Edit: Hiên Vũ
P/S: còn vài chương nữa là hết truyện, mai mình up nốt, truyện chưa beta nên có chỗ nào sai xin comt góp ý cho mình.
Bóng đèn phát ra ánh sáng yếu ớt, vẫn là căn phòng thẩm vấn kia, ngồi đối diện Nhạc Minh Huy, vẫn là người phụ nữ sắc mặt tái nhợt kia.
Nhạc Minh Huy đem hình Trương Thành và Thẩm Nhiên ném tới trước mặt cô ta, lạnh giọng hỏi: “Bọn họ đã tỉnh táo lại, đều nói trước khi bị bắt cóc, bị cô gọi vào nhà, ăn đồ ăn cô đưa.”
Trong ánh mắt Tiền Bình hàm chứa oán hận, thật giống như bị uất ức lớn lao, nhưng lời nói ra lại vô cùng lạnh lùng: “Bọn họ những tên đồng tính luyến ái, có thể lừa gạt phụ nữ kết hôn với hắn ta, trong miệng có mấy câu nói thật?”
Bởi vì quan hệ của người bị hại và Tiền Bình không bình thường, trạng thái tinh thần của bọn họ cũng không tốt lắm, vì vậy độ tin cậy của lời khai giảm đi rất nhiều, điều này cũng có nghĩa là trong tay cảnh sát không có chứng cứ, đến lúc ra tòa, cũng không thể định tội.
Nhưng bọn họ cũng không phải không có cách tóm cô ta, Hạ Đình từng cẩn thận điều tra tuyến đường từ nhà cô ta đến phía nam thành, trên đường có một trạm xăng dầu, trong ba năm, chỉ cần có một lần cô đổ xăng ở đó, liền có thể trở thành chứng cứ.
Những thứ này, Nhạc Minh Huy cũng không nói cho cô ta, chỉ hỏi: “Cô nói cho tôi biết, thủ phạm chính là ai?”
Đàm Cẩm nói cô ta là đồng phạm, không phải là không có lý, ba người Lý Thục Văn, Diệp Vĩnh Bình, Phùng Tuệ mất tích năm năm trước, mà Trương Thành và Thẩm Nhiên là ba năm trước, Tiền Bình rất có khả năng biết thủ phạm là ai, hơn nữa dưới sự dẫn dắt của thù hận trong lòng, bị kẻ đó thuyết phục, hợp tác với hắn ta cùng phạm tội.
“Tôi không biết, tôi nhỏ bé thế này, những tên to con như bọn họ tôi xê dịch không nổi. ” Cô ta không rõ vấn đề của Nhạc Minh Huy, không nhảy xuống bẫy sơ hở.
Nhạc Minh Huy không nói gì, Đàm Cẩm từ sau lưng anh đi ra, cậu chậm rãi thong thả bước tới bên cạnh Tiền Bình, hai tay chống bàn, khom người hỏi bên tai cô ta: “Bộ dạng Thẩm Nhiên rất tuấn tú, vóc người thon dài, gia thế tốt, hiếm thấy chính là, cậu ta lại nho nhã lịch sự thân thiện lễ phép, tôi nghĩ mọi người đều sẽ thích cậu ta.”
Thân thể Tiền Bình hơi run rẩy một chút, cô ta cố gắng làm bộ như không sao cả, nhưng nửa người trên đang đang cố nghiêng sang bên phải, muốn trốn khỏi phạm vi khống chế của Đàm Cẩm.
Đàm Cẩm không bỏ qua cho cô ta, cô ta động một chút, mình cũng động một chút, hình của Trương Thành và Thẩm Nhiên trong tay cậu dao động ở trước mắt cô: “Sao có thể không thích cậu ta, tôi cũng có chút thích cậu ta, tôi nghĩ, Trương Thành nhất định thích cậu ta thích đến mất khống chế. ” Âm thanh của cậu mập mờ, mang theo âm cuối mềm mại.
“A ” một tiếng, tấm hình trong tay Đàm Cẩm bị Tiền Bình đập rụng, cô ta chỉ là người phụ nữ bình thường, vì yêu sinh hận mới làm chuyện điên cuồng, lúc này nghe được Đàm Cẩm nói như vậy, liền không khống chế được, lớn tiếng thét: “Thật ghê tởm, thật ghê tởm, một người đàn ông thích đàn ông, trái với luân thường, ghê tởm nhất chính là, còn lừa gạt tôi, anh ta gạt tôi!!! Lừa tôi đau khổ. ” cô nói lại nói, không tự chủ được chảy nước mắt, nức nở, rất là thê lương.
“Một năm, suốt một năm, anh ta đêm không về ngủ, cả ngày tìm không thấy người, tôi còn phải ở trước mặt cha mẹ che giấu cho anh ta, nói thân thể của tôi không tốt mới không cần con, thật ra thì sao? ” Cô ta nói, ánh mắt cực kỳ ai oán, “Thật ra thì tôi gả cho anh ta một năm, gần một năm sống như góa chồng, anh ta chỉ đưa tiền cho tôi, mua đồ cho tôi, còn chưa bao giờ quan tâm tôi.”
Đàm Cẩm im lặng trở về phía sau Nhạc Minh Huy, phạm vị chiếu sáng của đèn sợi đốt có hạn, cậu lại lùi mình về trong bóng tối.
“Tại sao tôi muốn hy sinh bản thân, tác thành cho anh ta và tên tiện nhân kia, tôi muốn làm cho bọn họ, sống không bằng chết. ” ánh mắt của cô ta lại thay đổi, Nhạc Minh Huy nhìn không thấy đâu mới là con người thật của cô ta.
“Sau đó cô làm gì? ” Nhạc Minh Huy hỏi cô ta.
“Sau đó? Sau đó tôi cho anh ta uống thuốc ngủ, trước đó tôi đã trộn thuốc ngủ vào trong cơm của anh ta, sau đó dùng điện thoại của anh ta nhắn tin cho tên họ Thẩm kia tới, tên đó thấy tôi ở nhà thì rất kinh ngạc, tôi giả bộ sẽ tác thành cho bọn họ, tên đó uống nước trái cây tôi đưa liền ngủ thiếp đi.”
Cô cúi đầu sờ cái còng nặng trịch trên tay, mặt không biểu cảm, nói tiếp: “Đêm hôm đó, tôi và hắn ta, cùng nhau vận chuyển bọn họ đến chỗ phía nam thành kia, sau đó không còn chuyện của tôi nữa, bọn họ sẽ ra sao, tôi cũng không quan tâm.”
Nhạc Minh Huy tiếp tục hỏi: “Hắn là ai?”
Tiền Bình cười giễu, không trả lời vấn đề của anh: “Thật nực cười, trong di động của mình, anh ta lưu tôi là Tiền Bình, nhưng lại lưu tên kia là vợ, rốt cuộc ai là vợ anh ta đây? “Nước mắt trên mặt cô sớm đã cạn, để lại vết nước đọng.
“Căn cứ tình huống cô khai báo, cô cũng không phải thủ phạm chính, nếu thủ phạm chính có ép buộc cô, cô có thể tố cáo là bị ép buộc phạm tội, như vậy đến lúc ra tòa sẽ cân nhắc hình phạt thích đáng, nếu như cô khai ra thủ phạm chính, đó là thái độ tích cực hợp tác, như vậy, trong khi luận tội nhất định sẽ cân nhắc, nếu không cho dù cô là tòng phạm, nhưng trong án kiện lần này, cô bắt cóc, nhốt người bị hại ba năm, trong thời gian đó đã tạo thành tổn hại nghiêm trọng đến thân thể, đây đã là trọng tội. ” Giọng nói của Nhạc Minh Huy rất lạnh lùng, chầm chậm nói rõ cho cô ta biết mức độ nghiêm trọng của vụ án. Anh biết người như Tiền Bình, chắc sẽ không khai ra thủ phạm chính, cô ta cực đoan, cố chấp, trong nội tâm sẽ cho rằng thủ phạm chính hoàn thành tất cả yêu cầu của cô ta, cô ra rất biết ơn hắn, vì vậy sẽ bảo vệ hắn.
“Tôi không biết, cho dù phán tôi tử hình, tôi cũng sẽ không nói. ” Không ngoài dự đoán, cho dù Nhạc Minh nói đến như vậy rồi, cô ta vẫn không chịu khai, đến cuối cùng, dứt khoát im lặng.
Mấy người thay nhau ra trận, oánh tạc cô ta suốt 6 tiếng, vẫn không có kết quả, đành phải buông tha cho cô ta, bắt đầu đôi sang hướng khác.
Nhạc Minh Huy cuối hành lang, Đàm Cẩm châm điếu thuốc trong tay nhưng không hút, khói trắng lay động theo gió.
“Tôi cảm thấy có gì đó bị bỏ qua, ” Đàm Cẩm chậm rãi nói, cảm thấy chân tướng từng ở trước mắt, nhưng cậu không nắm được, cậu nhìn bầu trời xanh chim chóc líu lo ngoài cửa sổ, “Nhưng nghĩ không ra, rốt cuộc lạ ở chỗ nào?”
Vụ án giết người liên hoàn lớn như vậy, chưa đầy hai tuần có thể tiến triển đến mức này, đã là hiếm thấy, tất cả mọi người bao gồm cả Đàm Cẩm, đều tăng ca, cậu là một bác sĩ tâm lý người bị hại, cũng phải đi theo cảnh sát hình sự tới hiện trường, cùng nhau tra tài liệu, quả thật làm rất nhiều việc ngoài phạm vi công tác. Càng như vậy, cảm tình của Nhạc Minh Huy đối với cậu, càng mãnh liệt.
Nhạc Minh Huy đang muốn an ủi cậu, điện thoại lại vang lên, anh nhấn nghe, là bệnh viện gọi tới: nữ nghi phạm đâm bị thương người dân tốt bụng kia, đã tỉnh.
Hai ngày trôi qua thấp thỏm phập phồng, từ lúc phát hiện đồng phạm, tìm ra đầu mối, đến hỏi không ra thủ phạm chính, lúc này, đầu mối mới lại tới, Nhạc Minh Huy chạy về phòng làm việc, cầm lấy chìa khóa, vừa quay đầu lại, Đàm Cẩm đã cười híp mắt đứng ở ngoài cửa.
“Tôi biết, chúng ta cùng đi, bác sĩ Đàm. ” Nhạc Minh Huy bất đắc dĩ, cùng Đàm Cẩm chạy thẳng tới bệnh viện.
——————————————————————————————————————————
Người phụ nữ kia thật ra thì không bị nội thương nghiêm trọng gì, kiểm tra máu của cô ta chỉ hơi vượt mức bình thường một chút, trừ mấy vết thương ngoài da, nghiêm trọng nhất chính là cái trán bị thương, đang vì vết thương này, mới khiến cô ta hôn mê hơn mười ngày, vẫn chưa tỉnh lại.
Lúc Nhạc Minh Huy đẩy cửa phòng làm việc ra, cô ta đang nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, cửa sổ mở ra, gió mát lùa vào, mang đến chút hơi ẩm.
Trời lại sắp mưa rồi, Nhạc Minh Huy nghĩ.
Cô ta phát hiện có người đi vào, quay đầu lại nhìn, vẻ mặt vẫn rất hờ hững. Cô ta cũng không ngỡ ngàng, cũng không điên cuồng, thoạt nhìn hoàn toàn giống như người bình thường, nhưng cô ta bình thường sao? Ai cũng không nói được.
“Tôi tên Hàn Tố Tố, ” cô nói, ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, “Năm nay ba mươi tuổi, đã kết hôn.”
Nhạc Minh Huy dùng bút xoẹt xoẹt ghi chép, đầu bên kia điện thoại, Vương Thư Kiệt đã điều tra hồ sơ của Hàn Tố Tố, tai nghe trong tai Nhạc Minh Huy và Đàm Cẩm vang lên: “Hàn Tố Tố, năm ngoái mất tích, cha mẹ cô ta báo án, nói cô ta và tài xế trong nhà bỏ trốn, từ đó mất tung tích.”
Cô ta nhìn có vẻ được nuôi dạy tốt, lúc nói chuyện nhấn từng chữ rõ ràng, cho dù mới tỉnh lại từ trong hôn mê, nhưng tóc mai vẫn được cắt tỉa, lộ ra gọn gàng, hào phóng. Chỉ nhìn bề ngoài, thì sẽ không thể nào nghĩ tới, cô ta sẽ làm ra chuyện đâm chết người đi đường.
Nhạc Minh Huy quay đầu lại, Đàm Cẩm hiểu ý gửi tin nhắn.
Chỉ chốc lát sau, tiếng của Vương Thư Kiệt lại vang lên: “Đã đối chiếu ảnh của người đàn ông tử vong và hình của tài xế Tôn Lễ, độ khớp của gương mặt đạt 98%, phải là gã.”
Bọn họ không nói chuyện, Hàn Tố Tố cũng không nói chuyện, cô ta dường như không thèm để ý đến sự tồn tại của Nhạc Minh Huy và Đàm Cẩm, ngược lại thích nhìn ánh mắt trời bên ngoài cửa sổ.
Cô ta không giống những người sống sót trở về, cô ta không sợ ánh sáng.
Có phải vì cô ta không bị nhốt chăng?
Nhạc Minh Huy mở miệng: “Người đàn ông lúc đó ở cùng cô, có quan hệ gì với cô?”
Hàn Tố Tố cười cười, nụ cười dịu dàng: “À, anh ta là chồng tôi, tên Tôn Lễ, Lễ của lễ vật, đã từng là lễ vật của tôi.”
Giọng cô ta thản nhiên nên Nhạc Minh Huy không xác định được rốt cuộc cô ta có biết chồng mình đã chết không, chỉ hỏi cô ta: “Cô giúp bọn họ làm cái gì? Chồng cô đã khai báo một phần rồi, nhưng không chịu nói ra việc làm của cô.”
“Lúc này, anh ta lại muốn che chở cho tôi? Tôi giúp bọn họ làm cái gì? Tôi sẽ làm gì? Tôi chỉ giúp bọn họ một chút, mỗi ngày đưa cơm đến chỗ cái ***g kia ” cô ta lại cười, ngữ điệu lại cao lên, “Tôi thật sự cho rằng anh ta yêu tôi, đồng ý từ bỏ vị trí lương cao, đồng ý từ bỏ một phần thừa kế của tôi, kết quả thì sao, hừ, đều là trò cười.”
Vẻ mặt của Hàn Tố Tố lúc này hoàn toàn khác với khi nãy, cô ta ngẩng cái cằm nhọn của mình lên, hơi híp mắt nhìn người, kiêu ngạo giống như công chúa.
Cô ta vốn là công chúa, cha của cô ta có một công ty niêm yết trên trường chứng khoán, mẹ là nhà âm nhạc nổi tiếng, cô ta từ nhỏ đã học ở trường quý tộc, một đường học thẳng lên học viện âm nhạc danh tiếng, chuyên mục âm nhạc từng đưa tin nói cô ta là thiên thần đàn violon thứ hai, thiên thần thứ nhất, chính là mẹ cô ta.
Một đứa con cưng như vậy, lại thích tài xế trong nhà, từ bỏ cuộc sống giàu bỏ, từ bỏ hào quang trên đầu, bỏ trốn theo gã, làm vợ một người bình thường.
Nhạc Minh Huy đề tài, hỏi cô ta về một mặt khác: “Tài liệu ghi rõ tháng một năm ngoái cô bỏ trốn theo gã, với điều kiện của cô, sẽ vì người như vậy vứt bỏ cha mẹ và gia tộc, đối phương nhất định rất ưu tú đi? Nhưng tôi thấy thì không phải vậy, Tôn Lễ trừ gương mặt đẹp ra, có chỗ nào xứng với cô, gã ta chỉ là một người bình thường.”
Nói về thời gian trước đây, cô ta dường như không kích động như vừa rồi, bình tĩnh lại, mang theo hồi ức như mộng ảo, nói: “Ba năm trước anh ta tới nhà tôi, lần đầu tiên tôi gặp anh ta, anh ta đến trường đón tôi tan học, một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, mặc đồng phục tài xế màu xanh cobalt, mở cửa xe cười với tôi, anh ta cười lên còn có hai cái răng nanh, hơn nữa còn rất dịu dàng nói với tôi, ‘Chào tiểu thư, lần đầu gặp mặt, tôi là Tôn Lễ, tài xế mới tới, ‘ đời này, tôi lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy, tôi nghĩ tôi đối với anh ta là vừa thấy đã yêu.”
Chuyện sau đó, trên báo chí đều đưa tin, nói cô muốn gả cho người đàn ông kia, cha mẹ cô tất nhiên không đồng ý, còn sa thải gã, nhốt cô ở trong nhà rất lâu, cũng không biết làm sao cô ta lại chạy ra được, cùng gã biến mất trong tầm mắt của công chúng.
Bởi vì cha Hàn chèn ép, nên đoạn quá khứ này không được mấy ngày đã bị tiêu đề khác đè xuống, dân chúng không có nhiều hứng thú với yêu hận tình thù của tiểu thư nhà giàu, không đến hai ngày đã quên lãng.
Thậm chí lúc bọn họ tìm được cô, cũng không nghĩ tới cô gái toàn thân thương tích, ăn mặc rách rưới, cgầy như que củi, lại là thiên thần đàn violon khi xưa.
Nhưng người duy nhất không quên chính là cha mẹ cô, căn cứ tin tức Vương Thư Kiệt đưa tới, cha của cô khóa tất cả thẻ tín dụng đứng tên cô, thu hồi bất động sản từng cho cô, thậm chí đóng băng tài khoản của cô, ông ta mời thám tử tư, tìm đến bạn bè ở cục cảnh sát, nhưng lại không ép được con gái về nhà.
“Sau đó thì sao? ” Nhạc Minh Huy hỏi, “Hai người sống thế nào? Theo tôi được biết, tất cả tài sản của cô đều bị đóng băng và thu hồi.”
Trên mặt Hàn Tố Tố lại xuất hiện vẻ ôn tồn ngắn ngủi: “Chúng tôi chạy đến một xã nhỏ ngoại thành, tôi làm công nhân vệ sinh, anh ta làm bảo vệ cho nhà người ta, nhận chút tiền công còm, ở trong tầng hầm không cửa sổ, cuộc sống ngược lại rất tốt.”
Có lẽ cuộc sống kia thật rất tốt, mặc dù khổ, nhưng là cô và người yêu ở chung một chỗ, chịu khổ vì cô, cô cảm thấy hạnh phúc.
“Vậy sau đó, tại sao các cô lại làm việc cho bọn chúng? ” Nhạc Minh Huy hỏi.
Vẻ mặt Hàn Tố Tố thay đổi, nhưng vẫn không biểu cảm, thản nhiên nói: “Sau đó tôi mới từ từ ý thức được, lúc anh ta đối mặt với tôi, luôn rất không kiên nhẫn, lúc nói lời âu yếm, lúc ở trên giường, những ngày đó, anh ta động một chút nổi cáu với tôi, tôi cho rằng tôi có chỗ nào đó không tốt, nhưng thời gian dài, tôi mới phát hiện, có lẽ anh ta không thương tôi.”
“Tôi len lén nghe thấy anh ta gọi điện thoại với người khác, anh ta gọi đối phương là bảo bối, nói mình yêu là cô ta, nói nhất định sẽ lừa gạt tôi trót lọt. Ngày đó, tâm của tôi cũng lạnh. ” Hàn Tố Tố cười cười, giọng nói lại không có chút phập phồng nào.
Đàm Cẩm rốt cục không nhịn được, cậu hỏi: “Nhưng cô biết rồi, tại sao còn muốn đi cùng gã?”
Tại sao? Hàn Tố Tố cúi đầu, tại sao vậy? Là không tin anh ta không thương mình, hay không muốn cứ như vậy lẻ loi về nhà, đối mặt với sai lầm khăng khăng cố chấp của bản thân, cô công chúa kia luôn luôn ở trong lòng anh ta, cô sẽ không thừa nhận sai lầm của mình.
“Có lẽ tôi không muốn về nhà đi, sau đó chưa được mấy ngày anh ta nói anh ta nợ tiền, còn bị nghiện ma túy, nhưng lão đại người ta nhìn anh ta chịu khổ, bèn đồng ý để chúng tôi cùng nhau làm việc, để bù số tiền nợ kia, tôi liền đi với anh ta, tôi biết rõ là giả, lời nói dối kia trăm ngàn chỗ hở, tôi vẫn tin tưởng.”
Suy nghĩ của cô, có lẽ Nhạc Minh Huy và Đàm Cẩm vĩnh viễn không thể nào hiểu, bọn họ đều có thể thản nhiên đối mặt với quá khứ, cũng có thể không sợ hãi đối mặt với sai lầm, đối với chuyện biết rõ là giả, trong tiềm thức sẽ không tin tưởng.
Hàn Tố Tố lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, lúc nói những lời này, rõ ràng run rẩy, cô ta nói: “Nhưng khi tôi đến đó nơi, mới nhìn thấy Địa Ngục.”