Y Lan viện không tính là lớn nhưng
hết sức tinh xảo đẹp đẽ. Trong viện trồng vài cây lê, dưới hai thân cây có một
xích đu, thêm một cái bàn được bày rất khéo léo.
Tháng ba đầu xuân, thời tiết dễ
chịu, cỏ xanh hoa thơm gió mát, trong không khí nhàn nhạt mùi cỏ xanh.
Một thiếu nữ mười hai tuổi mặc
quần áo màu hồng nhạt ngồi ở dưới tàng cây, tay cầm bút lông sói, cúi đầu viết
chữ. Tốc độ viết không tính là nhanh nhưng rất lưu loát, những tờ giấy Tuyên
Thành trắng như tuyết nhanh chóng bị chữ nhỏ chiếm hết.
Ánh mắt của nàng thập phần chuyên
chú, lông mi dài cơ hồ không chớp lần nào.
Không biết qua bao lâu, nàng rốt
cục ngừng tay, cúi đầu xem xét một hồi, nhận thấy không có sai lầm, mới hỏi:
“Thạch Trúc, ta chép bao nhiêu bản rồi?”
Thạch Trúc đứng ở một bên không
chút nghĩ ngợi đáp: “Buổi sáng tiểu thư chép đến bản thứ chín mươi chín rồi,
viết xong bản này, đúng là bản thứ một trăm.”
Một trăm bản, rốt cục viết xong.
Mộ Niệm Xuân thở dài một hơi, duỗi
người, sau đó cười với Thạch Trúc: “Em sửa soạn lại, sau đó mang tới thư phòng
cha ta.”
Một tháng này, nàng ăn ngon ngủ
kĩ, tâm tình tốt, vết thương ở đầu gối sớm đã lành. Bởi vì bị cấm túc, không
thể ra khỏi viện, mỗi ngày đành chép “nữ giới”, vừa luyện chữ vừa giết thời
gian.
Mộ gia là gia đình có truyền thống
học hành nghiêm khắc, khuê học cũng như vậy. Mộ Niệm Xuân rèn luyện nhiều năm,
việc chép phạt tự nhiên vô cùng chuyên chú, không có nửa điểm sai. Việc này hơi
có chút nhàm chán nhưng nó là toàn bộ tuổi thiếu nữ của nàng. Lúc này ôn lại
một hồi, thật ra thì thích ứng rất nhanh.
Nửa tháng trước, nàng đã chuyển
địa điểm luyện chữ từ thư phòng tới dưới cây lê trong viện. Nơi này không gian
rộng rãi, ngửi hương thơm hoa cỏ trong không khí, tâm tình cũng nhờ đó khá hơn.
Thạch Trúc cười vâng lời, cẩn thận
xếp chỗ giấy Tuyên Thành lại, chỉnh sang xong, đem xấp giấy dày tới thư phòng Mộ
Chính Thiện.
Hôm nay là ngày nghỉ, Mộ Chính
Thiện hiếm khi có ngày rảnh rỗi đang khảo giáo bài vở trưởng tử.
Mộ Trường Hủ đối đáp trôi chảy, Mộ
Chính Thiện vẫn chưa khen nửa chữ, trái lại nghiêm mặt nói: “Trường Hủ, ở
trường phải học hỏi, không được vì khen ngợi mà tự mãn kiêu ngạo. Con thiên phú
đọc sách, chính vậy, càng phải khổ công.”
Mộ Trường Hủ cung kính vâng lời,
hai lông mày bình tĩnh an hòa, cũng không vì Mộ Chính Thiện yêu cầu nghiêm khắc
mà trong lòng động.
Mộ Chính Thiện thấy biểu hiện của
hắn thì hết sức hài lòng, có ý nói vài lời khen ngợi nhưng lại không biết nói
từ đâu. Bầu không khí trong thư phòng chợt đông lạnh.
Mộ Trường Hủ ở nhà đi học, lớn lên
thì ở La gia. Thời gian hai cha con gặp nhau mỗi ngày không nhiều, ngoại trừ
khảo giáo bài vở, tựa hồ không có lời để nói.
Một lát, Mộ Chính Thiện phá vỡ
trầm mặc: “Hôm qua ta đến thăm Nguyên Xuân, con bé tĩnh dưỡng một tháng, thân
thể đã khá hơn, bước xuống giường được rồi.”
Nhắc tới muội muội, thần sắc Mộ
Trường Hủ nhu hòa vài phần: “Con đang định đi thăm muội muội.” Dừng một chút,
chợt ngẩng đầu nhìn thẳng Mộ Chính Thiện: “Phụ thân, tính tình muội muội thế
nào, con rất rõ. Muội muội tuyệt đối sẽ không nói lời không phải về mẫu thân.”
Có một số việc tuy rằng cố gắng ép
xuống nhưng vẫn không thể tránh trong phủ yên lặng truyền ra. Bọn hạ nhân mặt
ngoài cung kính, thế nhưng sau lưng không khỏi bàn luận vài câu.
Mộ Trường Hủ thỉnh thoảng nghe thư
đồng lắm lời mới biết được việc này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Mộ Nguyên Xuân bề ngoài nhìn nhu
nhược, kì thực ngoài mềm trong cứng, vô cùng mạnh mẽ. Lời đồn đại như vậy khiến
muội muội bị tổn thương cực lớn là không thể nghi ngờ, không trách được muội
muội tĩnh dưỡng trong phòng, một tháng không ra khỏi Thưởng Mai uyển.
Hôm nay khó có được thời gian phụ
tử ở cùng một chỗ, Mộ Trường Hủ tự nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy,
vội vã vì Mộ Nguyên Xuân làm sáng tỏ.
Nụ cười bên môi Mộ Chính Thiện
ngưng lại một chút, chốc lát mới lên tiếng: “Những… việc này là việc nhỏ, con
không cần phải để ý đến.”
Lòng Mộ Trường Hủ trầm xuống. Phụ
thân nói như vậy, rõ ràng không tin lời của hắn.
“Phụ thân, ngay cả nữ nhi ruột của
mình phụ thân cũng không tin phải không?” Mộ Trường Hủ tuy chỉ trích nhưng vẫn
ôn hòa lễ độ: “Con biết, con và muội muội ở nhà ngoại nhiều năm, lòng của phụ
thân sớm đã nghiêng về tứ muội, ngũ đệ.”
Mộ Chính Thiện nghe lời này, một
dòng máu nóng xông lên đỉnh đầu: “Im miệng!”
Mộ Trường Hủ thấy Mộ Chính Thiện
tức giận, trong nháy mắt trầm mặt mới nhận thấy mình lỡ lời. Có một số việc,
trong lòng biết là một chuyện, nói ra khỏi miệng là một chuyện khác.
Năm ngón tay còn có dài ngắn. Thân
là phụ thân, đối đãi con cái có chút bất công cũng là khó tránh khỏi.
Mộ Trường Hủ, Mộ Nguyên Xuân lớn
lên ở nhà ngoại, tình ý thâm hậu với bên ngoại nhưng lại ít tiếp xúc với cha
ruột, cảm tình khó tránh khỏi ít ỏi. Mà hai tỷ đệ Mộ Niệm Xuân, Mộ Trường Phong
lớn lên bên người Mộ Chính Thiện, thân thiết dễ thấy.
Mộ Chính Thiện bị nói trúng chỗ
đau, thân là phụ thân tôn nghiêm bị mất mặt, lạnh lùng nói: “Chuyện bên hồ nước,
bọn hạ nhân đều đứng xa, không ai nghe thấy hai đứa nói gì. Ta sẽ không tự dưng
nghĩ oan Nguyên Xuân. Con suy nghĩ một chút, nếu Nguyên Xuân không nói những
lời đó, làm sao Niệm Xuân lại tức giận đẩy con bé xuống nước?”
Mộ Trường Hủ không chút nghĩ ngợi
thốt ra: “Tứ muội tính tình nóng nảy, làm ra hành động như vậy chẳng có gì lạ.”
Lời vừa dứt, liền hối hận.
Mộ Chính Thiện hắng giọng khiển
trách: “Trường Hủ, Nguyên Xuân là muội muội con, Niệm Xuân cũng vậy. Ngay cả
khi con bé nhất thời hồ đồ phạm sai lầm, con thân là huynh trưởng cũng nên
bao dung nhiều hơn. Lòng dạ nhỏ mọn chỉ trích như vậy, có điểm nào giống huynh
trưởng không?”
Mộ Trường Hủ không dám cãi lại,
chỉ có thể cúi đầu nhận sai: “Phụ thân dạy phải.”
Cơn giận của Mộ Chính Thiện chưa
nguôi, tiếp tục nói: “Mẹ con mất sớm, nhà ngoại yêu thương con và Nguyên Xuân,
kiên trì đón hai đứa về La gia ở. Việc này truyền đi, thật tổn hại tới danh
tiếng Mộ gia chúng ta, nhưng ta vẫn đáp ứng. Ta vì cái gì? Chẳng lẽ Mộ gia
chúng ta không nuôi nổi hai người con sao?”
Nói cho cùng, là vì thương tiếc
hai đứa con không có mẹ ruột. E sợ Trương Thị lòng dạ chật hẹp không chiếu cố
hai đứa, cho nên mới tùy ý La gia đón hai huynh muội chúng. Lại không nghĩ
rằng, hai đứa con không lớn lên bên cạnh, dần xa cách cha chúng. Huynh đệ tỷ
muội có ngăn cách lớn.
Mộ Chính Thiện lần đầu tiên hối
hận về quyết định năm đó.
Mộ Trường Hủ bị nói, xấu hổ, thấp
giọng xin lỗi: “Con thật có lỗi, phụ thân, mới vừa rồi con nói lời không phải.
Sau này, không bao giờ phạm phải nữa.”
Sắc mặt Mộ Chính Thiện hòa hoãn,
định nói thêm thì cửa thư phòng chợt bị gõ: Khởi bẩm lão gia, Thạch Trúc tới.
Nói là tứ tiểu thư đã chép phạt xong, thỉnh lão gia xem qua.”
“Cho vào đi.” Giọng Mộ Chính Thiện
không tự chủ nhu hòa vài phần.
Mộ Trường Hủ nhạy cảm nhận ra điểm
biến hóa này, lồng ngực ảm đạm.
Mộ Chính Thiện mặt ngoài đối xử
con cái bình đẳng, nhưng chỉ có thời điểm răn dạy là nghiêm khắc, thời gian bên
hai tỷ đệ Mộ Niệm Xuân, lại là một phụ thân ôn hòa từ ái.
Thạch Trúc cầm xấp giấy Tuyên
Thành dày đặt lên bàn, cung kính nói: “Lão gia, đây là tiểu thư phân phó nô tỳ
đưa tới. Tròn một trăm bản, xin lão gia xem qua.”
Mộ Chính Thiện ừ một tiếng, tinh
tế lật xem.
Mộ gia khuê học mời một vị nữ phu
tử có danh tiếng tới dạy, vị nữ phu tử này am hiểu nhất chữ nhỏ trâm hoa. Bởi
thế, nữ nhi Mộ gia đều luyện chữ nhỏ trâm hoa. Công khóa Mộ Niệm Xuân không
tính là xuất sắc nhất nhưng chữ viết rất tốt. Một trăm bản “nữ giới” chép rất
tinh tế, có thể thấy được sự thành tâm của nàng.
Mộ Chính Thiện trầm ngâm chốc lát,
chợt ngẩng đầu nói: “Trường Hủ, con cũng đến xem đi.”
Mộ Trường Hủ không tình nguyện
vâng lời. Hắn đọc sách nhiều năm, thư pháp rất giỏi, vừa nhìn thoáng qua, không
nhịn được âm thầm gật đầu. Bất quá, nghĩ tới Nguyên Xuân bị rơi xuống nước còn
phải chịu đủ lời đồn đãi, lòng Mộ Trường Hủ lại cứng rắn.
Mộ Chính Thiện hỏi dò: “Con thấy
Niệm Xuân chép thế nào?”
Sắc mặt Mộ Trường Hủ hờ hững: “Tứ
muội chữ đẹp, chép phạt rất nghiêm túc.”
Thế nhưng, vậy thì sao chứ? Lẽ nào
dựa vào những thứ này…. Là có thể xóa hết sai lầm đẩy muội muội xuống nước.”
Thái độ Mộ Chính Thiện khó mới có
được sự ôn hòa: “Niệm Xuân thành tâm sửa đổi là chuyện tốt. Dù sao con bé cũng
còn nhỏ, ngày sau sẽ dạy dỗ thêm. Bây giờ ta đi Y Lan viện thăm con bé, con
cùng đi chứ!”