Ninh Thư - Ngận Thị Kiểu Tình

Chương 451


Chuyển ngữ: WanhooBản phác thảo bị trộm buộc phải thiết kế lại bản khác.

Nếu không thiết kế nhanh thì chẳng mấy sẽ đến thời điểm đưa bộ sưu tập mùa xuân ra ngoài thị trường, và nhà máy sẽ không sản xuất kịp.Đây không phải phiền phức bình thường.Ninh Thư day trán, những yếu tố cũ đều không dùng được.

Ninh Thư đoán bản phác thảo đã rơi vào tay ai đó rồi.Nhà thiết kế tăng ca thiết kế lại, Ninh Thư cũng thức trắng bao đêm để xét duyệt các bản phác thảo đó.

Ninh Thư vốn không phải nhà thiết kế chuyên nghiệp nên càng nhận xét nhiều sẽ càng can thiệp quá nhiều vào việc thiết kế của họ.


Nên Ninh Thư chỉ đưa ra một số từ khoá hoặc yếu tố để nhà thiết kế khai thác ở đó thôi.Ninh Thư uống cạn một cốc cà phê, day quầng mắt đã đen sì và nhận được cuộc gọi của quản lý văn phòng thám tử.Đến quán cà phê, Ninh Thư nhìn thấy cà phê là lại thấy khát và uống cà phê ừng ực trước.Quản lý: Ực…Ninh Thư hỏi: “Lần này thu hoạch được gì?”Quản lý đẩy laptop qua trước mặt Ninh Thư và ấn xem một video.

Ninh Thư nhìn màn hình rồi nhìn thấy hai cơ thể trần truồng đang quấn lấy nhau.

Mặt Trương Gia Sâm sung sướng còn Tiết Mạn Mạn hưởng thụ.Hai cơ thể quấn lấy nhau như rắn làm Ninh Thư hơi buồn nôn.

Nhìn thời gian quay thì đúng là chiều hôm đó.

Chiều mới ngủ với Tiết Mạn Mạn, tối lại muốn sinh con với cô.Ha ha.Ninh Thư xem video mà cực hờ hững, một lúc sau có âm thanh khá xấu hổ vang lên.Quán cà phê khá yên lặng, tự nhiên có tiếng hét cao xấu hổ thế làm mọi người trong quán đều nhìn Ninh Thư.Ninh Thư gập ngay màn hình xuống.Có cái này là đã nắm cơ bản phần thắng rồi.Quản lý rút USB đang cắm máy tính đưa cho Ninh Thư: “Đây là cái cô cần.”Ninh Thư cất USB, gật đầu: “Ừ, khá lắm.”Ninh Thư sao dữ liệu trong USB ra mấy bản rồi mới cất USB vào két ngân hàng.Qua một thời gian nhặt nhạnh bằng chứng, Ninh Thư nhận thấy chứng cứ mình có ngày càng nhiều.

Mình như con sóc nhặt từng quả hạch một vậy.Tuy nhiên giờ không phải lúc đệ đơn ly hôn, phải cùng đệ mới hay.Ninh Thư về nhà máy, mới đến phòng làm việc đã nghe tiếng khóc lóc om sòm bên trong.

Mở cửa đi vào là thấy ngay mẹ Trương Gia Sâm đang ngồi dưới đất vỗ tay bùm bụp gào lên: “Ối giời ơi, sao lại có cái loại đàn bà độc ác đưa cả anh rể mình vào đồn công an thế này.”Rất nhiều công nhân đều vây quanh mẹ Trương Gia Sâm chỉ trỏ bàn tán xôn xao.Không chỉ mẹ Trương Gia Sâm mà chị gái Trương Vấn Lan của Trương Gia Sâm cũng khóc sướt mướt, bố Trương Gia Sâm ngồi trên ghế với mặt tái mét.Thấy Ninh Thư đến, mẹ Trương Gia Sâm bổ vồ lấy Ninh Thư, “Cái đồ độc ác này, sao cô lại đưa anh rể vào tù chứ.”“Chị xin em đấy em dâu, em thả Hợp Vũ về đi em.” Trương Vấn Lan quỳ phịch xuống xin Ninh Thư, “Anh ấy có xấu xa cỡ nào cũng là chồng của chị, nếu anh ấy ngồi tù rồi hai mẹ con chị biết sống sao đây.”“Con dâu này, đây là chuyện nhà mình sao lại để ầm ĩ đến mức đó.

Có chuyện gì thì về nhà giải quyết chứ, ai đời lại vạch áo cho người xem lưng.


Con làm thế mất mặt cả nhà họ Trương rồi.” Khuôn mặt chất phác của bố Trương Gia Sâm hằm hằm, khí thế cũng nghiêm nghị của chủ một nhà như Trương Gia Sâm.Mới vào phòng đã được chào đón bởi cơn giông tố đến từ nhà họ Trương, Ninh Thư vẫn dửng dưng đuổi các công nhân vây quanh đi làm việc.

Mình thì đóng cửa phòng, bảo: “Mọi người làm gì thế?”“Em dâu, xin em đừng bắt bố cháu nó ngồi tù.

Cháu không có bố thì mẹ con chị biết sống thế nào đây em.” Trương Vấn Lan khóc lóc cầu xin Ninh Thư như trời sắp sập đến nơi.Ninh Thư nhấp miệng cà phê cực hờ hững.Không sống nổi? Không có cái thứ đàn ông ham ăn biếng làm không chịu nuôi gia đình như thế còn sống tốt hơn ấy.Không thể rời xa đàn ông? Không có đàn ông là không sống được?Đây là sự thảm thương của phận đàn bà.

Dù gã ta có khốn nạn đến mức nào cũng không bỏ được, không tin mình có thể sống được.Nhìn Trương Vấn Lan đáng thương mà Ninh Thư vừa thương vừa ghét.Trương Vấn Lan đã tự ti đến độ ăn sâu vào máu rồi.Thế giới luôn đối xử tệ bạc với đàn bà như thế.“Miêu Diệu Diệu, nếu cô không thả anh rể cô ra ngoài, tôi sẽ không để yên cho cô đâu.” Mẹ Trương Gia Sâm nghiến răng nghiến lợi với Ninh Thư, “Cô là cái đồ đại nghịch bất đạo, sao cô lại làm cái chuyện đưa người nhà mình vào tù như thế được chứ.”“Các người biết Đàm Hợp Vũ đã làm gì không? Anh ta ăn cắp bản phác thảo thiết kế của công ty bán lấy tiền, đã khiến công ty tổn thất ít nhất cả triệu tệ trở lên đấy.” Ninh Thư nói.Bố Trương Gia Sâm bảo: “Dù có là thế con cũng nên nói với người nhà chứ không phải làm như vậy.

Già nhà họ Trương không tai tiếng bên ngoài, con làm thế là không coi chồng ra gì.”Ninh Thư nhếch môi, “Gia Sâm cũng đồng ý chuyện này rồi.”“Có vấn đề gì mọi người qua tìm Gia Sâm đi.”“Gia Sâm không làm như thế, chắc chắn là cô nên nó mới làm vậy.” Mẹ Trương Gia Sâm suýt dí ngón tay chỉ vào mũi Ninh Thư.“Mọi người ra ngoài đi để con còn làm việc, có gì tối về nói.” Ninh Thư sẵng giọng.Mẹ Trương Gia Sâm ăn vạ, bắt Ninh Thư đưa con rể mình ra.


Ninh Thư bực lắm bảo vảo vệ lôi họ ra ngoài.Mẹ Trương Gia Sâm ra cổng nhà máy khóc lóc gào thét, lẩm bẩm con dâu độc ác thế này thế kia.Trương Vấn Lan thì quỳ ngoài cổng cứ khóc mãi.Nhiều ngày đều như thế nên Ninh Thư biết mẹ Trương Gia Sâm muốn bắt cô đầu hàng bằng dư luận.Nhưng Ninh Thư không bận tâm chuyện đó.

Công nhân nhà máy này kiếm miếng cơm nhờ nhà họ Miêu, họ đâu thể đắc tội chủ vì người khác được?Từ đó đến giờ Trương Gia Sâm không ra mặt lần nào.

Chỉ gọi đúng một cú điện thoại xin lỗi hộ mẹ.

Nói mẹ anh ta lo cho anh rể quá thôi, anh ta sẽ cố gắng khuyên mẹ mình bla bla.Song mẹ Trương Gia Sâm vẫn đến cổng nhà máy khóc lóc om sòm đúng giờ như công nhân.Trương Vấn Lan yếu thế hơn, chỉ mang theo cả con gái quỳ khóc trong im lặng chứ không la hét như mẹ Trương Gia Sâm.Ninh Thư chỉ biết dở khóc dở cười đồng thời cũng không nghe ngóng không hỏi han không làm ầm ĩ.Thái độ của Trương Gia Sâm là mặc kệ, chứ với bản lĩnh của Trương Gia Sâm thì nào có chuyện không khuyên được mẹ, không bảo lãnh được Đàm Hợp Vũ ra?Trương Gia Sâm cố tình để mẹ và chị gái làm mất thể diện cô, ảnh hưởng cái uy của cô trước công nhân.Ninh Thư chỉ cười khẩy, kệ những người ồn ào đó bởi càng quan tâm thì họ sẽ càng làm tới..

Bình Luận (0)
Comment