Edit: Mr.Downer
Mưa rơi ào ạt bên ngoài, Thẩm Lạc cúi đầu ngồi trong xe gửi tin nhắn cho Hạ Nhất Dương.
Một trong những ưu điểm của Tundra là, phía sau rất rộng nên có thể trực tiếp nằm ngửa mà ngủ.
Hạ Nhất Dương không trả lời ngay lập tức, Thẩm Lạc cũng không vội, hắn nằm xuống, cầm điện thoại đặt trên ngực, kề sát ngay trái tim hắn.
Không bao lâu sau, điện thoại hơi chấn động.
Hạ Nhất Dương hỏi hắn: “Dùng cơm xong rồi?”
Thẩm Lạc một tay đánh chữ: “Xong rồi.”
Hạ Nhất Dương: “Bác trai bác gái như thế nào? Thân thể có khoẻ không?”
Thẩm Lạc: “Sống đến một trăm tuổi cũng không có vấn đề gì.”
Hạ Nhất Dương đáp lại hai chữ “Ha ha”, một lát sau, anh lại gửi đến một tin: “Cậu xuất ngoại lâu như vậy, hai bác khẳng định rất nhớ cậu.”
Sau khi được cấp cứu, Thẩm Lạc không còn bị Thẩm Tòng Sơn đưa trở lại trung tâm uốn nắn, nhưng trong nhà cũng chỉ cho hắn một con đường.
Xuất ngoại.
Những năm đó, có thể xuất ngoại được xem là chuyện rất nở mày nở mặt, kết quả học tập tốt, điều khiện gia đình khá giả mới có tư cách này, vì vậy bạn bè thân thích cũng sẽ không có ai cho rằng lý do Thẩm Lạc xuất ngoại là bởi vì yêu một người con trai.
Trương Ngưng theo hắn đến trường học dọn hành lý, kết quả không nghĩ tới, sẽ gặp phải Hạ Nhất Dương ở trên hành lang.
Dường như nam sinh vẫn luôn đợi hắn, nhìn thấy người rất vui vẻ, dáng vẻ chạy đến kích động giống như cún con.
“Cậu đi đâu thế?” Hạ Nhất Dương hỏi, cậu nhìn thấy Trương Ngưng bên cạnh Thẩm Lạc nên lễ phép gật đầu, “Chào bác, cháu là bạn học của Thẩm Lạc, tên cháu là Hạ Nhất Dương.”
Trương Ngưng dĩ nhiên nhận ra Hạ Nhất Dương chính là người con trai kia trong hình, bà mặt lạnh, không phản ứng lại đối phương.
Hạ Nhất Dương hiển nhiên không ngờ tới mình sẽ nhận được phản ứng như thế này, cậu có chút lúng túng sờ mũi, nhưng vẫn không nhịn được, tha thiết hỏi Thẩm Lạc: “Cậu đã đi đâu vậy?”
Thẩm Lạc mỉm cười: “Trong nhà có chút chuyện.”
Hạ Nhất Dương cau mày, cẩn thận quan sát gương mặt của đối phương, vươn tay muốn chạm vào: “Có phải cậu gầy đi không?”
Thẩm Lạc né tránh theo bản năng, không để Hạ Nhất Dương chạm tới.
Nam sinh ngẩn người, giơ tay lơ lững giữa không trung, nét mặt có chút như bị tổn thương.
“Kia…” Hạ Nhất Dương còn muốn đến gần, “Tôi và Bạch Phương muốn cùng nhau đi ăn cơm tối với cậu, hôm nay có phim mới, chúng ta……”
“Hạ Nhất Dương.” Thẩm Lạc đột nhiên ngắt lời, hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt của nam sinh, bình tĩnh nói, “Tôi phải xuất ngoại.”
Hạ Nhất Dương: “…”
Thẩm Lạc: “Hôm nay tôi tới dọn đồ, mấy cậu đi ăn đi, tôi không đi.”
Hạ Nhất Dương “Ồ” một tiếng, có chút nói lắp hỏi hắn: “Thế, thế cậu sẽ trở lại chứ?”
“Không biết.” Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, hắn rũ tầm mắt không nhìn đối phương, “Có thể sẽ không trở lại.”
Trước khi đưa hắn đi, Thẩm Tòng Sơn đã nói như vậy.
Nếu như vẫn yêu thích đàn ông, thì vĩnh viễn đừng quay về.
Thẩm Lạc vẫn là một chiêu ngậm miệng như vỏ trai, không nói được, cũng không nói không được.
Thời điểm hai vợ chồng tiễn người tại sân bay, nét mặt hoàn toàn không giống như đưa con trai đi du học, mà giống như đưa người vào lò đốt xác.
Thẩm Tòng Sơn tựa như già đi hai mươi tuổi trong khoảng hai tháng này, tóc mai bạc trắng.
Cuối cùng Trương Ngưng vẫn bật khóc.
Thẩm Lạc gọi bà một tiếng: “Mẹ.”
Hắn nói: “Xin lỗi.”
Vẻ mặt Thẩm Tòng Sơn có chút thả lỏng, ông cho rằng con trai đã biết hối hận.
Kết quả Thẩm Lạc chỉ nói một câu: “Mẹ đừng đi tìm Hạ Nhất Dương gây phiền phức.”
Trương Ngưng: “…”
Thẩm Lạc: “Cậu ấy không biết con yêu cậu ấy.”
Thẩm Tòng Sơn quả thực dấy lên nộ hoả công tâm, quát: “Mày câm miệng! Mày còn biết xấu hổ không?!”
Thẩm Lạc không để ý tới ông, tiếp tục nói: “Là con đơn phương quấn lấy cậu ấy, chuyện này không liên quan gì đến Hạ Nhất Dương.”
Thực ra nếu như không bị Trương Ngưng phát hiện, Thẩm Lạc dự định ngày hôm sau sẽ thổ lộ.
Hắn thông minh như vậy, kỹ xảo thích người nho nhỏ của Hạ Nhất Dương làm sao có thể giấu được trước mặt hắn, Thẩm Lạc đào hố hai năm, đào vừa sâu vừa mềm, nhìn cậu ngốc kia đứng bên mép hố đắn đo đi đắn đo lại có nên nhảy xuống hay không.
Ròng rã hai năm, đến cuối cùng, Thẩm Lạc cảm giác thực ra chính mình mới chính là đồ ngốc.
Hắn vừa mừng bản thân may mắn không thổ lộ, lại vừa âm u hối hận tại sao không sớm kéo Hạ Nhất Dương vào trong hố.
Thẩm Lạc biết mình nghĩ như vậy là không đúng, nhưng hắn thât sự không khống chế được.
Hắn sợ rời đi lâu quá, Hạ Nhất Dương sẽ quên mất hắn, khi đó nếu hắn vẫn còn nhớ Hạ Nhất Dương, thì hắn nên làm cái gì bây giờ?
Thời điểm vừa đến Mỹ, Thẩm Lạc cũng không quen, hắn đi gấp, chọn đại học cùng chuyên ngành đều không hợp ý, nhưng cũng chỉ có thể trước tiên làm cho mọi thứ ổn định, học một năm rồi sang năm hai chuyển trường hoặc chuyển ngành.
Tuy rằng viết tiếng Anh không có vấn đề gì, thế nhưng trao đổi giao tiếp hằng ngày không phải là điểm mạnh, cách giải quyết của Thẩm Lạc ở phương diện này đều giống như đại bộ phận du học sinh, dựa vào làm thêm luyện tập khẩu ngữ, làm nhân viên tạp vụ hoặc người bán hàng siêu thị.
Thời điểm năm nhất sắp kết thúc, Trương Ngưng rốt cuộc gọi điện thoại cho hắn.
“Năm nay con có trở về không?” Trương Ngưng cẩn thận dè chừng hỏi hắn.
Thẩm Lạc đang chuẩn bị tài liệu chuyển ngành, trả lời rất nhanh: “Không trở về.”
Trương Ngưng trầm mặc rất lâu ở đầu bên kia.
Thẩm Lạc trở dài: “Mẹ, xem nhiều sách một chút, đồng tính luyến ái thật sự không phải bệnh, trị không hết……”
Không đợi hắn nói xong, bên kia đã cúp điện thoại.
Thẩm Lạc nhắm chặt mắt, ném mạnh điện thoại di động vào tường.
Năm hai chuyển ngành vô cùng thuận lợi, Thẩm Lạc là dạng học sinh giỏi trong nước, ra nước ngoài, đi học đối với hắn trái lại đơn giản.
Sau khi thay đổi hoàn cảnh, Thẩm Lạc mới bắt đầu xã giao bình thường, giới người Hoa vốn không nhỏ, tướng mạo của hắn đi đến đâu cũng đều rất nổi tiếng.
Năm thứ ba, hắn quen một người phụ nữ Hàn Quốc, nhưng không qua bao lâu, đối phương liền yêu cầu khôi phục lại thành quan hệ bạn bè.
“Cậu cũng không muốn ổn định quan hệ.” Cika đưa hắn một điếu thuốc, hai người họ không đến bước lên giường, phải nói là Thẩm Lạc không có tính thú gì đối với cô, “Trong nước có người yêu?”
Thẩm Lạc châm điếu thuốc, hút mấy ngụm: “Không có.”
Cika cười to nói: “Thế cậu nhất định thích đàn ông rồi.”
Thẩm Lạc không tỏ rõ ý kiến.
Cika công tác tại Mỹ rất nhiều năm, đã sớm có thẻ xanh, cô là một người phụ nữ thành thục ưu tú, làm bạn với cô rất vui vẻ, nếu so ra thì, Thẩm Lạc vẫn còn đang đi học chỉ giống như một cậu nhóc to xác ở trong mắt Cika.
“Đừng vì tịch mịch mà tìm vui, em yêu.” Cika yêu thương vuốt ve khuôn mặt của Thẩm Lạc, “Phải làm người đàn ông tốt biết không?”
Thẩm Lạc dở khóc dở cười: “Là chị tìm tôi trước, hơn nữa còn chỉ muốn làm bạn tình.”
Cika lườm một cái: “Chị không giống cưng, chị là nữ, chị đương nhiên có thể tuỳ hứng.”
Thẩm Lạc không hề để ý đến cô, cúi đầu nghịch máy ảnh SLR hắn mới mua, Cika hỏi hắn, cậu biết chụp sao?
Thẩm Lạc nói tôi đã từng chụp không ít.
Cika ném mị nhãn: “Vậy cậu chụp cho chị một tấm đi?”
Thẩm Lạc cười, cự tuyệt nói: “Xin lỗi, tôi không chụp người.”
Thời điểm sắp sửa tốt nghiệp, lần đầu tiên Thẩm Tòng Sơn gọi điện thoại cho hắn.
Bởi vì lâu lắm không nói chuyện, bất chợt được nghe âm thanh của ba mình, Thẩm Lạc sửng sốt rất lâu.
“Sắp về nước làm việc sao?” Thẩm Tòng Sơn hỏi hắn.
Thẩm Lạc im lặng một lát, rồi mới chậm rãi nói: “Con xin học lên nghiên cứu sinh, chuẩn bị công tác ở bên đây.”
Hô hấp của Thẩm Tòng Sơn đột nhiên nặng nề, qua một lúc lâu mới cắn rắn nói: “Mày vẫn cứ cứng đầu như vậy? Thật sự dự định cả đời không quay về?!”
Thẩm Lạc lại giống như ban đầu, cái gì cũng nói, cũng không giải thích.
“Được.” Thẩm Tòng Sơn liên tiếp nói mấy chữ được, rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Suốt tám năm, người nhà không hề liên lạc với hắn.
Thẩm Lạc từng bước học xong nghiên cứu sinh, thực tập, thuận lý thành chương ở lại Wall Street, hắn thuê nhà ở gần đó, lương một năm bắt đầu từ 80 ngàn đô lên đến 200 ngàn đô.
Bạn bè xã giao thay đổi, trái lại Cika vẫn duy trì liên hệ với hắn.
“Cậu giống như khổ hạnh tăng.” Sau một lần gặp mặt, người phụ nữ uống rượu đánh giá hắn, “Lúc mới đầu chị cảm giác cậu còn nhỏ cho nên vẫn duy trì tính cách thế này, kết quả không ngờ tới mấy năm sau, cậu hoàn toàn không thay đổi.”
Vì mới vừa vận động xong trong phòng tập gym của công ty, Thẩm Lạc mặc áo thun quần short cùng mang giày chạy, hắn rất đói bụng, nên gọi một phần bò bít tết: “Chị có thể thử làm công việc của tôi, dưới áp lực đó, chị còn muốn tôi chơi bời hằng đêm sao?”
Cika cười run cả người, cô lấy di động ra, muốn chụp ảnh chung với Thẩm Lạc, đáng tiếc đối phương lười phối hợp.
Cika cũng không ngại, đăng bức ảnh kia lên INS.
“Đây là gì?” Thẩm Lạc vừa ăn salad vừa phân tâm hỏi một câu.
Cika: “Một mạng xã hội, cậu muốn chơi không? Có thể đăng ký ở dưới.”
Thẩm Lạc: “Chơi như thế nào?”
Cika: “Đăng ảnh chụp gì đó, không phải cậu rất thích chụp ảnh sao, với lại, nói không chừng có bạn bè trong nước cậu cũng chơi cái này đấy?”
Thẩm Lạc lau miệng, hình như có một chút hứng thú.
Cuối cùng, hắn đăng ký một tài khoản INS dưới sự giúp đỡ của Cika, tên ID vô cùng đơn giản là ghép vần tiếng trung của “Thẩm Lạc”, sau khi điền xong tư liệu cá nhân, Cika chỉ hắn theo dõi người khác như thế nào.
“Cậu còn liên lạc với bạn bè trong nước không?” Cô hỏi.
Thẩm Lạc lắc đầu: “Không có.”
Cika có chút sửng sốt: “Một người cũng không có?”
Thẩm Lạc suy nghĩ: “Một hai đi.” Dừng một chút, hắn lại nói, “Nhưng chắc bọn họ không có chơi cái này.”
“Chị vẫn tưởng cậu có người yêu trong nước.” Cika nhăn mũi.
Thẩm Lạc cảm giác có chút buồn cười: “Vì cái gì chị lại cảm thấy như thế?”
Cika tự tin nói: “Trực giác nữ nhân.”
Sau này Thẩm Lạc mới phát hiện, suy nghĩ giống như vậy, không phải chỉ có một mình Cika, toàn bộ công ty đều cảm giác hắn là một “Cấm dục giả”.
“Tụi tôi đều nghĩ anh đang thủ trinh vì bạn đời đấy.” Giữa lúc nghỉ trưa, Tom ngồi nói chuyện phiếm với Thẩm Lạc, anh ta có chút hoài nghi, “Anh thật sự vẫn còn độc thân.”
Thẩm Lạc dở khóc dở cười: “Tôi thề.”
Tom bĩu môi: “Vậy cuộc sống của anh thật sự quá nhàm chán.”
Thẩm Lạc: “Anh làm việc một ngày xong vẫn còn có tính thú?”
“Tôi không giống anh, chỉ nhiệt tình yêu thích tập gym,” Tom lườm một cái, “Nếu tôi mệt, cần xoạc xã giao thì cứ xoạc xã giao thôi.”
Thẩm Lạc không có lời nào để nói.
Tom liếc mắt nhìn hắn: “Anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi, đừng bài xích, những người làm nghề này như chúng ta bởi vì áp lực quá lớn nên mới có vấn đề, cứ đi khám thử, điều khoản trong công ty còn có thể giảm giá, đây chính là phúc lợi, vì sao không cần?”
Thẩm Lạc cũng không muốn đi gặp bác sĩ tâm lý, bởi vì chính hắn biết vấn đề của mình nằm ở đâu.
Cho nên khi bác sĩ tâm lý cầm đánh giá kết quả kiểm tra, nhìn anh ta lộ ra nét mặt đăm chiêu, Thẩm Lạc cũng không ngoài ý muốn.
“Rất vui vì ngài cũng không mắc bệnh trầm cảm.” Đối phương vui vẻ nói, đưa tay, tự giới thiệu mình, “Anh có thể gọi tôi là Jack.”
Thẩm Lạc gật đầu: “Chào anh.”
Jack gảy gảy tờ giấy trong tay: “Mạo muội hỏi, anh nhập cư được bao lâu rồi?”
“Tôi không nhập cư, tôi chỉ đi làm ở đây.” Thẩm Lạc bình tĩnh nói, “Đi học cộng với công tác, tổng cộng mười ba năm tám tháng lẻ hai ngày.”
“…” Vẻ mặt Jack trở nên kinh ngạc.
Thẩm Lạc mỉm cười: “Mỗi ngày tôi đều có đếm ngày tháng.”
Jack mở miệng, cảm giác mình hỏi một câu thật ngu ngốc: “Tại sao?”
Thẩm Lạc cười không nói gì.
Thẩm Lạc đương nhiên biết rõ mình không bị trầm cảm, mặc dù trong mắt người ngoài hắn rất giống như có dấu hiệu trầm cảm, không có cảm xúc mãnh liệt, cuộc sống như một hồ nước ảm đạm, ngoại trừ đi làm chính là tập gym, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì, hắn hoàn toàn như đang sống trong thế giới của chính mình.
Nhưng Thẩm Lạc cũng không muốn chết, không chỉ không muốn chết, hắn còn muốn mình khoẻ mạnh để sống thật lâu, rất rất lâu.
Lại như Thẩm Tòng Sơn đã nói, hắn đã sớm chuẩn bị xong không quay về lâu dài.
Nếu không được may mắn mà nói, có lẽ phải chịu đựng đến khi cha mẹ qua đời, cũng có lẽ không lâu như vậy, nhưng ai biết được?
Hắn đã nghĩ tới vô số lần, cảnh tượng bản thân rốt cuộc không còn trở ngại nào mà quang minh chính đại về nước tìm Hạ Nhất Dương.
Thậm chí thời điểm tưởng tượng ra những điều kia, hắn vô cùng hưng phấn, hạnh phúc, một chút cũng không thống khổ.
Thẩm Lạc hi vọng lúc mình năm mươi, sáu mươi tuổi vẫn rất tuấn tú, có mị lực, khoẻ mạnh, thể diện.
Dù cho Hạ Nhất Dương đã quên hắn cũng không sao.
Chỉ cần hắn vẫn còn yêu Hạ Nhất Dương, vậy là đủ.