144
Dư Hành đã lâu không xuất hiện trong giới giải trí, không hề có động tĩnh, trong một đêm lại lên hot search.
Chẳng qua lần này không phải là tin tức giải trí gì, mà là hắn làm việc nghĩa, vì cứu một cô bé mà bị tai nạn giao thông, hôn mê.
Trên thực tế sự tình không đơn giản như vậy, theo như lời quần chúng chứng kiến lúc đó, kỳ thật là một vị tiên sinh khác đã nhận ra cô bé gặp nguy hiểm, đúng lúc đẩy cô ra, sau đó Dư Hành không để ý an nguy bản thân mà xông về phía trước, chủ yếu là bảo vệ một vị Omega tiên sinh khác.
Vị tiên sinh kia có mang thai năm tháng.
Nghĩ đến ba bốn tháng trước Dư Hành lớn gan thừa nhận hắn có tình cảm với thầy giáo của mình, mọi người nhanh chóng suy đoán, nói không chừng vị tiên sinh kia chính là thầy giáo của Dư Hành. Mà trải qua chuyện này, thân phận của Nhâm Niệm Niên cũng được phơi bày.
Lần thứ hai nhấc lên sóng gió dư luận, làm những người cố ý mượn cơ hội này bôi đen Dư Hành. Hạ Sênh dùng thân phận người nhà vội vàng đứng ra, biểu thị với bên ngoài, chờ sau khi Nhâm Niệm Niên sinh con xong, Dư Hành sẽ kết hôn với Nhâm Niệm Niên.
Khi mọi người đang kinh ngạc cùng mù mờ thì trên mạng lại ủng hộ mạnh mẽ Dư Hành, sau đó càng nhiều người tuyên dương Dư Hành là ông xã tốt, ba ba tốt!
Hắn không quan tâm chênh lệch tuổi tác, thân phận địa vị, lúc trước vì Nhâm Niệm Niên mà từ bỏ sự nghiệp, tình nguyện rút khỏi giải trí, hôm nay lại không để ý sống chết, liều mình bảo vệ người yêu.
Tin tức truyền đến trường Nhâm Niệm Niên đang làm việc, các học sinh rất khiếp sợ; các giáo viên lúc trước không thích Nhâm Niệm Niên, có cái nhìn phiến diện về anh, thậm chí là khinh bỉ cũng đều lấy làm kinh hãi, hoàn toàn không ngờ tới đồng nghiệp của mình lại có quan hệ với minh tinh Dư Hành, còn mang thai con của hắn!
Bọn họ bị vả mặt đau đớn, cũng không dám nói gì sau lưng nữa.
Sau đầu Dư Hành xuất huyết, bị thương tương đối nặng, nhưng thân thể hắn cường tráng, thể chất tốt, ý chí cầu sinh càng mạnh mẽ đến kinh người, hơn nữa hắn không có vết thương trí mạng, cho nên thức tỉnh rất nhanh.
Bác sĩ lấy làm kinh ngạc, hắn tỉnh lại còn sớm hơn dự liệu, đồng thời ý thức Dư Hành cũng tương đối rõ ràng, tựa hồ không có bệnh gì khác.
Hắn luôn tâm niệm Nhâm Niệm Niên và đứa nhỏ của mình, cho dù lâm vào trạng thái hôn mê, trong tiềm thức Dư Hành cũng cưỡng ép bản thân mau chóng tỉnh lại, không muốn lỡ dù chỉ một phút.
Rốt cuộc Dư Hành cũng mở mắt ra.
Trên đầu quấn chi chít băng vải, cũng đang truyền dịch, nhưng không nhìn thấy Nhâm Niệm Niên làm Dư Hành vô cùng hoảng sợ, hắn gọi to tên Nhâm Niệm Niên, lảo đảo xuống giường tìm kiếm Nhâm Niệm Niên.
Nhâm Niệm Niên ở sát vách phòng bệnh Dư Hành, anh vì va chạm mà hôn mê, cũng không tránh khỏi động thai, đau bụng chảy máu.
Mặc dù bị thương không nghiêm trọng như Dư Hành, nhưng thể chất Nhâm Niệm Niên lại kém xa Dư Hành, lúc này gương mặt không có chút huyết sắc, trắng bệch đến đáng sợ, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trong lòng Dư Hành trầm xuống, nắm chặt tay lạnh như băng của Nhâm Niệm Niên.
Điều dưỡng bên cạnh nhanh chóng tiến lên an ủi: “Đứa nhỏ không sao, Nhâm tiên sinh…”
“Anh ấy thế nào?”
“Về cơ bản trên người Nhâm tiên sinh chỉ là vết thương ngoài da, bác sĩ cũng nói không có gì đáng ngại, cũng không biết vì sao Nhâm tiên sinh vẫn chưa tỉnh lại.”
Nhâm Niệm Niên hôn mê rất lâu, anh rất muốn nhanh tỉnh lại, nhưng ý thức lơ lửng bất định, bay hững hờ giữa quá khứ và hiện tại, trong đầu cũng không ngừng hiện lên rất nhiều chuyện.
“Niên Niên, sau này kết hôn với anh được không?” Trước khi xảy ra chuyện này, có một buổi tối Dư Hành đã hỏi anh như vậy.
Nhâm Niệm Niên ngẩn người: “Kết… Kết hôn? Chính là chúng ta phải cùng ăn cùng ở cùng ngủ, sau này ở đây sống với nhau?”
“Ừ, giống như chúng ta bây giờ vậy, sẽ ở chung với nhau cả đời.”
Nghe xong, tai Nhâm Niệm Niên ửng đỏ, có hơi ngượng ngùng, quả thực hiện tại anh đã ở chung với Dư Hành đã lâu, nhưng anh cũng bắt đầu lo lắng một chuyện.
“Dư Dư, tuổi hai chúng ta kém nhau nhiều lắm phải không, hơn nữa em còn là thầy của anh, chúng ta như vậy cũng được sao?”
“Em sẽ chú ý sao?” Dư Hành không đáp mà hỏi lại: “Niên Niên, có thể tương lai chúng ta phải đối mặt với rất nhiều trắc trở, em sợ sao?”
Nhâm Niệm Niên vội vàng lắc đầu: “Dư Dư, nếu anh không ngại, em cũng không có gì phải sợ.”
Anh vừa nói vừa siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt không hề mờ mịt mà trở nên cực kỳ kiên định: “Anh chờ em, em nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lại, cũng nhất định sẽ nhớ ra anh!”
Dư Hành hôn lên gò má Nhâm Niệm Niên: “Được, anh chờ em.”
…
Hình ảnh ký ức chuyển đổi qua lại, từng màn hiện lên trong đầu, Nhâm Niệm Niên như quay về nhiều năm trước, trước mắt xuất hiện cảnh tượng Dư Hành mười tám tuổi.
Nhâm Niệm Niên tự tay làm bánh kem mừng sinh nhật hắn, còn vừa vỗ tay vừa hát khúc ca mừng sinh nhật.
Nhâm Niệm Niên bảo Dư Hành nhanh chóng cầu nguyện, Dư Hành lại nhìn chằm chằm Nhâm Niệm Niên một lúc lâu mới nhắm mắt yên lặng cầu nguyện, sau đó thổi nến.
“Tiểu Dư, thật muốn biết em cầu nguyện cái gì?” Nhâm Niệm Niên tò mò, nhưng sau đó anh phất tay một cái: “Được rồi, nói nguyện vọng ra sẽ không linh, cho nên em vẫn nên giữ kín trong lòng, tương lai nỗ lực thực hiện nó.”
Dư Hành gật đầu: “Ừ, chờ ngày nào đó thực hiện, em sẽ nói với thầy.”
Ngày nào đó mình còn có thể ở bên Dư Hành sao?
Nhâm Niệm Niên hoảng hốt, nhưng lập tức cười cho qua: “Được, đến lúc đó em đừng quên, phải nhớ chia sẻ niềm vui với tôi.”
Hôm nay ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, cũng có vài tia chiếu vào phòng, Nhâm Niệm Niên hôn mê tròn một tuần lễ khẽ động ngón tay, sau đó từ từ mở mắt ra.
Khuôn mặt đầu tiên đập vào mắt anh chính là khuôn mặt anh vô cùng quen thuộc, thân thiết.
Chỉ là người đàn ông trước mặt này, trong mắt lóe lên tia mệt mỏi, râu cũng mọc tua tủa, cả người rõ ràng tiều tụy đi nhiều.
Thấy Nhâm Niệm Niên mở mắt ra, Dư Hành quá khẩn trương và kích động, không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Nhâm Niệm Niên: “Anh… Anh còn nhớ em không? Biết em là ai không?”
Trong lời nói của hắn mang theo quá nhiều hoang mang.
Dư Hành thực sự sợ, sợ Nhâm Niệm Niên sẽ dần quên hắn.
Nhâm Niệm Niên chậm rãi sờ về phía gò má Dư Hành, ngón tay lưu luyến sờ soạng, vành mắt khô cạn nhiều ngày của anh thoáng cái liền đỏ, môi lại không kiềm chế cong lên.
Nhâm Niệm Niên cười khóc: “Em tên là Dư Hành, là… Tiểu Dư của anh.”
145
Ngày Nhâm Niệm Niên và Dư Hành xuất viện, Khâu Tòng Quân kéo Kiều Minh đến trợ giúp, Hứa Phiên Phiên và Thái Hàm cũng đã có mặt ở đó, sau đó một đám cùng đến biệt thự của Dư Hành, ăn uống một bữa no nê.
Khâu Tòng Quân vẫn tâm niệm bánh kem và bánh quy do Nhâm Niệm Niên tự làm, Nhâm Niệm Niên cười đáp ứng, nhưng Dư Hành lại giận tái mặt, hắn không nỡ để Nhâm Niệm Niên làm bất kỳ chuyện gì, chờ anh sinh con xong đã rồi tính.
Kiều Minh đã sớm phục chức, quay về lại công ty, tiếp tục an tâm làm nhân viên của Khâu Tòng Quân, mỗi ngày đều lễ phép gọi ‘Khâu chủ quản’.
“Kiều Minh, ban ngày ở công ty anh có thể gọi em là ‘Khâu chủ quản’, nhưng buổi tối phải đổi một nickname, ví dụ như ở trên giường kêu ‘Bảo bối’, thế nào?” Khâu Tòng Quân chớp mắt nhìn y.
Kiều Minh lắc đầu, chỉ thản nhiên trả về một chữ ‘Ngốc’.
Khâu Tòng Quân: “…..”
“Kiều Minh, thư tình em từng tặng anh, anh nói thật cho em biết, rốt cuộc anh có xem qua hay không?” Mấy ngày gần đây, đêm nào trước khi ngủ, Khâu Tòng Quân cũng đều hỏi câu này không bỏ.
Trước kia Kiều Minh lười trả lời, nhưng đêm nay lại mở miệng: “Khâu Tòng Quân, em không chỉ hát khó nghe, chữ còn rất xấu, hầu như ngữ pháp mỗi lá thư đều có vấn đề, cũng dùng sai mấy thành ngữ.”
“…..” Khâu Tòng Quân nghe vậy ngây người, ẩn ý của những lời này là… Kiều Minh xem rồi! Khẳng định còn cẩn thận, tỉ mỉ xem nhiều lần.
Lúc này Khâu Tòng Quân cũng không đoái hoài tới Kiều Minh nói hắn hát khó xe, ngại chữ hắn xấu, Khâu Tòng Quân hưng phấn nhanh chóng đặt Kiều Minh dưới thân: “Em không nhịn được, đêm nay em muốn ở trên làm anh phát khóc, Minh Minh đại bảo bối.”
Kết quả một đêm này, Khâu Tòng Quân đúng là ở phía trên, nhưng là hắn ngồi trên người Kiều Minh, rầm rì khóc cả đêm.
Lại qua sáu bảy tháng, Nhâm Niệm Niên bình an sinh ra một cục cưng nam Alpha. Dư Hành xoắn xuýt rất lâu, mới thương lượng với Nhâm Niệm Niên, đặt tên con trai là ‘Dư Tầm Dật’.
Mỗi ngày Tiểu Tầm Dật luôn kề cận Nhâm Niệm Niên, mỗi lần Dư Hành muốn thân mật với Nhâm Niệm Niên một chút sẽ bị đứa nhỏ này phá đám.
Dư Hành cực kỳ phiền muộn, cho nên có đôi khi sẽ đưa Tiểu Tầm Dật đến chỗ Hạ Sênh nhờ cô chăm sóc, hoặc là ném thẳng tay cho Khâu Tòng Quân.
Lần nào Khâu Tòng Quân cũng càm ràm: “Dư giả B, cậu thực sự là cha ‘Ruột’ đó!”
Hiếm khi con trai không có ở nhà, Dư Hành cấm dục thời gian quá dài, suýt chút nữa nghẹn chết, ôm thật chặt Nhâm Niệm Niên, lần này có nói cái gì cũng không chịu buông tay, còn đeo cho Nhâm Niệm Niên rất nhiều lục lạc.
Không chỉ trên cổ tay và cổ chân, Nhâm Niệm Niên xấu hổ đỏ mặt, thậm chí ngay cả cây gậy phía trước của anh cũng bị cột một cái.
Tiểu Dư thực sự học xấu, quá ‘Dằn vặt’ anh…
Dư Hành thành công đánh dấu Nhâm Niệm Niên, sau đó, hắn nhẹ nhàng ngậm vành tay anh: “Sau này anh có thể sinh thêm một đứa cho em nữa không, Niên Niên?”
“Không… Không biết.” Cả khuôn mặt Nhâm Niệm Niên đỏ ửng, cổ anh bị Dư Hành liếm hơi ngứa, thời khắc bị kích thích chỗ nhạy cảm, hậu môn phía dưới cũng từ từ co rút và phun nuốt, cuối cùng bắt đầu khát vọng.
Lúc này Dư Hành cũng cảm nhận được, ôm Nhâm Niệm Niên để anh ngồi lên đùi hắn, đổi một tư thế, dương v*t vừa thô vừa nóng xâm nhập vào bên trong, đè xuống đỉnh vào…
Nghỉ ngơi điều dưỡng khoảng một năm, Dư Hành lại một lần nữa quay về giới âm nhạc, cũng ra album mới nhất《 Niên Niên hữu Dư 》.
Album mới lần này có đột phá lớn về phong cách, khí chất và tâm tính Dư Hành biểu hiện ra hoàn toàn khác biệt với một năm trước.
Bây giờ, trên tay Dư Hành đã đeo nhẫn cưới, khi truyền thông và ký giả phỏng vấn thì hắn cũng thoải mái thừa nhận mình đã kết hôn từ lâu, chính là cưới người thầy kia, cũng đã có con trai.
Buổi sáng hôm Dư Hành chính thức phát hành, sau khi kết thúc giờ học, liền vội vã về văn phòng, nghe bài chủ đề《 Niên Niên hữu Dư 》trong album mới cùng tên.
Tiếng ca Dư Hành lẩn quẩn bên tai, Nhâm Niệm Niên không khỏi nghĩ đến gần nửa năm trước, cảnh tượng lúc Dư Hành cầu hôn mình.
“Em muốn kết hôn với anh, thầy Niên Niên.”
Dựa theo ước định, Dư Hành nói ra nguyện vọng lúc sinh nhật mười tám tuổi.
Sau đó Dư Hành lấy nhẫn ra, còn đưa cho Nhâm Niệm Niên một lá thư.
Trong mắt Nhâm Niệm Niên sáng ngời, có chút ngoài ý muốn: “Tiểu Dư, đây… Đây chẳng lẽ là thư tình?”
Dư Hành có hơi xấu hổ, ‘Ừ’ một tiếng.
Ý cười bên môi Nhâm Niệm Niên càng sâu, không khỏi trêu chọc: “Ha ha, Tiểu Dư, anh nghĩ em chỉ biết viết văn tám trăm chữ thôi chứ.”
“Đây là thư tình tám trăm chữ.”
Nhâm Niệm Niên: “…..”
Dư Hành viết rất nhiều lần, xóa xóa sửa sửa, trước đó còn vứt rất nhiều giấy mới viết xong bức thư tình tám trăm chữ này.
Dư Hành bắt đầu viết từ lần đầu tiên hắn và Nhâm Niệm Niên gặp nhau, ban đầu đối với Nhâm Niệm Niên là hoài nghi, kinh ngạc, mâu thuẫn, đến dần dần tiếp thu anh.
Nhâm Niệm Niên xinh đẹp tinh khiết, cả người lấp lánh ánh sáng, là thế giới tràn ngập tiếng chim hót cùng hương hoa. Cậu bé luôn sống trong bóng tối, cả người thối nát, ngửi được hương thơm ngọt ngào, cũng muốn trói buộc ánh sáng, nhưng số phận lại chia cắt bọn họ năm năm.
Năm năm sau, hiểu lầm cùng tổn thương cho Nhâm Niệm Niên, Dư Hành hổ thẹn cùng tự trách, tất cả đều được viết ra, thế nhưng, bất luận như thế nào, hắn vẫn muốn cầm tù Nhâm Niệm Niên, muốn cùng anh sống vui vẻ dưới ánh mặt trời…
Cuối cùng ở trong thư, Dư Hành viết ——
Thầy Niên Niên, Nhâm Niệm Niên, em yêu anh.
Lòng em có anh, Niên Niên có Dư.
[ HOÀN ]