Nịnh Mông Tình Nhân

Chương 33

Qua mấy ngày, đêm hôm đó trời đầy sao, liền nghĩ tới hôm sau chắc chắn sẽ là một ngày nắng đẹp, Hứa Kiệt ôm một bịch khoai tây chiên nằm trên ghế sa lông xem phim khoa học viễn tưởng của Hollywood, mặt mày hớn hở, hắn chỉ hận không thể xông lên cắn một ngụm.

Lâm Tiếu hôm nay lại không có việc gì cần ra ngoài nên ở nhà, liền ngồi đọc tài liệu dưới mặt đất trước ghế sô pha.

Thật không hiểu Lâm Tiếu học ở đâu cách tĩnh tâm hay như vậy, trong phim đang có chuyện kinh thiên động địa, vô cùng khẩn trương khủng khiếp, vậy mà hắn vẫn yên lặng xem tài liệu được, lại còn hết sức chăm chú, một chút cũng không bị ảnh hưởng, thật lợi hại mà.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ tới vấn đề này không biết xử lý như thế nào, đột nhiên thấy sau lưng có một lượng khí truyền tới, thổi thổi rất ngứa cổ, như một phản xạ có điều kiện hắn liền quay đầu nhìn lại, một khuôn mặt phóng đại thật xinh đẹp đang tủm tỉm trước mặt hắn, làm hắn không thể không giật mình, trong lòng tim không khỏi đập mạnh từng hồi.

Nguyên lai là Hứa Kiệt từ trên ghế salon vươn người xuống, cúi người xem hắn làm việc.

Thoáng một cái đem mặt hếch lên: “Làm sao vậy?”

Hứa kiệt cười hì hì, bắt tay vòng qua cổ hắn không để cho mình rơi xuống ghế sa lông, oán trách mà nói: “Tránh cái gì, ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi đâu, ta chỉ là đang xem ngươi làm cái gì thôi, thật là nhàm chán mà”

Lâm Tiếu cười rộ lên, đem tài liệu đặt sang một bên: “Ngươi xem tivi rất chăm chú nha, tại sao lại kêu nhàm chán rồi hả?”

Hứa Kiệt nói: “Ngươi đọc tài liệu làm sao biết phim hay hay dở chứ, phim thực không có ý nghĩa mà.”

Lâm Tiếu xoa xoa đầu y: “Người ta đã mất công bỏ ra bao nhiêu công sức mới dựng nên một bộ phim như thế, ngươi tại sao không cảm kích?”

Hứa Kiệt nhăn nhăn cái mũi cười thật rạng rỡ: “Vậy tại sao ngươi không xem, lại ở chỗ này tự kỉ cùng đống giấy tờ này chứ.”

Lâm Tiếu nghe theo lời y, bắt đầu ngồi lên ghế sa lông cùng y xem phim, y giống như con gấu koala một mực ôm lấy hắn không tha, giống như bị dính trên người hắn vậy, y rúc vào ***g ngực hắn thủ thỉ: “Ngươi thật kỳ quái, xem tài liệu thì không vào thư phòng lại ngồi dưới mặt đất xem làm gì chứ?”

Lâm Tiếu nói: “Ở đâu xem mà không giống nhau chứ, làm sao phải xem xét kỹ nên chọn chỗ nào chứ?”

Lại muốn nói tiếp: “Tiểu Kiệt, ngày mai ta phải đi công tác vài ngày, ngươi trở về hay vẫn ở lại đây?”

“Ồ! Đi công tác? Đi đâu vậy?”

“Có một lô hàng ta muốn tự mình đi kiểm tra một chút, ở Pháp, rất nhanh liền quay về thôi.”

Hứa Kiệt hai mắt sáng lên: “Ta đi cùng ngươi nha, ta muốn đi xem xét một chút.”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Ngươi đi làm cái gì, ta không phải là đi chơi, rất bận rộn, không rảnh đi chơi cùng ngươi, một mình ngươi đi chơi sẽ không thú vị đâu.”

Hứa Kiệt chu môi.

Lâm Tiếu cảm thấy buồn cười, theo thói quen liền trấn an y: “Ta chỉ đi vài ngày thôi, ngươi cho dù đi theo cũng sẽ không chơi đùa thoải mái đâu chờ ta xử lý xong nhóm hàng này, sau đó ta sẽ cùng ngươi đi dạo chơi châu Âu mấy tháng, ngươi thấy được không?”

Hứa Kiệt cười rộ lên: “Thật không? Nói là phải giữ lời nha.”

Lâm Tiếu cười: “Ngươi nói thật kỳ quái, ta có bao giờ gạt ngươi chưa? Ngươi còn không tin ta?”

Hứa Kiệt mặt mày hớn hở, còn nói: “Chuyến đi này có nguy hiểm không? Ta cùng đi với ngươi biết đâu có thể giúp chút gì đó cho ngươi.”

Lâm Tiếu nói: “Không có gì nguy hiểm đâu, là bằng hữu hợp tác đã lâu năm rồi, Mục Vân cũng đi cùng với ta, nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Hứa Kiệt gật gật đầu, bất quá vẫn không tránh khỏi lầm bầm một lúc.

Lâm Tiếu nhịn không được liền cười, bất quá, dù nói như thế nào, về công hay tư đều không thể mang Hứa Kiệt đi cùng được, dù sao y vẫn còn là người của Sở Ưu, vẫn không phải là người của hắn, không có nguy hiểm gì thì cũng không cần dẫn y đi cùng, mà có nguy hiểm lại càng không thể cho y đi.

Chỉ là, trong thâm tâm vẫn muốn cùng Hứa Kiệt đi đâu đó một chút, hắn vẫn nhớ từng cùng Sở Ưu ở trong hoa viên nói như sau: “Tiểu Ảnh, có rảnh rỗi thì mang Hứa Kiệt ra ngoài dạo chơi, ta cũng không biết vì sao y rất muốn ra ngoài chơi…”

Đáp ứng tâm nguyện của hắn, kỳ thực cũng không phải là tâm nguyện của chính mình.

Đã từng nghĩ tới, nếu có một ngày như vậy, cùng Hứa Kiệt tay trong tay đi hết nước này qua nước khác, tại Mỹ dừng lại một chút, ngồi uống café hai bên đường thành phố Paris ở Pháp, cùng thưởng thức sáp ong đông lạnh của vườn hoa ở Tây Ban Nha, ngắm vườn hoa hồng đỏ rực ở Bungari…Mỗi năm sẽ đi qua mấy nơi, đi tới đâu sẽ để lại những kỷ niệm thật đẹp ở đó, chỉ là mỗi lần nghĩ tới việc này… lại không khỏi tiếc nuối, hắn luôn hi vọng được cùng người đó nắm tay thật chặt, cùng đứng một chỗ mỉm cười,như vậy cũng đủ tốt rồi. Đúng vậy nha, chỉ cần ở bên cạnh hắn thì tốt rồi.

Hôm nay, không bằng nói ra tâm nguyện này luôn đi.

Hứa Kiệt ở trong ***g ngực của hắn một câu lại một câu đều nói ngon ngọt cùng hắn, dần dần liền buồn ngủ, mắt nhịn không được liền khép lại, chỉ là tới lúc cuối cùng lại dãy dụa hỏi một câu: “Ngươi ngày mai đi lúc mấy giờ?”

Lâm Tiếu vỗ vỗ y, sau đó liền ôm y đi lên lầu: “Ngươi ngủ đi, ngày mai không cần tiễn ta, ta rất nhanh liền trở về thôi.”

Hứa Kiệt: “Ngô, Ngô” Hai tiếng sau đó liền yên tâm ngủ.

Ngày hôm sau thời tiết rất đẹp, sáng sớm Lâm Tiếu cũng không có ý định sẽ đánh thức Hứa Kiệt, rất sớm đã cùng Mục Vân xuất phát, đi tới sân bay.

Đến lúc Hứa Kiệt tỉnh lại căn nhà đã trở nên im ắng, Hứa Kiệt liền xuống lầu như cũ ngồi vào bàn ăn điểm tâm, Lâm Tiếu đã quen với khẩu vị của Hứa Kiệt, biết rõ y buổi sáng thường ăn những cái gì, cũng luôn làm rất nhiều món ngon cho y làm y rất cao hứng.

Hứa Kiệt ăn một chút, sau đó liền nhàn nhã đi chơi súng, cuộc sống cùng những ngày khác không có gì khác nhau.

__
Bình Luận (0)
Comment