“ Cậu đang suy nghĩ gì mà thất thần vậy?”
Độc Cô Nhi nhìn thấy Hàn Ngân Hy cứ mải mê suy nghĩ chuyện gì đó mà không để tâm đến mình nên cảm thấy hơi tò mò đều gì khiến kẻ vô tâm vô phế này phải trầm tư. Nghe như có ai đó đang hỏi mình Hàn Ngân Hy giật mình vụt ra khỏi suy nghĩ
“Không có gì...”
“Không nói thì thôi, cái tên Hạo Kỳ chết bầm đó làm gì mà lâu thế không biết...hừ hắn đến tớ sẽ cho hắn biết tay”
“Đến rồi đây, em sẽ cho anh biết gì hả em gái 'thân thương' “
Độc Cô Hạo Kỳ cố ý nhấn mạnh hai chữ sau vừa nói vừa nghiến răng, xem ra đứa em gái này cần được dạy dỗ một phen, nuông chìu quá nên không xem ai ra gì. Giọng nói không lạnh không nóng của Độc Cô Hạo Kỳ vừa vang lên khiến hai cô gái đang nói xấu hắn giật mình, tên này có phải là người không mà lúc nào cũng canh ngay khúc đang nói về hắn mà xuất hiện một cách vô thanh.
“hơ...hù chết em, anh đến lúc nào vậy”
“Đến lúc nào thì không cần biết nhưng đủ nghe rõ đoạn nói xấu tôi của hai người”
“Ây.. anh không cần phải nói như thế, người ta đứng đợi anh cả hai chân muốn rả rời luôn đó cả đống đổ này nữa nặng muốn chết”
“Biết thế tại sao lại mua nhiều như vậy...”
“người ta thích... phải không tiểu Hy “
“Nhi Nhi nói đúng nếu thích thì cứ mua, xách hộ hay không thì tùy anh tôi không nói gì chỉ là thiên hạ đánh giá anh thôi còn lại tôi không quan tâm”
Độc Cô Hạo Kỳ không nói gì chỉ lẵng lặng xách 'chiến lợi phẩm' của hai cô nàng, đúng là khổ thân mà vừa nói chuyện làm ăn với Bắc Thiên Chiến xong là anh nhanh chống chạy đến đây mà còn làm culi cho hai người này nữa chứ. Lên xe chạy một đoạn Độc Cô Hạo Kỳ, mới chợt nhớ ra một điều là mình không biết nhà của Hàn Ngân Hy ở đâu nên chột dạ ngó xuống hàng nghế sau
“Ngân Hy, em nhà ở đâu anh đưa em về”
“Chạy thẳng một đoạn nữa, anh cho tôi xuống là được rồi..”
“Anh hai tối nay em ở với tiểu Hy, anh về trước đi mình ở cùng cậu được không? đi mà”
“hả..cậu chắc chứ, không hối hận nhà mình rất nhỏ”
“Mình rất chắc”
“Được thôi”
“Mình biết cậu rất tốt với mình hehe” Phù, may quá hôm nay chơi ổng mấy vố như thế nào cũng trả đũa mình tránh được lúc nào hay lúc đó
Khi Độc Cô Hạo Kỳ thả hai cô xuống, đi một hồi đến nơi thì nụ cười trên môi Độc Cô Nhi chợt tắt. Hàn Ngân Hy quay qua nhìn gương mặt méo mó của Độc Cô Nhi thì tưởng cô ấy chê chỗ ở của cô quá xá là xuống cấp cũng đúng thôi vì nàng ấy từ bé đến lớn sống trong là 'chăn êm nệm ấm' nhưng khi nhìn về phía trước, mặt cô không khác Độc Cô Nhi là bao mà có phần lạnh lùng hơn
“ Anh đến đây làm gì? “
“ Anh đến thăm em, à mà em đi đâu mà lâu thế anh đợi em gần hai tiếng rồi đấy”” Anh đến để xem tôi khốn khổ đến chừng nào à? Đừng quên cuộc sống hiện tại của tôi đều là các người ban cho và còn điều nữa là tôi không bắt anh chờ tôi, anh than vãn cho ai xem để người ta biết tôi hẹp hồi à”
“Tiểu Hy! Anh không có ý đó..”
“ Dù sao thì tôi và anh cũng chấm hết rồi, anh tìm tôi muốn nói cái gì?”
“ Xin lỗi, chúng ta có thể làm lại được không trở về như trước kia”
“ Như trước? Là lúc anh phũ phàn kinh bỉ tôi hay là lúc cười nhạo đánh tôi đây tôi thật muốn biết”
“ Không ngờ Vệ thiếu là con người như thế đúng là mở rộng tầm mắt”
Làm sao cô lại quên mất một Độc Cô Nhi bá đạo đang ở ngay bên cạnh chứ, cô gái này không sợ thiên hạ loạn hay sao mà lúc nào cũng như thế. Vệ Thành Vũ nãy giờ lo 'hàn huyên' với Hàn Ngân Hy mà quên không để ý xung quanh
“ Chào Độc Cô tiểu thư, không ngờ người như cô cũng đến đây “
“ Chỗ Hy Nhi ở được thì đương nhiên tôi cũng ở được, không cần Vệ thiếu nhắc nhở”
“ Vậy hai người cứ tiếp tục tôi đi đây, tiểu Hy chuyện anh vừa nói em suy nghĩ lại đi anh luôn sẵn sàng chờ câu trả lời của em dù là gì đi chăng nữa thì anh đều muốn nghe, Độc Cô tiểu thư nhờ cô chăm sóc cho tiểu Hy”
Vệ Thành Vũ buồn bã đi từng bước như lùi, lúc này anh thật muốn cho tiểu Hy biết anh đã thấy đổi lần này dù cho cô làm gì anh cũng ủng hộ cô cả nhưng hình như cô không hiểu được tấm lòng của anh, cứ tranh cãi mãi thì anh cũng vẫn là người thua vì anh đã mất quyền lên tiếng trong cuộc đời cô, chỉ còn cách chờ thời gian trả lời hộ cho anh. Điều anh không ngờ là cô lại ở một nơi như thế này, anh thật rất muốn biết những ngày qua cô sống thế nào? Nhìn cô lúc này rất gầy, muốn hỏi cô rất nhiều nhưng chợt nhận ra anh có tư cách gì? Người quen chưa đạt đến mức đó, phải anh với cô không còn gì cả. Khi Vệ Thành Vũ bỏ đi thì hai mắt Độc Cô Nhi sáng lên như đèn laze..
“ Đi, không tiễn....tiểu Hy à cậu còn qua lại với hắn sao? Nhưng nhìn hắn rất thật lòng, không tệ..”
“ Này Độc Cô Nhi...”
“ Đã nói gọi là Nhi Nhi mà còn gọi sai nữa là biết tay tôi. Mai gia đó cũng thật quá nhẫn tâm khi để một cô tiểu thư như cậu phải ở nơi này.”
“ Nếu họ có tâm thì không tạo ra danh tiếng cho Hàn Ngân Hy này đâu”
“ Cậu định 'tặng' cho họ cái gì đây? Bắt đầu là ai? ứhư....”
“ Cậu nghĩ trong buổi tiệc của Lam gia thì ai là nhân vật chính..hử..”
“ Thú vị đây...cậu muốn tớ giúp cậu không”
“ Còn tùy thuộc vào hoàn cảnh cái đã”
“ Hehé...tối nay mình ngủ cùng cậu phải không..”
Chắc có ngày cô yếu tim với nụ cười bán nước của Độc Cô Nhi quá. Bất chấp mọi hoàn cảnh không cần biết đối phương là ai, đây mới chính là nữ phụ không thể đánh bại trong nguyên tác lúc nào cũng toả ra vô hại nhưng thật ra là quả bom cảm ứng vừa chạm là nổ. Sao số cô lúc nào cũng dính vào những kẻ có lối sống 'đặc biệt' chứ...
“ Cậu vào đi, bên trong tuy nhỏ nhưng vừa đủ xài..”
“ Mình nói thật cậu đừng buồn, nhà cậu nhỏ hơn cái phòng tắm của mình”
“ Đó là điều hiển nhiên rồi tiểu thư, nơi đây là phòng trọ nhà cô là Vila quá khác biệt... Còn nói nữa là lên gác ngủ với 'những người bạn' đang lén lúc cư ngụ ở đấy đó”
“ Cậu không nhẫn tâm đến thế “
“ Nhìn mặt mình, cậu nghĩ mình dám không “
“ Dám...”
“ Ngoan, xếp đồ lại rồi tâm sự trong mơ... Để ngày mai khỏi leo tường”
“ Mình cất công đến đây mà cậu định trốn tránh như thế sao....”
“ Này tiểu Hy, mình nói thật nha cậu là 419 đầu tiên của mình đấy, cậu nên hãnh diện vì điều đó”
“ Nhưng đáng tiếc cậu không lần đầu của tớ “
“ Ai dám bỗng tay trên của lão nương”
“ Cậu ta giống hệt như cậu vậy, chắc cậu không có dịp gặp cậu ta đâu vì cậu ấy đang ở một nơi rất xa”
“ Vậy sao người tri kỉ của cậu à”
“ Đúng thế..”
_____________
“ Nè sâu lười dậy đi!! Sắp trễ học rồi đấy..”
“ Sao cậu không kêu người ta dậy...”
“ Tôi gọi bao nhiêu lần rồi mà cô có chịu nghe đâu mà thân thở..”
“ Chờ người ta nữa...”
Hàn Ngân Hy nhìn Độc Cô Nhi đang vụn về chạy theo thì thở dài chắc trễ nữa quá kiểu này cái ngày vào sổ đen của giám thị không còn xa nữa. Hai người vừa đến trường thì xung quanh nhốn nháo lên, cho cô xin đi, chỉ được mấy ngày bình yên mà bây giờ lại như trước nữa sao....
“ Sao cô ta lại đi với Độc Cô tiểu thư vậy?”
“ Nhìn hai người rất thân, chắc là giở trò gì nên mới làm bạn với nữ thần chứ gì.”
“ Suỵt, để Độc Cô Nhi nghe là tiêu đó”
“ Hức....
----------( °∆'')----- hết ------
Đừng ném gạch nhá!!!!
20/10 tặng các bạn 2 chương hihi!!!