Ngày tháng bình lặng trôi qua.
Một ngày này được nghỉ, không cần
đi khuê học. Sáng sớm Mộ Niệm Xuân xuống phòng bếp, Thạch Trúc ở một bên
giúp đỡ.
Ngọc Trâm và Đinh Hương cũng muốn
lưu lại lấy lòng, lại bị Mộ Niệm Xuân lấy lý do “nhiều người vướng tay” đuổi ra
ngoài. Ngọc Trâm nhịn không được nói vài câu ghen tị: “Tiểu thư quả nhiên thích
nhất, tín nhiệm nhất Thạch Trúc, xuống bếp cũng cho cô ấy hầu hạ.”
Đinh Hương cười một cái nói:
“Thạch Trúc hầu hạ tiểu thư bốn năm, hai chúng ta ở bên tiểu thư chưa tới ba
tháng, thân sơ khác biệt cũng là khó tránh khỏi. Chúng ta chỉ cần dụng tâm làm
việc, tiểu thư nhất định sẽ nhớ ở trong lòng. Cô đừng than phiền nữa.”
Ngọc Trâm bĩu môi: “Được rồi,
cô nói thì nhẹ nhàng, ta không tin trong lòng cô không có nửa câu oán
giận.”
Làm sao có thể không có!
Cô ta phí hết tâm tư đến Y Lan
viện, vốn là hướng đến vị trí nhất đẳng nha hoàn. Hiện tại phải làm nhị đẳng
nha hoàn, lại bị Thạch Trúc tầm thường kia đè ép, lòng làm sao có thể thống
khoái. Huống chi, tiểu thư “kỳ vọng cao” đối với cô ta.
Đinh Hương đầy bụng tâm sự, không
có tâm tư đấu võ mồm với Ngọc Trâm.
Ngọc Trâm tức giận vài câu, trong
lòng đỡ đi đôi chút, cuối cùng không lên tiếng nữa.
Vào thời khắc này, Mộ Uyển Xuân
tới. Đinh Hương và Ngọc Trâm không dám chậm trễ, bước lên phía trước hành lễ:
“Nô tỳ gặp qua tam tiểu thư.”
Mộ Uyển Xuân tùy ý ừ một tiếng:
“Tứ muội đâu?”
Ngọc Trâm cười đáp: “Hôm nay phòng
bếp lớn có mang tới năm cân cá tươi, tiểu thư đang xuống bếp, hiện tại chắc
đang bận rộn ạ.”
“Tại sao lại ở phòng bếp.” Mộ Uyển
Xuân không kiên nhẫn lầu bầu một tiếng, sau đó đi tới phòng bếp nhỏ.
Phòng bếp lớn Mộ gia có năm đầu
bếp, phụ trách đồ ăn chủ tớ trên dưới trong phủ. Trừ nơi đó, từng viện đều có
một phòng bếp nhỏ, để làm đồ ăn khuya, điểm tâm. Bởi vì không có đầu bếp chuyên
môn nên phòng bếp nhỏ ít được sử dụng.
Mộ Niệm Xuân là trường hợp ngoại
lệ. Tài nấu nướng của nàng nổi bật trong đám tỷ muội, lại lén bái sư Mẫn nương
tử, hiện giờ có thời gian rảnh liền ở phòng bếp.
Mộ Uyển Xuân cho rằng điều này là
không nên, thường xuyên cười nhạo. Đường đường tứ tiểu thư Mộ gia, không thích
đọc sách, đàn ca mà hết lần này tới lần khác thích xuống bếp, truyền đi sẽ bị
người ta cười nhạo.
Mộ Niệm Xuân cũng không biện giải,
cười hì hì nghe, vẫn luyện tập như cũ. Vài lần qua đi, Mộ Uyển Xuân cũng lười
nói.
Mới vừa vào phòng bếp đã thấy Mộ
Niệm Xuân tay áo xắn lên, tay phải không ngừng khuấy đều trong chậu.
Mộ Uyển Xuân tò mò: “Tứ muội,
phòng bếp lớn mang cá tới phải không? Muội đang làm gì đấy?” Trong chậu có khối
gì đó sền sệt.
Mộ Niệm Xuân ngước mắt cười nói:
“Đây là thịt cá xay, cá lớn vậy, kho, hấp mãi ngán, muội xay nhuyễn, nặn viên
rồi chiên, còn một phần làm cá rán.”
Mộ Uyển Xuân nhất thời hăng hái,
vừa cười vừa nói: “Cá kho, hấp thì ta biết, nhưng cái này thì không. Là Mẫn
nương tử lén dạy muội sao?”
Dĩ nhiên không phải.
Kiếp trước Lương Võ đế thích nhất
là món cá, để có được niềm vui của hắn, nàng suy nghĩ không ít cách để chế biến
cá. Cá viên chiên và cá rán là món đơn giản nhất.
Nàng kiệt lực thuyết phục Trương
Thị đồng ý bái sư Mẫn nương tử, không chỉ là muốn học độc môn trù nghệ Mẫn gia
mà còn để che giấu trù nghệ cao siêu của mình. Sau này nếu nàng lộ trù nghệ
cũng sẽ không có người nghi ngờ.
“Phải.” Mộ Niệm Xuân cười tủm tỉm
gật đầu: “Nếu như tỷ muốn học, muội dạy tỷ nhé?”
Mộ Uyển Xuân lập tức xin miễn thứ
cho kẻ bất tài: “Không cần, muội làm đi, ta ở bên cạnh nhìn là được.” Hôm nay
cô ta mặc quần áo mới, không thể làm dơ.
Mộ Niệm Xuân cười cười, cúi đầu
chuyên chú nhào tiếp.
Trước tiên lọc xương cá, sau đó
cắt miếng nhỏ, trộn gia vị. Sau đó cho một chút nước, trứng gà, tinh bột, dùng
tay đảo theo một chiều. Đến khi thịt cá nhuyễn sền sệt là có thể nặn viên.
Đun một nồi nước sôi, từng viên cá
như những viên thuốc được thả vào, trôi lơ lửng theo dòng nước.
Tay của Mộ Niệm Xuân vô cùng tinh
xảo, động tác lưu loát, tiết tấu như nước chảy mây trôi.
Mộ Uyển Xuân kinh thán không thôi.
Khen: “Tứ muội, muội thật khéo tay.”
Mộ Niệm Xuân khẽ cười, nước sôi
vớt cá viên lên, để vào một tô nước lạnh cỡ một canh giờ. Sau đó bắt đầu chiên.
Cá rán đơn giản hơn, thịt cá lọc
miếng dài, nhúng qua trứng gà, sau đó rán lên là được. Có điều, món này yêu cầu
khả năng điều khiển ngọn lửa cực cao. Lửa to sẽ cháy, nhỏ thì không giòn.
Vị cá rán thơm nức xông vào mũi,
thật là gợi sự thèm thuồng.
Mộ Uyển Xuân nếm thử một miếng,
lập tức bái phục, còn muốn ăn nữa, đồ ăn đã bị bưng đi: “Đây là muội làm riêng
cho Phong Ca Nhi, tỷ đừng ăn hết.”
“Quỷ hẹp hòi!” Mộ Uyển Xuân bất
mãn kháng nghị.
Mộ Niệm Xuân lau tay, cười tủm tỉm
hỏi: “Tỷ tới tìm ta, không phải chỉ để ăn đúng không. Rốt cuộc có chuyện gì?”
Mộ Uyển Xuân đang cười bỗng đỏ
mặt, cắn cắn môi không nói.
Mộ Niệm Xuân hiểu rõ, thấp giọng
dặn dò Thạch Trúc trông lửa chiên cá, sau đó kéo Mộ Uyển Xuân đi ra một góc,
cười nói: “Được rồi, giờ chỉ có hai ta, có lời gì tỷ nói đi.”
Mộ Uyển Xuân xấu hổ chốc lát, rốt
cục nhỏ giọng nói: “Hôm nay là ngày nghỉ, tổ phụ khó có một chuyến hồi phủ. Ta
nghe nói, Tề vương điện hạ cùng thái tôn điện hạ cũng tới.”
Cái gì? Lại tới?
Nụ cười bên môi Mộ Niệm Xuân nhạt
đi, mày cau lại.
Hơn một tháng nay, Tề vương tới Mộ
gia ba lần, thái tôn cũng theo tới hai lần.
Nàng không muốn có tiếp xúc gì với
Tề vương, mỗi lần đều lặng lẽ trốn. Cũng bởi vậy, nàng và Tề vương chẳng bao
giờ nói qua nửa câu.
Mộ Uyển Xuân thì ngược lại.
Mỗi lần Tề vương đến, Mộ Uyển Xuân
đều chọn quần áo và trang điểm tỉ mỉ, phải xuất hiện xinh đẹp nhất trước mặt Tề
vương. Tâm tư của cô ta, hầu như viết rõ ràng trên mặt.
“Tứ muội, nhìn ta một chút, ta mặc
quần áo này thế nào?” Mộ Uyển Xuân dạo qua một vòng, làn váy phiêu dật như đóa
hoa tươi nở rộ. Đôi mắt rạng rỡ, lóe lên sự e thẹn và chờ mong của thiếu nữ.
Mộ Niệm Xuân phục hồi tinh thần,
cười có lệ: “Cực kỳ xinh đẹp! Tề vương điện hạ thấy tỷ, nhất định sẽ thần hồn
điên đảo.”
Mộ Uyển Xuân cắn môi, mặt mày cong
cong nở nụ cười.
Một tiểu nha hoàn vội vã chạy tới
bẩm báo: “Tam tiểu thư tứ tiểu thư, lão phu nhân lệnh nô tỳ đi mời các vị tới
Tu Đức đường. Tề vương điện hạ và thái tôn điện hạ tới.”
Đôi mắt Mộ Uyển Xuân sáng lên, lập
tức cười ừ, quay sang giục Mộ Niệm Xuân rửa mặt chải đầu thay y phục.
Mộ Niệm Xuân lại cười nói: “Không
cần đổi, ta như bây giờ là tốt rồi.” Để tiện xuống bếp, nàng mặc quần áo cũ,
mặt không son phấn, mái tóc dài tùy ý búi lên.
Cứ như vậy đi gặp khách, có lẽ là
thất lễ.
Lòng Mộ Uyển Xuân nghĩ như vậy,
miệng lại nói: “Điều này cũng đúng, tứ muội thiên sinh lệ chất, mặc cái gì cũng
đẹp. Bây giờ chúng ta mau đi thôi.” Nói rồi cầm tay Mộ Niệm Xuân.
Bộ dạng của muội muội, là một mảnh
lá xanh, phụ trợ cho bản thân cô ta là đóa hoa chói mắt.
Mộ Niệm Xuân hiểu rõ tâm tư kia
của cô ta, không hề nói thẳng ra.
Hai tỷ muội một nóng vội một bình
thản đi tới Tu Đức đường.