Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Chương 39

Bạch Bân công tác bận rộn, ở một đêm lại rời đi. Đinh Hạo theo ông Bạch chơi cờ hai ngày, hiếm khi nổi hứng, tự mình đi lấy giấy bút viết vài tờ chữ to. Ông Bạch ở bên cạnh nhìn, tuy chữ viết không được như hồi trước, nhưng vẫn khen ngợi cậu vài câu.

Đinh Hạo thuộc loại người mắng sẽ tiếp tục cố gắng, khen thì bỏ cuộc, nghe ông Bạch nói xong, tiếp theo chính là chữ sau không bằng chữ trước, cuối cùng chính mình cũng không viết nổi nữa. Ông Bạch ở bên cạnh nhìn, thấy cậu buồn bực thì bật cười, biết Đinh Hạo không thể ở nhà được nữa, liền bảo cậu về trấn ở vài ngày.

“Về thăm bà nội con đi, ở đây chỉ có phá giấy thôi, đừng có chọc ông tức giận!”

Đinh Hạo thu dọn hành lý tới nhà bà Đinh, ở thẳng đến tận ngày sinh nhật.

Trong lúc đó, Đinh Hạo và yểng bé đã thành lập tình cảm cách mạng, thức ăn cho chim Bạch Bân để lại vô cùng hữu dụng. Mỗi ngày Đinh Hạo đổi một khẩu vị cho nó ăn, đôi khi còn cầm theo ***g sắt mang nó ra ngoài chi. Cửa hàng đậu rang cách không quá xa, buổi sáng đi bộ qua đó, cùng bà Đinh đi chợ sớm hơn một chút, thuận tiện lấy một phần đậu rang cho yểng nhỏ.

Chân lý cuộc đời của vật nhỏ bị đảo điên, hóa ra đậu rang không phải chỉ giữa tháng mới có thể ăn! Hóa ra đậu rang có thể ăn mỗi ngày!! Hiện tại nó vô cùng mừng rỡ bám theo Đinh Hạo, không có việc gì liền quấn quít lấy Đinh Hạo dụi đầu, ngay cả Đinh Hạo vươn tay vào trong ***g sắt mình lấy chén nước đi cũng không mổ cậu, còn lấy lòng đá đá ra phía trước cho Đinh Hạo, nghiêng đầu vẻ mặt nịnh nọt.

“Hạo Hạo! Hạo Hạo… Chúc mừng phát tài!”

Đinh Hạo vui vẻ: “Đổi cái khác xem nào!”

Yểng bé cọ cọ mặt Đinh Hạo, miệng ranh vô cùng: “Mọi sự như ý, thân thể khỏe mạnh… Càng thêm cao lớn!!”

Đinh Hạo nghe đến tâm hoa nộ phóng, lấy tất đậu rang ra cho nó, đổ vào một chiếc chén đựng thức ăn: “Này, ăn đi, ăn đi! Ăn xong còn có nữa.”

Bà Đinh ngồi trên ghế sô pha, nhìn Đinh Hạo trêu chọc yểng nhỏ ngoài ban công, ánh mắt ngập ý cười. Bà có vài đứa cháu, Đinh Hạo là đứa hay đến đây nhất, bà hiểu rõ nhất cũng là Đinh Hạo. Dù sao cũng nhìn nó lớn lên từ nhỏ, phần yêu thương này không thể thay thế được, càng nhìn càng thấy thích.

Ngày sinh nhật, Đinh Hạo sáng sớm đã ra ngoài mua đồ ăn. Vốn dĩ dì Trương đã giúp chuẩn bị một ít trước, nhưng bà Đinh còn muốn mua thịt bò tươi, nói là tẩm bổ cho Đinh Hạo. Đinh Hạo chiều ý bà, nhưng không cho bà đã lớn tuổi đi ra ngoài, vừa sáng sớm liền thức dậy tự mình đi mua.

Mới ra khỏi cửa, đã nhìn thấy chiếc xe đỗ ngay đó. Đinh Hạo liếc nhìn biển hiệu một cái, là biển thành phố D, có lẽ đã chạy suốt đêm, trên biển bị gió bụi bám một lớp, thật sự chật vật.

Đinh Hạo đi qua gõ gõ cửa kính xe, một hồi lâu cửa sổ mới hạ xuống, người bên trong kinh ngạc: “Hạo Hạo, sớm vậy đã dậy rồi sao?”

Đinh Hạo không trả lời, vươn tay xoa xoa mặt anh, nhíu mày: “Bạch Bân, anh mới đến à? Trong xe lạnh lắm, sao lại không vào nhà?”

“Không lạnh, mở máy sưởi.” Bạch Bân biết cậu lo lắng, ấn tay cậu dán sát mặt mình một lát để Đinh Hạo biết thật sự không bị lạnh. Thấy Đinh Hạo vẫn còn nhíu mày, nở nụ cười: “Trên đường không bị kẹt xe, nên đến sớm hơn tính toán một chút.” Lúc Bạch Bân tới là bốn giờ sáng, anh không muốn quấy rầy nội nghỉ ngơi, nhưng lại muốn gặp Đinh Hạo đầu tiên, quyết định đỗ xe chờ bên ngoài.

Anh muốn khi trời sáng, người đầu tiên nhìn thấy là Đinh Hạo. Chỉ cần nghĩ như vậy, trong lòng liền ấm áp, cho dù đã chạy xe cả một đêm cũng không hề cảm thấy mỏi mệt.

Vị trí khu nhà của Đinh Hạo rất đẹp, khá gần chợ, cùng Bạch Bân hai người đi bộ mua rau dưa thịt bò. Chợ sáng vừa mở cửa, các quầy hàng bận rộn, hàng hóa cũng phong phú hơn bình thường. Cửa ải cuối năm sắp tới, đã bắt đầu rục rịch.

Bạch Bân vẫn mặc quần áo hôm qua, đại khái vừa tan tầm liền chạy tới. Tuy có thêm một chiếc áo khoác dày, nhưng vẫn nhìn thấy tây trang bên trong, quy củ gọn gàng, lại khiến anh có thêm một khí chất đặc thù. Một người như vậy, mặc áo bông dày, còn đeo chụp tai theo phía sau Đinh Hạo, khiến người ta không nhịn được liếc nhìn.

“Ông nội đã nói với anh rồi đúng không, hôm ấy em viết ra một chữ rất đẹp, chút nữa về cho anh xem. Em cảm thấy có thể treo lên tường… A, đây là củ từ sao? Mua ít về luộc ăn đi, bà nội rất thích ăn cái này.”

Bạch Bân gật gật đầu. Anh không nói nhiều, Đinh Hạo mua, anh đứng sau nhận lấy đồ; trên người Đinh Hạo không có tiền lẻ, anh liền rút ví mình ra đưa cho cậu, để Đinh Hạo tự mình lấy.

Hai người đi dạo nửa ngày, mang theo bao lớn bao nhỏ trở về. Lúc về nhà bà Đinh vừa thức dậy, thấy Đinh Hạo ra ngoài một người, về hai người, kinh ngạc: “Bạch Bân à, sớm như vậy đã đến rồi sao?” Nói xong liền đi rót nước cho Bạch Bân: “Trời bên ngoài lạnh lắm đúng không? Xem con ăn mặc kìa, sắp đông lạnh đến nơi rồi! Lần tới nội cũng mua một cái áo bông dày cho con, nhé.”

Bạch Bân buông thức ăn xuống, đỡ lấy bà, tự mình đi rót nước: “Nội cứ nghỉ ngơi đi, con tự mình làm.” Anh vào nhà liền không coi chính mình là người ngoài, chẳng những rót một ly cho mình, còn quen thuộc lấy ra chiếc ly Đinh Hạo hay dùng, rót một ly cho Đinh Hạo.

Đinh Hạo lấy đồ ăn hai người mua về ra phân loại, cá còn tươi, đặt vào bồn rửa trong phòng bếp, đổ xâm xấp nước. Cá chép lớn ngửa bụng lên trời trợn tròn mắt phun bong bóng, thỉnh thoảng quẫy đuôi một cái.

Yểng nhỏ chưa từng thấy qua con cá lớn như vậy, đập cánh bay qua, đứng trên vai Đinh Hạo cúi đầu xuống xem.

Đinh Hạo chỉ vào con cá kia giáo dục nó: “Đây là cá chép, cá chiên, cá sốt chua ngọt, cá nấu… Quên đi, mày cũng chẳng học được nhiều như vậy, nói câu chúc mừng đi!”

Yểng bé không có hứng thú với cá, nhảy từ vai trái sang vai phải Đinh Hạo, nhẹ nhàng mổ tóc cậu: “Hạo Hạo! Hạo Hạo… Phát tài!”

Đinh Hạo bật cười, vật nhỏ này càng ngày càng lười biếng, ngay cả câu ‘Chúc mừng phát tài’ ngắn nhất cũng không chịu nói tử tế. Đinh Hạo tùy tay lấy một ít đậu phụ cho nó, yểng nhỏ hoan hỉ mổ lấy, một ngụm liền có cảm giác không đúng, ‘phi phi’ phun ra, đập cánh kháng nghị dưới ống thông khói.

Đinh Hạo sợ nó làm lộn xộn phòng bếp, mở máy hút khói, kêu u u hù dọa: “Nướng yểng đây! Hư hư! Đi mau, đi mau!”

Yểng nhỏ sợ lửa, vừa nghe thanh âm này cũng ngây ngốc, nó xem xét Đinh Hạo, có lẽ lúc này thật sự không được ăn gì nữa, mới do do dự dự bay đi.

Bà Đinh muốn vào bếp làm đồ ăn sớm một chút cho Bạch Bân, bị Bạch Bân ngăn cản, cười nói: “Con đã ăn qua trên đường rồi, không đói bụng.”

Bà Đinh đau lòng anh, cảm thấy Bạch Bân người ta suốt đêm chạy tới, dù sao cũng phải có cái gì đó chứ. Bà nghĩ nghĩ, một không uống nước, hai không ăn cơm, có lẽ là mệt đi? Nghĩ vậy, liền thử thăm dò hỏi: “Bạch Bân à, nếu không con đi nghỉ ngơi một lát nhé? Nội đã dọn phòng xong cho con rồi, chăn bông mới, rất mềm rất ấm đó.”

Bạch Bân thật sự đã mệt mỏi, một đêm bôn ba thật vất vả: “Vâng, con đi nghỉ ngơi một lát.”

Bà Đinh muốn đứng lên dẫn anh đi, Đinh Hạo nhìn thấy, từ phòng bếp chạy ra: “Nội cứ ngồi đi, không phải nói muốn xem biểu diễn phát lại buổi sáng sao?” Đinh Hạo bật ti vi lên, lại đặt điều khiển vào trong tay bà: “Đây, vừa đúng lúc bắt đầu! Hôm qua nội chưa xem được, ồn ào cả tối, nhanh xem đi! Con dẫn anh ấy qua là được.”

Đi hai bước, lại trở về dặn dò bà, hiếm khi bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Nội, con nói với nội nhé, không được đi làm con cá kia! Đồ ăn trong phòng bếp cũng không được động tới, đó là việc mẹ con giành từ tuần trước rồi, nội làm việc của mẹ là mẹ không để yên đâu!”

Bà Đinh vui vẻ, phất tay bảo Đinh Hạo đi mau: “Biết, biết! Con nói bao lần rồi, Đậu Đậu cũng nói!”

Yểng Đậu Đậu đang chơi cùng yểng nhỏ ngoài lan lan ban công, nghe thấy tên mình liền lanh lợi đáp trả một câu, là câu nó sở trường nhất, thanh âm đặc biệt luyến láy: “Gặt lúa giữa trưa, mồ hôi rơi – lúa gieo vào đất!”

Đây cũng là một đứa chúa lười! Có hai câu như vậy lăn qua lộn lại nói bao năm, vậy mà còn vô cùng đắc ý!

Bà Đinh dọn dẹp phòng khách cho Bạch Bân không tệ, nhưng Bạch Bân chỉ nhìn thoáng qua rồi quẹo vào phòng ngủ Đinh Hạo. Đinh Hạo đang tìm áo ngủ cho anh, thấy anh bước vào cũng không ngạc nhiên: “Đợi lát nữa nhé, em lấy áo ngủ cho anh… Còn mặc bộ màu xám kia sao?” Ý thức địa bàn của Bạch Bân vô cùng mãnh liệt, nơi nào có Đinh Hạo, sẽ có dấu vết anh lưu lại.

Bạch Bân không kén chọn quần áo, Đinh Hạo lấy gì anh mặc đó. Cầm áo ngủ vào bật nước nóng tắm, xua tan mỏi mệt, đến khi trở về liền tự giác vào phòng ngủ Đinh Hạo.

Bạch Bân ngồi ở trên giường để Đinh Hạo lau tóc cho mình, nhắm mắt lại nói đương nhiên: “Anh không quen tách với em ra ngủ.”

Đinh Hạo đang lau tóc cho anh, nghe câu này liền vừa bực mình vừa buồn cười, lấy khăn mặt khẽ lau hai tai anh: “Bạch Bân, không muốn ngủ phòng cho khách thì cứ nói thẳng ra…”

Bạch Bân bắt lấy cổ tay Đinh Hạo, ôm thắt lưng cậu kề sát vào cọ cọ: “Không phải, mấy ngày nay đều chưa ngủ ngon.”

Những lời này chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng Đinh Hạo, như là tim bỗng nhiên bị nắm một chút, chợt có chút quyến luyến với nhiệt độ và hương vị của Bạch Bân. Nhưng Bạch Bân ôm quá chặt, Đinh Hạo bị anh ôm như vậy cũng không lau được tóc: “Tóc anh còn ẩm đó, buông tay ra trước, em lau xong…”

Bạch Bân dán sát cậu lắc đầu, thanh âm có chút buồn ngủ: “Đừng lau, Hạo Hạo ngủ với anh một lát, mệt chết đi được.”

Rõ ràng là thanh âm mơ hồ, nhưng lại đặc biệt khiến người ta không thể cự tuyệt.

Đinh Hạo bị Bạch Bân ôm lấy cùng nhau chui vào trong chăn. Quần áo cậu vẫn chưa thay, Bạch Bân ôm chặt không chịu buông, chỉ có thể lăn qua lộn lại trong chăn cởi bớt. Lười đứng lên, tùy tiện ném quần áo xuống cuối giường, nhưng quần không ném chuẩn, thắt lưng va vào thành giường kêu lách cách rơi xuống đất.

Bạch Bân sợ cậu đứng lên, từ phía sau ôm lấy, dán sát tai nói: “Đừng đi, kệ nó.”

Đinh Hạo không lo được chuyện quần. Cả người cậu đều bị Bạch Bân túm lấy, bả vai, thắt lưng bị tay Bạch Bân ôm, không quá chặt nhưng rất khó giãy ra, càng đừng nói cái đầu cứ dụi lại đây kia, chỉ hận không thể kề sát mặt cậu hô hấp. Đinh Hạo cảm thấy, như vậy còn có thể dậy được cũng là một nghệ thuật.

Thay đổi tư thế thoải mái hơn một chút, nghiêng người chui vào lòng Bạch Bân, người kia lập tức mở hai tay ra phối hợp kiểu ôm mới, càng thêm thân thiết hơn. Bạch Bân đã nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, ôm trong lòng ấm áp, theo thói quen kề sát trán Đinh Hạo hôn một cái.
Bình Luận (0)
Comment