Chuyển ngữ: WanhooSáng hôm sau Trương Gia Sâm đưa anh rể Đàm Hợp Vũ đến công ty gặp Ninh Thư nhưng được cho hay cô đã sang nhà máy.Trương Gia Sâm vuốt mặt lại dẫn Đàm Hợp Vũ sang nhà máy.Ninh Thư cười khẩy khi nghe Trương Gia Sâm bảo mình tìm việc cho Đàm Hợp Vũ đang nhìn ngang ngó dọc, mắt liếc lươn lẹo ở kia.Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư không nói chuyện bèn hỏi: “Không được hả em?”Ninh Thư cười: “Anh có lời thì tất nhiên em sẽ xếp cho anh rể một vị trí thích hợp.”Ninh Thư cười với mình như ngày xưa khiến tâm trạng Trương Gia Sâm nguôi ngoai bớt.
Anh sợ cô vẫn giận không nể mặt anh đó chứ.“Thế em sắp xếp đi.
Trưa em có về công ty không? Lâu rồi chúng ta không đi ăn riêng với nhau, lát anh gửi định vị, chúng ta đi ăn cơm Tây em thích nhé?” Trương Gia Sâm hơi cúi người xuống phía trước, giọng điệu từ tốn, khuôn mặt toát lên sự dịu dàng với Ninh Thư.Ninh Thư bỏ qua sự dịu dàng đó, cô nhấc tay lên xem giờ: “Chắc là không được rồi, lát em còn có việc nữa nên chuyện ăn cơm tính sau đi.”Trương Gia Sâm khó chịu.
Miêu Diệu Diệu của ngày trước chỉ xoay quanh anh nhưng Miêu Diệu Diệu của bây giờ chỉ biết đến công việc.Trương Gia Sâm cũng tỏ vẻ bất lực, “Vợ anh cuồng công việc làm anh buồn quá, anh thấy mình bị bỏ rơi rồi.”Ninh Thư cười có lệ: “Anh yên tâm đi em sẽ không bỏ rơi anh.” Mới là lạ.Trương Gia Sâm đi rồi Ninh Thư nhìn lướt qua khuôn mặt nịnh hót của Đàm Hợp Vũ và xếp cho anh ta đi làm nhân viên bốc vác lên xe tải.Nghe thấy công việc đó là mặt Đàm Hợp Vũ xị ra.
Anh còn tưởng mình được làm quản đốc phân xưởng mà giờ lại là một kẻ bốc vác.Đàm Hợp Vũ nịnh Ninh Thư: “Em dâu này, chúng ta là người một nhà cả, có thể làm việc gì đó nhàn chút không? Ít ra cũng phải là quản đốc phân xưởng để anh ra ngoài không làm mất mặt em chứ.”Ninh Thư: Ha ha…Còn đòi quản đốc phân xưởng, sao ông không thăng thiên luôn đi.“Dù anh rể là người nhà nhưng công ty có quy định và chế độ của công ty.
Để anh lên làm thẳng quản đốc phân xưởng sẽ làm nhiều người không phục.
Tạm thời cứ vậy rồi thăng chức dần dần lên quản đốc phân xưởng anh à.” Ninh Thư nói mà mặt lạnh tanh.Đàm Hợp Vũ sờ cằm, ngẫm thấy em dâu nói chí phải nên đi bốc hàng.
Cơ mà Đàm Hợp Vũ đánh giá cao bản thân quá, một kẻ hết ăn lại nằm sống nhàn tênh sung sướng đâu làm được công việc vất vả đó.Ninh Thư chỉ nhìn cái rồi xoay người đi, cô có chuyện quan trọng hơn để làm đó là tham gia vào bộ phận thiết kế quần áo.Ninh Thư từng dịch chuyển đến nhiều thế giới, được trông thấy các kiểu thời trang từ hiện đại cho đến cổ đại.
Tất nhiên Ninh Thư không có tài cán mà làm nhà thiết kế, cô chỉ góp ý, đưa ra một vài yếu tố cho mốt mới với nhà thiết kế thôi.Dù chỉ có vậy nhưng mẫu thiết kế mới vẫn mang đến cảm giác rất mới lạ.Trương Gia Sâm rời khỏi nhà máy và về công ty.
Mới đặt chân vào phòng làm việc đã thấy Tiết Mạn Mạn đang khom lưng tưới bồn hoa.
Đùi cô nhún nhẹ mà cô còn đang mặc chiếc váy ôm lấy đường mông cong gợi cảm vô cùng.Trương Gia Sâm hơi ngứa tay nhưng kiềm chế được bởi đây là phòng làm việc.Tiết Mạn Mạn ngoảnh lại thấy là Trương Gia Sâm, nụ cười rạng rỡ phút chốc trở thành hậm hực: “Sao dạo này anh chẳng qua gặp em gì cả, anh toàn ở với Miêu Diệu Diệu đúng không?”Trương Gia Sâm ngồi xuống ghế day trán, sắc mặt hơi tệ: “Không, bố mẹ anh ở quê lên, Miêu Diệu Diệu về nhà mẹ đẻ rồi.”Tiết Mạn Mạn ngạc nhiên: “Hai bác lên ư? Em có cần qua chào hai bác không?”“Không cần, em đến nhà với thân phận thư ký không hay lắm, sẽ giấu đầu lòi đuôi.” Giờ đã loạn lắm rồi, Trương Gia Sâm không muốn kéo Tiết Mạn Mạn vào.Tiết Mạn Mạn mất vui: “Sao thế anh, kiếm đại lý do là được mà.
Miêu Diệu Diệu ngu thế không phát hiện ra đâu.”“Miêu Diệu Diệu ngu nhưng bố mẹ cô ta không ngu, đừng quấy.” Mặt Trương Gia Sâm đanh lại.Tiết Mạn Mạn biết mình không được xuất hiện trước mặt bố mẹ Trương Gia Sâm nên thôi, thấy sắc mặt Trương Gia Sâm kém bèn bảo: “Tối nay qua em thả lỏng đi.”Trương Gia Sâm không đáp, nheo mắt nghĩ gì đó.Nhìn dáng vẻ đó của Trương Gia Sâm là Tiết Mạn Mạn biết ngay anh đang suy tính chuyện nào đó quan trọng.
Bên nhau từ thời đại học nên tất nhiên Tiết Mạn Mạn hiểu một số thói quen của Trương Gia Sâm.Dù vậy dáng vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi của anh mới quyến rũ làm sao.Dạo này Trương Gia Sâm mệt quá thật nên chiều đó tan làm xong là về Tomson Riviera với Tiết Mạn Mạn.
Chơi bắn nhau một tiếng rồi tắm rửa, vỗ về Tiết Mạn Mạn đôi câu rồi mặc quần đi luôn chứ không chịu ở lại như Tiết Mạn Mạn bảo.Tình hình đang không êm đẹp lắm, Trương Gia Sâm cực lo lắng về thái độ của Miêu Diệu Diệu nên không muốn bị tóm được cái đuôi.Anh phải nắm được Miêu Diệu Diệu trong tay cho bằng được.Miêu Diệu Diệu vẫn giận dỗi từ bữa ở quê lên đến giờ.
Trương Gia Sâm cực hối hận khi đưa Miêu Diệu Diệu về quê.Tiết Mạn Mạn là cô gái anh yêu khi những năm đại học, khoảng thời gian đó kết hôn với Miêu Diệu Diệu đã làm Tiết Mạn Mạn đau đớn vô cùng.
Hồi đó anh tính là cứ để Miêu Diệu Diệu ở quê còn mình dỗ Tiết Mạn Mạn đang đau lòng trước.Dỗ được Tiết Mạn Mạn rồi thì lại đến lượt Miêu Diệu Diệu.Trương Gia Sâm đến nhà máy đã thấy Ninh Thư đang kiểm tra vải vóc trong kho.
Anh bước khẽ đến ôm lấy cô.Ninh Thư hoảng sợ, nhẵm chân và còn dí mạnh gót guốc vào người đằng sau.Trương Gia Sâm kêu đau, vung vẩy chân mình.Ninh Thư ngoảnh lại thấy là Trương Gia Sâm bèn khiếp sợ: “Sao lại là anh? Anh có sao không? Sao anh lại chẳng nói gì cả làm em còn tưởng tên dê sồm nào cơ.
Chân anh đau không?”Mặt Trương Gia Sâm run run nhưng tỏ ra đến chịu với Ninh Thư: “Em đừng giận nữa, anh biết em chịu khổ nhiều ở quê, anh sai rồi.”Ninh Thư nheo mắt, Trương Gia Sâm này vừa đấm vừa xoa giỏi ghê.
Thế nhưng anh ta ghé lại gần cô là Ninh Thư ngửi ngay thấy mùi sữa tắm.Tắm chiều?Hờ hờ, chẳng biết làm cái gì mà tắm chiều nhỉ.Nhìn cái mặt chiều chuộng cô này mà xem, Ninh Thư đến mệt thay Trương Gia Sâm phải trở tay giữa hai cô gái.Làm như mình chú em biết đóng phim ấy.Ninh Thư lắc đầu nói với Trương Gia Sâm: “Em không giận, em chỉ đang đau lòng vì hình như bố mẹ anh không xem em là người trong nhà.
Cứ nghĩ bố mẹ anh đã chấp nhận em nên mình mới lấy nhau nhưng hình như không phải.”Trương Gia Sâm giải thích với Ninh Thư: “Bố mẹ anh là nông dân, có những quan niệm khác chúng ta nhưng họ không có ý xấu.
Họ không khách sáo với em là xem em như người một nhà đó.”.