Nịnh Thần Lăng Tiêu

Chương 56

Trước buổi trưa Chử Dịch Phong liền xuất cung, chưa kịp đi Anh Vương phủ đã trực tiếp đến Thọ Khang Hầu phủ.

(Lee:Phong ca a Phong ca mới xa nhau có 1 ngày anh có cần nhớ chồng đến vậy không?.

   Candy: Thì ngưới ta là phu phu mà, 1 ngày không thấy cứ như là mấy năm. Bà phải hiểu cho người ta chứ.)

Trong cung ban thưởng không ít, trừ một chút đồ vật dành cho Hoàng tộc còn lại Chử Dịch Phong đều chuyển vào Hành Vân viện của Lăng Tiêu, mùng một rất nhiều người chúc tết, Lăng Tiêu vẫn đang xã giao, nghe nói Chử Dịch Phong trở về chỉ sai người hầu hạ cho tốt. Chử Dịch Phong một mình ở trong sân vô cùng tẻ nhạt, cởi bỏ ngoại bào hì hục đem tuyết trong sân quét sạch sẽ, nha đầu quản sự mới của Hành Vân viện Bích Hà trông thấy vô cùng kinh hoảng, khiếp sợ hô lên: “Vương gia...”

Chử Dịch Phong hoạt động nửa ngày đã xuất mồ hôi, cười một tiếng nói: “Không có chuyện gì, ta ngoài nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.”

“Không phải...” Bích Hà càng kinh hoảng, nói: “Tuyết trong sân Hành Vân viện Nhị thiếu gia từ trước đến giờ không cho người quét tước, nói như vậy mới có hương vị mùa đông...”

Chử Dịch Phong cũng kinh hoảng, vốn là muốn làm chút gì đó cho Lăng Tiêu báo đáp lại ngọt ngào đêm qua, nhưng chuyện này... Chử Dịch Phong đau khổ nói: “Ta có nên đem tuyết này tuyết trải lại không?”

Bích Hà suy nghĩ một chút lắc đầu một cái: “Không cần trải ra... Cũng không có chuyện gì, Nhị thiếu gia chúng ta cùng Vương gia giao tình tốt, tất nhiên sẽ không để ý đâu, Nhị thiếu gia cho nô tỳ đến nói với ngài, ngày hôm nay trong cung đại yến quần thần nếu như không đến đây được Vương gia đừng trách, một lúc nữa cùng cô thái thái dùng bữa tối, nhất định phải ăn thật ngon, buổi chiều Nhị thiếu gia từ trong cung trở về lại cùng Vương gia nói chuyện.”

Ngày ba mươi tết là gia yến, mùng một tết là đại yến quần thần, quy củ của lão Hoàng Đế Chử Dịch Phong có biết đến, gật gù: “Biết rồi, ngươi đi đi.”

Tính ra Thi phu nhân là lão Di mẫu của Chử Dịch Phong, tuy rằng Chử Dịch Phong từ nhỏ đến lớn cũng không gặp qua lão Di mẫu, nhưng huyết thống chính là thần kỳ như thế, luôn có thể khiến người ta cảm thấy thân cận.

(lão di mẫu: bà dì)

Thi phu nhân biết Lăng Tiêu cùng Anh Vương điện hạ giao tình tốt, lại là nhi tử của Vi Hoa nên càng từ ái, huống hồ Thi phu nhân từ trước đến giờ không sợ những người có thân phận cao. Thi phu nhân năm đó ở khuê phòng chính là người đứng vững bằng hai chân ở Hoàng thành, phong thái năm xưa đến thánh thượng hiện tại cũng phải tán thưởng vài tiếng, chớ nói chi là Vương gia, Thi phu nhân chỉ coi y là một vãn bối nên rất dễ dàng thân cận. Thi phu nhân chậm rãi hỏi một chút về sinh hoạt một năm qua sau khi Chử Dịch Phong xuất cung, cũng có chút đau lòng, đến cùng vẫn còn là một tiểu hài tử.

Hai bà cháu tan tiệc còn hàn huyên một hồi lâu, Thi phu nhân càng ngày càng yêu thích Chử Dịch Phong, đứa nhỏ này cùng với một lão thái thái như bà tán gẫu không có một chút thiếu kiên nhẫn, nếu như bà nghe không rõ Chử Dịch Phong còn chậm rãi lặp lại lần nữa, trong lời nói tuy không mang theo một câu nịnh hót thế nhưng có thể khiến người ta thoải mái dễ chịu trong lòng, mà người nói lại nói đến vui vẻ có chút ngây ngô càng nhìn càng thích, Thi phu nhân lôi kéo y hàn huyên hồi lâu cho đến lúc buồn ngủ, Chử Dịch Phong một mình trở về Hành Vân viện.

Chử Dịch Phong sau khi xong tắm rửa qua rồi đi ngủ. Ban đêm không biết canh nào Lăng Tiêu trở về, Chử Dịch Phong mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy Lăng Tiêu hôn lên trán của y sau đó nằm xuống bên cạnh, Chử Dịch Phong mở mắt ra, nhìn Lăng Tiêu nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Mới trở về sao?”

Lăng Tiêu “Ừ” một tiếng, nhẹ giọng nói: “Có phải không rửa sạch mùi rượu không? Đệ ngủ đi, ta đi gian ngoài tẩy rửa một chút...”

“Đừng, không có mùi rượu...” Lăng Tiêu tắm rửa mới xong mới tới, trên người chỉ có hương vị xà phòng dễ ngửi, Chử Dịch Phong mê luyến tham lam cảm thụ khí tức của Lăng Tiêu, có chút ngượng ngùng: “Ta đem tuyết trong sân của huynh quét sạch, bọn nha đầu nói huynh từ trước đến giờ không thích người ta quét, ta không biết...”

“Quét thì quét đi.” Lăng Tiêu bật cười: “Đệ cũng không phải lo lắng làm chi, ngày hôm nay sao có tinh thần quá vậy? Sao không ngủ sớm không mệt mỏi sao?”

Chử Dịch Phong gật gù, nương ánh trăng mông lung bên ngoài nhìn khuôn mặt tinh xảo của Lăng Tiêu có chút xuất thần, nhẹ giọng nói: “Ngày hôm qua... nhìn rất đẹp.”

“Yêu thích là tốt rồi.” Lăng Tiêu nằm xuống, Chử Dịch Phong nâng người dậy, do dự lại nói: “Huynh... Rất mệt sao?”

Lăng Tiêu còn chưa kịp phản ứng Chử Dịch Phong đã nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của hắn, có chút thẹn thùng lại có chút thỏa mãn nhìn hắn. Lăng Tiêu trong mắt tối sầm lại, Chử Dịch Phong rất ít chủ động hướng hắn cầu hoan như vậy, Lăng Tiêu gần như cởi sạch quần áo của Chử Dịch Phong, trong phòng hắn không ấm như Anh Vương phủ, Chử Dịch Phong không nhịn được có chút co lại, Lăng Tiêu kéo chăn qua che lên hai người, nhẹ giọng chế nhạo nói: “Biết ta mệt mỏi còn muốn sao?”

Chử Dịch Phong có chút ngượng ngùng, từ tối hôm qua trong lòng y yêu thương bắt đầu cũng đã sắp không giấu được, một người tốt như thế, một người yêu y như vậy, chỉ thích y, chỉ vì y liều lĩnh, vì y phóng yên hỏa đầy trời.

Lăng Tiêu cũng không lại trêu ghẹo y, cúi người hôn môi...

Lúc ngậm phía trước của Lăng Tiêu Chử Dịch Phong có chút không thoải mái, y chưa bao giờ vì Lăng Tiêu làm như vậy, trước đây chỉ cảm thấy lúc Lăng Tiêu làm như vậy với y thì y rất thoải mái, vì lẽ đó hiện tại cũng muốn vì Lăng Tiêu làm một lần.

Lăng Tiêu cũng không nghĩ tới Chử Dịch Phong sẽ làm được chuyện này, nỗ lực khống chế dục hỏa, duỗi tay vuốt ve mái tóc Chử Dịch Phong, giọng khàn khàn: “Phong nhi, đứng lên đi, khó chịu không?”

Nghe xong Chử Dịch Phong càng không chịu từ bỏ, hồi tưởng Lăng Tiêu làm với y, tận lực thả lỏng cổ họng của mình, nhẹ nhàng liếm láp, chỉ chốc lát sau Lăng Tiêu đã có chút không chịu nổi, tuy rằng không nhìn thấy nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng được đôi môi mềm mại của tiểu ái nhân hôn lên nam căn của mình trong chăn, hơn nữa khoang miệng ấm áp cùng cái lưỡi khéo léo liếm hôn lấy lòng...

Lăng Tiêu nhẹ nhàng vò tóc Chử Dịch Phong, thấp giọng nói: “Được rồi...”

Chử Dịch Phong nghe vậy phun nam căn ra, trèo lên nằm ở trên người Lăng Tiêu, cánh tay thon dài đưa đến dưới gối lấy ra hộp thuốc mỡ, nhẫn nhịn lúng túng tự mình dùng ngón tay lấy một chút, Lăng Tiêu vẫn bình tĩnh nhìn y, Chử Dịch Phong thẹn thùng nở nụ cười: “Đừng... đừng nhìn...” Nói xong đưa tay đến phía sau của mình mở rộng...

Bắt nạt một hồi thì thôi, Lăng Tiêu đến cùng không đành lòng, hôn lên trán của y kéo tay Chử Dịch Phong qua, nhẹ giọng nói: “Được rồi, đệ chưa từng làm qua đừng làm mình bị thương...”

Nói xong trở mình nằm ở trên người Chử Dịch Phong, lấy thuốc mỡ tìm phía sau Chử Dịch Phong, một bên hôn môi Chử Dịch Phong một bên nhỏ giọng dỗ dành: “Thả lỏng một chút, sẽ không đau...”

Chử Dịch Phong ôm lấy cổ Lăng Tiêu, tận lực thả lỏng thân thể của mình tiếp nạp âu yếm của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu trước tiên tiến vào một ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, đợi được thuốc mỡ tan ra mới tiến vào ngón tay thứ hai, vẫn ôn nhu xoa xoa vách trong mềm mại, cẩn thận như là nơi đó vô cùng yếu đuối chạm vào sẽ đau, Chử Dịch Phong không chịu nổi chính là loại ôn nhu thương yêu này của Lăng Tiêu, từng trận sung sướng từ nơi đó truyền tới toàn thân, Chử Dịch Phong không nhịn được xin tha, âm thanh đều mang theo khóc nức nở: “Nhanh... nhanh một chút đi, không chịu nổi...”

“Mới hai ngón tay mà thoải mái đến không chịu nổi sao?” Lăng Tiêu an ủi hôn môi rồi mi tâm của Chử Dịch Phong, nhẹ giọng dỗ dành: “Kiên nhẫn một chút có được hay không? Không cẩn thận sau đó đệ sẽ khó chịu... nghe lời...”

Chử Dịch Phong ừm một tiếng gật gù, nhẹ giọng xin tha: “Nhanh một chút... đúng rồi... nơi đó...”

Sung sướng phải chậm rãi tích lũy, tích lũy càng nhiều về sau y sẽ càng thoải mái, Lăng Tiêu cho làm tiền hí cho y từ trước đến giờ đều là rất tỉ mỉ, không chỉ là vì để cho y thoải mái, quan trọng nhất chính là vì muốn ôn nhu, càng thêm ôn nhu thương yêu y.

(tiền hí: dạ… nó là khúc dạo đầu… ấy a)

Cho dù Chử Dịch Phong thân thể hoàn toàn chịu nổi Lăng Tiêu thô bạo Lăng Tiêu cũng sẽ không làm như vậy, hắn chính là muốn dùng ôn nhu của mình cho Chử Dịch Phong bao bọc lấy y, trói y lại cả đời, để cả đời y bị mình giam cầm cũng sẽ không muốn thoát ra.

Không biết qua bao lâu Lăng Tiêu mới rút ngón tay ra, khẽ hôn Chử Dịch Phong bởi vì sung sướng mà mê muội, cúi người chậm rãi tiến vào thân thể của y, chờ đợi đã lâu sung sướng kéo tới, Chử Dịch Phong không nhịn được thoải mái rên rỉ ra tiếng...

Ngày mai hai người đều thức dậy muộn, bọn nha đầu ở bên ngoài gọi mấy lần, Lăng Tiêu có rất nhiều quy củ, mỗi ngày sau mỗi đêm đều không cho bọn nha đầu tiến vào phòng hắn, coi như là buổi sáng cũng phải do Lăng Tiêu thức dậy tự mở cửa bọn nha đầu mới dám đi vào, nhưng ngày hôm nay đã giờ Thìn, Bích Hà có chút nóng nảy, không dậy nữa thì hai vị cô nãi nãi kia đều sẽ tới.

Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong thêm một lát sau mới tỉnh, hai người nhìn bên ngoài đã sáng choang liền biết đã trễ, Lăng Tiêu cười cười: “Ngày hôm nay muộn rồi, mau đứng lên, một lúc nữa là không kịp bữa cơm.”

“Ừm...” Chử Dịch Phong mê mê bò lên mặc quần áo, đem khuy áo trong đều cài sai, Lăng Tiêu nhìn thấy vui vẻ cười cười, tự mình thay đổi y phục cho y, đều chuẩn bị sẵn sàng mới mệnh bọn nha đầu đi vào hầu hạ rửa mặt, Lăng Tiêu vội vã ăn cơm liền hướng tiền sảnh mà đi, chủ yếu vội vàng là vì Lăng Trĩ theo Thi Trà Thành đến đây.

Hai người đã cho Lăng lão Hầu gia cùng Lăng Nho Học bái niên, vào bên trong liền gặp Thi phu nhân, thấy Lăng Tiêu lại đây cũng liền gấp gáp muốn bái xuống, Lăng Tiêu vội vã nâng, cười nói: “Không cần giữ lễ tiết, nhanh lên một chút ngồi xuống.”

Hai người ngồi xuống Thi phu nhân sai người pha trà, vừa muốn nói chuyện thì bên ngoài báo Đại tiểu thư cùng cô gia cũng tới, mọi người lại hàn huyên một trận, Lăng Tiêu trong lòng cười lạnh, xem ra Đại muội phu này cũng coi như thức thời a, còn mang theo một tiểu thiếp đến chúc tết, cũng do địa vị của Thọ Khang Hầu phủ đây, có điều đợi đến khi Từ Liễn cưới chính thê sẽ không đến được, Lăng Tiêu chờ mong một ngày trong phủ bọn họ náo nhiệt lên đây.

Thi phu nhân đem biểu hiện mọi người thu hết đáy mắt, nở nụ cười: “Đều là chí thân, nếu không thì cũng là khi còn bé thường gặp mặt, cũng không cần tránh, cùng nhau trò chuyện mới tốt.”

Lăng Y đi vào trước tiên mạnh mẽ liếc Kinh Ngọc một chút, Kinh Ngọc trong lòng hiểu rõ, đây là hận nàng ngày tết cho lễ thiếu đây mà, Kinh Ngọc xem như không nhìn thấy, trước đây bị nàng tức giận cũng không ít, sao lại quan tâm đến lần này đây? Lại nói nàng hiện tại cũng không thể làm gì mình ngoại trừ liếc mắt a.

Mọi người nhìn kỹ Từ Liễn, trong lòng không khỏi thở dài, vị cô gia này cùng Nhị cô gia trong nhà có thể nói kém quá nhiều, Thi Trà Thành tuy không tính là là mỹ nam nhưng quả thực cũng là một nhân tài, phúc có thi thư khí tự hoa, đứng lên ngồi xuống đều có quý khí, nhìn lại Đại cô gia này, ai...

Kỳ thực cũng không thể trách Từ Liễn, Từ gia là vào thời Từ lão gia mới phát tài, lúc đó mười năm gian khổ, đậu tiến sĩ ngay cả tiền báo hỷ cũng không có, tiếp theo là phí hoài thời gian mười năm ở trong Hàn Lâm viện, sau đó lại thêm một hồi lận đận, trèo tới vị trí hôm nay đúng là không dễ.

Vì vậy quý phủ giàu sang từ trước đến giờ không thể nào so sánh với thế gia vọng tộc, chi phí ăn mặc đều phải tiết kiệm, Lăng Y cũng là sau khi gả tới nhà bọn họ mới biết, quý phủ ngay cả Châm Tuyến Phòng cũng không có, mọi sự may vá đều để bọn nha đầu tự tay làm, bọn nha đầu này ban ngày hầu hạ đã sớm mệt mỏi, đến buổi tối ai còn đủ khỏe mạnh làm những việc này? Làm được đồ vật gì chỉ cần nghĩ là có thể tưởng tượng được. Nhìn tiểu thấy đại, chuyện khiến Lăng Y không hài lòng có rất nhiều, càng chưa nói đến thái thái trong phủ nhìn nàng không vừa mắt, cả ngày bới lông tìm vết, còn có ba tiểu cô tử theo quấy rầy... Lăng Y nghĩ đến nhà phu gia liền đau đầu.

Lăng Tiêu lười để ý hai người kia, lễ nghi không sai là được, chỉ cùng Thi Trà Thành nói đùa, lại nhìn kỹ Lăng Trĩ, một thân áo bào màu đỏ, bên trong là lớp áo lông vàng kim, búi tóc bồng bềnh kiểu quý phi, trâm phượng cảnh phúc trường miên bằng vàng ròng xuyên qua búi tóc mềm mại, trang điểm giản dị, tươi cười như hoa, so với ở Thọ Khang trong Hầu phủ càng thêm thướt tha, thùy mị, Lăng Tiêu nở nụ cười: “Muội muội bây giờ khí sắc càng ngày càng tốt nha, có thể thấy được thân gia đối xử rất tốt với nàng.”

Thi Trà Thành cười nói: “Đâu có, khí sắc tốt... Còn chưa cùng thái thái và ca ca báo hỉ đây, Trĩ nhi có thai.”

“Thật sao?” Thi phu nhân cười lên, “Trĩ nha đầu quả nhiên có phúc, tính tới lúc này còn chưa tới nửa năm nha, ôi thật tốt... Vạn sự cũng phải cẩn thận một chút.”

Lăng Tiêu nghe xong càng kinh ngạc, Lăng Trĩ vậy mà, đã mang thai?

Lăng Trĩ thẹn thùng cúi đầu, Thi Trà Thành nở nụ cười: “Cũng là mấy ngày trước đây mới biết, đã có hai tháng, thái y nói mạch tượng trên không sai, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, ta nghe nói phải qua ba tháng mới tốt hơn một chút đây.”

“Có ốm nghén nhiều không?” Thi phu nhân càng nghĩ càng hài lòng, cười nói, “Thai đầu lòng phải cẩn thận.” Cười cười rồi hướng Thi Trà Thành nói: “Nói cho thái thái con đi, đợi cái bụng Trĩ nhi lớn hơn ta liền chuyển tới.”

“Cầu còn không được.” Thi Trà Thành cười cười, “Mấy năm nay vẫn luôn muốn đón ngài qua chỉ là ngài không chịu, vẫn là con của Trĩ nhi lớn nha.” Nói xong mọi người lại nở nụ cười, chỉ có Lăng Y ngồi không yên, tức giận mạnh mẽ vò nát khăn tay, không khỏi quay đầu nhìn phu quân một chút, Từ Liễn cũng theo cười cợt không nhìn nàng, Lăng Y trong lòng thầm hận, Từ Liễn trong mười ngày cũng là có hai, ba ngày đến phòng mình, nhưng cũng chỉ đi tới qua loa cho xong, như vậy mình khi nào mới có thể mang thai hài tử? Năm đó Hạ Lan chính là dựa vào bụng mình, hiện tại mình ngay cả hài tử cũng không có, thái thái còn cả ngày sắp xếp chính thê cho phu quân, đến lúc có chính thê rồi làm sao còn chỗ cho mình dung thân?

Lăng Y càng nghĩ càng giận, càng xem càng thấy người cả phòng càng gai mắt, muốn tránh cũng tránh không được, chỉ có thể ngồi đây chịu tội.

Buổi trưa mọi người đồng thời dùng bữa trưa, cơm xong Thi phu nhân không nỡ để Lăng Trĩ ra về, đối với Thi Trà Thành cười nói: “Nếu trong nhà hiện tại không cần Trĩ nhi quản lý, ta liền cậy già lên mặt giữ Trĩ nhi lại một ngày, con yên tâm đi, ngày mai ta sẽ sai người đưa nàng khỏe mạnh trả cho con, tất nhiên không làm lỡ tiểu phu thê các con đoàn tụ.”

Thi Trà Thành yêu thương thê tử cũng nổi danh ở Hoàng thành, luôn bị người trêu ghẹo hắn cũng không thèm để ý, cười nói: “Vậy cũng được, Trĩ nhi rời phủ đã lâu cũng rất nhớ nhà, không cần làm phiền người đưa về, ngày mai con tự mình tới đón nàng là được.”

Lăng Trĩ cao hứng vì có thể về nhà cùng cô tổ mẫu và ca ca đoàn tụ, chỉ gọi Liêu Đinh đến dặn dò vài câu quan trọng, Lăng Tiêu giúp đỡ tiễn Thi Trà Thành đi ra ngoài, Lăng Y cùng  Từ Liễn cũng đứng lên, vừa muốn cáo từ liền thấy Liêu Đinh ôm áo choàng bằng lông màu hồng được thêu tinh tế đi vào, đối với Lăng Trĩ khom người cười nói: “Áo choàng của nãi nãi còn ở trên xe đây, cô gia bảo ta mang tới, dặn nãi nãi đi vào đi ra phải cẩn thận, đừng để bị lạnh.”

Lăng Trĩ mặt đỏ lên: “Chàng cẩn thận quá mức rồi, đi thôi.” Nói xong Thi phu nhân cùng Kinh Ngọc lại nở nụ cười, chỉ có Lăng Y càng thấy càng đau mắt, vội vã cùng Từ Liễn cáo từ rời đi.

Lăng Tiêu tiễn Thi Trà Thành cũng không thèm để ý đến phu thê Lăng Y, tự mình chậm rãi đi đến Hành Vân Viện tìm Chử Dịch Phong, trong phòng Chử Dịch Phong đang cầm quyển sách vừa xem vừa cắn hạt dưa, Lăng Tiêu nhìn thấy liền nở nụ cười: “Ai da, tiến bộ nha, còn biết đọc sách.”

Chử Dịch Phong nở nụ cười: “Không có chuyện gì chỉ là tùy tiện xem, ta có chuyện muốn nói với huynh đây, lần trước...”

Bích Hà vội vã chạy vào cắt đứt lời nói của Chử Dịch Phong, vội vàng nói: “Nhị thiếu gia... Trong cung phái người đến, để ngài cùng Vương gia tức khắc vào cung, nói là có gấp triệu.”

Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu, nếu là gấp triệu vậy thì hỏi nhiều cũng vô dụng, thái giám truyền chỉ tất sẽ không biết đầu đuôi, hai người cũng không nói nhiều, đổi xong quần áo, liền tiến cung.
Bình Luận (0)
Comment