Niệm Vô Song

Chương 25


Nàng rốt cuộc là chuyện gì vậy! Đại tăng lữ da đầu đều cứng rồi, sờ s0ạng trong ngực nửa ngày, quân cờ ngọc không còn, ngược lại trong túi tiền có mấy thỏi bạc, lập tức không chút nghĩ ngợi, ném một thỏi ra ngoài, quả nhiên con quái điểu kia lại rơi xuống đất.

Vẫn còn chưa thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy Đàm Âm lấy từ trong túi càn khôn ra một con chim cơ quan nhỏ lớn chừng bàn tay, đón gió nhoáng một cái biến thành lão đại, cưỡi lên ngựa tiếp tục đuổi theo gã không mệt mỏi.

Đại tăng lữ chỉ cảm thấy cơn ác mộng này phảng phất sẽ không ngừng, hắn lại ném thêm một thỏi bạc, chim cơ quan bị nện rơi xuống, hắn giục chim cực lạc tranh thủ thời gian bay đi, nhung bay được một đoạn, Đàm Âm triệu hồi ra chim cơ quan mới, tiếp tục đuổi theo phía sau, hắn lại tiếp tục ném bạc!
Sau đó! Sau đó hắn ném hết bạc.

Đại tăng lữ ngửa mặt lên trời thở dài, huýt sáo một tiếng, chim cực lạc im lặng đứng ở giữa không trung.

"Này!" Hắn cách thật xa, hô to với Đàm Âm ở phía sau: "Ngươi đi theo ta rốt cuộc là muốn cái gì?!"
Đàm Âm suy nghĩ một chút, trả lời rất chân thành: "Bảo hộ ngươi?"
"Ta không muốn ngươi bảo vệ!" Đại tăng lữ tức giận, có đại tăng lữ của bộ tộc Hữu Hồ lưu lạc đến mức được một tiểu cô nương phàm nhân bảo hộ, mặt mũi của hắn muốn thả đi đâu?
Đàm Âm tiếp tục suy nghĩ một chút, trả lời: " chiếu cố ngươi?"
"Ai cần ngươi chiếu cố!"
Đàm Âm lại tiếp tục suy nghĩ, cuối cùng do dự hỏi: "Ta biết tu xe?"

"Ta sớm đã không cần xe nữa rồi.

" Đại tăng lữ lạnh lùng nói.

Đàm Âm vắt hết óc mà suy nghĩ: "Ta! " Nàng không nghĩ ra được điều kiện gì có lợi cả.

Đại tăng lữ lạnh lùng nhìn nàng, gió đêm rất lớn, mái tóc đen của nàng bị gió thổi xốc xếch, hai con mắt dưới mái tóc sáng như vậy, giống như! Hắc sắc bảo thạch.

Hắn trầm mặc một lát rồi đột nhiên mở miệng: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Cơ Đàm Âm, công tượng.

" Nàng trả lời rất nhanh.

"Ta không phải hỏi cái này.

" Hắn ta cười rộ lên, giọng điệu châm chọc: "Ngươi cũng rất biết giả ngu, ngươi biết ta hỏi cái gì chứ.

"
Đàm Âm im lặng lắc đầu, thật lâu sau mới nói: "! Ta sẽ không hại ngươi.

"
Nàng lật qua lật lại chỉ có mấy câu nói này sao? Đại tăng lữ trong lòng tức giận ngưng tụ, nói nàng có tâm cơ, nàng lại ngu xuẩn như vậy, làm việc không xinh đẹp, nói chuyện cũng không xinh đẹp; nói nàng không có tâm cơ, thân phận của nàng lại giấu diếm tốt như vậy, lúc trước hắn một chút cũng không nhìn ra nàng lợi hại như vậy.

"A! " Đột nhiên hắn kéo dài giọng, nở nụ cười, giọng nói mập mờ, "Ngươi thích ta rồi sao? Có thích ta không?"
Đàm Âm lắc đầu, lẳng lặng nhìn gã, ánh mắt trong suốt.


"Đừng có thừa nhận, nữ nhân thích nhất chính là khẩu thị tâm phi.

" Đại tăng lữ cười ha ha, "Ngươi thấy mặt của ta, lại nhìn thân thể của ta, ngươi thầm mến ta, cái này có gì mà ngượng ngùng chứ?"
Cô vẫn không nói lời nào.

Đại tăng lữ tiêu sái vén mái tóc dài, thở dài nói: "Ta chỉ có thể đa tạ phiên tình ý này của ngươi, thật có lỗi, ta sớm đã có chủ tâm, ngươi tìm người khác đi.

"
Đàm Âm khẽ nói: "Xin cho ta đi theo ngươi, ta sẽ không hại ngươi.

"
Đại tăng lữ cười khổ, nhõng nhẽo cứng nhắc, đối với nàng đều vô dụng, hắn giết cũng không giết được nàng, chạy cũng chạy không thoát, hắn còn có thể nói cái gì?
"Đi theo ta, cả đời đi theo à?" Hắn hỏi.

Đàm Âm nói nhẹ như gió nhẹ: "Đúng vậy, cho đến cuối sinh mệnh của ngươi.

"
Đại tăng lữ "Ai u" một tiếng, vừa thở dài vừa cười: "Ta thật cảm động, lần đầu tiên có nữ nhân nói với ta lời này.


"
Nói xong, sắc mặt của hắn lại từ từ lạnh xuống, nhìn chằm chằm nàng, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: "Thế nhưng ta không muốn cho ngươi đi theo, ngươi cút xa một chút, đừng để ta trông thấy, ta không muốn nhìn ngươi.

"
Hắn huýt sáo một tiếng, chim cực lạc hót dài một tiếng, rồi bay vào không trung.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thái Hòa là Thần Quân chưởng quản ngàn vạn ánh sao trong Thiên Hà, nghe nói dáng vẻ rất uy nghiêm lợi hại, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn lại ngồi ở trên tảng đá bên bờ Thiên Hà thổi chong chóng chơi đùa.

Nàng đứng thật xa nhìn hắn, trong lòng không dám xác định thân phận của hắn.

Thần Quân trông có dáng vẻ gì nàng cũng không biết rõ, nhưng không phải là tùy tiện mặc một bộ trường bào lụa xanh, tóc tai bù xù nửa nằm ở trên tảng đá.



Bình Luận (0)
Comment