Niệm Mộ

Chương 17

Tuy rằng đã hạ sốt, đầu óc cũng không còn nặng nề nữa, bất quá, qua một lúc sau, Sở Mộ bắt đầu ho, giáo viên thường dùng phấn viết bảng nên lá phổi của họ luôn không tốt, Sở Mộ cũng như vậy, lúc đầu chỉ là ho vài tiếng, sau đó thì càng ho kịch liệt hơn, Chu Niệm cảm thấy thầy ho đến tâm tê liệt phế, hắn cực kỳ đau lòng, vội đi rót nước cho anh uống, thấy anh vẫn không khá hơn, nói muốn đi mua thuốc trị ho, Sở Mộ ngăn cản hắn, nói “Bệnh cũ, bệnh cảm luôn kèm theo ho khan, kỳ thực không có gì nghiêm trọng, cậu đừng đi mua thuốc, lại đây rót nước cho tôi là được rồi.”

Vẻ mặt Chu Niệm tràn đầy lo lắng, đi rót cho Sở Mộ ly nước chín, nhìn Sở Mộ uống xong, quả thực ho nhẹ đi một chút, chỉ là, một lát sau, liền khôi phục lại tình trạng ban đầu.

Hơn nữa, uống nhiều nước, Sở Mộ lập tức muốn đi vệ sinh, sợ anh lạnh, nên muốn khoác thêm áo khoác cho anh. Chu Niệm vẫn luôn ở đây chăm sóc cho anh, mà quên mất thời gian, khi Sở Mộ nhắc nhở hắn, thì đã muộn đến hơn mười một giờ.

“Cậu mau trờ về đi! Ngày mai còn phải đi học nữa, nên đi ngủ sớm, tôi ở đây không sao đâu, cậu đừng lo, mau trở về đi! Sở Mộ vừa nói xong liền che miệng ho vài tiếng, ho đến gương mặt đỏ bừng, đôi mắt ướt sũng chứa nước, Chu Niệm xem vào trong mắt, giống như thầy đang khóc, làm lòng hắn vừa yêu thương lại vừa rung động.

Chu Niệm căn bản không muốn đi, kì kèo, vẻ mặt lo lắng, “Bệnh của thầy vẫn chưa khỏi hẳn, làm sao em có thể để thầy một mình ở trong ký túc xá được chứ? Nếu nửa đêm thầy có chuyện thì làm sao bây giờ?”

“Với lại, thầy bệnh nặng như vậy, tiết học ngày mai không nên đi, thầy đã không đi, em đương nhiên cũng không đi, sức khỏe của thầy là quan trọng nhất!”

Chu Niệm vừa lo lắng lại vừa trịnh trọng nói, lại đổi lấy gương mặt băn khoăn của Sở Mộ, “Cái gì sáng mai không đi học, sao có thể được, giáo viên xin nghỉ dạy rất phiền phức, căn bản không được.”

Sở Niệm ngồi lên giường Sở Mộ, sau đó đắp chăn cho anh, nhìn anh che miệng ho, lại nhẹ nhàng vổ lưng cho anh, đưa ra đề nghị, “Vậy nhờ giáo viên khác lên lớp giúp thầy là được, mỗi khi cô giáo môn Anh văn của lớp chúng em có việc bận thường để cho người khác giúp mình lên lớp.”

Vẻ mặt Sở Mộ vẫn đau khổ như cũ, lại ho vài tiếng, chậm chạp lấy hơi, nói “Tuy là nói như vậy, nhưng mà, tôi cũng chỉ có quan hệ với một vài người, mà thứ hai bọn họ họ đều có tiết, căn bản không có cách nào dạy giúp được. Với lại, bộ giáo dục không cho phép kiểu dạy thay thế này, bị bắt được sẽ rất phiền phức.”

“Là do thầy quá cẩn thận mà thôi, tụi em đi học, rất nhiều giáo viên tùy tiện nghỉ lớp a, còn nhờ dạy thay nữa, thậm chí để cho nghiên cứu sinh đến dạy thay cũng có, chỉ có thầy cẩn cẩn dực dực như vậy thôi, những thầy cô giáo khác đều không để ý.”

Gương mặt Sở Mộ lộ ra vẻ tươi tắn, vỗ xuống cánh tay Chu Niệm hai cái, “Cậu nói cũng đúng, bất quá, cậu cũng không nghĩ lại, đó đều là những giáo viên có tư lịch(1) mới có thể làm chuyện như vậy, nếu tôi dạy thêm một hai năm nữa, mới có thể làm giống như thế, nhưng để làm chi, chỉ khiến cho người khác nắm được nhược điểm, lời ra tiếng vào.”

Lông mi Chu Niệm càng nhăn chặt lại , tức giận nói “Thầy thực sự bị bệnh, lẽ nào trường học không cho người ta dưỡng bệnh sao? Không được đi.”

Sở Mộ cười khổ nói, “Cậu sao lại trẻ con như vậy.”

Chu Niệm nghe Sở Mộ nói thế, thở một hơi, suy nghĩ một hồi, như nhớ ra cái gì, liền nói, “Dù sao hiện tại cũng là những tiết cuối cùng, để em xem một chút, nội dung bài học cũng không phải trọng điểm, ngày mai thầy cứ ngồi trên bục giảng, để cả lớp làm bài là được rồi, vậy đi!”

“Vậy nếu có người nêu câu hỏi, rồi giảng cho từng người từng người một, so với giảng cả bài một lần thì tốt hơn sao?”

Sở Mộ mỉm cười nhìn Chu Niệm đang suy nghĩ tìm những phương pháp nhàn hạ.

“Chỉ cần không phải hít bụi phấn là được, ngày mai cứ như vậy, thầy vừa đến phải nói chính mình bị bệnh, để cho mọi người tự làm bài, sau đó sẽ không có người hỏi nữa, cứ quyết định vậy đi.” Chu Niệm gõ bàn quyết định, Sở Mộ nhìn hắn cười, giọng điệu sủng nịch, “Được, thế thì cứ như vậy.”

Chu Niệm suy nghĩ một chút, nói thêm, “Thầy, sau này thầy đừng dùng phấn viết bảng nữa, trực tiếp dùng máy chiếu đi! Như vậy sẽ tốt cho thân thể hơn, với lại, lên lớp cũng dễ dàng hơn, em thấy những giáo viên dạy toán khác, tất cả mọi người đều không dùng phấn viết.”

“Tôi cũng biết như vậy là không tốt, nhưng mà, học toán phải vừa viết vừa nghe giảng, như vậy mới tốt.” Sở Mộ nói xong lại bắt đầu ho.

“Sức khỏe của thầy quan trọng hơn có biết không, sau này đừng dùng phấn viết nữa, với lại, mọi người tự mình đọc sách làm bài không phải ok hơn sao, cứ ỷ lại vào thầy thì sau này phải làm thế nào?” Chu Niệm càng nói càng lớn tiếng, bởi vì vấn đề sức khỏe của Sở Mộ mà tất cả những vấn đề khác đều bị hắn để dưới chân.

Sở Mộ cười chọc vào cánh tay Chu Niệm, nói, “Này, đừng nói cậu cũng không chăm chỉ nghe giảng giờ toán nhé!”

Chu NIệm đột nhiên cảm thấy chính mình đã lỡ mồm, bất quá, cẫn còn cứu kịp, “Đâu, tất cả tiết học của thầy em đều nghe chăm chú a! Chỉ là, đại học vốn bồi dưỡng năng lực tự học, ỷ lại vào giáo viên thế này căn bản không thể nào bồi dưỡng năng lực được! Thầy, thầy nói có đúng không!” Nói rồi vừa xoa lưng cho Sở Mộ, đôi mắt vừa ẩn tình đưa tình, rồi lại nũng nịu nói “Thầy, sau này không được viết phấn nữa! Phải dùng máy chiếu, dùng đèn chiếu.”

Sở Mộ bị trò đùa này của hắn làm cho nở nụ cười, có điều, cười một trận liền ho mạnh, khiến Chu Niệm đau lòng vô cùng.

Cuối cùng Sở Mộ cư nhiên bằng lòng, “Được, lần sau tôi sẽ thử.”

Chu Niệm cười, lướt nhẹ đến hôn lên mặt Sở Mộ một cái, Sở Mộ mục trừng khẩu ngốc(2), sau khi bị Chu Niệm hôn ở trong hành lang lần trước, anh dần đem chuyện đó quên đi, không nghĩ tới đứa nhỏ này cho rằng anh dễ khi dễ, hở một tí liền thành thói quen làm chuyện mờ ám như vậy sao?

Nhìn thấy Sở Mộ trừng mắt, Chu Niệm có chút chột dạ, nhỏ giọng nói, “Thầy, vừa rồi em không tự chủ được, thầy biết đó, ai khi cao hứng cũng muốn hôn người yêu của mình mà!”

Đứa nhỏ này thực sự có thể tùy thời tùy chỗ chiếm tiện nghi của anh mà!

Sở Mộ trừng mắt hắn, nói, “Miệng lưỡi cậu luôn trơn tru như vậy sao? Tài cán của hoa hoa công tử(3) chính là những việc như thế này, đừng nói với tôi cậu đang nhắm tôi làm mục tiêu nhé!”

Chu Niệm không nghĩ thầy sẽ nói nặng như vậy, ngây ngẩn cả người, không biết bây giờ làm gì mới tốt, trong mắt hắn hiện lên đau xót, rất vô tội.

Sở Mộ nói xong cũng cảm thây mình nói rất quá đáng, tuy rằng những lời ngon tiếng ngọt của Chu Niệm khiến người khác vui không nói nên lời, nhưng phỏng chừng bởi vì chính mình quá nhút nhát, nên không thể cho ra câu trả lời thuyết phục, sự cẩn thận tỉ mỉ, chăm sóc chu đáo của hắn đã nói lên, căn bản hắn không phải loại người thích đùa bỡn người khác, bất quá, muốn Sở Mộ nhận lỗi, anh lại nghẹn nói không nên lời.

Phút chốc, Chu Niệm bị tổn thương sâu sắc, nhưng mà, hắn lại muốn nghĩ mở, nếu thầy là loại người mà khi bị một người lừa gạt liền quay lưng lại với những người khác, thì về sau mình càng thêm lo âu, thầy hoài nghi mình như vậy cũng không có gì đáng trách cả.

Sở Mộ cúi đầu, che miệng nhỏ giọng ho khan.

Chu Niệm cúi đầu cẩn thận từng li từng tí nhìn mặt anh, thấy sắc mặt Sở Mộ nặng nề, nhưng là, trong thần sắc còn mang theo xót xa ân hận, nghĩ đến, thầy cũng đang hối hận những lời vừa nói!

Chu Niệm nhìn lên đôi mắt của Sở Mộ, chân thành mà nói, “Thầy, thầy là mối tình đầu của em, em chỉ nói những lời đường mật này với một mình thầy thôi, chưa từng nói với ai khác cả, mà sau này, em cũng sẽ không nói với người nào nữa, xin thầy hãy tin em, có được không?”

Nếu Chu Niệm đã nói như vậy rồi mà chính mình không hạ cho hắn một lối đi nào thì rất không hợp tình người, Sở Mộ gật đầu, “Vừa rồi tôi nói quá lời, cậu đừng để ý.”

Chu Niệm ủy khuất nói, “Em biết thầy không có cố ý, em không có để tâm.”

Sở Mộ nhìn bộ dạng hề hề đáng thương của Chu Niệm, nghĩ về sau chính mình khẳng định sẽ không chiếm được một chút tiện nghi nào trước mặt hắn, tuy là căm giận mà nghĩ như vậy, nhưng kỳ thực trong lòng lại rất ngọt ngào, Sở Mộ đỏ mặt, đôi mắt cũng lấp lánh, cứ như vậy mà cầm tay Chu Niệm, ngay lúc Chu Niệm kinh ngạc mà ngẩng đầu hôn lên mặt hắn một cái.

Chu Niệm vừa mừng vừa sợ, nói không ra lời, sau đó phản ứng lại, bổ nhào tới ôm lấy Sở Mộ, mừng như điên nói, “Thầy, thầy ơi, thầy cũng thích em, đúng không, thầy cũng thích có đúng không?”

Sở Mộ nằm xuống lấy chăn đắp lên người, che giấu gương mặt đỏ bừng của chính mình, rồi nở nụ cười.

Chu Niệm biết Sở Mộ nhất định đang thẹn thùng, nên mới trốn trong chăn, nên cũng không quấy nhiễu anh, đi vào bếp rót một ly nước, lấy thuốc theo lời dặn của bác sĩ, lúc kêu Sở Mộ dậy uống thuốc trước khi ngủ, Sở Mộ lại trở nên lạnh nhạt như chưa từng xảy ra chuyện gì, cầm thuốc uống rồi gục xuống ngủ.

Đã mười hai giờ, Sở Mộ cũng không có đuổi Chu Niệm đi, hơn nữa, anh còn lùi vào tận phía trong giường ngủ, để lại khoảng trống rất to bên ngoài, khoảng giường trống này chẳng phải dành cho một người nữa sao?

Chu Niệm nghĩ vậy, dĩ nhiên liền không khách khí.

“Thầy, bây giờ mà quay về thì cửa kí túc xá cũng đã đóng, vậy em ngủ lại ở đây nhé!” Chu Niệm cẩn trọng thăm dò nói.

Sở Mộ uống thuốc xong, ý thức đã muốn ngủ có chút mơ hồ, bèn nói “Phía dưới ngăn tủ còn một tấm chăn dày, cậu lấy nó dùng đi! Nhưng không có đồ ngủ cho cậu, cậu tạm mặc đỡ của tôi, ở trong tủ, tự cậu tìm đi!”

Chu Niệm vui vẻ nhảy cẩng lên, hắn cư nhiên có thể cùng thầy đồng sàng cộng chẩm(4), đây là chuyện mà hắn suy nghĩ bấy lâu nay, vậy mà lại được giải quyết đơn giản như vậy.

Bất quá, vẫn phải kiềm nén lại sự háo hức, nói giọng rất bình thường “A, được!”

Một lát sau, Sở Mộ trở mình trong chăn, buồn bực nói, “Đồ lót thì tìm ở trong tủ…”

Chu Niệm mở miệng nói không ra lời, đang đỏ mặt mơ mộng, lại nghe thanh âm rầu rĩ của Sở Mộ ở bên trong chăn, “Chắc là còn cái mới, cậu thử tìm xem.”

Chu Niệm xóa đi điều vừa mới nghĩ đến, đứng ở nơi đó, gương mặt càn đỏ hơn nữa.

Sở Mộ ngủ trong chăn, Chu Niệm bước lên giường nhìn anh một chút, sửa chăn lại cho anh, mới đóng cửa phòng ngủ, đi ra ngoài phòng khách gọi điện cho Hoàng Thao.

Hoàng Thao đang đắp chăn nằm trên giường, nhận được điện thoại của Chu Niệm, mơ màng cất giọng, “Cậu không quay về à! Biết rồi, đã sớm ngụy trang cho cậu rồi. Chăm sóc thầy cho tốt, sáng mai tớ đem sách lên giảng đường giúp cậu, yên tâm.”

Chu Niệm yên lòng, Hoàng Thao thật sự là một người tốt.

Để phòng ngừa sinh viên của học viện đi đêm làm loạn, trừ tối thứ năm thứ sáu, các buổi tối khác đều đến tra phòng, còn điểm danh tên mỗi người.

Việc này do học sinh ban sinh hoạt đảm nhiệm, lúc đầu mọi người còn rất quan tâm chuyện này, nhưng sau đó lại mua chuộc học sinh ký thay, chỉ cần không bị phát hiện, thì không trở về phòng ngủ cũng không ai truy cứu. Chuyện mà vừa rồi Hoàng Thao nói giúp hắn ngụy trang chính là chuyện này.

Chu Niệm giải quyết chuyện phòng ngủ xong, mới đi đến tủ quần áo tìm y phục, mà lúc bắt đầu đi tắm, hắn đứng trong phòng tắm nghĩ, đến khi nào thì hắn mới có thể đặt tất cả đồ dùng của mình bên cạnh đồ của thầy đây, mà để được như thế, hắn phải chính thức tiến dần từng bước.

Hương mai vàng thổi vào trong phòng Sở Mộ, Chu Niệm nằm trong chăn, chắc là tấm chăn đã lâu không được dùng đến, nên có chút mùi long não, bất quá, những thứ này đều không thành vấn đề, được ngủ bên cạnh thầy mới là hạnh phúc lớn nhất.

Sợ Sở Mộ bị lạnh, trước khi lên giường, Chu Niệm tìm trong tủ một chiếc áo lông và một chiếc áo khoác đắp lên chăn Sở Mộ, đột nhiên trên người bị đặt nặng như vậy, Sở Mộ có chút không thích ứng, trong giấc mộng cũng bắt đầu tung chăn.

Chu Niệm đành phải một lần rồi lại một lần đắp chăn lên cho anh, nghĩ đến có thể ngủ bên cạnh thầy, hắn không khỏi phấn khỏi, căn bản không ngủ được, cũng không dám trở mình, chỉ nhìn chằm chằm tấm lưng bị bọc chăn của Sở Mộ, lòng tràn đầy hạnh phúc, không biết tự lúc nào, cũng mơ mơ màng màng ngủ đi.



Chú giải

(1) Tư lịch : ý chỉ các công nhân viên chức do thời gian công tác bất đồng mà có địa vị khác nhau.

(2) Mục trừng khẩu ngốc : giương mắt mà nhìn, không nói ra lời => ngẩn người, chết lặng.

(3) Hoa hoa công tử : công tử bột, công tử nhà giàu.

(4) Đồng sàng công chẩm : đồng sàng = chung giường, cộng chẩm = chung gối.
Bình Luận (0)
Comment