Niệm Niệm Có Ăn

Chương 49

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Ngát

~~~~~~~~~~

1.

Lâm Niệm năm tuổi, đôi mắt tròn vo, búi tóc hai bên, giống viên bánh gạo nếp trắng trắng, lại không dễ trêu chọc, bị người véo má sẽ kêu cứu mạng rất giòn giã.

Cố Tư Hoành chính là bị tiếng “Cứu mạng” này của bé gọi tới, giúp bé đuổi mấy nam hài đi xong, thì tay áo bị kéo lại: “Đại ca ca, huynh đã cứu muội, muội muốn lấy thân báo đáp ạ.”

Cố Tư Hoành hơi khó xử.

Tổ phụ đã nói là sớm giúp cậu (bé) định ra một mối hôn sự từ bé. Tổ phụ còn nói, quân tử phải xem trọng lời hứa, giờ đã định hôn rồi, bất kể thế sự biến đổi ra sao, cũng không thể dễ dàng hủy bỏ ước định này được.

Cậu liền ngồi xổm xuống, xoa đầu tiểu đậu đinh: “Muội tên là gì?”

Tiểu nữ hài mở to đôi mắt, giọng nói còn mang hơi sữa của bé con: “Muội là Lâm Niệm ạ.”

Cố Tư Hoành lập tức sững sờ, sau đó cười rộ lên: “Vậy huynh đáp ứng với muội, đợi muội lớn lên, huynh cưới muội.”

  

·

Lúc Cố Tư Hoành vẫn còn là một thiếu niên, có ngày đi ngang qua thư phòng của phụ thân, nghe thấy cữu phụ và phụ thân đang nói những lời hào hùng: “Đại trượng phu sao có thể tham sống sợ chết? Một đám quan văn cả đời chỉ biết làm việc lôi tha lôi thôi, không dứt khoát, đều chẳng hữu dụng cho quốc gia bằng một tướng sĩ bình thường nhất đã ra trận một lần!”

Trong lòng hắn rung động thật lớn, ngay lập tức nhớ đến câu thơ của Vương Xương Linh vừa mới đọc được mấy hôm trước “Giáp mòn sa mạc hàng trăm trận, Chưa phá Lâu Lan nguyện chẳng về. (1)”, liền đẩy cửa bước vào: “Con cũng muốn tòng quân ạ!”

Cả nhà đều rất kinh ngạc, phụ thân suy ngẫm hồi lâu, rồi lại cười to, vỗ vai hắn: “Trẻ con tuổi nhỏ mà lại có hoài bão thế này, làm phụ thân sao có thể ngăn cản đây?”

Thế là hắn vứt bỏ luôn sự nghiệp học hành, thu dọn ít hành lý, dẫn Thấm Trúc, học theo cữu phụ, cưỡi một con ngựa nhỏ, liền rời khỏi kinh thành phồn hoa, đi đến nơi biên cương tràn ngập cát vàng.

Những ngày tháng thủ thành nói khổ cũng khổ, mà nói vui sướиɠ thì cũng vui sướиɠ, hắn cùng ăn, cùng ở với tướng sĩ trong quân, rất nhanh đã rửa sạch cái tính nết quý báu của các công tử quý tộc, quên hết những lễ nghi phức tạp của văn nhân mặc sĩ, giống như một mũi tên đã được bắn ra, làm việc quả quyết, nói một là một, không phải là hai.

Ngày sinh nhật mười tám tuổi, ngoại thành bỗng nhiên có dị động, một đội người Liêu cưỡi ngựa, cầm roi, hung hăng càn quấy xông vào một bộ lạc du mục, cữu phụ mang theo hắn xuất binh xuyên đêm, truy sát bọn người Liêu ngay tại trận.

Sau một trận đánh giáp lá cà, quân đội bắt đầu dựng trại. Lần đầu tiên Cố Tư Hoành tận mắt chứng kiến giết chóc nhiều như thế, hơi khó ngủ, liền khoác áo mỏng, ra khỏi lều, đi dạo.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất, mặc dù vạn vật tĩnh lặng (2), nhưng trong lòng hắn lại không hề bình tĩnh. Cứ đi mãi, hắn bỗng nhìn thấy một tướng sĩ ngồi trêи mô đất, ngắm trăng.

Đó là binh sĩ mới nhập ngũ, thấy hắn cũng không sợ hãi, chỉ buồn bã hỏi: “Thế tử cũng đang nhớ thê tử sao?”

Thê tử?

Hắn lắc đầu, bỗng nhớ đến cô nương đã đính thân từ bé với hắn.

Không biết Lâm Niệm cô nương bây giờ ra sao nhỉ?

·

Không hiểu từ đâu truyền tới tin đồn, nói Cố Lẫm Chi thích một cô nương ở biên thành, muốn dẫn về kinh.

Hai vị nhà Thành thân vương bị dọa sợ, hắn còn chưa về đến kinh thành, đã nhận được thư nhà của phụ mẫu ra roi thúc ngựa gửi tới.

Trong thư, Thành thân vương mắng hắn là đồ nghiệp chướng, còn gửi kèm bức họa của Lâm Niệm, nói nếu hắn dám mang cô nương từ biên quan trở về, thì đừng có nghĩ đến việc bước vào cửa nhà nữa!

Cố Tư Hoành không hiểu ra sao, cầm bức họa Lâm Niệm xem một lúc, lại không nhịn được cười rộ lên.

Tiểu nữ hài kéo tay áo hắn không cho đi kia, nay đã lớn lên thành đại cô nương có đôi mắt lấp lánh, hàm răng trắng tinh (3) rồi.

Vừa đến kinh thành, còn chưa kịp về nhà, hắn đã bị truyền tiến cung. Đợi cho đến khi hắn xong việc, lúc về nhà, ngồi xuống chuẩn bị uống trà, hẵn bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, hóa ra là tờ giấy trong tay áo đã không thấy đâu nữa.

Qua mấy ngày, Cố Tư Hoành nhập cung, vừa khéo lại gặp một thái giám đang than khóc bị lôi xuống nhận phạt.

Hắn hơi kỳ lạ, Hoàng thượng lại đưa một tờ giấy trả lại cho hắn, than thở: “Trẫm nhặt được bức họa này của ngươi, chỉ nhìn qua một lần, hỏi một tiếng, mà tin tức Trẫm nhìn trúng tiểu thư Lâm phủ đã xôn xao truyền đi rồi.”

Hoàng thượng rất tốt tính, còn lắc đầu, cười nói: “Nghe nói đã làm cho Lâm gia bị dọa sợ, hận không thể chạy trốn khỏi kinh thành ngay trong đêm đấy.”

Cố Tư Hoành bật cười khanh khách.

   --- ---

2.

Cố Tư Hoành - Thế tử phủ Thành thân vương, trong số con em quý tộc ở kinh thành, cũng được xem là một nhân vật không tầm thường.

Từ nhỏ, dáng vẻ, tính cách, tài học đều là số một số hai, càng đáng quý hơn làNiệm Niệm Có Ăn - Chương 49 Thiu

TruyenHD

Niệm Niệm Có Ăn - Chương 49 ThiuNiệm Niệm Có Ăn - Chương 49 ThiuNiệm Niệm Có Ăn - Chương 49 ThiuNiệm Niệm Có Ăn - Chương 49 ThiuTập tin gởi kèm:

Chú thích: râu rồng nhà Ngát

Niệm Niệm Có Ăn - Chương 49 Thiu

1.JPG [ 69.58 KiB | Đã xem 475 lần ]

Chú thích: râu rồng nhà Ngát

Niệm Niệm Có Ăn - Chương 49 Thiu

2.JPG [ 81.19 KiB | Đã xem 475 lần ]

Chú thích: Bánh gạo nếp

Niệm Niệm Có Ăn - Chương 49 Thiu
Bình Luận (0)
Comment