Niên Tư Kiến

Chương 2

Nói đến đạo diễn Thời Niên thì không thể không nhắc đến bộ phim <Tạm biệt chiến sĩ của em>, một bộ phim tình cảm bi tráng thời chiến tranh dân quốc do Thời Niên làm đạo diễn, đã xuất sắc ngay trong lần đầu ra quân lập tức giành liên tiếp hai giải thưởng |Bộ phim chiến tranh hay nhất| và |Đạo diễn phim hay nhất| của giải thưởng Kim Hoa danh giá.

<Tạm biệt chiến sĩ của em> quay bởi một đạo diễn mới không tên tuổi, nhưng vẫn có thể làm chao đảo phòng vé và thắng lợi mang về hai giải thưởng lớn cho đạo diễn non trẻ- Thời Niên, khi ấy đã làm “mở rộng tầm mắt” của giới phê bình phim nói riêng và giới giải trí nói chung.

Sau thành tích “khủng” của <Tạm biệt chiến sĩ của em>, Thời Niên tiếp tục gặt hái được nhiều thành công qua các bộ phim ngắn, các quảng cáo nho nhỏ, cuối cùng thuận lợi kiếm được một chỗ đứng cho mình trong giới giải trí.

Mặc dù vị trí không cao nhất, nhưng cũng là một vị trí khó có được.

Ngay lúc này, Thời Niên vừa quay xong một bộ phim điện ảnh mới nhất của mình, gọi là. Bộ phim thuộc thể loại tình cảm tâm lý, phản ánh thực tế xã hội đen tối và tầm quan trọng của đồng tiền trong đời sống con người.

Là một bộ phim tâm lý xã hội đáng được mong chờ.

Quay phim xuyên suốt hai tháng, trải qua bao nhiêu tháng ngày cực khổ, thậm chí gần như ngày ngày dãi nắng dầm sương, đoàn phim của Thời Niên cuối cùng cũng đóng máy, mừng đến mức kêu cha gọi mẹ, sau khi chỉnh lý xong phim lập tức mở tiệc mừng.

Lúc Thời Niên đến Tư Thực Hiên thì đoàn làm phim đã đến gần như đầy đủ, trợ lý của Thời Niên đứng đợi ở cửa nên thấy cô đầu tiên, vui mừng nhanh chóng chạy đến: “Chị Maris, em nhớ chị chết được.”

Nữ trợ lý nhỏ của Thời Niên là con lai, theo chân cô từ lúc còn ở MG đến khi trở về ZG gầy dựng tên tuổi. Cô nàng hai mươi ba tuổi, vẻ ngoài xinh xắn lanh lợi, lại rất thông minh dịu dàng nên Thời Niên vừa gặp đã thích.

Thời Niên bị cô nàng nhào đến giữ chặt, đôi cao gót mười phân dưới chân hơi lảo đảo một chút. Hành động trẻ con của cô nhóc khiến cô bật cười, tâm trạng u ám của Thời Niên từ khi nghe cuộc điện thoại kia dường như không cánh mà bay.

Cô vươn tay xoa xoa mái tóc hơi hoe vàng của cô nàng, cười nói: “Em làm chị tưởng chúng ta đã mấy năm chưa gặp nhau đó Donna.”

“Chị chưa từng nghe câu “Một ngày chưa gặp như cách ba thu” à? Chúng ta còn chưa gặp nhau một tuần đó, vừa về lại ZG là em đến đây ngay, chị không nhớ em sao?” Donna nũng nịu ôm lấy cánh tay Thời Niên, cùng cô đi vào trong.

“Nhớ chứ, “cô tiểu thư” nhỏ này chị không nhớ thì nhớ ai.” Thời Niên cười cười, để mặc Donna tuỳ hứng làm bậy.

(Donna có thể hiểu là tiểu thư)

Với cô, Donna không khác gì em gái nhà bên, bao nhiêu năm qua đã cùng cô nếm trải những ngày tháng nhạt nhẽo này.

Bên trong phòng bao của Tư Thực Hiên, người của đoàn làm phim kẻ đứng người ngồi đầy cả phòng. Donna vừa kéo Thời Niên vào trong, ngay lập tức đã có mấy người lần lượt tiến tới nói chuyện với cô.

Một cô gái rất xinh đẹp với đường nét gương mặt thanh thoát, trên người mặc chiếc váy hiệu trị giá hơn tám con số, mỉm cười nâng hai ly rượu vang đỏ trong tay đi về phía Thời Niên: “Đạo diễn Thời, thời gian qua chị vất vả rồi.”

“Không có việc gì, Vi Hân Ninh cô diễn rất tốt, cũng khiến cho tôi đỡ được không ít lần NG*.” Thời Niên mỉm cười chân thành, nhận lấy ly rượu vang đỏ Vi Hân Ninh đưa tới, không khách khí nhấp một ngụm.

(NG: cảnh quay No Good, cảnh quay hỏng)

Vi Hân Ninh xuất thân từ trường Điện ảnh chính quy, sau lưng lại có Vi thị làm chỗ dựa, vừa ra mắt hai năm đã mạnh mẽ leo lên tranh một vị trí trong bảng xếp hạng “Tứ đại tiểu hoa đán” của giới giải trí ZG. Bình thường tính tình hơi thẳng thắn, có hơi nghiêm khắc với chính mình, nhưng vẫn là một nữ minh tinh dễ làm việc chung.

Người như vậy, Thời Niên cũng khá ưng ý nên đã đề nghị hợp tác cùng.

Thời Niên cùng Vi Hân Ninh thì thầm mấy câu, hai bên đều cảm thấy rất ưng ý, hy vọng sẽ có lần hợp tác tiếp theo.

Hai người nói cười một hồi, nam chính của là Chu Phức Toàn cũng chậm chạp đến góp vui, nhưng lời vừa ra đã nghe mùi muốn nịnh nọt nồng nặc: “Đạo diễn Thời, nghe nói hôm nay bên chủ đầu tư là Chử Vân sẽ cử người đến, không biết là ai đến nhỉ? Có phải là Chử tổng không?”

Thời Niên chau mày nhìn Chu Phức Toàn- ngày thường tên này ỷ mình có chút danh tiếng siêu sao, luôn dùng thái độ nửa con mắt nhìn cô, lúc không có phân cảnh quay thì thậm chí hai người một câu cũng không nói với nhau, hôm nay lại chủ động đến bắt chuyện, quả là mặt trời mọc hướng Tây.

Biết Thời Niên không thích Chu Phức Toàn, Donna lập tức mở miệng thay cô móc họng người ta: “Chị Maris chỉ biết là có người bên Chử Vân đến chứ không biết là ai. Siêu sao Chu không phải luôn khoe chính mình quen biết rộng, không gì là không biết à? Vậy mà anh không biết sao?”

“Hừ, một trợ lý đạo diễn quèn mà cũng dám nói chen vào, đạo diễn Thời, cô tốt nhất nên dạy người bên mình cho tốt, cẩn thận chọc phải người không nên chọc, sẽ bị phong sát đó.” Chu Phức Toàn bị Donna nói đến sượng mặt, lời ra khỏi miệng không nể nang gì.

“Chu Phức Toàn! Chú ý lời nói!”

“Diễn viên Chu! Phiền anh cẩn thận mồm miệng!”

Hai người Vi Hân Ninh và Thời Niên cùng lúc mở miệng, giọng nói đè ép sự khó chịu và không vừa ý rõ ràng. Chu Phức Toàn thật sự không dám đắc tội Vi Hân Ninh, còn Thời Niên hắn ta lại chưa tra rõ lai lịch, nhất thời cũng không dám quá đáng nữa, đành phẫn hận phát ra tiếng “hừ” từ trong khoang mũi, xoay người đi chỗ khác.

“Tên này càng lúc càng không biết tiết chế.” Vi Hân Ninh khinh bỉ nhìn theo bóng lưng Chu Phức Toàn.

“Người như vậy cũng tồn tại không lâu nữa đâu.” Thời Niên thờ ơ đáp, duỗi tay xoa đầu Donna đang uỷ khuất cúi đầu gặm bánh bên cạnh.

Thời Niên cô trước giờ chưa biết im lặng chịu đựng là gì. Thời thị ở ZG mặc dù không nổi danh bằng ở MG, nhưng cũng là một tập đoàn có ảnh hưởng lớn ở thành phố S. Là tiểu thư duy nhất của Thời thị, Thời Niên chưa bao giờ bị khinh bỉ như thế bao giờ. Cô vốn đã nhẫn nhịn hắn ta hết mực trong lúc quay phim, hy vọng sau khi quay xong hắn ta sẽ biết điều. Nào ngờ người này quả thật là óc heo!

Nếu đã vậy thì đừng trách cô. Óc heo chưng trứng, ăn rất bổ não đấy.

Vi Hân Ninh nhìn thoáng qua thần sắc kiên quyết của Thời Niên, trong lòng hiểu rõ kết cuộc của Chu Phức Toàn- nhất định rất thê thảm!

Vi gia mặc dù chỉ nổi tiếng ở thành phố S nhưng dù sao thế lực cũng từng duỗi đến tận thủ đô nên nguồn cung cấp thông tin rất khả quan. Nàng thông qua gia tộc, cũng biết kha khá về thân phận của Thời Niên.

Mấy người trong phòng bao chậm rãi cười đùa nói chuyện. Áp lực tâm lý đã kết thúc từ khi bộ phim được đóng máy, khiến mọi người không tự chủ được hoàn toàn thả lỏng.

Cười cười nói nói, vậy mà hoàng hôn bên ngoài đã chậm chạp buông, trời đã gần tối hẳn.

Donna đang cúi đầu ăn bánh, khoé mắt vô tình lướt qua cửa kính lớn trong phòng bao, trông thấy chiếc xe Cadillac đen có hai ký tự “CW” khắc nổi trên cửa xe, giật mình kéo tay Thời Niên: “Đến rồi đến rồi, là người của Chử Vân tập đoàn. Không biết là ai nữa?”

Nhìn thấy hai chữ “CW”, đại não Thời Niên đột nhiên ngây ra một lúc, nhưng ngay lập tức bình thường trở lại. Thân là đạo diễn cô vốn phải đích thân ra tiếp đón người của công ty chủ đầu tư, nhưng thông thường công việc này vẫn là Donna thay cô làm.

Nguyên Triệt một thân âu phục xám lạnh nhạt mở cửa xe bước xuống, Donna lập tức vui vẻ chạy ra, hướng hắn vươn tay cười nói: “Chào anh, tôi là Donna- trợ lý của đạo diễn Thời.”

“Chào cô, tôi là Giám đốc tài chính của Chử Vân- Nguyên Triệt, cứ gọi tôi là Giám đốc Nguyên cũng được.” Nguyên Triệt mỉm cười lịch sự bắt tay Donna, cũng không hỏi vì sao người ra đón không phải là Thời Niên.

Donna vừa cùng Nguyên Triệt đi vào trong phòng bao, vừa khách khí lên tiếng: “Làm phiền thời gian của Giám đốc Nguyên thật ngại quá, cảm ơn anh đã đến. quay rất thuận lợi, chắc chắn lúc công chiếu sẽ nhanh chóng thu về lợi nhuận cho Chử Vân.”

“Vậy thì thật tốt quá.” Nguyên Triệt cũng khách khí đáp.

Bên trong phòng bao biết người đến không phải Chử Tư Kiến cũng không quá thất vọng. Một phần vì biết Chử Tư Kiến rất bận rộn, chắc chắn không thể xuất hiện ở những bữa tiệc nhỏ như thế này. Phần còn lại chính là ở Nguyên Triệt.

Nguyên Triệt là Giám đốc tài chính của Chử Vân, mặc dù không nổi danh bằng Chử Tư Kiến, nhưng cũng rất vinh dự được xếp vào trong top Mười “Kim cương vương lão ngũ” của thành phố S.

Nguyên Triệt là nhị thiếu của Nguyên gia nhiều đời thâm căn cố đế trụ ở thủ đô là thành phố B, không hiểu vì sao Nguyên gia lại để con út trong gia tộc chạy đến thành phố S cùng Chử Tư Kiến- thiếu gia bị vứt bỏ của Chử gia cùng nhau lập nghiệp.

Gần mười năm trước, “Ngũ đại thiết bản” của thủ đô có biến động lớn, Diệp gia không còn người nối dõi tất nhiên nhanh chóng rơi đài, mấy gia tộc còn lại như Cố gia, Giang gia, Tư Mã gia còn có Trần gia cũng thu liễm không ít.

Rất nhiều gia tộc cổ cũng nhao nhao tranh nhau một vị trí của Diệp gia đã rơi đài này, trong đó nổi bật nhất là ba gia tộc họ Nguyên, họ Vi cùng họ Chử.

Sau đó Vi gia xảy ra chuyện rút về thành phố S, Chử gia đời sau cũng không có mấy nhánh tốt liền bị đá văng, cũng rút trở lại thành phố W, còn lại Nguyên gia mạnh mẽ trực tiếp gia nhập vào “Ngũ đại thiết bản” của thủ đô.

Mặc dù so với Chử Tư Kiến Nguyên Triệt có phần lộ diện ít hơn trong những bài báo ca ngợi doanh nhân, nhưng vẫn không thể phủ định tài năng của hắn ở lĩnh vực thương trường tanh mùi máu này.

Thấy người đàn ông cùng Donna bước vào, Vi Hân Ninh gật đầu với Thời Niên, tiến đến cười nói, giang hai tay với Nguyên Triệt: “Nguyên Triệt.”

“Hân Ninh, bộ phim này là em đóng à?” Nguyên Triệt hơi ngạc nhiên nhưng cũng không từ chối, ôm nàng một cái rồi nhanh chóng buông ra.

Nguyên gia và Vi gia ban đầu đều ở thành phố B, sau đó Vi gia biến động, rút về thành phố S định cư, cùng lúc đó Nguyên Triệt cũng rời Nguyên gia đến thành phố S. Có thể nói, Nguyên Triệt và Vi Hân Ninh không những đã quen biết nhau từ trước mà còn có duyên phận sống gần nhau mặc dù liên tục ở hai thành phố.

“Đúng vậy, đạo diễn Thời nhìn trúng em, cảm thấy em rất phù hợp với khí chất của nữ chính. Anh đã đọc qua kịch bản chưa? Cảm thấy thế nào?” Vi Hân Ninh tươi cười hỏi, nếu ai nhạy bén sẽ cảm nhận được hai mắt nàng phát sáng khi nhìn Nguyên Triệt.

“Nếu đạo diễn Thời đã chọn em, vậy chắc chắn là em diễn rất tốt. Chúc mừng.” Nguyên Triệt đối với cô nhóc cùng lớn lên này cũng khá có hảo cảm, chân thành nói.

Hai người còn chưa nói được mấy câu, thân ảnh Chu Phức Toàn đã nhanh chóng trườn đến cắt ngang. Chu Phức Toàn treo trên mặt nụ cười lấy lòng, vươn bàn tay ra trước mặt Nguyên Triệt, cười nói: “Chào Giám đốc Nguyên, tôi là Chu Phức Toàn, diễn vai nam chính, rất hân hạnh được biết anh.”

Khác với cách đối xử với Vi Hân Ninh, Nguyên Triệt cau mày nhìn người đàn ông với khuôn mặt đẹp đang nỗ lực khom lưng cúi đầu nịnh hót mình, cảm thấy có chút khinh bỉ. Hắn cũng không vươn tay ra nắm lấy tay Chu Phức Toàn, hoàn toàn một bộ dáng thờ ơ đáp: “Chào diễn viên Chu.”

“Giám đốc Nguyên, tôi xin đại diện đoàn phim cảm ơn chi phí đầu tư của tập đoàn Chử Vân, nếu không có Chử Vân, cũng khó mà có ngày hôm nay.”

Chu Phức Toàn mặt dày đến mức vờ như không nhận ra sự bài xích của Nguyên Triệt, hắng giọng nói, nghe qua chứ như đích thân hắn ta mới chính là đạo diễn.

Nghe lời nói lung tung của Chu Phức Toàn, Vi Hân Ninh cười lạnh: “Chu Phức Toàn, anh nói vậy người ta không biết còn tưởng anh mới là đạo diễn đó.”

“Vi Hân Ninh, cô tốt nhất đừng quá đáng.” Chu Phức Toàn trừng mắt nhìn Vi Hân Ninh, trước mặt Nguyên Triệt, hắn ta không muốn bị nàng nhục mạ.

Mặc dù Vi thị ở thành phố S có tiếng tăm, nhưng mà hắn ta cũng không muốn năm lần bảy lượt nhịn nhục con đàn bà không biết điều này.

Vi Hân Ninh nhướn mày nhìn Chu Phức Toàn rồi lại nhìn Nguyên Triệt bên cạnh khoanh tay đứng xem kịch với một bộ dáng không quan tâm, bật cười: “Chu Phức Toàn, thường ngày không phải anh chịu đựng tôi lắm à? Còn thiếu chút nữa quỳ dưới váy tôi luôn. Vậy mà Giám đốc Nguyên mới xuất hiện một lúc, anh đã nhanh chóng trở mặt rồi.”

Chậc chậc, bộ dáng trở mặt này, nếu lúc trước không làm diễn viễn thì nhất định rất uổng phí đó!

Thái dương Nguyên Triệt hơi giật giật, tầm mắt lạnh lẽo bắn về phía Chu Phức Toàn, giọng điệu không tốt lành lắm: “Quỳ dưới váy?”

“Cô ta nói bậy. Giám đốc Nguyên, anh tuyệt đối đừng tin lời cô ta, người phụ nữ ỷ quyền thế kiêu căng như cô ta tôi mới không thèm. Thậm chí ra đường còn vơ được cả nắm, cần gì phải...”

Chu Phức Toàn chưa nói hết câu, cổ áo được bẻ vào nếp cẩn thận đã bị Nguyên Triệt không kiên nhẫn một tay xách ngược lên: “Diễn viên Chu, phiền ăn nói cho cẩn thận. Hân Ninh là em gái tôi, tôi không thích người khác đụng chạm đến con bé. Nếu anh còn nói nữa, đừng trách tôi phong sát anh.”

Lời nói của Nguyên Triệt bình ổn, không lên xuống nhiều nhưng cũng đủ làm cho Chu Phức Toàn sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Hắn ta hiểu, Nguyên Triệt có đủ tư cách triệt đường sống của hắn ta.

Ngay lúc Nguyên Triệt buông Chu Phức Toàn ra, hắn không dám nói lời nào nữa, lập tức mang theo người rời đi, đến cả Thời Niên bên kia cũng không đến chào hỏi.

Đứng bên cạnh Nguyên Triệt và Vi Hân Ninh làm bình phong từ nãy đến giờ, Donna ngay lúc này rất thức thời lên tiếng: “Vậy Giám đốc Nguyên và diễn viên Vi cứ tự nhiên nói chuyện, khi nào muốn gặp tôi hoặc đạo diễn Thời thì cứ cho người tìm tôi.”

Không đợi Nguyên Triệt gật đầu, thân ảnh Donna đã lủi vào giữa sảnh lớn trong phòng bao nghịt người, mất hút.

Vi Hân Ninh trên khoé môi treo lên nụ cười kiều mị, vẫy phục vụ đến lấy hai ly rượu vang đỏ đế cao, đưa cho Nguyên Triệt một ly: “Anh cần gì tức giận. Người như Chu Phức Toàn cũng không phải chưa từng gặp.”

Nhận lấy ly rượu từ trong tay Vi Hân Ninh, Nguyên Triệt thậm chí còn duỗi tay lấy luôn ly rượu còn lại của nàng đặt trở lại lên bàn bên cạnh, giọng điệu nghiêm khắc: “Dạ dày em không tốt, đừng uống rượu.”

“Anh quan tâm em như thế là có tình cảm với em phải không?” Vi Hân Ninh nhìn Nguyên Triệt, nháy nháy mắt, tinh nghịch hỏi.

“Hân Ninh, em không phải không biết anh chỉ xem em là em gái. Anh có người trong lòng rồi.”

“À.”

Nguyên Triệt nhìn Vi Hân Ninh cúi đầu, hai bàn tay với ngón tay thon dài trắng nõn xoắn vào nhau, hắn không tự chủ được thở dài một hơi.

Không đành lòng nhìn nàng như vậy, hắn tiến lên vươn tay đặt lên mái tóc đen xinh đẹp của nàng, ôn nhu nói: “Hân Hân, anh vẫn luôn biết em xứng đáng với những điều tốt hơn anh.”

“Em không xứng đáng, em không muốn. Nguyên Triệt, em chỉ cần anh. Sao anh có thể như vậy? Kỷ Linh chết rồi, chết cùng với Vân Niên của Chử Tư Kiến rồi. Sao các anh không chịu thừa nhận?”

“Người chết rồi. Đã chết rồi. Sao anh cứ như vậy...” Vi Hân Ninh không kìm được đỏ hốc mắt, vươn tay ôm lấy Nguyên Triệt, siết thật chặt.

Thời Niên ở cách đó không xa, thấy Vi Hân Ninh chôn đầu trong ngực Nguyên Triệt run rẩy khóc không dám phát ra tiếng, đột nhiên cảm thấy có chút thương xót.

Thích một người- đau như vậy à?

Mặc dù quen Vi Hân Ninh không lâu nhưng hai người đều cảm thấy đối phương rất hợp ý mình, nhiều lúc cũng nhịn không được tâm sự một chút.

Thời Niên nhớ một ngày Vi Hân Ninh uống rất say, có tâm sự với cô một chuyện.

Nàng nói nàng thích một người đàn ông, hai người họ có thể nói là “tiểu thanh mai, lão trúc mã” cùng nhau lớn lên, nàng thích người đó đã lâu, nhưng hắn không thích nàng. Nàng biết hắn thích một người khác, nhưng người đó đã chết rồi, chết mười hai năm rồi. Cho dù vậy, người đàn ông đó nhất định không thích nàng, nhất quyết không thích nàng.

Hôm nay xem ra, người đàn ông đó là Nguyên Triệt rồi.

Thời Niên đang suy nghĩ, điện thoại trong túi xách đột nhiên rung lên khiến cô giật mình một chút.

Nhanh chóng lấy điện thoại ra khỏi túi xách, trên màn hình hiện hai chữ “Tiểu Kỷ”, Thời Niên lập tức bắt máy: “Alo.”

“[Tớ đến trước cửa Tư Thực Hiên rồi, cậu ra đi. Dì Nhã cho máy bay tư nhân của Thời thị đến đón cậu.]” Kỷ Linh một tay cầm điện thoại, tay còn lại mở cửa bước xuống xe taxi đang dừng trước cổng Tư Thực Hiên.

“Ừm, được. Cậu đợi chút, tớ còn phải tạm biệt vài người.”

“[Được, cho cậu năm phút.]”

Thời Niên cúp điện thoại, quay đầu trong đám đông tìm thấy Donna: “Chị có việc phải về MG gấp, chuyện còn lại của đoàn phim em cứ theo tiến trình mà làm, có vấn đề lớn thì đến MG tìm chị, được chứ?”

“Được, vậy để em đi thông báo với mọi người, chị đi đi. Đi đường cẩn thận.” Donna hơi siết chặt tay Thời Niên rồi buông ra, xoay người đi tìm phục vụ mượn micro.

Thời Niên không muốn để Kỷ Linh đợi lâu, nhấc váy liền bước đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua hai người Vi Hân Ninh và Nguyên Triệt thì thân mình hơi dừng lại, nể tình Vi Hân Ninh xem cô như chị em, quyết định đến tạm biệt cô nàng.

Hai người Vi Hân Ninh và Nguyên Triệt đã buông nhau ra từ lâu. Vi Hân Ninh nhận lấy bánh ngọt Nguyên Triệt đưa, cúi đầu đứng bên cạnh Nguyên Triệt đang nói chuyện với một người lạ, chậm chạp ăn.

Thấy Thời Niên đi đến chỗ mình, Vi Hân Ninh đặt đĩa bánh lên bàn, kéo tay Thời Niên đi qua một góc: “Sao thế?”

“Tôi có việc về nhà gấp, chỉ đành tạm biệt cô ở đây. Mong cô sẽ cùng với đoàn phim tham gia tuyên truyền thật tốt khi không có tôi.” Thời Niên mỉm cười nói.

Nghe nói là việc gấp, Vi Hân Ninh nuốt lại lời nói vừa lên đến miệng, cũng không níu kéo nữa: “Vậy chị đi cẩn thận, nhất định sẽ lại là một tác phẩm thành công.”

“Nhận lời chúc của cô. Giúp tôi nói lời tạm biệt và cảm ơn Giám đốc Nguyên nhé. Tạm biệt cô.” Thời Niên giang tay ôm lấy thân hình gầy yếu của Vi Hân Ninh, ở bên tai cô nàng nhỏ giọng thì thầm: “Thích một người đúng là nên nỗ lực. Nhưng nếu đã nỗ lực rồi vẫn không có kết quả tốt, chị nghĩ em nên từ bỏ. Trái tim phụ nữ, không thể năm lần bảy lượt bị tổn thương.”

“Được, em sẽ suy nghĩ. Đạo diễn Thời, đi cẩn thận.” Vi Hân Ninh nở nụ cười thật lòng, nhìn Thời Niên xoay người đi ra hướng cửa.

Nguyên Triệt bên cạnh cũng vừa lúc nói chuyện xong, quay đầu chỉ kịp thấy bóng lưng của Thời Niên. Dù chỉ là bóng lưng nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút quen thuộc, nhất thời tò mò hỏi Vi Hân Ninh: “Đạo diễn Thời sao?”

Thời Niên mặc dù là đạo diễn có tên tuổi, nhưng ngoại trừ những người từng hợp tác với cô ra thì rất ít người biết rõ mặt cô. Ngay cả trợ lý Donna bên cạnh Thời Niên còn được nhận dạng nhiều hơn đạo diễn là Thời Niên.

Đồng thời, thông tin của Thời Niên trên trang tra cứu dữ liệu đều có đầy đủ, nhưng mặc định không hề có ảnh.

Vi Hân Ninh: “Đúng vậy, chị ấy có việc gấp cần phải đi, muốn em thay mặt gửi lời cảm ơn anh và Chử tổng.”

“Ừm.”

Ngay khoảnh khắc Thời Niên đi ra ngoài, tiến đến ôm lấy Kỷ Linh, Nguyên Triệt bên trong đột nhiên có một cảm giác lạ, quay đầu nhìn về hướng cửa sổ kính trong phòng bao.

Đồng tử Nguyên Triệt trong khoảnh khắc thấy được hai bóng dáng kia thình lình giãn nỡ cực đại, hai chân hắn không tự chủ bước lùi hai bước, sau đó lập tức xoay người chạy thẳng ra bên ngoài.

Một chuỗi hành động lưu loát- không cho người khác cơ hội ngăn cản.

Vi Hân Ninh thấy Nguyên Triệt có phản ứng kì lạ, cũng nhấc làn váy lo lắng chạy theo ra ngoài.

Chiếc taxi chở Kỷ Linh và Thời Niên đợi sau khi hai người lên xe, tài xế nhanh chóng nổ máy. Ngay khi Nguyên Triệt vừa ra đến bên ngoài, chiếc xe taxi màu vàng đã lủi vào trong đám xe hơi đông đúc, biến mất ở góc đường.

Vi Hân Ninh tiến lên đỡ lấy thân hình hơi lung lay của Nguyên Triệt, không màng bản thân cũng đang thở dốc từng ngụm, lo lắng hỏi: “Nguyên Triệt, anh sao vậy?”

“Hân Ninh, em nói sai rồi, chúng ta đều sai rồi.” Nguyên Triệt siết chặt tay Vi Hân Ninh, giọng nói run rẩy vì kích động.

“Sai gì cơ?”

“Chử Tư Kiến vẫn luôn tin là Vân Niên không chết. Giờ khắc này anh khẳng định, Vân Niên không chết, cả Kỷ Linh cũng không.”

Cái gì cơ?

Thần sắc Vi Hân Ninh hiện lên tia kinh nghi, thân thể run mạnh khiến cho bước chân hơi lảo đảo.

Vân Niên và Kỷ Linh gì chứ, hai người họ đều đã chết rồi mà.

Nàng mấp máy môi: “Nguyên Triệt, anh nói gì vậy?”

Nguyên Triệt lúc này mới xoay người nhìn Vi Hân Ninh, thứ ánh sáng hạnh phúc trong mắt hắn loé lên sáng chói, cắt thật sâu vào trái tim vốn đã máu thịt lẫn lộn của nàng: “Hân Ninh, Vân Niên về rồi, Kỷ Linh cũng về rồi.”
Bình Luận (0)
Comment