Ninh Thư - Ngận Thị Kiểu Tình

Chương 144


Chuyển ngữ: WanhooTrước sự mong chờ của Tề Sênh và Ninh Thư, cuối cùng nữ phụ chân ái đã đến.

Tề Sênh dẫn Ninh Thư đợi Lý Vũ Phỉ ở cửa.Một chiếc xe ngựa chạy đến dừng trước mặt Ninh Thư và Tề Sênh, sau đó rèm xe được vén lên, lộ ra một bàn tay trắng nõn.

Ninh Thư nhìn bàn tay này chằm chằm, muốn nhìn xem Lý Vũ Phỉ trông thế nào.Cơ mà ra trước là hai nha hoàn xách bọc đồ.

Sau khi nha hoàn xuống xe ngựa, một đôi tay vươn ra từ trong xe đặt lên tay nha hoàn, đôi tay này trắng nõn và mảnh dẻ, xinh đẹp và tao nhã.Ninh Thư cảm nhận được Tề Sênh bên cạnh vô cùng kích động, nhìn xe ngựa không chớp mắt.Cô thấy một cô gái mặc áo váy vàng nhạt khom người ra khỏi xe ngựa, vịn tay nha hoàn xuống xe ngựa, rồi bước chậm rãi qua chỗ cô.


Dáng đi uyển chuyển thanh tao, giống như bước ra từ tranh vẽ.Khuôn mặt trái xoan hoàn hảo, khóe môi cong nụ cười, trông càng thêm đẹp rạng ngời và chói lóa.

Cả người tỏa ra hương vị đàn bà, hiền lành dễ gần, làm người khác muốn bảo vệ.Tề Sênh dán mắt vào hình bóng ấy, nếu không vì câu nói của Mộc Yên La, có lẽ Lý Vũ Phỉ vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng lương thiện.

Thế nhưng dưới sự thúc dục của sự ghen ghét, Lý Vũ Phỉ đã trở thành nữ phụ lòng dạ đen tối thủ đoạn độc ác, hủy mặt Mộc Yên La.Lý Vũ Phỉ còn chưa đến nơi, Tề Sênh đã kích động vô cùng mà cầm lấy tay Lý Vũ Phỉ, ngoài mặt cười tươi rói: “Vũ Phỉ, muội đến rồi.”Ninh Thư đứng bên nhìn, cô thấy Tề Sênh rất thích nắm tay người khác, thấy gái là nắm tay gái, lưu manh từ trong xương tủy.Lỹ Vũ Phỉ vui ra mặt, rút tay bảo: “Tề đại ca, cha muội bảo muội đến thăm huynh.”“Bá phụ vẫn khỏe chứ?” Tề Sênh nhìn Lý Vũ Phỉ bằng đôi mắt dịu dàng như nước, đôi mắt muốn phụ nữ mang thai.

Lý Vũ Phỉ có hơi e ngại, đỏ ửng mặt, hai người cứ nhìn nhau như vậy.Ninh Thư chen đôi mắt gấu trúc vào, Lý Vũ Phỉ trông thấy mặt Ninh Thư thì hoảng sợ, có hơi lên giọng hỏi: “Ngươi là ai?”Tề Sênh rất nhiệt tình giới thiệu với Lý Vũ Phỉ: “Đây là Tiểu Hồng, là thị nữ bên người ta, phòng muội là do nha đầu này trang trí đấy.”Lý Vũ Phỉ nghe thấy gian phòng mình do nha đầu xấu xí này trang trí thì run rẩy trái tim, mặt không ra gì thì phòng sẽ ra sao.

Thấy bảo là thị nữ bên người Tề Sênh, Lý Vũ Phỉ cười thân thiết: “Phiền Tiểu Hồng quá rồi.”Ninh Thư nhe răng với Lý Vũ Phỉ, trưng ra nụ cười đáng sợ, cô đi vào trọng tâm: “Nghe nói tiểu thư Vũ Phỉ là cô gái thiếu gia thương, thế nên nô tỳ đã vắt óc tạo bất ngờ cho tiểu thư Vũ Phỉ đấy.”Lúc Ninh Thư lại gần Lý Vũ Phỉ, Lỹ Vũ Phỉ nhấc khăn che mũi, khẽ lùi lại sau một bước, nói với Tề Sênh: “Tề đại ca, Vũ Phỉ hơi mệt chút, muốn nghỉ ngơi một lát.”Tề Sênh cong môi cười hạnh phúc, “Huynh dẫn muội đến phòng muội.”Tề Sênh và Lý Vũ Phỉ sóng vai đi trước, Ninh Thư theo sau.

Đến cửa phòng, Tề Sênh mở cửa phòng ra, giới thiệu với Lý Vũ Phỉ: “Đây là phòng Tiểu Hồng trang trí cho riêng muội.”Lý Vũ Phỉ nhìn qua phòng và ngây ngẩn cả người sau rồi tái mặt.

Thấy vẻ mặt của Lý Vũ Phỉ như thế, Tề Sênh vội ngoảnh mặt lại thì trông thấy một phòng xanh xanh đỏ đỏ, cả phòng đều trang trí bằng màu sắc không hiểu nổi.Rèm che đủ màu sắc chắp vá nhau trông không ra đâu vào với đâu, xấu muốn chết.

Rồi cả lọ hoa cũng là đồ vật xấu xí rẻ tiền, trong lọ hoa cắm hoa cải, phong cách quỷ quái thật sự.“Tiểu Hồng, ngươi làm việc kiểu gì đây.


Chẳng phải bản thiếu gia bảo ngươi sắp xếp một gian phòng tốt, lịch sự tao nhã một chút, ngươi làm thế này à?” Trông Tề Sênh là giận thật, dù gì vẫn là mất mặt trước nốt chu sa, Tề Sênh hờn Ninh Thư cũng phải.“Ting, +5 điểm ngược, điểm ngược đang là 10.” Giọng của 2333 loanh quanh trong đầu Ninh Thư, “Sao điểm ngược của kẻ này thấp thế?”Ninh Thư đang định hỏi tại sao lại thấp thế đây.

Tề Sênh là loại ngoài ấm áp, chứ thật ra là một kẻ gian xảo, đen tối cực kỳ.Bị Tề Sênh trách, Ninh Thư tỏ vẻ vừa ấm ức vừa vô tội, nói: “Xin lỗi xin lỗi, là do nô tỳ không giỏi, nô tỳ đã cố gắng rất nhiều để hoàn thành công việc.

Xin lỗi thiếu gia, tại nô tỳ đã làm tiểu thư Vũ Phỉ giận.”Lý Vũ Phỉ bắt đầu không giữ được nụ cười trên mặt, nhưng rồi nghĩ đến mục đích chuyến đi này, cô ta lại cố nhịn xuống, hiền hòa: “Không sao đâu, Tiểu Hồng không biết thói quen của ta, trang trí thành thế này không sao hết.”Ninh Thư cười ngay lập tức, bước lại gần nắm tay Lý Vũ Phỉ, cảm động vô cùng, “Tiểu thư Vũ Phỉ đúng là một người tốt.”Bỗng nhiên, Lý Vũ Phỉ ngửi thấy mùi thối khó chịu xông vào mũi, đã thế tay đối phương còn đầy mồ hôi dầu, Lý Vũ Phỉ cảm thấy buồn nôn khi bị cầm tay.Trời ạ, đây là kẻ nào, sao Tề Sênh lại giữ người thế này bên cạnh, quả thật tởm chết người ta.Có vẻ như Tề Sênh hiểu cảm nhận hiện giờ của Lý Vũ Phỉ, hắn vội vàng rút tay Lý Vũ Phỉ ra khỏi tay Ninh Thư.

Thoát khỏi tay Ninh Thư, Lý Vũ Phỉ vội lau tay, dáng vẻ như sắp nôn mửa đến nơi.Ninh Thư cười ngu không chịu được, không hề trông thấy sự ghét bỏ của Lý Vũ Phỉ.“Ngươi xuống dưới bảo nhà bếp chuẩn bị cơm nước đi, nói một tiếng là được, ngươi không phải nấu.” Tề Sênh nói nhiều thêm hai câu, sự thật là Tề Sênh biết Ninh Thư nấu khó ăn mức nào, không khác gì ăn cháo chó.Ninh Thư đáp nhanh nhảu: “Không cần nô tỳ giúp một tay thật ạ? Tiểu thư Vũ Phỉ đến, nô tỳ muốn trổ tài, giúp tiểu thư Vũ Phỉ tẩy trần.”“Không cần.” Tề Sênh từ chối ngay.

Nhận ra giọng mình có hơi gấp gáp, hắn nói chậm lại, bảo dịu dàng: “Không cần đâu, Vũ Phỉ mới đến, không ăn hết nhiều đồ như thế.”Nghe thấy lời Tề Sênh nói, mặt Lý Vũ Phỉ lóe lên biểu cảm vi diệu, cô ta nheo mày.

Ý Tề Sênh là gì, huynh ấy không chào đón mình à?Lý Vũ Phỉ bảo: “Tiểu Hồng không phải phiền phức thế đâu, bảo nhà bếp chuẩn bị qua loa cái gì đó là được, ta không ăn được mấy đâu.”Ninh Thư vâng một tiếng rồi rời đi.


Ninh Thư vừa đi, Tề Sênh và Lý Vũ Phỉ cùng thở phào một hơi, mùi người cô gái này khiến người khác buồn nôn thật sự.Lý Vũ Phỉ khẽ ngửi cái khăn tay và suýt thì ói ra.

Tề Sênh giả vờ không nhìn thấy động tác của Lý Vũ Phỉ, nói dịu dàng với Lý Vũ Phỉ rằng: “Đợi một lát để ta sai người trang trí lại phòng này.

Không ngờ Tiểu Hồng lại trang trí phòng thành ra vậy.

Dù thế Tiểu Hồng vẫn rất tốt bụng, muội đừng trách nha đầu ấy nhé.”Tề Sênh muốn Lý Vũ Phỉ có ấn tượng tốt với Ninh Thư trong vô thức..

Bình Luận (0)
Comment