Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Chương 74

Vài ngày nghỉ phép suối nước nóng, Đinh Hạo an dưỡng tốt hay không không nhìn rõ lắm, nhưng Bạch Bân thì lại an dưỡng đến mặt mày hồng hào. Bọn họ không thường ra ngoài, ngày nào cũng ở trong phòng, dành thời gian cho việc gì đó mà ai cũng biết.

Không bao lâu sau, khách không mời mà đến đã tới.

Tên này chuyên môn tìm đến Đinh Hạo, lần này còn ném cho Đinh Hạo một món hành lý khổng lồ.

Lần này Lý Thịnh Đông về đón lễ mừng năm mới, mẹ hắn liên tục thúc giục bảo hắn mang Lý Hoa Mậu cùng về ăn bữa cơm đoàn viên, lần này hắn liền đem Lý Hoa Mậu về nhà.

Lý Hoa Mậu đứng phía sau vô cùng thiếu tự nhiên, anh chưa chuẩn bị tốt tinh thần đến nhà Lý Thịnh Đông, trên đường về nhà đã mấy lần có ý đồ chạy trốn, đều bị dùng vũ lực trấn áp. Nếu không ngại món đồ trang trí to đùng trên xe kia, ông chủ Lý có lẽ còn muốn làm anh luôn trên xe cũng không chừng!

Rốt cục thì vật to lớn chướng mắt cũng đến được mục đích, Lý Thịnh Đông khẩn cấp đưa tới cho Đinh Hạo, đá đá tên kia lên phía trước, còn tranh công với Đinh Hạo: “Đinh Hạo! Tôi giúp cậu mang người đến rồi, một đường ăn không uống không… Tôi bảo này, đàn em của cậu thật giỏi, ăn bánh bao một mạch 4, 5 cái không chớp mắt, chậc!” Lý Thịnh Đông liếc mắt nhìn Đinh Hạo, ý vị thâm tường nói: “Các cậu học cùng một ngành đúng không? Là chuyên ngành ăn uống à?”

Đinh Hạo thình lình thấy Lý Hạ cũng kinh ngạc, thấy Lý Thịnh Đông nói một tràng xong muốn bỏ đi liền vội vã ngăn hắn lại: “Cậu đợi đã! Ai bảo cậu mang đến cho tôi? Tôi không cần, mang đi! Mang đi!”

Lý Hạ đứng bên kia hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Đinh Hạo, ôm ba lô của mình giống như chú chó lớn ngoan ngoãn đáng thương: “Đàn anh, không phải anh bảo khi chúng tôi nghỉ thì đến tắm suối nước nóng cùng anh sao…”

Đinh Hạo vỗ trán, cậu nhớ ra rồi, lúc trước thầy Từ nói phải đi du lịch, cậu liền thuận miệng buông một câu như vậy. Đinh Hạo nhìn quanh quất, không thấy bóng dáng những người khác, lại hỏi Lý Hạ: “Bọn họ đâu? Thầy với mọi người không tới à?”

Lý Hạ có chút ngại ngùng: “Tôi đến hơi sớm, thầy bảo bọn họ vài ngày nữa sẽ tới.”

Vài ngày nữa là lễ mừng năm mới, ai thèm tới chứ! Đây là người một nhà trêu chọc Lý Hạ cho vui, nhưng mà tên này thật ngốc, cứ thế cắm cổ chạy thẳng đi tìm nơi nương tựa là cậu. Đinh Hạo thấy Lý Hạ kia trông thật tội nghiệp, đoán rằng một đường đi này chắc không ít lần đã bị Lý Thịnh Đông mắng mỏ, Đinh Hạo cùng Lý Hạ dù sao cũng là anh em cùng khoa, nói thế nào cũng nên hỗ trợ một phen.

Đinh Hạo gật đầu với Lý Thịnh Đông, ý bảo hắn đi đặt phòng cho Lý Hạ: “Lý Thịnh Đông, phiền cậu một chút, làm người tốt thì làm cho trót, giúp Lý Hạ nộp chút tiền thuê nhà đi!”

Lý Thịnh Đông không vui, hắn một đường mang theo trói buộc Lý Hạ này không biết đã đánh mất bao nhiêu lạc thú, nay còn phải nộp tiền thuê nhà giúp tên ngốc này ư? Đầu hắn bị cửa kẹp mới đi. Lý Thịnh Đông quyết đoán lắc đầu từ chối: “Mặc kệ! Cậu tự nộp cho hắn đi!”

“Tôi là được người khác mời đến, trên người không mang tiền mặt, cậu giúp đỡ chút đi!” Đinh Hạo thấy Lý Thịnh Đông vẫn đang lắc đầu, lập tức xoay sang nói chuyện với Lý Hoa Mậu: “Lý Hoa Mậu, anh có biết ai mời tôi tắm suối nước nóng không? A, đúng rồi, anh cũng quen đó, chính là hải quan Đinh Húc lần trước! Đinh Húc anh biết đúng không? Tôi nói cho anh biết nhé, hồi trung học…”

Lý Thịnh Đông vươn tay choàng bả vai Đinh Hạo, nhanh chóng cắt ngang lời cậu muốn nói: “Này này! Không phải chỉ là tiền thuê nhà thôi sao! Đinh Hạo, đi, anh đây thanh toán cho cậu…”

Đinh Hạo một bên đi theo Lý Thịnh Đông, một bên nghiêm túc làm rõ với hắn: “Không phải nộp cho tôi, là cho Lý Hạ. Tôi không thiếu của cậu đâu!”

Lý Thịnh Đông bề ngoài kề vai sát cánh, bên trong hận không thể bóp chết cậu! Gương mặt miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười, nghiến chặt răng nói: “Đinh Hạo, cậu không thể giữ miệng tích chút phúc đức sao!”

Đinh Hạo cười tủm tỉm liếc nhìn hắn: “Tùy xem tình huống.”

Bạch Bân đứng cửa nhìn bọn họ đi vào thang máy, cũng không trông theo nữa, bảo Lý Hoa Mậu và Lý Hạ vào phòng, lấy từ trong tủ lạnh ra chút đồ uống cho hai người: “Chỉ có cái này và bia, nếu hai người đói, hay chúng ta đến nhà ăn ăn gì đó nhé?”

Hai vị này phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, nhưng động tác lại đối lập nhau hoàn toàn. Lý Hoa Mậu lắc đầu từ chối, liên tục nói mình đã ăn no. Lý Hạ lại thật thà, rưng rưng nước mắt nhiệt liệt ủng hộ.

Bạch Bân nhìn bọn họ như vậy, nở nụ cười: “Không cần khách khí, Đinh Hạo cùng đi học với mọi người, bình thường còn phải nhờ hai người chăm sóc nhiều. Lần này tôi mời khách, xem như cám ơn chiếu cố lúc trước của các cậu, cũng hy vọng hai người về sau tiếp tục giúp đỡ em ấy.”
Bình Luận (0)
Comment