Niệm Dao Dao

Chương 9

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

09.

Thật ra lắm lúc ta cũng không thấy ghét Tang Ca mấy. Thậm chí ngược lại, ta còn phải ngưỡng mộ nàng. Nàng không cần phải hao tâm tổn trí mà tính kế, không cần lo lắng một mai thức giấc đất nước cửa nát nhà tan, thậm chí không cần phải suy nghĩ làm cách nào để lôi kéo lòng thương hại của đàn ông, để củng cố địa vị của mình ở Nguyệt Thị. Nàng có thể moi hết lòng dạ, toàn tâm toàn ý thương một người, đầu mày cuối mắt đều là hắn, không cần suy tính đều chi… Hết lòng hết dạ, đơn giản là yêu.

Nàng tựa như đóa hướng dương rạng rỡ nhất chốn thảo nguyên, rực rỡ chót mắt, không thể nhìn thẳng.

Thậm chí nàng muốn làm thân với ta, muốn nói chuyện với ta, còn ta theo bản năng chỉ biết tránh đi.

***

Mùa hạ năm nay, là sinh thần thứ mười tám của Hốt Hãn Tà. Ta còn nhớ rõ bốn lần sinh thần trước, hắn đều chạy đến lều ta, hoặc là lừa đi ít điểm tâm, hoặc là chôm một quyển sách, tóm lại phải lấy được thứ gì đó từ ta mới cam lòng.

Năm ngoái, lão Thiền vu vừa mới rời khỏi lều của ta hắn đã nhảy vào đòi quà, ta sợ tới mức lập tức đẩy hắn ra ngoài: “Thất vương tử tới làm gì hả?”

Hốt Hãn Tà tay nắm lấy mành, nhìn xuống ta cười nói: “Ta đến đòi lễ vật từ chỗ Khương phu nhân á, không đòi được ta không đi đâu.”

Không đòi được không đi, lời này y hết tác phong của lão đại thổ phỉ.

Vừa nghĩ đến giờ ta đã ở cạnh hắn, dựa theo lễ giáo của người Hán, chẳng phải hắn cũng là lão đại thổ phỉ sao?

Đây là sinh thần đầu tiên sau ngày Hốt Hãn Tà ngồi lên ghế Thiền vu, các bộ lạc xung quanh Nguyệt Thị đều để tâm hết sức. Hạ lễ đã đưa tới từ sớm, thậm chí có bộ tộc còn tặng mỹ nữ qua làm phi tử cho Hốt Hãn Tà. Đây là cấp bậc lễ nghĩa cơ bản của Nguyệt Thị, Hốt Hãn Tà cũng chẳng từ chối làm gì, nhận tuốt. Nhưng hạ lễ của Tây Lễ vương mãi đến giữa buổi tiệc trưa cũng chẳng thấy đâu, ngay cả sứ thần cũng không thấy mặt, Hốt Hãn Tà không nói gì nhưng sắc mặt khó coi đi hẳn.

Đại phi biết Hốt Hãn Tà đang nổi sùng, nhưng không thể để người ngoài thấy cảnh huynh đệ bất hòa, bèn nhẹ giọng khuyên Hốt Hãn Tà: “Cứ khai tiệc trước đi, đừng để ý tới đám Tây Lễ làm gì.”

Hốt Hãn Tà khẽ gật đầu, hắn nâng chén rượu, đứng dậy nói vài lời vui vẻ. Đám sứ giả đại thần cũng đồng loạt đứng lên, cúi chào với Hốt Hãn Tà. Ta cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, lại nghe thấy tiếng Tang Ca cười giễu cợt. Ta thở dài một hơi, không muốn sinh sự nên dứt khoát giả điếc luôn.

Đồ ăn của Nguyệt Thị toàn là thịt không là thịt, thêm thứ gọi là trà bơ, ta không hợp tí nào. Thêm việc mang thai làm khẩu vị càng ngày càng tệ, ta càng kén ăn thêm. Nhưng ta không muốn bị Hốt Hãn Tà phát hiện, nên gắp đại mấy đũa rồi bỏ xuống.

Hốt Hãn Tà thấy vậy, cúi người hỏi: “Nàng ăn ít thế?”

Ta cười đáp: “Thiếp thân no rồi.”

“Khương phu nhân ăn ít như vậy, đợi chút nữa làm sao cưỡi nổi ngựa, kéo nổi cung?” Tang Ca ngửa đầu uống ngụm trà bơ, vươn tay qua chỗ ta: “Nữ nhân chốn thảo nguyên ai nấy đều biết cưỡi ngựa bắn tên, Khương phu nhân đã gả qua đây rồi, có muốn cùng ta tỉ thí một phen không?”

Ta chưa gặp qua nữ tử nào hào sảng đến thế, trong chốc lát ngây người, vội nói: “Thiếp thân… không rành cưỡi ngựa.”

Tang Ca “hừ” một tiếng: “Người Hán yếu ớt thế, có ngựa mà cũng không biết cưỡi.”

Ta cúi đầu cười, không tiếp lời.

Hốt Hãn Tà liếc mắt nhìn ta một cái, nói với Tang Ca: “Đại Yên thị nếu muốn tìm người tỉ thí, chi bằng tìm ta?”

Tang Ca không ngờ Hốt Hãn Tà lại nói thế, nét mặt khó nén nỗi vui mừng, ánh mắt rạng rỡ, nàng ngẩng đầu cười hỏi: “Thiền vu nói thật chứ?”

Hốt Hãn Tà gật đầu: “Thật.”

Tang Ca vỗ tay cười to: “Được! Vậy ta sai người dắt ngựa đến đây! Hôm nay ta phải bắt chàng làm bại tướng dưới tay ta!”

Hốt Hãn Tà mười một tuổi đã lên chiến trường giết địch, nếu nói tới cưỡi ngựa bắn cung, e là nơi này hắn không đối thủ. Lời này của Tang Ca nghe như không biết tự lượng sức mình, lại mang theo chút tính cách ngang ngược đáng yêu của tiểu cô nương. Hốt Hãn Tà không khỏi bật cười: “Được, chuẩn bị ngựa!”

Nữ nhân chốn thảo nguyên lớn lên trên lưng ngựa, đối với họ đây là chuyện quá sức bình thường. Nhưng với ta mà nói, đây là chuyện khó còn hơn lên trời. Sau khi tới Nguyệt Thị ta mới học cưỡi ngựa, cũng chỉ để đi Thiên Sơn cho tiện. Ta cực kì sợ ngã, mỗi lần cũng chỉ có thể đi chầm chậm, tuyệt đối không dám chạy nhanh, càng đừng nói tới buông dây cương ra, lắp tên giương cung mà tỉ thí.

Tang Ca biết rõ điểm yếu của ta, lại nói ra trong dịp long trọng này. Dù biết rõ ta không dám nhưng vẫn không chút cố kỵ mà đưa ra lời mời. Cách hành sự này, nhìn kiểu gì cũng không giống chuyện nàng ta có thể làm.

Ta lặng lẽ liếc nhìn A Nhã đứng bên, nàng ta cũng giương mắt lên nhìn ta, nở nụ cười.

Quả nhiên là nàng ta! Ha, có huyết thống người Hán mà không làm ta bớt lo, Đại phi quả nhiên tìm được đối thủ nặng kí cho ta rồi.

Một màn tỉ thí giữa Hốt Hãn Tà và Tang Ca cực kì gây cấn. Năm mũi tên Hốt Hãn Tà bắn ra đều trúng vào hồng tâm. Tang Ca cũng không kém cạnh mấy, mũi tên bắn ra sau Hốt Hãn Tà cũng trúng hồng tâm, ngoài phát cuối trượt ra ngoài, còn lại đều trúng đích.

Mọi người đều đứng dậy hoan hô. Hốt Hãn Tà cũng ngạc nhiên, nhảy xuống ngựa bước đến cạnh Tang Ca, vươn tay nói: “Tài cưỡi ngựa bắn cung của Đại Yên thị thật khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”

Tang Ca được Hốt Hãn Tà đỡ xuống ngựa, mặt ửng hồng như mây tía ráng chiều, nàng vừa ngượng ngùng vừa kiêu ngạo: “Lúc nào ta cũng như thế, chỉ là Thiền vu không biết, cũng không muốn biết mà thôi.”

Hốt Hãn Tà cười: “Là ta không phải.”

Hai người sóng vai trở lại bàn tiệc, Đại phi thấy thế thì cười không khép miệng. Bọn họ nói những lời ta nghe không hiểu, cười cực kì vui vẻ.

Ta vén vạt áo, nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt bỗng thấy hơi chóng mặt. Ta quay qua nói với Hốt Hãn Tà: “Thiền vu, thiếp thân không khỏe lắm, cho phép thiếp thân lui ra trước được không ạ?”

Hốt Hãn Tà nhìn sắc mặt tái nhợt của ta, cau mày, cầm đôi tay ta lên: “Sao lại lạnh thế này? Ngọc Đường, đỡ phu nhân nhà ngươi về lều, gọi Tào Lô đến xem.”

“Vâng.” Ngọc Đường đỡ ta lui ra, con bé quay đầu lại liếc mặt một cái, thì thầm: “Đại phi và Đại Yên thị có chuẩn bị hết cả, công chúa ở nơi này tứ cố vô thân, không có chỗ dựa, bọn họ khinh người quá đáng…”

Ta vỗ vỗ tay con bé: “Nhịn đi, nhịn một chút rồi sẽ qua thôi.”

Ngọc Đường cắn môi: “Từ lúc gả cho lão Thiền vu đã phải nhìn sắc mặt của Đại phi. Giờ gả cho tiểu Thiền vu không chỉ phải nhìn sắc mặt của Đại phi mà còn phải nhìn sắc mặt của Đại Yên thị. Nô tỳ thấy người sống ấm ức quá!”

Ta trầm mặc trong chốc lát, rồi nở nụ cười: “Đó là vì tộc Hung Nô cường thịnh, bọn họ không phải cố kỵ điều gì. Đợi đến một ngày Tề quốc chúng ta phải làm các nước xung quanh cúi đầu kiêng kị, các thế hệ công chúa sau này chẳng cần đến hòa thân, cho dù có hòa thân cũng không phải ấm ức thế này là được.”

“Tất cả đều đáng giá, Ngọc Đường à.”

Ngọc Đường không phản bác, ngẩng đầu than thở: “Người xem tiểu Thiền vu hôm nay… hình như rất thích Đại Yên thị…”

“Đó là vì Tây Lễ vương. Tây Lễ vương chưa tặng hạ lễ qua, chính là không phục Hốt Hãn Tà làm Thiền vu, sớm muộn gì cũng phản. Tề quốc quá yếu ớt so với tộc Hung Nô, hơn nữa còn xa Nguyệt Thị. Kết thân với tộc Hung Nô, hắn làm rất đúng.”

“Thế chúng ta thì sao? Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Ngọc Đường lo lắng đến độ mặt mày nhăn thành một đống, ta cười nhéo hai cái má của con bé: “Đi bước nào hay bước nấy, giờ hẳn không chết được đâu. Rau dưa dưới chân Thiên Sơn ta còn chưa nếm hết mà.”

“Công chúa!”

“Ha ha ha…”

***

Mãi tới khi yến hội kết thúc, sứ thần các tộc rời đi hết, Tây Lễ vương vẫn chẳng cho người đưa lễ vật đến. Hốt Hãn Tà đã ngủ trong lều Đai Yên thị mấy ngày liên tiếp, ta thổi tắt ngọn nến, nhìn đỉnh lều mà ngơ ngẩn.

Tào Lô hôm trước tới bắt mạch cho ta, nói cái thai mấy ngày nay đã yếu lắm rồi, cần phải nghỉ ngơi thật nhiều. Nếu không sẽ ra máu, muốn giữ đứa bé lại khó lắm.

Ta hiểu, bảo nàng giữ kín bí mật này cho ta.

Tào Lô không nhịn được nói: “Công chúa, giờ cái thai đã ngoài ba tháng, nếu người không nói với Thiền vu thì bụng lớn lên Thiền vu cũng nhìn ra thôi. Còn nữa, nếu người e sợ tộc Hung Nô thì người nói cho mỗi Thiền vu thôi, không được sao?”

Ta im lặng thật lâu, nhưng vẫn giữ nguyên ý kiến: không được nói cho bất luận kẻ nào.

Trong lòng ta đã có tính toán, nhưng không dám nói cho Tào Lô, thậm chí bản thân ta cũng không dám nghĩ đến. Nhưng ý nghĩ đó đã bám rễ trong lòng ta, sinh sôi nảy nở.

Ta bình tĩnh thản nhiên trước mặt Ngọc Đường, nhưng không có nghĩa lòng ta không hoảng hốt chút nào. Tộc Hung Nô và Nguyệt Thị vốn là mầm họa lớn chốn phương Bắc với Tề quốc, nếu hai nước này liên thủ đánh xuống, tất cả những gì ông nội và cha gầy dựng, ca ca không chống nỗi.

Ta xoa bụng, đứa bé này tới rốt cuộc là phúc, hay là họa?

Ta lại bị bóng đè. Ta mơ ta còn trong Nghi Lan điện của Tề quốc, ngọc lan nở rộ tầng tầng lớp lớp. Ta vui sướng reo, đòi phải trèo lên cây hái hoa. Ca ca đứng đằng sau nói: “Được, muội lên đi, đừng sợ, ta đứng dưới đây đỡ muội.”

Ta trèo lên, cây ngọc lan rung dữ dội, cuồng phong gào thét. Ta hoảng hốt ôm cứng lấy thân cây, nhưng vẫn không chống chọi lại nỗi với gió lớn. Ta thét chói tai, bụng dưới đau quặn lên, quay đầu lại thấy ca ca không đứng dưới tàng cây chờ ta nữa. Hắn quay lưng lại, trong lồng ngực bế một đứa trẻ, tay trái lại nắm tay một nữ nhân xinh đẹp, càng lúc càng xa ta. Mặc kệ ta có gào thét thế nào, hắn cũng chưa từng quay đầu lại.

Ta nặng nề ngã xuống đất, bụng như bị ngàn vạn cây kim đâm vào, đau đớn.

Ta toát mồ hôi lạnh đầy người, mở mắt tỉnh dậy, lọt vào tầm mắt là ánh trăng và đêm tối vô tận. Hóa ra chỉ là mơ.

Ta xốc chăn lên, nhìn dưới người có loáng thoáng màu máu, may mà không nhiều lắm.

Gió đêm nhè nhẹ, ta lại khó mà ngủ tiếp.

Sáng hôm sau ta thu dọn chăn đệm một chút, lấy nguyệt sự làm lý do qua loa để lừa Ngọc Đường, gọi người đi giặt, lại đuổi con bé đi Thiên Sơn hái rau.

Ta phải bắt nó rời khỏi tầm mắt của ta. Ngọc Đường hiểu ta rõ quá, trước đây ta còn có thể giả vờ giả vịt mà gạt nó, nhưng hôm nay ta không muốn diễn nữa, đành phải đuổi nó ra ngoài, đừng luôn ở cạnh ta.

Trong lều chán quá, ta ra ngồi trên sườn núi đợi Ngọc Đường về.

“Khương Mân Quân.”

Ta nghe giọng của Tang Ca, đứng lên xoay người lại hành lễ: “Thiếp thân ra mắt Đại Yên thị.”

Tang Ca săm soi ta từ đầu tới chân, chép miệng: “Quy củ của người Hán đúng là nhiều.”

Ta không đáp lời, giương mắt nhìn nàng. Nàng không mang theo người hầu nào, một thân một mình tới tìm ta.

Nàng liếc ta một cái, rồi cao ngạo dời mắt đi, làm bộ xem thường mà hỏi: “Ta hỏi cô, cô thích Hốt Hãn Tà à?”

Ta cười: “Phụng dưỡng Thiền vu là chức trách của thiếp thân.”

Tang Ca hơi mất kiên nhẫn: “Đừng có nói vòng vèo như vậy, thích là thích, không thích là không thích.”

Ta bật cười, thật không biết phải đối phó với nử tử như vậy kiểu gì.

“Ta ăn ngay nói thật, cho dù cô có thích hay không thích, ta cũng không giận đâu. Thứ nhất, ta là Đại Yên thị, cơ thiếp của Hốt Hãn Tà ta nhất định phải nhận, phải chiếu cố hết. Thứ hai, nam nhân ta chọn đương nhiên phải xuất sắc, càng nhiều nữ nhân thích hắn càng chứng minh mắt nhìn người của ta rất tốt.” Nàng ngừng một chút, lại liếc nhìn ta: “Nhưng cô có chỗ không giống, cô đã từng là cơ thiếp của lão Thiền vu. Nếu toàn bộ thiếp thất của lão Thiền vu Hốt Hãn Tà đều thu hết, ta không nói làm gì, nhưng hắn chỉ giữ lại một mình cô, ta cũng khó chịu trong lòng.”

“Ta biết Hốt Hãn Tà sủng cô, tuy rằng ta không vui nhưng cũng không muốn đối đầu với cô làm gì. Sau này chúng ta hòa thuận nhé, được không?”

Ta thở dài, chỉ thấy vị Đại Yên thị trước mặt này ngây thơ quá mức, ngay cả ta cũng không đành lòng: “Đại Yên thị là chính thê của Thiền vu, thiếp thân chẳng qua chỉ là một đứa thiếp mà thôi.”

Tang Ca mất kiên nhẫn, phẩy tay, bước đến trước mặt ta: “Ta coi như cô đồng ý!”

Thấy ta đầu hàng, mặt nàng rạng rỡ, kéo cánh tay ta nói: “Chúng ta chọn ngày đi, ta sẽ dạy cô cưỡi ngựa, được không? Cô đã đến Nguyệt Thị rồi, đừng học thi thư gì đó của người Hán nữa, theo ta học cưỡi ngựa đi! Nha? À, đúng rồi, ta còn có thể chỉ cô cách làm trà bơ nè. Trà bơ ta làm ngon cực, phụ vương ta thích uống lắm! Còn cả…”

Ta vội cắt ngang lời nàng: “Đại Yên thị, thiếp thân… không rành cưỡi ngựa.”

“Ta biết mà, ta sẽ dạy cho cô!”

Ta cắn răng: “Đại Yên thị, thiếp thân không cưỡi ngựa được.”

Tang Ca nghe ta từ chối mãi, buông cánh tay của ta ra, mặt lạnh nói: “Cô nghĩ ta không dạy nổi cô sao?”

Ta cười khổ: “Thiếp thân không dám.”

“Hừ, người Hán các cô nói chúng ta là man di cũng chẳng phải ngày một ngày hai, giờ lại bảo không dám?”

Nàng ta biết ư? Ta đột nhiên nhớ tới lời Ngọc Đường mắng Đại phi, thấy hết cả hồn, có khi nào những lời ta và Ngọc Đường lén nói đều bị nghe hết cả không?

“Giờ cô không chịu cũng không sao, dù sao ta đã quyết tâm chung sống hòa thuận với cô rồi, cuối cùng ta sẽ làm cô đồng ý thôi.”

Ta thấy nàng bá đạo như vậy thì dở khóc dở cười— nàng muốn sống chung hòa thuận làm gì cơ chứ?

“Nghe không?”

“Dạ nghe nghe nghe.”

“Mới bắt đầu thôi! Ngày mai ta sẽ tới tìm cô đi cưỡi ngựa.”

“Không được không được.”

“Ta tới tìm cô thôi?”

“Thật ra cũng có thể. Ta dạy cho Đại Yên thị chữ Hán nhé?”

“…” Tang Ca sửng sốt: “Thôi bỏ đi.”

Ta kéo cánh tay nàng, cười nói: “Không sao, thiếp thân không phiền gì đâu. Hòa thuận sống chung thôi.”

____________________________

Trà bơ (Yak Butter Tea) được làm từ trà đen, bơ Yak, muối và sữa bò. Với người Tây Tạng thì loại trà có hương vị béo béo, thơm thơm lại mặn mặn kỳ lạ này cũng chính là món quà quý giá thể hiện sự hiếu khách của họ. Bất kỳ khách du lịch đều được người Tây Tạng tặng cho một cốc trà bơ ấm lòng.

Bình Luận (0)
Comment