Nịnh Thần Lăng Tiêu

Chương 109

Chử Dịch Phong trong lòng dấu không được chuyện vui, ngày đó thừa dịp Lăng Tiêu phê tấu chương đi Phượng Hoa cung đem chuyện Lăng Tiêu muốn có hài tử thừa tự nói với Thái hậu.

“Nếu Tiêu nhi thích, vậy theo ý tứ của nó là được” Thái hậu nghe Chử Dịch Phong nói ngọn nguồn, đại khái minh bạch ý của Lăng Tiêu, trong lòng tự nhiên cảm thấy muốn lo lắng cho Lăng Tiêu, ngậm cười suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Lúc trước phong Hầu cho Tiêu nhi cũng không có ban phủ đệ, hiện giờ con nối dõi cũng có, có thể ban một chỗ để xây dựng phủ đệ.”

Chử Dịch Phong không thể nghĩ tới được chuyện này, cười nói: “Hắn lại không thường ở nhà, ban phủ đệ cũng vô ích, chi bằng ban cho thứ khác.”

Thái hậu nhịn không được cười rộ lên: “Con sợ hắn có phủ đệ không vào  trong cung nữa phải không? Hắn không ở thì chờ đến hài tử kia thành nhân cũng có thể dọn tới ở, như vậy càng thể hiện ra con coi trọng Thọ Khang Hầu phủ, coi trọng Tử Quân Hầu. Còn nữa, Tử Quân Hầu là tước vị được thừa kế, Tiêu nhi ở tại Thọ Khang Hầu phủ, hài tử kia cũng có thể, nhưng hậu nhân của nó chẳng phải cần một phủ đệ? Đến lúc đó Thọ Khang Hầu phủ đã sớm không có.”

Chử Dịch Phong gật gật đầu: “Vẫn là mẫu hậu suy nghĩ tinh tế, vậy …… cứ ở trên đường lớn xây cho hắn đi, không cần dùng của người khác, xây cái mới, cách Thọ Khang Hầu phủ cũng gần, toàn người một nhà thân thiết gần nhau.”

“Như vậy mới được.” Thái hậu gật gật đầu: “Đơn giản hài tử kia còn nhỏ, phủ đệ này cứ chậm rãi mà xây dựng. Nói đến cái này ta nhớ tới một chuyện, ngày sau tước vị Thọ Khang Hầu truyền cho ai ta mặc kệ, Tiêu nhi tự nhiên sẽ xử lý thỏa đáng, chỉ là đến lúc đó con phải nhớ, lão Hầu gia với triều đình có công lớn, đến lúc đó tất yếu cấp tước vị tương đương mới đúng, cho hắn một thế hệ ân điển, cũng không cô phụ tâm của Tiêu nhi đối đãi với con.”

Chử Dịch Phong gật đầu: “Ân, con nhớ kỹ.”

Mẫu tử hai người nói xong chính sự lại nói chuyện phiếm một thời gian, Chử Dịch Phong đoán được Lăng Tiêu đã phê xong tấu chương rồi mới đi trở về.

Chử Dịch Phong hồi Thừa Càn Cung nói với Lăng Tiêu ý của Thái hậu, Lăng Tiêu gật đầu: “Xây phủ đệ xác thật không nóng nảy, từ từ làm là được, ngày Hiền nhi thành gia còn xa, trước hết không tính đến việc đó.”

Chử Dịch Phong gật đầu, trong lòng lại nghĩ nhất định phải xây cất thật tốt không nói là muốn sừng sững ngàn năm không sợ mưa gió gì đó, nói như thế nào cũng phải vững chắc mấy trăm năm đi.

Chuyện Lăng Thế Hiền như vậy đã định xong, Chử Dịch Phong lệnh Khâm Thiên Giám chọn ngày lành, nói mình truyền ý chỉ, Lăng Thế Hiền được Lăng Tiêu cải danh là Lăng Hiền, chính thức nhận Lăng Tiêu làm nghĩa phụ. Thọ Khang Hầu phủ còn đặc bày một ngày yến hội mời các Hoàng thân quốc thích quý tộc trong Hoàng thành, không ít phu nhân thái thái trong nhà có tiểu thư cùng độ tuổi nhìn thấy Lăng Hiền gầy gầy khuôn mặt nhỏ nhắn, trong lòng thở dài, đáng tiếc a đáng tiếc.

Hiện tại những người ở trong Hoàng thành muốn cùng Thọ Khang Hầu phủ kết thân cũng không ít, người ta lại là đoạn tụ vậy phải làm sao? Nhân vật và thân phận kia, nhi nữ nhà ai cũng  hết sức mong muốn kết thân với cửa này đó sẽ làm cả tộc vinh quang.

Chỉ là hiện giờ Lăng Tiêu chưa lập gia đình thân lại có hài tử thừa tự, trong Hoàng thành các quý tộc đều biết, vị này sợ là ngày sau cũng sẽ không cưới thê.

Trong phủ có hỉ sự, Lăng Trĩ cũng sớm trở về lo liệu, còn chuẩn bị cho Lăng Hiền một phần hậu lễ, chuyện của ca ca nàng đại khái cũng biết, nguyên bản lúc mới vừa nghe nói chuyện của Lăng Tiêu và  Chử Dịch Phong cũng khó hiểu, nhưng mấy năm nay Lăng Trĩ có thói quen chuyện gì cũng nghe Lăng Tiêu, chuyện ca ca nàng không hiểu, cũng không dám khuyên, hiện giờ thấy Lăng Tiêu rốt cuộc có con nối dõi, tuy là thừa tự trong lòng cũng cao hứng.

“Đây là ta cho cháu trai làm được hai kiện đồ lót.” Lăng Trĩ cười cười: “Nguyên là không dùng tới, nhưng hiện giờ là người một nhà, nghĩ đến Hiền nhi cũng không chê.”

Thi phu nhân nghe vậy cười rộ lên, gọi người lấy qua cho bà xem, cười nói: “Qua loa đại khái đi, ai biết được mà ngại sợ gì.”

Lăng Hiền cười cười không biết trả lời như thế nào, Kinh Ngọc cũng cười nói vài câu, sai người đem mấy thứ này đưa đến viện của Lăng Hiền. Phân phó xong trở về cười nói: “Phía trước nói đã xong, mời cô tổ mẫu đi qua.”

“Ân.” Thi phu nhân cười cười, tự mình kéo tay Lăng Hiền dẫn nó đi về phía trước. Kinh Ngọc thoái thác thân mình nặng nề sợ làm mọi người không hưng phấn nên không đi, Thi phu nhân gật đầu: “Cũng được, sáng sớm nhiều việc con cũng mệt mỏi rồi, để Trĩ nhi bồi ta đi đằng trước cũng được, có cái gì ăn ngon sẽ đưa qua cho con.”

Mọi người lại một trận cười, vây quanh Thi phu nhân đi ra đằng trước.

Kinh Ngọc nhìn mọi người rời đi, tươi cười trên mặt dần tắt, tràn ra một chút khổ ý.

Là cá nhân nàng có tư tâm, lúc Lăng Tiêu đột nhiên mang hài tử kia trở về Kinh Ngọc có chút ẩn ẩn lo lắng. Lăng Tiêu nói đây là hài tử Chử Dịch Phong yêu thích, chỉ điểm này thì hài tử của mình ở trong mắt Lăng Tiêu kém xa Lăng Hiền.

Kinh Ngọc nguyên bản nghĩ Lăng Tiêu có thể đem hài tử của mình làm con thừa tự, cho dù là muốn Vân nhi nàng cũng chịu, ai không nghĩ muốn cho hài tử có tạo hóa tốt đẹp? Lăng Hiên tuy là trưởng tử, nhưng hắn là thứ xuất, không có công tích lớn, phía trước còn có Lăng Tiêu, muốn có tước vị cũng không phải dễ dàng. Kinh Ngọc cũng chưa từng nghĩ tới muốn trượng phu mình tranh đoạt với Lăng Tiêu, nàng chỉ nghĩ có thể cho hài tử mình có tiền đồ tốt. Hiện giờ Lăng Hiền là hài tử dưới gối Lăng Tiêu, Vân nhi ngày sau là trưởng tử cũng có thể không được. Kinh Ngọc trong lòng chuốc khổ, nhà dột còn gặp mưa suốt đêm.

Thi phu nhân cùng Lăng Trĩ đi ra ngoài, Lăng Tiêu cũng đang từ trong viện của mình đi đến nơi này. Ôm qua đỡ đầu khóa của Lăng Hiền từ trong chùa lấy về là Kinh Ngọc giữ, Lăng Tiêu cho rằng mọi người còn ở trong viện của Thi phu nhân, nghĩ muốn lấy đỡ đầu khóa, rồi cùng gọi mọi người đi ra ra đằng trước, chờ tới Thi phu nhân chỉ thấy Kinh Ngọc yên lặng rơi lệ, Lăng Tiêu cười nói: “Đại tẩu sao một mình ở đây vậy?”

Kinh Ngọc nghe vậy vội vàng đứng dậy lau nước mắt, cười nói: “Ta thân mình nặng nề, dậy sớm nên lười vận động, nên không cùng cô tổ mẫu đi đằng trước.”

Lăng Tiêu gật đầu: “Ta tới muốn lấy đỡ đầu khóa của Hiền nhi, hôm qua đưa tới đây?”

“Đúng đúng.” Kinh Ngọc vội kêu nha đầu đem tráp khóa vàng mang tới, cười nói: “Ta vội quá nên quên, vật quan trọng lại không mang theo, chính là cái này.”

Lăng Tiêu tiếp nhận đi ra ngoài, Kinh Ngọc giật mình, nhịn không được nói: “Nhị thiếu gia……”

Lăng Tiêu vừa thấy Kinh Ngọc là biết trong lòng nàng có việc, chỉ là e ngại mình cùng Kinh Ngọc đều tuổi trẻ cùng ở một chỗ một nơi tóm lại không tốt, muốn lấy đồ rồi đi, hiện giờ nghe Kinh Ngọc kêu hắn cũng không đi tiếp xoay người nói: “Đại tẩu còn có việc?”

“Ta muốn hỏi một chút……” Kinh Ngọc không biết nên nói như thế nào, lại hối hận không nên tùy tiện hỏi Lăng Tiêu, thật sự làm hắn tức giận thì không biết thế nào đâu. Kinh Ngọc do dự rồi vẫn thấp giọng nói: “Ta muốn hỏi một chút, chuyện của Hiền nhi là ý của Hoàng thượng hay là ý của Nhị thiếu gia?”

Lăng Tiêu lúc này minh bạch, trong lòng cười, nguyên lai còn có suy nghĩ này. Lăng Tiêu không muốn sinh nhiều việc vả lại Kinh Ngọc mấy năm nay chiếu cố trong nhà không tồi, tâm tư cũng coi như thuần thiện, cho nàng sớm an tâm cũng tốt, Lăng Tiêu cười nói: “Là ý tứ của ta, ta tư tâm phải đem tước vị truyền cho Hiền nhi, tự nhiên là muốn tinh chọn vạn tuyển làm vừa lòng Hoàng thượng, ngược lại không giống như tước vị của thái gia, không phải huyết mạch của thái gia cũng có thể.”

Kinh Ngọc sửng sốt, đây là có ý tứ gì? Mặt khác, chẳng phải là nói…… Muốn kế tục tước vị thái gia phải có huyết mạch với thái gia mới được, có huyết mạch với thái gia còn không phải là hài tử của mình?

Lăng Tiêu cười cười: “Đại tẩu còn muốn hỏi gì không? Nếu không có gì quan trọng ta đi trước, mọi người còn chờ ta.”

“Đã không có.” Kinh Ngọc kìm nén không được trong lòng vui mừng, vội nói: “Mau đi đi, không thể làm người đợi, ta…… Giúp ta nói cho cô tổ mẫu, ta thu thập một chút cũng đi, nhiều người như vậy đều tới, ta không đi cũng không tốt.”

Lăng Tiêu gật đầu: “Được, ta đi nói cho cô tổ mẫu.” Nói xong liền đi ra cửa.

Kinh Ngọc trong lòng đã kiên định, vội vàng gọi người tới một lần nữa lau mặt đánh lại son phấn, được nha đầu dìu đi ra phía trước.

Trong bữa tiệc bởi vì tảng đá lớn trong lòng đã buông xuống tuy có chút thẹn vì bị Lăng Tiêu nhìn thấu nhưng Kinh Ngọc vẫn vui sướng, khi cùng người đàm tiếu vẻ mặt rất tươi sáng. Buổi tiệc náo nhiệt ra sao không đề cập tới, lại có Chử Dịch Phong phái người tới ban tặng lễ của y và thái hậu, vinh quang phi thường, ở trước mặt quý tộc trong Hoàng thành lại một lần nữa biểu hiện Thái hậu và Hoàng đế đối với Lăng thị vô cùng ân sủng.

Đảo mắt qua đông chí, Chử Dịch Phong rốt cuộc tích cóp đủ lông cáo tuyết, kêu nội vụ phủ tổng quản Hứa Quyền tới dặn dò, lệnh cho hắn tìm người kim chỉ lão luyện, theo vóc người Lăng Tiêu làm ra một thân hồ cừu.

Hứa Quyền vội cho người đem da nâng đi, cẩn thận tìm mười mấy lão thành tú nương tới trong mười ngày phải làm xong một thân hồ cừu, những da còn thừa, theo Chử Dịch Phong phân phó làm ống tay bằng da. Mọi người nhanh chóng làm rốt cuộc khi tuyết đầu mùa rơi thì áo hồ cừu cũng đã hoàn thành.

Chử Dịch Phong nhìn Lăng Tiêu mặc một thân hồ cừu trắng tinh quả thực không thể rời mắt, tuyết trắng áo Lăng Tiêu cũng trắng, kết hợp với mái tóc đen như mực xứng với gương mặt tinh xảo đơn giản, một câu “long tư phượng chương phong lưu thiên thành” để hình dung, Chử Dịch Phong tiến lên giúp Lăng Tiêu khoác áo, chiếc cằm thon gầy của Lăng Tiêu chôn vào trong bộ lông cáo mềm mại cả người ôn hòa vài phần: Chử Dịch Phong cười cười: “Đẹp.”

“Ân.” Lăng Tiêu mặc áo này vào không biết là hồ cừu khâu vá chắc hay là trong lòng cảm kích, quả nhiên cảm thấy ấm áp, xoay người nhìn thoáng qua, cung nhân hầu hạ biết ý yên lặng lui ra. Lăng Tiêu xoay người ôm Chử Dịch Phong hôn vào sườn mặt y, thấp giọng cười nói: “Mấy ngày nay vụng trộm vuốt ve ta là vì cái này đây?”

Chử Dịch Phong có điểm đắc ý: “Ân, da này là ta tự mình săn được tích cóp đến năm nay rốt cuộc đủ làm kiện hồ cừu, sau này trời càng ngày càng lạnh, ở bên ngoài huynh nên mặc áo này.”

“Ân.” Lăng Tiêu bị Chử Dịch Phong làm cho trong lòng ấm áp, cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi Chử Dịch Phong: “Ta sẽ cẩn thận mặc.”
Bình Luận (0)
Comment