Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Chương 49

Sau khi cục cưng đi nhà trẻ, dì Ngô cũng muốn rời đi. Năm nay nhà dì cũng có cháu trai, phải về nhà chăm sóc, Bạch Kiệt và Lisa tiễn dì trở về, gửi tặng theo không ít quà. Dì Ngô khá áy náy với chuyện này: “Không cần, không cần! Đây là thời điểm bận rộn nhất của mấy đứa, dì cũng chẳng giúp đỡ được bao nhiêu…”

Bạch Kiệt khách khí: “Dì, dì cứ yên tâm về đi. Bên này còn có anh con giúp đỡ, không sao đâu.”

Dì Ngô xem như nhìn Bạch Bân lớn lên, cũng mơ hồ biết được quan hệ của Đinh Hạo và Bạch Bân, còn cả chuyện ông Bạch muốn đưa một đứa con của Bạch Kiệt làm con thừa tự cho hai người. Nếu Bạch Kiệt và Lisa muốn có thêm đứa nhỏ, có dì ở thật sự không tiện lắm. Dì Ngô sống ở nhà họ Bạch nhiều năm, suy nghĩ giống ông Bạch, lần này phải đi cũng có ý tứ muốn thúc đẩy. Dì muốn Bạch Bân và Đinh Hạo trải qua cuộc sống an an ổn ổn, có một đứa nhỏ giống như có một cái bảo hiểm, bằng không bậc trưởng bối vẫn sẽ luôn lo lắng.

Bạch Kiệt và Lisa quả thật cũng có ý muốn sinh thêm một đứa thứ hai, nhưng dì Ngô đi rồi, cục cưng nên trông nom như thế nào, vấn đề này có vẻ nghiêm trọng. Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ đưa cục cưng đến chỗ Đinh Hạo.

Đinh Hạo đương nhiên cũng vui vẻ đồng ý trông cục cưng. Thời gian bé con đến trường không khác biệt lắm so với bọn họ đi làm, mỗi ngày qua lại vừa lúc đón đưa, chỉ là phúc lợi của Bạch Bân đã bị tổn hại một chút. Cục cưng bây giờ đã có thể ngủ một mình, nhưng đã quen cùng với Đinh Hạo, không thích về phòng mình ngủ. Mỗi lần bị Bạch Bân cưỡng chế mang đi, đều rưng rưng nước mắt nhìn Đinh Hạo, liên tục gọi ‘Cha ơi’.

Chiêu này thật sự hiệu quả, Đinh Hạo nhiều lần bị gọi mềm lòng, kháng nghị với Bạch Bân, mười lần có tám lần có thể giữ bé con lại.

Bạch Bân tuy nói cẩn thận chút cũng có thể ăn được mấy miếng ‘thịt’, nhưng luôn ăn không đủ no đâu, cái này giống như miễn cưỡng nhịn đói, chẳng có lần nào có thể thống khoái một hồi. Nhất là chủ nhật nghỉ ngơi, cục cưng cũng cùng được nghỉ, Đinh Hạo tiếp tục chơi với bé, đến lúc buổi tối, có khi chỗ Bạch Bân ngủ cũng bị bé con chiếm lĩnh.

Trong một buổi tối thứ sáu, khi Bạch Bân lấy từ dưới gối mình ra không biết là cái rubik thứ mấy, bất mãn của anh rốt cục bùng nổ: “Không thể tiếp tục như vậy được.”

Đinh Hạo vừa tắm xong đang lau tóc ở bên cạnh, nghe Bạch Bân nói vậy, nghi hoặc nhướng mày: “Cái gì?”

Bạch Bân chưa kịp trả lời, vật nhỏ bên cạnh đã có phản ứng trước. Bé con nghe thấy tiếng Đinh Hạo, mơ mơ màng màng xoay người, túm gấu áo ngủ Đinh Hạo.

Lực chú ý của Đinh Hạo lập tức bị dời đi, cúi đầu nhìn bé con nằm trên gối lớn của mình chẹp chẹp miệng ngủ ngon lành, nở nụ cười: “A, tự mình ngủ sao? Hôm nay ngủ thật sớm, em còn nghĩ phải ép buộc một lát chứ.”

Hôm nay cục cưng chơi mệt mỏi, mũi nhỏ phập phồng ngủ thật say, trong mơ hồ cảm giác được Đinh Hạo chọc gương mặt nhỏ nhắn của mình, động động hai cái, vẫn kiên quyết không buông góc áo trong tay ra.

Bạch Bân cởi áo ngủ Đinh Hạo ra, bao lấy bé con, lại đuổi về phòng cách vách. Đến lúc trở về, Đinh Hạo đã chui vào trong ổ chăn chuẩn bị ngủ, ngáp dài hỏi anh: “Tối hôm nay anh còn đọc sách không? Đọc thì bật đèn nhỏ đi, em mệt, ngủ trước nhé.”

Bạch Bân buồn bực, đây là chuyện thứ hai làm anh buồn bực sau chuyện cục cưng ngủ lại trên giường bọn họ. Tinh lực Đinh Hạo có hạn, ban ngày đi làm, đưa đón bé con, cùng chơi đùa, đến buổi tối tự nhiên sẽ mệt. Mệt mỏi, sẽ không muốn cử động, anh cũng không nỡ để Đinh Hạo tiếp tục ‘hoạt động’.

Bạch Bân cảm thấy nhất định phải tìm một bảo mẫu. Tốt nhất là an toàn tin cậy, kiên nhẫn, có thể từ lúc sáu giờ giúp trông coi bé con cả đêm là tốt nhất.

Rất nhanh, người được chọn liền xuất hiện.

Bạn học Lý Hạ bị quán bar sa thải, nguyên nhân rất đơn giản, hắn quá hấp dẫn phụ nữ. Ban đầu ông chủ quán bar còn coi trọng điểm này của hắn, sắp xếp đứng tại quầy, một vòng phụ nữ đều ghé qua nói chuyện với Lý Hạ, có thể bán được rất nhiều rượu. Nhưng bởi vì người tới quá nhiều, để Lý Hạ nói nhiều thêm một câu, cười nhiều thêm một cái với ai, cũng không thiếu tranh đấu gay gắt.

Việc này ông chủ còn có thể dễ dàng tha thứ, dù sao vẫn bán được hàng. Nhưng sau đó, lại khiến ông chủ thật buồn bực.

Lý Hạ đặc biệt trì độn trong chuyện tình cảm, không hề nhìn ra người khác thích mình, hoặc là nói, không cảm giác được tình cảm thật tình yêu mến. Mỗi ngày Lý Hạ như trước tận chức tận trách bán rẻ tiếng cười thêm bán rượu, mãi đến khi cô nàng phục vụ trong quán bar tự cho rằng mình là bạn gái của hắn, mấy lần ra tay phá hỏng việc làm ăn của Lý Hạ. Lý Hạ buồn bực, tìm cô hỏi. Cô nàng phục vụ cũng thật ủy khuất: “Ngày đó cậu giúp tôi giáo huấn người xấu, nói chuyện với tôi, hơn nữa còn khen tôi xinh đẹp, nói thật thích… Tôi chỉ không muốn, sau khi cậu thích tôi còn tốt với những cô gái khác như vậy thôi…”

Lý Hạ luôn dịu dàng với con gái, tạo thành cục diện ngày hôm nay. Dùng quá nhiều từ lễ phép, thật dễ dàng khiến người khác hiểu lầm, Lý Hạ giải thích mãi, bị đổi lấy một cái bạt tai.

Cô gái kia khóc chạy: “Tôi hận cậu! Vì cái gì…Vì cái gì không thích tôi còn muốn cho tôi hy vọng! Lý Hạ cậu là đồ đáng ghét nhất!”

Ông chủ phiền lòng, Lý Hạ cũng phiền lòng, quyết định không làm ở quán bar nữa. Lý Hạ hiện tại đang ở trong nhà trọ của Đinh Hạo, tiết kiệm được không ít tiền thuê nhà, có thể chậm rãi nhàn nhã tìm công việc mình yêu thích để làm.

Lý Hoa Mậu sau khi nghe xong chuyện tình bi thảm của Lý Hạ, nhìn dấu bàn tay trên mặt hắn cười ha ha một hồi, chờ hoàn toàn cười xong, giới thiệu cho Lý Hạ một công việc dạy thay. Lý Hoa Mậu hiện tại dạy thay dần dần có uy tín, làm trợ giảng tọa đàm cũng không tệ, mấy trường đại học đều đồng ý mời anh đến dạy thay.

Lý Hoa Mậu dặn Lý Hạ: “Tôi đã nói với bên kia rồi, cậu nhận được cấp bậc đãi ngộ như nghiên cứu sinh.” Sinh viên chưa tốt nghiệp một khóa được 25 đồng, nghiên cứu sinh một khóa được 35 đồng, thạc sĩ một khóa được 50 đồng. Điều kiện tiên quyết là đều đã tốt nghiệp rồi, loại nghiên cứu sinh vẫn chưa tốt nghiệp như Lý Hạ, thường tính theo sinh viên chưa tốt nghiệp mà phát tiền.

Lý Hạ bất an: “Đàn anh, tôi vẫn chưa tốt nghiệp…”

Lý Hoa Mậu an ủi hắn: “Không sao đâu, bài giảng tôi chuẩn bị là của thầy Từ, cậu cứ giảng theo cái đó. Bọn họ được nghe bài giảng của giáo viên hướng dẫn nghiên cứu sinh, tính như vậy vẫn là bọn họ có lời.” Lại kiễng chân lên xoa xoa đầu tóc vàng của Lý Hạ, nở nụ cười: “Nếu cậu cảm thấy thiếu người ta, sau khóa học thì liên hệ dạy khẩu ngữ tiếng Anh đi.”

Lý Hạ gật đầu đáp ứng.

Nhưng thời gian dạy thay dù sao vẫn ngắn ngủi, qua hai cái cuối tuần, bạn học Lý Hạ lại thất nghiệp. Các chủ quán bar dường như đã lan truyền cho nhau, đều không thuê hắn. Dần dần miệng ăn núi lở.

Khi Lý Hạ tìm đến Đinh Hạo cũng là lúc Bạch Bân phiền lòng nhất. Bạch Bân cau mày nhìn người cao lớn kia đi vào, một đầu tóc vàng nhìn ngó khắp nơi tìm Đinh Hạo: “Bạch, Đinh Hạo có ở đây không? Tôi cần Đinh Hạo hỗ trợ!”

Lý Hạ đến không đúng lúc, là chủ nhật, Đinh Hạo ôm cục cưng đi khu vui chơi chơi, Bạch Bân cũng muốn tìm Đinh Hạo lắm! Lý Hạ mơ mơ hồ hồ, oán khí của Bạch Bân tối hôm qua lại càng thêm trầm trọng: “Em ấy đi ra ngoài, cậu có chuyện gì sao?”

Dây thần kinh thô của Lý Hạ đã đạt tới một cảnh giới nhất định, không hề nhận ra cảm xúc của Bạch Bân, hoàn toàn đắm chìm trong buồn rầu của chính mình. Lý Hạ dông dài than thở chuyện mình gặp phải, còn muốn nhận được đồng tình và cổ vũ của Bạch Bân: “Bạch, anh nói xem, có phải phụ nữ thật phiền toái hay không? Tôi cũng không nghĩ phức tạp như vậy, loại chuyện này phát sinh thật nhiều lần, chậc…”

Bạch Bân nhìn tên cao to kia một bên uống trà một bên than ngắn thở dài, anh cho rằng Lý Hạ đến đây để khoe khoang, rốt cục nhịn không được bùng phát: “Nếu là chuyện như vậy, tôi có thể giúp cậu chuyển lời cho Đinh Hạo, bây giờ cậu có thể đi rồi.”

Lý Hạ kinh ngạc: “Đi? Không không, tôi vẫn chưa bắt đầu nói mà. Vừa rồi chỉ là lải nhải thôi, Bạch, tôi cảm thấy anh thật sự là một người bạn không tệ, đã rất lâu không ai có thể kiên nhẫn nghe tôi oán giận mấy cái đó, ha ha ha!”

Trán Bạch Bân nổi gân xanh, sắc mặt cũng âm trầm đáng sợ, nhưng tên cao to ngồi đối diện vẫn đang gãi đầu cười: “Bạch! Đinh Hạo nói đúng, anh thật sự là người tốt!”

Thần sắc Bạch Bân dịu bớt: “A? Em ấy nói gì với cậu?”

Lý Hạ là một người thành thật, Bạch Bân hỏi cái gì nói cái đó. Có lẽ Bạch Bân cũng biết trước khi Đinh Hạo về sẽ không dễ dàng đuổi Lý Hạ đi, cũng chọn chủ đề mình hứng thú để hỏi, hơn phân nửa đều xoay xung quanh Đinh Hạo.

“… Đinh Hạo nói anh thật ra rất có tình cảm, chỉ là bình thường nghiêm mặt không dễ nhìn ra, ừm, còn nói cậu ấy đặc biệt thích bộ dáng anh nghiêm mặt. Bạch, thật ra tôi cũng không nhận ra anh nghiêm mặt mà! Tôi chưa nhìn thấy lần nào, thật là kỳ quái, rõ ràng anh chỉ không thích cười thôi mà, đúng không?… Ừm ừm, Đinh Hạo còn nói, khi anh lái xe thường bật nhạc cổ điển khiến cậu ấy luôn buồn ngủ, ha ha! Bạch, lần sau thật sự không nên bật cái đó đâu, tôi lái xe nghe cái ấy cũng sẽ ngủ…”

Lý Hạ trong lúc vô tình cởi bỏ được áp suất thấp của Bạch Bân, nhưng hắn hoàn toàn không phát hiện ra, mỗi câu nói của hắn đều khiến Bạch Bân biến đổi sắc mặt. Bạch Bân từ trong lời nói của Lý Hạ xác nhận được một việc, chính là lần sau không thể cho Đinh Hạo ra ngoài theo xe của thầy Từ, ít nhất là khi Lý Hạ lái xe tuyệt đối không được.

Lý Hạ nói nửa ngày, rốt cục mới nhớ ra chủ đề chính: “A, tôi tới đây là muốn xin việc làm. Không phải loại cần đi làm mỗi ngày, vì còn phải đi học, tôi chỉ có thể rút ra thời gian từ thứ sau đến chủ nhật thôi, nhưng buổi tối cũng có thể đi làm! Tôi thức đêm không thành vấn đề! Cả đêm không ngủ cũng không sao!”

Bạch Bân ngẩng đầu nhìn Lý Hạ, vô cùng hứng thú với mấy câu nói cuối cùng của hắn.
Bình Luận (0)
Comment