Niệm Niên Hữu Dư

Chương 3

07

Trên cổ Nhâm Niệm Niên lưu lại vết cắn của Dư Hành, cho dù anh dựng thẳng cổ áo sơ mi lên cũng không giấu được dấu đỏ.

Vì vậy có chút dấu vết mập mờ, sáng sớm trước khi ra cửa, Nhâm Niệm Niên nhìn trái nhìn phải trong gương, hao tổn một lúc lâu vẫn không tìm được biện pháp gì tốt.

Sau đó Nhâm Niệm Niên dứt khoát vứt bỏ vật che, dù trong các giáo viên trong văn phòng đều cho rằng anh không đàng hoàng. Trong mắt bọn họ, không biết anh là một Omega dâm đãng như thế nào đâu.

Quả nhiên, sau khi Nhâm Niệm Niên đến trường, các giáo viên này liếc dấu đỏ trên cổ anh, nhíu chặt lông mày, trước mặt Nhâm Niệm Niên bọn họ không tiện nói, nhưng sau lưng không chừng đang mắng khó nghe cỡ nào.

Nhưng Nhâm Niệm Niên cũng không quan tâm, nếu như cả ngày đều để ý ánh mắt khác thường của người khác, vậy xem chừng anh cũng không thể chịu đựng được quãng thời gian cực khổ đó, sống thành Nhâm Niệm Niên ngày hôm nay.

Mặc dù một vài giáo viên khá phiến diện với Nhâm Niệm Niên, nhưng Nhâm Niệm Niên rất được các em học sinh hoan nghênh. Nhâm Niệm Niên đẹp, tính tình ôn hòa, lại thường đùa giỡn với học sinh của mình, có đôi khi giống như một đứa trẻ to xác, cho nên ấn tượng của mọi người về anh cũng không tệ, có học sinh còn thích trêu đùa anh.

Bởi vì ngày hôm qua đột nhiên xin nghỉ, nên hôm nay Nhâm Niệm Niên đến lớp học, mọi người mồm năm miệng mười hỏi rất nhiều, nhao nhao bày tỏ quan tâm.

Có nữ sinh nhanh mắt, thoáng cái chú ý đến vết tích trên cổ Nhâm Niệm Niên, lo lắng hỏi: “Ai nha! Thầy ơi, sao cổ thầy có vết đỏ vậy? Là bị muỗi cắn sao?”

“Đồ ngốc! Tại sao có thể là muỗi!” Một nam sinh cao hơn một cái đầu nhảy lên phản bác: “Hình như là chó cắn!”

“Mẹ nó! Chó điên! Thầy không sao chứ?”

“Thầy Niên Niên, thầy thực sự không sao chứ? Chẳng lẽ hôm qua thầy xin nghỉ cũng là vì bị chó cắn?”

“Phụt ha ha ha!” Nhâm Niệm Niên hoàn toàn bị chọc cười, nghĩ thầm bọn nó vẫn chỉ là trẻ nhỏ, suy nghĩ rất đơn thuần, lại yêu thích tôn trọng mình, cho nên nhất thời cũng sẽ không nghĩ đến những thứ bậy bạ kia.

Anh bị chó cắn?

Nam thần Dư Hành hàng ngàn hàng vạn fan, đẹp trai tươi sáng, trở thành một con chó?

Nhưng ngẫm lại dáng vẻ của Dư Hành mỗi lần đè trên người anh, quả thật hơi giống chó sói nhỏ.

Vì vậy, Nhâm Niệm Niên tưởng tượng hình ảnh nếu như Dư Hành mọc ra hai cái lỗ tai sói, phía sau mông còn có cái đuôi lông xù xù…

Ha ha, anh không nhịn được cười trộm trong lòng.

Sau đó Nhâm Niệm Niên cho bài tập để học sinh tập trung làm bài, anh thì đang soạn bài trên giáo án, vẽ ra ‘Dư chó sói nhỏ’ tưởng tượng trong đầu, chỉ là… Có hơi xấu.

Nhìn bức ảnh được vẽ ra trong tưởng tượng của mình, tâm tình cả ngày của Nhâm Niệm Niên đều rất vui sướng.

Buổi tối khi tan làm, Nhâm Niệm Niên mang túi xuống cầu thang trùng hợp gặp được Chu Phàm.

Chu Phàm là giáo viên số học trong lớp bọn họ, có lẽ là hơn Nhâm Niệm Niên hai tuổi, so với những ông già đầu hói bụng bia, Chu Phàm là một Alpha hào hoa phong nhã, trong toàn bộ khối 11 này, là người có tiếng nói nhất trong tổ số học.

Chu Phàm ở một văn phòng khác, bởi vì số học là môn khoa học tự nhiên quan trọng nhất, bởi vậy Nhâm Niệm Niên cũng thường chạy sang văn phòng của Chu Phàm.

Mỗi lần giờ ngữ văn của anh sắp kết thúc, có lúc Nhâm Niệm Niên sẽ để cho học sinh tự học, có đôi khi sẽ chủ động tìm tới Chu Phàm, nhường lại giờ học của mình, nhờ Chu Phàm bổ túc số học, mặc dù các học sinh đều oán hận, dù ít dù nhiều.

Chu Phàm vừa thấy Nhâm Niệm Niên liền phất tay chào hỏi: “Thầy Nhâm, thầy chuẩn bị về nhà sao?”

Nhâm Niệm Niên gật đầu: “Ừ, phải tranh thủ lên giao thông công cộng.”

Chu Phàm biết bình thường Nhâm Niệm Niên không lái xe, bật cười nói: “Thầy Nhâm, hay là tôi đưa thầy về?”

“Anh muốn đưa tôi về?” Nhâm Niệm Niên sửng sốt: “Nhưng hình như hai chúng ta không quá tiện đường.”

“Tôi nhớ thầy Nhâm ở khu thành Tây, đêm nay tôi có việc cũng phải đến đó một chuyến, trùng hợp có thể đưa thầy đi.” Chu Phàm mỉm cười với anh.

Nhâm Niệm Niên còn đang suy nghĩ.

Thấy Nhâm Niệm Niên chần chừ chưa quyết, Chu Phàm quả quyết kéo tay anh: “Đi thôi, lần trước tôi mời thầy ăn, thầy Nhâm không có nể mặt tới, đêm nay tôi chỉ muốn tiện đường đưa thầy về, cũng không có ý gì khác.”

Nhâm Niệm Niên suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng.

Hai người ngồi vào sau xe, Chu Phàm liếc mắt nhìn Nhâm Niệm Niên ngồi trên ghế phó lái, cười hỏi: “Thầy Nhâm vẫn không lái xe, hẳn là không biết lái phải không?”

Nhâm Niệm Niên khẽ gật đầu một cái: “Tôi có bằng lái.”

“Vậy tại sao?”

“…..” Nhâm Niệm Niên không lên tiếng.

Kỳ thực bản thân anh đã trải qua một tai nạn giao thông đáng sợ, em gái cũng bị thương nặng hôn mê, suýt chút nữa không qua khỏi, cho nên trong lòng Nhâm Niệm Niên luôn có bóng ma. Sau này mỗi khi ngồi trong xe con, bất kể là xe của ai, tài xế của anh, anh sẽ luôn cảm thấy bất an.

“Xin lỗi thầy Nhâm, thầy xem như tôi không hỏi gì đi.” Chu Phàm phát hiện Nhâm Niệm Niên căng thẳng, lập tức mở nhạc, bài hát xưa kinh điển vừa vang lên khúc nhạc dạo, Nhâm Niệm Niên cũng không khỏi hừ nhẹ ra tiếng.

Chu Phàm cong cong khóe môi: “Thì ra thầy Nhâm cũng thích bài này?”

Nhâm Niệm Niên cười nhạt gật đầu: “Ừ, dù sao cũng là hồi ức đáng nhớ những năm đó của chúng ta.”

“Ha ha, đúng vậy.”

Sau đó, Nhâm Niệm Niên để Chu Phàm đưa anh đến cửa tiểu khu, tự mình bước xuống xe. Trước khi chia tay, ánh mắt Chu Phàm dừng trên cổ Nhâm Niệm Niên. Mọi người đều là người trưởng thành, đương nhiên hắn biết vết đỏ đại biểu cái gì, cũng có thể ngửi thấy hương vị Alpha nồng đậm trên người

Ánh mắt Chu Phàm âm trầm ba phần, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Thầy Nhâm, mong thầy đừng miễn cưỡng bản thân.”

Nhâm Niệm Niên ngây người trong chốc lát, tiện đà cười cười: “Tôi biết rồi.”

08

Nhâm Niệm Niên vừa mới vào nhà đã thấy Dư Hành.

Vị minh tinh đang nổi này lại một lần nữa tự mình xuống bếp, làm một bàn đầy đồ ăn, đang lẳng lặng đợi Nhâm Niệm Niên trở về.

Nhìn trên bàn có bảy tám dạng món ăn, rau trộn thịt, còn có canh dinh dưỡng, Nhâm Niệm Niên cười cười: “Dư tiên sinh, hôm nay cậu có chuyện gì tốt muốn chúc mừng sao?”

“…..” Dư Hành không đáp, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, lạnh lùng nói: “Thầy Nhâm, đêm nay anh về nhà tương đối sớm.”

Trong lòng Nhâm Niệm Niên run lên một cái, thầm nghĩ Dư Hành vẫn nhạy cảm như vậy, trước đây Nhâm Niệm Niên phát hiện trực giác của Dư Hành rất chính xác, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu rất nhiều thứ.

Nhâm Niệm Niên cũng không muốn giấu diếm cái gì, thản nhiên nói: “Tôi đi nhờ xe đồng nghiệp.”

Anh vừa nói ra, Dư Hành đã đột nhiên tới gần Nhâm Niệm Niên, gỡ cổ áo anh ra. Lần này Dư Hành không cắn mà là dùng đầu lưỡi liếm liếm.

Hơi ngứa lại có chút tê dại, còn mang theo hơi thở của riêng Dư Hành. Giống như bị điện giật, Nhâm Niệm Niên rụt cổ lại muốn lui về sau, hô hấp đều rối loạn, lại bị Dư Hành kéo vào lòng.

Cánh môi Dư Hành dán chặt lên tai Nhâm Niệm Niên: “Thầy Nhâm, xem ra đồng nghiệp của anh cũng là một Alpha ưu tú.”

Nhâm Niệm Niên yếu ớt ‘Ừ’ một tiếng.

Sau đó, tuy rằng có một bàn đầy thức ăn nhưng dường như Dư Hành cũng không muốn ăn thứ gì, hắn không dùng đến mấy miếng, Nhâm Niệm Niên cũng không thể nào ăn hết tất cả, không thể làm gì khác hơn là dùng màng bọc thực phẩm gói lại bỏ vào tủ lạnh.

Sau bữa cơm tối, Nhâm Niệm Niên nghĩ nếu Dư Hành đã làm bữa cơm này, vậy anh nên phụ trách rửa chén, thu thập và quét dọn.

Thấy Dư Hành vẫn ngồi trong phòng khách im lặng không nói lời nào, Nhâm Niệm Niên chủ động cầm đồ ngủ tới cho hắn, cũng đến phòng tắm chỉnh nước ấm: “Dư tiên sinh, cậu đi tắm trước đi.”

Dư Hành vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Nhâm Niệm Niên: “Tôi chờ anh cùng tắm.”

Lỗ tai Nhâm Niệm Niên đỏ bừng, mặt cũng hơi nóng lên. Bây giờ anh chỉ là bạn giường của Dư Hành, cho nên những lời này của Dư Hành tuyệt đối không đơn thuần, chính là một loại ý tứ khác rất mập mờ.

09

Tiếng nước ào ào, hơi nước bốc lên bên trong phòng tắm nho nhỏ, hai thân thể trần truồng dây dưa với nhau, theo nhiệt độ từ từ tăng lên, thân thể cũng bộc phát lửa nóng.

Lúc này, Dư Hành dán sát vào sau lưng Nhâm Niệm Niên, vòng quang hông anh, lần lượt hôn lên tấm lưng trơn mịn, mà dưới thân bọn họ vang lên tiếng nước tí tách không ngừng, thông với nhau chặt chẽ.

“Ừ ưm… A! A a!” Nhâm Niệm Niên rên hừ hừ, hơi nóng thiêu cháy anh từ đầu đến chân, thân thể đỏ rực, trong mắt cũng là hơi nước thất thần, nước mắt trong suốt chảy dài trên mặt, nhưng anh lại không tự giác lắc lắc cái mông hùa theo tiết tấu va chạm của Dư Hành.

Theo sự xâm nhập của Dư Hành, sâu trong thân thể Nhâm Niệm Niên bị ma sát lúc mạnh lúc nhẹ, điện lan dọc toàn thân, dường như mở rộng từng lỗ chân lông của anh. Lúc này vật nhỏ trước mặt Nhâm Niệm Niên cũng ngẩng cao đầu, theo động tác của Dư Hành mà lắc lư, quy đầu trắng mịn phía trước không ngừng tràn ra một chút tinh dịch.

Sau đó, Dư Hành ôm Nhâm Niệm Niên đi tới trước gương trong phòng tắm. Hắn để Nhâm Niệm Niên dựa vào lồng ngực mình, sau đó quay anh lại đối diện với gương, lại một lần nữa chôn vật cứng của mình vào.

Nhâm Niệm Niên vốn đang khép hờ mắt, sau khi liếc nhìn cảnh tượng trong gương thì mắc cỡ vội nhắm hai mắt lại.

Mà Dư Hành lại không dễ dàng buông tha Nhâm Niệm Niên, hắn cắn tai anh, giọng ra lệnh: “Mở mắt, nhìn cho rõ.”

Dứt lời là một trận chạy nước rút mãnh liệt của Dư Hành, Nhâm Niệm Niên không thể làm gì khác hơn là chậm rãi mở mắt ra.

Trong kính, hai gò má anh ửng hồng, lông mi ướt át chớp chớp, mà dưới thân lại là một mảnh đẫm nước, hận không thể hút chặt bảo bối của Dư Hành, để nó vĩnh viễn chôn sâu ở nơi mẫn cảm nhất trong cơ thể mình.

Nhâm Niệm Niên không tự chủ nhìn chằm chằm một hồi, gương mặt đã sớm đó lên, khó có thể tưởng tượng được cái miệng nhỏ phía dưới của mình lại đói khát và tham lam như vậy. Cố tình vào lúc này, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm trầm xuống, giọng nói cũng khàn đi ba phần: “Còn chưa tới kỳ phát tình, sao anh lại phóng túng như thế?”
Bình Luận (0)
Comment