hắn làm sao biết rõ như vậy chứ.

Ngọc Đường thường xuyên viết thư về, trong thư ngoài cuộc sống của con bé với A Mạc còn có nhân tình thế thái nơi phía Tây, đôi khi là một vài chuyện kì lạ, đôi khi là vài mẫu chuyện xưa.

Năm thứ hai từ lúc Ngọc Đường đi, con bé mang thai. Ta vui đến độ không ngủ nổi, đứng dậy sửa soạn đồ vật cho nó, sáng sớm sẽ cho người mang đến phía Tây liền.

Như thế cũng rất tốt. Hốt Hãn Tà thấy lều ta trống không, lại ban đủ thứ đồ đạc qua. Ta bất đắc dĩ đành bỏ cuộc, không gửi đồ cho Ngọc Đường nữa.

Tang Ca tới năm thứ năm mới sinh được một đứa con gái, trong đám cơ thiếp cũng có người sinh được con gái con trai. Chỗ này cuối cùng cũng náo nhiệt hẳn lên, ta sống yên ổn ở nơi này đã mấy năm, nhưng tộc Hung Nô thì chẳng được yên ổn vậy.

Đại vương tộc Hung Nô là cha của Đại phi, giờ đã già yếu nằm triền miên trên giường bệnh, đám con trai dưới gối đương tuổi tráng niên lại không yên. Trong tộc Hung Nô nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, cho dù đã lập Tả Cốc Lễ vương là cha của Tang Ca nhưng các vương tử còn lại vẫn rục rịch, chuyện xấu xa dơ bẩn chẳng hiếm gì. Ra tay với người lớn đã đành, ngay cả trẻ con cũng không tha. Ta nghe tin từ chỗ Tào Lô, nói là con cháu vương thất chưa đầy ba tuổi đã bệnh mà chết mất vài đứa.

Nghe được chuyện này làm ta lạnh cả sống lưng. Dù chuyện của tộc Hung Nô giờ còn chưa lan đến Nguyệt Thị nhưng giờ mỗi khi nhìn Đồ An, ta đều không khỏi hoảng hốt.

Hốt Hãn Tà tới tìm ta, nói là tộc Hung Nô muốn đưa một đứa bé lại đây, là em trai của Tang Ca. Ta cau mày hỏi: “Để đề phòng sao?”

Hốt Hãn Tà gật đầu.

“Tình hình tộc Hung Nô đã ác liệt đến mức này?”

Hốt Hãn Tà không nói lời nào, chỉ trầm mặc.

Ta thở dài: “Trẻ con vô tội. Đã đến nơi này của chúng ta, coi như cứu lấy một sinh mạng cũng tốt.”

Hốt Hãn Tà vẫn không cất lời, chỉ nhìn ta. Ta thấy có chỗ không đúng, nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Còn chuyện gì sao?”

Hốt Hãn Tà cúi đầu, không nhìn ta nữa.

Ta nghĩ đi nghĩ lại, tính toán: “Chúng ta nhận vương tử, tộc Hung Nô đồng ý nội trong mười năm dâng lên cỏ khô, một vạn thạch ngô, bò, dê, ngựa tới ngàn con, còn… còn có ngọc quý, hương liệu…” Ta càng nói càng thấy không đúng, chúng ta bảo vệ con nối dòng quả thật là ơn lớn, nhưng bên này còn có cả tỷ tỷ của đứa bé, đáp lễ như thế liệu có dày quá chăng?”

Ta hơi căng thẳng: “Chàng không phải… đồng ý việc gì nữa chứ?”

Hắn nhìn ta: “Ừ.”

Ta không dám đoán tiếp: “Là gì?”

“Giúp binh lực.”

Nguyệt Thị mấy năm nay dưới sự lãnh đạo của Hốt Hãn Tà, tu chỉnh binh mã, lại sửa lại quy định thế tập, người có xuất thân bình dân chỉ cần lập công xứng đáng cũng được phép phong hầu bái tướng. Đội quân của Nguyệt Thị giờ dũng mãnh lạ thường, đám tiểu quốc xung quanh hay thậm chí là tộc Hung Nô cũng không dại gì mà khiêu khích. Giờ không chỉ không dám khiêu khích mà thậm chí còn muốn dựa hơi một chút.

Ta như đoán được thứ gì, la lớn: “Con họ ở trong tay chúng ta, quân đội là của chúng ta, quyền chủ động đều về phía ta, bọn họ thật sự yên tâm sao, thật sự tin tưởng sao?”

Hốt Hãn Tà muốn giữ ta lại, nhưng lại bị ta hất ra. Ta lạnh lùng chất vấn hắn: “Chàng còn đồng ý với bọn họ thứ gì nữa?”

Hắn không nói lời nào, nét mặt u ám xầm xì.

Nó như chứng thực suy nghĩ trong lòng ta: “Chàng… chàng muốn đổi con?”

Ta không thể tin, tựa hồ rống lên: “Chàng chọn Đồ An sao!? Hay tộc Hung Nô chọn Đồ An!?”

“Ta không cho phép!” Dù lý trí ta hết lần này đến lần khác nhắc ta không được gây sự với Hốt Hãn Tà, không được cãi lại Hốt Hãn Tà, ta vẫn không nhịn được. Đồ An mới năm tuổi, nó chỉ mới năm tuổi!

Ta nhìn hắn đăm đăm: “Hốt Hãn Tà, chàng vì mười năm tiến cống, chàng…”

“Không phải vì tiến cống.” Tay hắn gắt gao giữ lấy ta. “Tả Cốc Lễ vương đưa tới người thừa kế, là người thừa kế của tộc Hung Nô. Hắn đã ký giấy sinh tử với chúng ta, Mân Quân à.”

“Tham vọng thâu tóm Nguyệt Thị của tộc Hung Nô chưa bao giờ hết, nhưng dã tâm của Tả Cốc Lễ vương nhỏ hơn Lão Vương gia nhiều. Ta không hại Đồ An đâu, ta đang giúp nó đấy. Tộc Hung Hô bảo chúng ta có thể mang đội hộ vệ riêng qua, bọn họ sẽ không dám động đến Đồ An đâu.”

“Người thừa kế?” Hai mắt ta đẫm lệ nhìn hắn.

Hốt Hãn Tà ôm ta vào ngực: “Ừm, là Đồ An, chính là Đồ An.”

Ta muốn tránh khỏi vòng tay của hắn, nhưng động đậy không nổi: “Chàng nói rõ ràng cho ta.”

Hốt Hãn Tà ghé tai ta nhẹ giọng: “Trong kế hoạch của ta, tương lai Đồ An sẽ kế thừa vị trí này.”

“Nhưng nó là do ta sinh ra.” Ta là công chúa Tề quốc, chàng không sợ sau này tâm nó hướng về Tề quốc sao? Bỗng nhiên ầm một tiếng, ta hiểu ra. Ta vừa khóc vừa cười nói với hắn: “Chàng muốn Đồ An làm Thiền vu, nhưng chàng không muốn ta dạy nó, sợ những thứ ta dạy là luôn phải tốt với Tề quốc, nên chàng mới đưa nó đến tộc Hung Nô, đúng không? Đưa đứa bé do người Tề quốc sinh cho người Hung Nô nuôi nấng, đến lúc nó lớn lên sẽ không thể hoàn toàn dựa vào Tề quốc hay Hung Nô, chỉ một lòng suy nghĩ cho Nguyệt Thị.”

Hốt Hãn Tà trầm mặc, thật lâu sau mới nói: “Đồ An vẫn sẽ luôn là con nàng, sẽ không đưa cho A Nhã hay Tang Ca đâu, nàng đừng sợ.”

Ta nở nụ cười: “Con ta? Thế ta muốn giữ nó bên mình, không được sao?”

Hốt Hãn Tà vẫn không nới lỏng vòng tay: “Mân Quân, ta muốn để nó kế thừa vị trí của ta thì ta phải suy tính đến lâu dài. Nàng là mẹ đẻ của nó, đợi nó ngồi lên chiếc ghế của ta, nàng có thể tránh được rất nhiều tai họa. Nếu không phải là nó, nàng còn muốn tái giá cho ai?”

Cả người ta chấn động, vô thức cười lạnh thành tiếng. Đúng vậy, ta đã gả cho hai người, chưa kể hai người đó còn là một cha một con. Chẳng lẽ sau này ta còn muốn tái giá với đứa con khác của Hốt Hãn Tà sao?

Hốt Hãn Tà biết mình nói sai rồi, mở miệng muốn nói thêm gì nữa. Ta không cho hắn cơ hội, đẩy mạnh hắn ra: “Cút đi.”

Hốt Hãn Tà muốn nói lại thôi: “Mân Quân…”

“Ta nói, cút đi.”
Bình Luận (0)
Comment