Niệm Dao Dao

Chương 5

05.

Sáng nay ta dậy sớm hơn ngày thường, thật ra chỉ vì ngủ không ngon, bóng đè nhiều quá. Ta nhẹ nhàng đẩy tay Hốt Hãn Tà đang khoát lên vai ta qua một bên, xuống giường rửa mặt.

Mới vừa tết xong bím tóc đã nghe thấy tiếng rầm rầm ở bên ngoài, ta thở dài: cái gì nên tới cũng phải tới. Ta liếc mắt nhìn Hốt Hãn Tà vẫn còn đang nằm trên giường thì nổi cáu, bước qua đẩy mạnh hắn một cái: “Rời giường.”

Hốt Hãn Tà mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy ta đứng trước giường thì kéo tay ta: “Ngủ tiếp chút đi?”

“Ngủ cái gì? Tộc Hung Hô kéo người qua rồi kìa!” Ta rút tay hắn ra, muốn đi vén màn thì Hốt Hãn Tà gọi lại.

“Qua đây, thay y phục cho ta.”

Ta không đi được, đành phải nghe lời thay y phục cho hắn. Hốt Hãn Tà cúi đầu nhìn ta, ôm eo ta, hôn xuống.

Màn bị xốc lên, hắn kéo ta qua một bên, không cho người ngoài nhìn thấy. Ta ló đầu ra xem, thấy A Nhã và Tang Ca đứng ngay giữa cửa.

Ta không lấy gì làm lạ, tuy A Nhã chỉ có ba phần giống người Hán nhưng mẫu thân nàng đã dạy rất tốt, cấp bậc lễ nghĩa, đối nhân xử thế đều chu đáo. Còn vị công chúa tộc Hung Nô này e rằng ở đất nước của mình được sủng ái nâng niu, không tâm kế gì, hỉ nộ ái ố đều thể hiện ra hết trên mặt. Nàng cau mày, vẻ mặt ghét bỏ nhìn ta, trái lại A Nhã lại cười sáng lạn mà nhún người: “Thiền vu, Đại phi gọi người và Đại yên thị đi cáo lễ hiến tế Thiên Sơn.”

Không la không khóc, Hốt Hãn Tà cũng chẳng có cách nào. Hắn quay đầu, thản nhiên lên tiếng: “Biết rồi, lui xuống đi.”

Tang Ca lạnh lùng hừ một tiếng, đang định nói gì nhưng lại bị A Nhã lôi đi.

Hốt Hãn Tà buông ta ra, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán: “Chờ ta quay về.”

Ta bĩu môi: “Ta còn muốn đi kiếm rau dưa, không đợi được chàng đâu.”

Hắn xưa nay đều thích cái tính tình bướng bỉnh ương ngạnh của ta, ta cũng rất vui vẻ mà chiều hắn. Hốt Hãn Tà véo lấy cái mũi của ta: “Còn dám giận ta à?”

Ta “Hừ” một tiếng, đưa tay đẩy hắn ra: “Thiền vu mau đi đi, không Đại yên thị lại sốt ruột chờ mà tới chỗ ta đòi người.”

Hốt Hãn Tà nhìn tính tình nhỏ nhen của ta mà cạn lời, cuối cùng ôm ta một cái rồi bước ra khỏi lều.

Ta đứng ngoài trướng, nhìn hắn dẫn Tang Ca đi. Mãi đến khi bóng hai người biến mất nơi triền núi, ta quay đầu nói với Ngọc Đường: “Đi, mời Tào tiên sinh qua đây.”

Lúc ta hòa thân mang theo không ít cung nhân, Tào Lô cũng là một cung nhân trong ti dược mà ta mang đến. Tuy nói là ti dược, nhưng nàng vốn là người của thái y thế gia, trưởng bối trong nhà phạm tội khiến nàng bị đưa vào cung làm nô tỳ, rồi trở thành của hồi môn của ta, theo ta đến vùng khỉ ho cò gáy này.

Tào Lô bước vào trong lều. Ta đã bảo Ngọc Đường qua Thiên Sơn hái rau dưa, nên giờ nơi này chỉ có hai người chúng ta.

“Ngồi đi.” Ta xích ra một chút.

Tào Lô biết ý: “Phu nhân có chỗ nào không khỏe?”

Ta im lặng một lúc lâu, không biết nên nói hay không, hai tay xiết chặt lấy lớp áo, không dám cất lời.

Tào Lô thấy thế thì tưởng có chuyện lớn gì, liếc ra ngoài trướng rồi kề sát vào ta: “Công chúa, đừng sợ, người nói đi, nô tỳ nghe đây.”

Ta thở dài một hơi, thì thầm: “Ta… ta hình như đã có.”

Tào Lô đầu tiên sửng sốt, sau lại cười như hoa nở: “Thật sao? Qua đây, nô tỳ bắt mạch cho.”

Ta duỗi tay đặt lên chiếc gối nhỏ, Tào Lô chẩn mạch, cẩn thận ngẫm nghĩ, rồi lại hỏi han ngày nguyệt sự của ta mấy tháng gần đây, cuối cùng trên mặt vui mừng khôn kể: “Công chúa, đã được hai tháng rồi.”

“Hai tháng?” – ta kinh ngạc. Ta và Hốt Hãn Tà thường xuyên chung phòng, không ngờ đứa bé này lại ở yên trong bụng ta lâu đến thế.

“Đúng vậy.” Tào Lô dọn hòm thuốc. “Nô tỳ sẽ kê cho người ít thuốc an thai, người cũng nói cho Thiền vu biết đi, mấy tháng đầu phải cẩn thận…”

“Đừng.” Ta la lên. “Ai cũng không được nói, Ngọc Đường cũng không được.”

Tào Lô sửng sốt: “Sao vậy công chúa? Thiền vu thích người như thế, nếu người sinh trưởng tử cho hắn, sau này không phải chịu cơn giận của Đại phi nữa rồi…”

“Nghe lời ta, không được nói cho ai.”

Tào Lô không dám nói nữa, trên mặt ngơ ngác.

Ta thở dài một hơi, khuyên nhủ: “Công chúa tộc Hung Nô vừa gả qua, ta đã mang thai, em cảm thấy Đại phi sẽ bỏ qua cho ta?”

Tào Lô hơi do dự: “Thế phải làm thế nào cho phải?”

“Ngọc Đường chỉ quan tâm tới sức khỏe của ta thôi, chuyện khác nó không biết gì đâu. Nó mà biết ta đã mang thai nhất định sẽ nói cho Hốt Hãn Tà – thế nên em ngàn vạn lần không được nói cho nó, biết chưa? Chờ thời cơ thích hợp, ta sẽ tự nói cho Hốt Hãn Tà sau.”

Tào Lô nghe lời mà gật đầu.

“Lui xuống đi, nếu Hốt Hãn Tà có hỏi thì em cứ nói dạo gần đây ta mệt nhọc, còn lại không sao.”

***

Chạng vạng tối Ngọc Đường mới về, nói rằng đợi đến hè năm nay rau dưa dưới Thiên Sơn nhất định sẽ còn bội thu hơn năm trước. Ta hơi mệt mỏi, không biết vì sao mà lúc trước khi biết mình mang thai thì không sao, giờ biết rồi thì cảm giác buồn nôn không đè xuống được.

Ta trả lời có lệ: “Ta hơi buồn, chúng ta ra ngoài nướng đồ ăn đi.”

Ngọc Đường phì cười, bê bếp ra ngoài trướng nhóm lửa. Ta ngồi trên tảng đá, nhìn về phương Đông xa xôi đến xuất thần.

Hốt Hãn Tà và Tang Ca từ Thiên Sơn quay về, hắn thấy ta từ trên sườn núi, nhưng bị Tang Ca lôi đi. Đại phi bước ra đón bọn họ, nói mấy câu rồi dẫn hai người vào lều của Tang Ca. Bà như biết ta đang nhìn, liếc xéo ta một cái rồi cũng quay người vào lều.

Ta thấy rõ ràng trên nét mặt của bà toàn châm chọc.

Ta thở dài, xoa xoa bụng, nhận cái bát từ tay Ngọc Đường.

Cơm tối hôm nay ta ăn gần ba bát. Ngọc Đường nhìn ta tới xới tới bát thứ hai đã thả đũa, nhường hết đồ ăn cho ta.

Con bé nghẹn họng nhìn ta trân trối: “Công chúa, người sao vậy…”

Ta uống xong chén canh, cười với nó: “Hôm nay có rau dưa tươi ngon, ta ăn nhiều một chút.” Lại sợ con bé nhìn ra điều gì: “Lát nữa em theo ta đi dạo chút đi.”

Ta nghe nói mấy người phụ nữ mang thai đi không dám đi, đứng không dám đứng, chỉ sợ bất cẩn một cái là mất đi đứa nhỏ. Đứa bé trong bụng ta lại rất ngoan, không quậy ta tí nào, ăn uống cũng rất được. Ta theo bản năng che bụng lại, Ngọc Đường nhìn ta bằng ánh mắt quái lạ: “Công chúa, người đau bụng à?”

Ta vội buông tay ra: “Không, ăn no quá thôi.”

Nguyệt Thị đã sắp vào hạ, nhưng gió đêm vẫn rất mát. Ta và Ngọc Đường từ từ đi giữa làn gió, ta bỗng nhiên nói: “Ngọc Đường, giống lúc chúng ta ở Thượng Lâm uyển lắm đúng không?”

Ngọc Đường nhìn ta, nhẹ giọng nói: “Vâng. Còn nhớ lúc đó công chúa nghịch ghê gớm, sống chết kéo nô tỳ đi Thượng Lâm uyển chơi giữa đêm, thiếu chút nữa bị hổ vồ. May mà có Đại điện hạ… không, giờ phải gọi là hoàng thượng – may mà có hoàng thượng cứu chúng ta.”

Ta nghe con bé kể lại chuyện xưa, trong lòng dậy sóng.

“Ê, ngươi biết không? Đêm qua Thiền vu đại hôn, lại ngủ ở lều của Khương phu nhân.”

“Ai chẳng biết? Hôm nay Đại phi phải tự mình qua canh Thiền vu.”

Hai nô tỳ Nguyệt Thị líu ríu tám chuyện với nhau, ta đã ở đây được hơn ba năm, mấy câu tiếng Nguyệt Thị đơn giản vẫn hiểu được đại khái. Lại nghe bọn họ nói: “Ta nghe nói Đại yên thị cực kì được sủng ái ở tộc Hung Nô. Lúc trước hai nước thi cưỡi ngựa bắn cung, Đại yên thị gặp được Thiền vu của chúng ta, vừa gặp đã thương. Lúc đó Đại phi xin cưới công chúa tộc Hung Nô, Đại yên thị chúng ta không để ý ai nói gì, kiên quyết đòi gả.”

“Ngươi không biết đâu, lúc sáng nay Đại yên thị tỉnh lại không thấy Thiền vu bên cạnh, tức giận đến mức muốn qua chỗ Khương phu nhân cướp người, may mà có A Nhã tỷ tỷ ngăn lại mới không xảy ra chuyện gì.”

Bọn họ đi càng lúc càng xa, ta và Ngọc Đường lại không nhấc bước. Mãi đến khi không nghe được tiếng hai người đó nữa, chúng ta mới quay trở về lều.

Ngọc Đường vui vẻ: “Công chúa, xem ra cô công chúa tộc Hung Nô này cũng chẳng khó đối phó lắm đâu.”

Ta cười khổ: “Có vẻ nàng thích Hốt Hãn Tà.”

“Nhưng tiểu Thiền vu không thích nàng ta, tiểu Thiền vu chỉ thích người thôi…” – Ngọc Đường vẫn còn lải nhải.

Ta trầm mặc, thở dài.

Trên đời này, thứ khó đối phó nhất lại chính là chân tâm.
Bình Luận (0)
Comment