Chuyển ngữ: WanhooMinh Châu nôn khiến cả phòng toàn mùi í ẹ, An Hữu nhăn mũi, nhìn Minh Châu đang khom người nôn bên ngoài giường mà cảm thấy có gì đó sụp đổ.Minh Châu trong lòng An Hữu là một thiếu nữ dịu dàng, thanh cao nhất thiên hạ.
Vậy mà giờ Minh Châu nôn những thứ bẩn thỉu ra khỏi miệng khiến An Hữu hơi không chấp nhận được.Song khi suy nghĩ ấy mới nhảy ra khỏi đầu, An Hữu đã giật mình không tin nổi tại sao mình lại có suy nghĩ ấy trong khi ông yêu Minh Châu nhiều đến thế.An Hữu cảm thấy mình nên tự chấn chỉnh bản thân nên rời giường, ra khỏi phòng Minh Châu như đang trốn chạy.An Hữu qua thư phòng đứng ngây ra bên cửa sổ ngắm trời trăng cả đêm.Hôm sau tân hôn là ngày cô dâu mới vào cửa gặp cha mẹ chồng, Ninh Thư và cụ bà mặc áo gấm đợi An Du và Lý Niệm Lôi đến.Ninh Thư khá ngạc nhiên khi hôm nay An Hữu đến sớm bất ngờ.
Vẻ mặt ông ta khó chịu đăm đặm lại còn vàng vọt, trông xấu điên xấu đảo.Sao An Hữu không ở bên Minh Châu nhỉ, hai người họ không tạo em bé ư?Ninh Thư thắc mắc lắm nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ đoan trang, lễ độ.Một lúc sau Minh Châu cũng đỡ eo đi đến.
Mặt Minh Châu tái nhợt, nhìn thấy cả gân xanh trên trán.Cụ bà nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Minh Châu thì hỏi vội: “Cô sao thế, cô mất ngủ à?”Minh Châu nhìn An Hữu và trả lời cụ bà: “Con không sao, con chỉ ăn không ngon nên buồn nôn thôi.”“Phụ nữ bầu bí đều vậy đấy, ai cũng thế hết, dù có buồn nôn cũng phải gắng mà ăn vào.” Cụ bà dặn Minh Châu.Ninh Thư nhận thấy không khí giữa Minh Châu và An Hữu hơi lạ, trông như kiểu đang giận nhau ý.Có hai người bước vào, An Du nắm tay Lý Niệm Lôi bước vào cửa.
Lý Niệm Lôi nhìn thấy nhiều người đổ dồn ánh mắt vào mình thế thì vội muốn thả tay An Du ra nhưng An Du càng siết chặt hơn làm Lý Niệm Lôi ngượng chín mặt.Mọi người cùng cười đầy ẩn ý.Minh Châu thấy Lý Niệm Lôi như thế thì bỗng hâm mộ biết bao.Lý Niệm Lôi mời cụ bà uống trà trước, cụ bà cười tặng cô một chiếc vòng tay ngọc trắng sáng bóng, cụ bảo: “Đây là món quà mà năm ấy ông nội con tặng cho ta, nay ta tặng lại cho con.”“Con cảm ơn bà.” Lý Niệm Lôi mỉm cười, nom vui lắm.
Tiếp đó là đến lượt cha chồng An Hữu, An Hữu cho cô một bao lì xì.Lý Niệm Lôi bưng trà qua chỗ Ninh Thư và gọi một tiếng mẹ.
Ninh Thư mỉm cười hiền từ đấy nhưng nội tâm đang khóc ròng, có phải cô sắp thành bà nội đến nơi rồi không?Lòng dạ rối bời quá.Ninh Thư tặng cho Lý Niệm Lôi một bao lì xì cực dày, tặng thêm cả một cặp vòng tay long phượng.Người tiếp theo là Minh Châu, Minh Châu không lường trước chuyện Lý Niệm Lôi sẽ dâng trà cho mình.
Với người khác thì Lý Niệm Lôi quỳ, còn với Minh Châu thì là nửa quỳ, vậy là đủ hiểu Lý Niệm Lôi rất hiểu phép tắc.Minh Châu vội nhấp một miệng trà đó, còn cuống hơn cả con dâu mới Lý Niệm Lôi này.Uống trà rồi thì tất nhiên phải tặng quà, Minh Châu rút cây trâm trên tóc mình tặng cho Lý Niệm Lôi.Lý Niệm Lôi nhận cây trâm, mím môi bảo: “Cảm cảm ơn dì.”Cụ bà thấy Minh Châu như vậy thì day trán.
An Hữu thấy Minh Châu cuống, trông không biết dựa dẫm vào ai thì không đành lòng nên qua ngồi cạnh cô, ý là cho cô chỗ dựa.Ninh Thư đây thấy cảnh đó chỉ biết cười nhạt.Phủ tướng quân đã có dâu trưởng nên được Ninh Thư đánh tiếng, An Linh Vân đã giao lại quyền quản lý việc nhà cho Lý Niệm Lôi.Lý Niệm Lôi không ngờ mình mới gả đến đã quản lý cả phủ tướng quân nên hơi lo, cô định trả lại quyền cho Ninh Thư.Lý Niệm Lôi thưa: “Thưa mẹ, con dâu mới vào nhà mình, vậy không ổn lắm ạ.”Lý Niệm Lôi là một cô gái đoan trang lễ độ, nghị lực tỏ rõ trên khuôn mặt.
Mồ côi mẹ từ nhỏ lại phải chăm sóc em nhỏ, cũng ít tuổi hơn Minh Châu nhưng trưởng thành hơn Minh Châu nhiều.Ninh Thư vừa nói vừa cười: “Con đã là người của phủ tướng quân rồi mà, đây vốn là chuyện con nên lo, không sao đâu, đừng lo.”Có câu ấy Lý Niệm Lôi mới yên tâm.
Cách xử lý công việc của Lý Niệm Lôi tháo vát hơn An Linh Vân nhiều, Ninh Thư đã bảo An Linh Vân học theo Lý Niệm Lôi.Chị dâu em chồng ăn ở với nhau rất hoà hợp.Có vẻ như An Du rất thích cô vợ Lý Niệm Lôi này, sự yêu thích thể hiện ở việc đã lùi thời gian quay về quân đội Lợi Châu.Vợ chồng tôn trọng nhau, dù rằng đôi trẻ còn hơi khách sáo nhưng vẫn xen lẫn ngọt ngào.Không phải tình yêu rúng động trời xanh, mà chỉ là sự bình yên tôn trọng nhau qua từng cử chỉ nhỏ nhất.Nếu có hỏi Ninh Thư, Ninh Thư sẵn sàng chọn tình yêu yên bình như thế.
Tình yêu rực lửa như Minh Châu và An Hữu kia đã sao, cháy hết rồi thì còn lại gì đâu chứ?Tình yêu của An Du và Lý Niệm Lôi khiến Minh Châu cảm thấy bứt rứt không hiểu nổi.
Minh Châu rất hay bắt gặp cảnh An Du hái một bông hoa trong vườn rồi cài vào tóc Lý Niệm Lôi đang đọc sổ sách.
Lý Niệm Lôi dựa vào vai An Du, hai người nhìn nhau cười cực kỳ ngọt ngào.An Hữu chưa từng có hành động ấy với cô.Minh Châu đỡ eo, không cầm lòng nổi phải bước chân qua nơi hạnh phúc ấy.Minh Châu bước vào đình, trông thấy Lý Niệm Lôi nhỏ bé gần như lọt trong cái ôm của An Du.
An Du thật vạm vỡ, làm người ta thật muốn dựa vào xem cảm giác ở trong vòng tay ấy như thế nào.“Dì ạ.” Lý Niệm Lôi hành lễ với Minh Châu.
Minh Châu nhìn Lý Niệm Lôi mà giật thót.
Lý Niệm Lôi xinh đẹp đoan trang, đứng bên An Du rất xứng đôi.Trai tuấn tú, gái xinh đẹp, cảnh đẹp như tranh vẽ.Minh Châu rất hâm mộ cũng như ghen tỵ khó tả khi nhìn thấy hai người họ.Bởi vì An Du còn trẻ còn khoẻ.Dạo này cô không dám lại gần An Hữu, người chàng ấy sặc mùi thuốc bắc, đứng gần chàng chút thôi là cô lại buồn nôn.
Hiện giờ An Hữu không còn hương vị của người đàn ông giãi nắng dầm mưa, mà là hương vị của ông già đã đến tuổi xế chiều mà còn trộn cả mùi thuốc bắc nữa.Minh Châu không hiểu tại sao An Hữu phải uống thuốc liên tục thế làm gì.Lý Niệm Lôi thấy Minh Châu nhìn mình và An Du bằng ánh mắt kỳ lạ, An Du chau mày, bảo: “Ta và Niệm Lôi đi trước đây dì.”Nói rồi kéo Lý Niệm Lôi đi mất.Minh Châu ngoái nhìn theo dáng hai người khuất xa.Lý Niệm Lôi chau mày hỏi An Du: “An Du, chàng có thấy dì rất lạ không?” Trực giác của phụ nữ rất nhạy bén, Lý Niệm Lôi cảm thấy Minh Châu thù ghét mình.Lý Niệm Lôi không hiểu tại sao dì ấy lại ghét mình nữa?An Du không để ý lắm, cậu bảo: “Đừng để ý đến cô ta, sau này có gặp cũng chào qua loa là được rồi.”Lý Niệm Lôi mỉm cười dịu dàng với An Du..