Niên Thiếu Vô Tình

Chương 37

Kim Phong Tế Vũ lâu,

Trước khi Vương Tiểu Thạch rời kinh, đã quyết định lâu chủ kế nhiệm,

Người nọ là một kỳ tài hiếm thấy trong võ lâm và trên giang hồ, cũng là một nhân vật tuyệt thế từng một lần rơi vào vạn kiếp bất phục, sau khi thất bại lại hồi phục, bị dồn vào chỗ chết rồi lại tái sinh,

Người nọ cũng là người quen cũ, bằng hữu tốt của Vương Tiểu Thạch:

– “Cửu Hiện Thần Long” Thích Thiếu Thương.

Trận “Nghịch Thuỷ Hàn” kia, hầu như đã khiến Thích Thiếu Thương mất đi mọi thứ:

Tri kỷ, huynh đệ, bằng hữu, còn có… Hồng Lệ.

Người đã chết sẽ không sống lại.

Tức Hồng Lệ cũng đã gả cho Hách Liên Xuân Thuỷ.

Mà Thích Thiếu Thương vẫn còn sống,

– bi thương đến mức tâm hắn đã chết lặng,

– nhưng thân xác hắn lại chưa chết.

Cho nên, hắn chỉ có đem ý chí tinh thần gửi gắm vào việc hắn muốn làm.

Vì vậy, trong một quãng thời gian, “Độc Thủ” Thích Thiếu Thương tạm thay thế cho “Thiết Thủ” Thiết Du Hạ.

Trước khi Vương Tiểu Thạch đến Thần Hầu phủ cầu kiến Gia Cát tiên sinh,

Thích Thiếu Thương vốn đã dự định lặng lẽ rút lui,

Nhưng hoàn cảnh lại đẩy hắn lên vị trí lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu.



Lại nói tiếp,

Đây chính là lần đầu tiên Thích Thiếu Thương và Vô Tình gặp mặt kể từ khi hắn kế nhiệm Kim Phong Tế Vũ lâu.

Gia Cát Thần Hầu luôn luôn coi trọng Thích Thiếu Thương,

Bởi vì Thích Thiếu Thương có một loại khí chất kỳ lạ,

Một loại khí chất như kiếm ra khỏi vỏ,

– mũi nhọn mặc dù toả ra bốn phía, nhưng lại như ngọc như nước, như có một loại ấm áp tiềm tàng.

Mà Vô Tình lại luôn luôn không thích Thích Thiếu Thương,

Ít nhất trước mặt người khác là như vậy.

Cho nên lúc Dương Vô Tà báo với Thích Thiếu Thương rằng Vô Tình công tử đến Phong Vũ Lâu có chuyện quan trọng cần thương lượng, hắn nhất thời cảm thấy không quen.

– Vô Tình cư nhiên lại chủ động đến thăm,

– chắc là trời sắp đổ mưa.

– chuyện quan trọng? Sẽ là…

Trước lúc ra khỏi phòng, Thích Thiếu Thương còn cố ý soi gương,

– hắn mặc trường bào bằng vải thô màu nguyệt bạch, viền bằng vải bố màu bạc,

– hoàn hảo, coi như là phong độ tiêu sái…

***

Thần Thông Hầu phủ,

Lại là ao cá đó.

Người trong phủ thường hay nói thầm với nhau,

– Phương tiểu hầu gia ngoại trừ thích trân bảo hiếm lạ, mỹ nhân tuyệt sắc, e rằng thích nhất chính là ao cá đó.

– bất kể xuân hè nóng lạnh, cứ vài ngày lại tự mình cho cá ăn, đồng thời không để cho ai tới gần.

– mấy con cá bảo bối này của hắn, dường như còn hơn hẳn những thứ khác…

Đương nhiên, những lời này đều chỉ là bọn hạ nhân xì xầm to nhỏ, vạn vạn không thể để tiểu hầu gia hoặc đám người Bát Đại Đao Vương nghe được.

Hậu quả như thế nào, tất cả mọi người đều biết.

Nghĩ đến thủ đoạn bấy lâu nay của tiểu hầu gia, mọi người đều rất sợ hãi.



Dường như hắn đang nói chuyện với bầy cá.

Nhưng mà cá cư nhiên lại biết nói,

Đây là loại cá gì vậy?!



Vẻ mặt Phương Ứng Khán hết sức âm trầm:

“Vừa mới tiếp nhận đã bị cướp?”

“Người của chúng ta áp tải hàng hoá đi chưa được mười dặm đã….”

“Đã điều tra ra là ai làm chưa?”

“Hiện tại đang tra… Những người đó mặc áo trắng che mặt, ra tay đều rất thuần thục, trong đó có một người kiếm pháp tuyệt diệu, đại đa số chúng ta đều bị hắn đánh ngã.”

“Kiếm pháp… Người nọ có phải cụt một tay hay không?’

“Dạ không. Người nọ hai tay đầy đủ, nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

“Tay trái của hắn dường như không linh hoạt lắm…”



Lúc này, ngay cả lông mày của Phương Ứng Khán cũng nhíu lại,

Nhìn qua không hề có nét trẻ con, chỉ cảm thấy thâm trầm sâu sắc.

“Ngươi đi đi. Phái người tiếp tục điều tra. Phải cẩn thận.”

Giọng nói vang vọng giữa ao trầm thấp đáp lời: “Dạ”

Bầy cá tản đi,

Phương Ứng Khán nheo lại mắt,

– thật đúng là ngoài dự liệu,

– vịt đã luộc chín cư nhiên lại bay mất!

– ngoài ngươi ra, còn có thể có ai…

– ngoài ngươi ra, còn ai dám!

Hắn siết chặt nắm tay.

Tay hắn vốn đang cầm một bát đựng thức ăn cá.

Vậy mà bát ngọc trong tay cũng hoá thành bột mịn.
Bình Luận (0)
Comment