Niên Thiếu Vô Tình

Chương 22

Nguồn căn sự việc vốn là như thế này:

Sái Kinh muốn một lần nữa bày ra sát cục,

Phân cao thấp với Gia Cát.

Lão một mặt mượn cái chết của Phó Tông Thư khơi mào sát ý của Nguyên Thập Tam Hạn đối với phe Gia Cát,

Một mặt lợi dụng Đa Chỉ Đầu Đà dẫn Thiên Y cư sĩ vào kinh,

Lại ở bên ngoài kinh thành bố trí phục binh vây giết Thiên Y cư sĩ và đám người đi cùng.

Đồng thời,

Lão tạo ra náo loạn.

– ngoại dẫn quân Kim xâm lấn biên cương Đại Tống,

– nội phái thích khách ám sát hoàng thân quốc thích, quan to trong triều,

– cùng lúc khơi mào nội chiến chém giết giữa các bang phái trong kinh thành.



Bản ý của Sái Kinh là đánh bại từng mục tiêu,

– lợi dụng loạn thế trong kinh kiềm chân Gia Cát tiên sinh,

– khiến cho Gia Cát không thể trợ giúp Thiên Y cư sĩ vốn đang gặp nguy hiểm,

– đợi Nguyên Thập Tam Hạn diệt trừ Thiên Y cư sĩ xong,

– sẽ quyết đấu với Gia Cát Tiểu Hoa.

Trong kế hoạch này,

Cần một người ngăn cản Gia Cát tiên sinh.

Nhưng nhìn khắp thiên hạ,

Ai có khả năng này? Bản lĩnh này? Hay có lẽ nên nói là can đảm?

Đi kiềm chế, lừa gạt Gia Cát Thần Hầu?



Hôm nay,

Sáng sớm Sái Kinh liền tiến cung gặp Mễ Hữu Kiều.

Mễ Thương Khung tươi cười niềm nở,

“Lão hủ đương nhiên vì Thái sư dốc sức… Bất quá, Gia Cát tiên sinh cũng không phải dễ lừa, rốt cuộc có thể kéo dài bao lâu, lão hủ cũng không biết được.”

Sái Kinh cũng vẻ mặt tươi cười.

“Tất nhiên có thể kéo dài chừng nào tốt chừng đó. Từ trước đến nay công công luôn nhất ngôn cửu đỉnh, cung đình trên dưới, triều đình nội ngoại, ai không kính ngưỡng? Nếu đã nhận lời, đủ thấy công công rất ưu ái Sái mỗ, Sái mỗ vô cùng cảm kích.”

Lập tức,

Sái Kinh rời khỏi cung,

Đi thương lượng với Nguyên Thập Tam Hạn,

“E rằng lão Mễ đó không thể kiềm chế Gia Cát được lâu, mặc kệ lão ta không muốn hay là không thể, chúng ta cũng cần chuẩn bị, phòng ngừa vạn nhất.”

Vì vậy,

Sái Kinh và Nguyên Hạn lại tính thêm một kế hoạch,

Tiền đề là:

Bọn họ chắc chắn Gia Cát Thần Hầu và Tứ đại danh bộ không có khả năng đồng thời ra kinh.

Lấy loạn thế của Biện Lương hiện nay,

Bất luận như thế nào thì Gia Cát Thần Hầu và Tứ đại danh bộ cũng phải có một bên ở lại trấn thủ kinh thành,

Tuyệt đối không thể dốc toàn bộ lực lượng,

– chỉ cần Gia Cát vừa xuất hiện, Nguyên Thập Tam Hạn sẽ dùng đại trận “Lục Hợp Thanh Long” vây sát!

– nếu là Tứ đại danh bộ tới, Nguyên Thập Tam Hạn sẽ tự mình xuất thủ diệt trừ.

Sái Kinh rất mãn ý với kế hoạch của mình,

Bởi vì kế hoạch này rất chu đáo rất chặt chẽ,

Quả nhiên là thận trọng.

***

Sái Kinh vừa rời đi,

Thần Thông hầu Phương Ứng Khán liền bước ra khỏi bình phong,

“Công công quả nhiên tính toán không sai, chiêu này của Sái Kinh thật độc.”

“Nếu lần này giết được Gia Cát, sau này Sái Kinh có thể mặc sức tác quái.”

“Mà cho dù giết không được, Sái Kinh cũng sẽ nhân cơ hội làm loạn, đục nước béo cò, ở kinh thành, trong cung làm ra những chuyện sai trái, rồi lại tâu lên thánh thượng, cáo buộc Gia Cát tội thất trách.”

“Hơn nữa… Bất luận Sái Kinh có thành công hay không, Gia Cát cũng sẽ cho rằng công công hợp mưu với Sái Kinh ám toán lão. Tự nhiên cũng sẽ quy Hữu Kiều tập đoàn vào.”

“Sái Kinh muốn độc chiếm đại quyền, lại khiến chúng ta phải gánh tiếng xấu thay lão, trong thiên hạ, làm gì có chuyện tiện nghi như vậy!”

Hắn một mặt nói,

Một mặt lưu ý thái độ của Mễ Hữu Kiều.

Mễ Hữu Kiều mỉm cười.

Trước mặt Phương Ứng Khán,

Lão cười rất hoà ái, rất hiền lành.

Vì vậy Phương Ứng Khán cũng cười,

Nụ cười chưa thoát tính trẻ con lại mang theo một phần thành thục.



Màn đêm buông xuống,

Phương Ứng Khán bí mật lẻn vào Thần Hầu phủ.

***

Mễ Thương Khung vừa tiễn Gia Cát tiên sinh rời đi,

Liền đón Phương Ứng Khán từ Thần Hầu phủ trở về.

Lão không khỏi giật mình hoảng sợ,

– ai nhìn thấy Phương tiểu hầu gia ngọc thụ lâm phong đầy người bụi đất, mặt mũi bầm dập như vậy cũng sẽ giật mình.

Nhưng hắn mặc dù mặt bị thương,

Cũng vẫn ung dung nhàn nhã.

Mễ Hữu Kiều không khỏi vô cùng kinh ngạc,

“Tiểu hầu gia đây là…”

Phương Ứng Khán ôm nửa bên mặt sưng vù,

Hàm hồ trả lời,

“À… Cái này là… Không cẩn thận đụng phải…”

Vừa mới nói,

Lại động đến chỗ đau,

Làm hắn phải nhíu mày.

Mễ Hữu Kiều tuy rằng cảm thấy ngờ vực,

Nhưng cũng không hỏi thêm nữa.
Bình Luận (0)
Comment