Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Chương 16

Trước khi Bạch Bân và Đinh Hạo đến khu đại học, Lisa đã tới.

Lisa một lần nữa cảm ơn sự giúp đỡ của bọn họ, nói là muốn nhận cục cưng trở về: “Đinh Hạo, thật sự cám ơn cậu lắm! Hiện giờ tôi không bận rộn như trước nữa, có thể chăm sóc cục cưng!”

Đinh Hạo luyến tiếc trả bé con lại cho người ta, ôm không chịu buông tay: “Lisa, không cần vội, không phải cậu vẫn chưa mời được bảo mẫu sao? Nếu không…”

Nhắc tới bảo mẫu Lisa lại càng thêm cao hứng, dùng cả tiếng Trung tiếng Ý lẫn ngôn ngữ cơ thể nói một thôi một hồi, Đinh Hạo mất nửa ngày mới tạm thời hiểu được. Đại ý là ông Bạch thật sự lo lắng, bảo dì Ngô đến giúp bọn họ chăm sóc.

Cuối cùng Lisa còn thay ông Bạch chuyển đạt câu thăm hỏi ân cần: “Nội nói, nếu cậu ăn không đủ no, có thể khóc đến tìm dì Ngô! Nhà tôi luôn luôn mở rộng cửa hoan nghênh cậu tới!”

Lời này cô chuyển đạt rất chính xác, Đinh Hạo vui vẻ: “Không cần không cần, tôi vẫn chưa đến mức khóc vì miếng cơm đâu.”

Lisa ôm cục cưng, bảo bé chào tạm biệt Bạch Bân và Đinh Hạo: “Cục cưng, chúng ta về nhà nhé!”

Cục cưng nhận ra mẹ mình, đã mấy ngày không gặp rồi, lập tức ôm chặt lấy Lisa không buông. Nghe Lisa nói lập tức hào phóng cho Bạch Bân một nụ hôn gió, lại quay đầu đi tìm Đinh Hạo, thấy Đinh Hạo không đi cùng bé còn nghi hoặc: “Cha?”

Đinh Hạo mắt đỏ bừng, mấy ngày nay không uổng công cậu nuôi bé mà, nắm tay cục cưng hôn nhẹ: “Cục cưng, vài ngày nữa cha tới thăm con, nhé.”

Cục cưng không biết có nghe hiểu không, ôm cổ Lisa ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo, mày nhíu chặt, học theo Bạch Bân giống hệt.

Đinh Hạo đứng trước cửa sổ trông ngóng nửa ngày, nhìn cục cưng đã lên xe đi thật xa vẫn không chịu rời đi.

Bạch Bân không đành lòng nhìn cậu như vậy, từ phía sau ôm lấy Đinh Hạo nhỏ giọng hỏi: “Nếu không, lát nữa chúng ta đến nhà Bạch Kiệt ăn cơm nhé?”

Đinh Hạo bật cười, ngả vào lòng Bạch Bân: “Không đi, chỉ có hai người chúng ta cũng rất tốt.”

Ngày hôm qua Bạch Bân mặt đen như đáy nồi, hôm nay nếu cậu còn tiếp tục đuổi theo đến nhà Bạch Kiệt, chậc chậc… Bạch Bân còn không nuốt chửng cậu mới là lạ!

Quả nhiên, người phía sau đang ôm cậu vô cùng hài lòng, hôn lên lỗ tai cậu: “Ừ, anh cùng em.”

Từ ‘cùng’ này, rất vi diệu.

Nếu là cục cưng, thì phải là Đinh Hạo cùng cục cưng ăn cơm, cùng cục cưng chơi đùa, cùng cục cưng ngủ…

Mà nếu đối tượng chuyển thành Bạch Bân, hai hạng mục sau sẽ kết hợp cùng thực hiện. Ngủ trước khi chơi đùa, hoặc là chơi mệt mỏi rồi ngủ. Bạch Bân hiện tại làm phương án thứ hai, mặc dù có thời gian cả đêm, nhưng vẫn như cũ vô cùng bức thiết đòi hỏi Đinh Hạo, mấy ngày nay anh thật sự ‘đói’ hỏng rồi.

Đinh Hạo cũng không tốt hơn anh là ấy, vội vàng ngậm lấy vật thô to mút vào, lại xoa nắn chính mình, chỉ cần ngửi được hương vị của Bạch Bân cũng khiến cậu mê muội: “Bạch Bân, anh, anh đừng có ra luôn như vậy nhé… Ưm… Ưm a…”

Mặt sau bị xâm nhập một ngón tay, cứng rắn trừng phạt lời đến miệng cậu. Đinh Hạo không phục, nâng mắt lên trừng Bạch Bân, đầu lưỡi để ở ngay phía trước liếm mút.

Bạch Bân nâng cậu lên, tay mò ra phía dưới làm khuếch trương chuẩn bị, ngón tay ướt sũng tạo ra âm thanh dính dấp, môi hôn lên Đinh Hạo: “Được, em cũng đừng có chạy trốn.”

Đinh Hạo người này rất bướng bỉnh, dù thế nào cũng không muốn chịu thiệt ngoài miệng, lập tức đáp trả: “Biến! Anh mới… Ưm ưm… ưm a… Đừng, đừng đi vào nhanh như vậy…”

Cậu đã quên mất ngón tay và vật cứng rắn của người ta đang kề sát phía sau, kết quả của cậy mạnh chính là khiến Bạch Bân điều chỉnh đâm thẳng vào, ra sức trừu sáp trong cơ thể cậu.

Đinh Hạo bị động tác mạnh mẽ của anh ép buộc đến rơi lệ, cũng không phải khó chịu, ngược lại… Này mẹ nó quá kích thích. Trước kia cùng lắm cậu chỉ cảm thấy thoải mái, nay Bạch Bân đã vô cùng quen thuộc cậu, tất cả động tác đều đặc biệt vì cậu mà làm, mới đâm được có vài cái đã khiến thắt lưng của cậu nhũn ra, phía dưới cũng dần dần ngẩng đầu lên theo vật cứng đang ra vào trong cơ thể.

Đinh Hạo một tay ôm cổ Bạch Bân, một tay mò đến phía dưới ma sát, cảm giác ở mặt sau cũng rất kịch liệt, liên tục phát ra tiếng nức nở và thở dốc.

Bạch Bân bị rên rỉ của cậu kích thích, đè cậu xuống rồi nằm lên, nhẹ nhàng ra vào chậm rãi, tay cũng thay thế Đinh Hạo, trấn an nơi đang ngẩng cao đầu giúp cậu thư giãn. Hôn lên cổ Đinh Hạo, lại ngậm lấy vành tai cậu: “Nhanh hơn một chút, hay vẫn… như vậy?”

Bạch Bân cử động thắt lưng, sức nặng trên người khiến anh tiến vào càng sâu.

Đinh Hạo bị anh đâm đến thật sâu trong, thở hổn hển.

Một tiếng thở này khiến Bạch Bân không muốn chờ đợi nữa, lập tức ôm chặt lấy cậu, hung hăng xỏ xuyên ra vào. Làm trong chốc lát mới phát hiện ra Đinh Hạo không thích hợp, không cuốn lấy anh từ lúc bắt đầu như mọi khi, nếu cử động nhanh, cậu còn có thể phát ra tiếng nức nở thật nhỏ.

Địa phương nhiều ngày chưa từng được ghé thăm qua, bị xâm nhập đòi hỏi như vậy, dù đã bôi thuốc mỡ qua vẫn cảm thấy có chút đau rát, Đinh Hạo sợ hãi sức mạnh ra vào của Bạch Bân, gắt gao ôm chặt anh.

Bạch Bân chần chừ, rời khỏi một chút, chỉ dùng đỉnh khẽ khàng chạm nơi cửa vào bồi hồi không ngừng.

Đinh Hạo bị anh làm như vậy không nhẫn nại nổi, nhấc chân vòng qua thắt lưng anh, tay cũng ôm chặt cổ, kề sát lỗ tai Bạch Bân nhỏ giọng thở dốc. Chỉ cần động một chút, liền ngâm nhẹ một tiếng, thanh âm không lớn, nhưng gãi vào lòng người ngứa ngáy. Động nhanh, mặt sau lại co rút gắt gao… Ngay cả tiếng thở dốc cũng đứt quãng, càng khiến người ta tâm động.

Âm thanh ân ái ma sát thân thể đặc biệt rõ ràng trong căn phòng, Đinh Hạo lúc này không thể nghĩ được gì khác, cậu bị Bạch Bân đâm đến không chịu nổi, từng chút tiến vào rồi rút ra, mỗi lần đều cố ý ma sát qua tuyến tiền liệt, khoái cảm bùng nổ khiến cậu rất nhanh liền đạt tới cao trào.

Đinh Hạo từ trong nháy mắt thất thần kia tỉnh lại, trong cơ thể vẫn có cảm giác bị đâm rút như trước, cúi đầu liếc nhìn, quả nhiên vẫn đang ngậm vật kia của Bạch Bân. Vật nọ chôn sâu bên trong cậu, nóng bỏng cứng rắn mà trướng lớn hơi hơi cử động.

Bạch Bân biết Đinh Hạo không thích cử động sau khi vừa ra xong, cố ý thu thập tinh lực chờ cậu khôi phục. Thấy Đinh Hạo thoáng thả lòng, lập tức lại đè lên, phía dưới cũng theo đó tiến vào, triền miên trong nơi ấm áp ẩm ướt không chịu đi ra.

“Chúng ta tiếp tục đi?”

Âm thanh Bạch Bân khàn khàn, ánh mắt cũng trở nên lợi hại, sắc bén như động vật, chằm chằm nhìn thân thể phiếm hồng của Đinh Hạo, động tác phía dưới từ chậm dần dần nhanh hơn.

Đinh Hạo cố gắng thả lỏng, vì anh mở rộng thân thể, vách tường nóng rực ngậm lấy anh, cảm thụ vật thô to ra vào ma sát mang đến khoái cảm.

Người phía trên cảm nhận được động tác nhỏ của cậu, lập tức không khách khí tấn công. Ngoại trừ hôn môi, mọi cái khác đều không tính là ôn nhu, hoàn toàn phát huy bản tính dã thú từ sâu trong xương tủy, muốn lưu giữ dấu vết của mình ở khắp nơi trên người Đinh Hạo, không thể buông tha.

Đinh Hạo bị làm tới mơ mơ màng màng, trong đầu suy nghĩ, lần sau nhất định không thể ‘bỏ đói’ Bạch Bân lâu như vậy.

Bạch Bân ăn uống no đủ xong, quấn quít âu yếm trong chốc lát, rồi mới nói chuyện đi học với Đinh Hạo: “Hạo Hạo, hôm đó anh nghe nói thầy Từ cũng muốn tới.”

Đinh Hạo đang lười biếng, Bạch Bân vừa rồi ôm cậu đi tắm nước ấm, thiếu chút nữa cậu đã ngủ gật ở bên trong. Nghe Bạch Bân nói vậy cũng chỉ tiếp lời: “Ừm, thầy Từ muốn tới à…. Thầy Từ?!” Đinh Hạo chợt hiểu, lập tức ngẩng đầu nhìn Bạch Bân: “Anh nói không phải là thầy giáo của em chứ?”

Bạch Bân hôn cậu: “Đúng vậy, thầy muốn đưa nghiên cứu sinh tới đây, hơn nữa hạng mục đại học Z bên này cũng do thầy chủ trì, nói không chừng em sẽ tiếp tục hợp tác với thầy giáo cũ đó.”

Đinh Hạo ngáp một cái, nằm sấp vào trong lòng Bạch Bân nhắm mắt lại, mơ hồ không rõ lầm bầm: “Thầy tới đây… Cũng không có ngân hàng cho thầy mượn xe đẩy để dùng đâu…”

Bạch Bân bật cười. Thầy giáo của Đinh Hạo là một người rất thú vị, khi làm thí nghiệm rất thích di chuyển dụng cụ qua lại, phòng thí nghiệm của đại học Z cách khu dạy học khá xa, mỗi lần đều là Đinh Hạo đi giúp ông đến ngân hàng mượn xe đẩy của người ta về dùng.

Bạch Bân nhớ lại một ít chuyện thú vị hồi còn đại học, khi đó Đinh Hạo cũng tốt lắm, thỉnh thoảng chơi bóng rổ, đa phần thời gian đều dành cho anh cùng nhau trong văn phòng hội sinh viên. Anh sửa sang lại văn kiện, Đinh Hạo liền ngả vào sô pha ngủ gà ngủ gật, anh vừa ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy Đinh Hạo.

Cứ như vậy, luôn luôn ở bên cạnh anh.

Người trong lòng mệt muốn chết rồi, không nghe được Bạch Bân nói gì nữa đã ngủ say. Bạch Bân nhìn cần cổ Đinh Hạo lộ ra ngoài, phía sau gáy cũng có mấy dấu vết hồng hồng, ngay cả xương quai xanh, khắp thân thể Đinh Hạo đều là dấu vết anh lưu lại… Chỉ cần nghĩ như vậy liền nhịn không được ôm chặt thêm một chút, người này thuộc về anh, thật tốt.
Bình Luận (0)
Comment