Chuyển ngữ: WanhooĐoạn phu nhân nhìn thấy con trai mình lại bị thương thì vừa đau lòng vừa tức giận, bà giận cả Ninh Thư và Nhị Nha.Thân phận của công chúa Gia Huệ khiến Đoạn phu nhân không dám bộc lộ cơn tức giận, nhưng với Nhị Nha thì Đoạn phu nhân không hề nể tình mà quắc mắt phi dao, trừng Nhị Nha rất hung hăng ngoan độc.Ninh Thư trông thấy ánh mắt của Đoạn phu nhân, cô tin chắc Đoạn phu nhân muốn giế.t ch.ết Nhị Nha.
Mất quan hệ mẹ chồng nàng dâu hòa hợp trong cốt truyện rồi nên Ninh Thư vui lắm.Ai bảo hạnh phúc của Đoạn Tinh Huy, Nhị Nha và Đoạn phu nhân đều hình thành từ nguyên chủ.Ninh Thư thở dài khi nghĩ đến một nàng công chúa lại vướng vào kết cục như vậy.Đoạn Tinh Huy tái mét mặt mày, run giọng hỏi Ninh Thư: “Công chúa, cớ sao người lại làm như vậy?”Cớ sao lại làm như vậy? Ninh Thư cười khẩy, bà vui đó.
Nhìn Đoạn Tinh Huy bịt vết thương ức nhưng không dám nói, Ninh Thư chỉ bảo: “Bổn cung vụt roi của mình, chẳng hiểu sao ngươi lại va vào roi của bổn cung nữa.”Đoạn Tinh Huy tức hộc máu, hắn trợn mắt dữ dằn với Ninh Thư khi nghe thấy bao biện sỗ sàng như thế.Nhìn thấy chưa, mất hào quang tướng quân rồi trông Đoạn Tinh Huy bần hèn, râu ria xồm xoàm, gầy sụp hẳn đi.
Chao ôi, chẳng còn giống cái người anh dũng đĩnh đạc rong ruổi trên lưng ngựa trong ký ức của nguyên chủ nữa rồi...Thấy công chúa đánh giá mình, chẳng hiểu sao Đoạn Tinh Huy không muốn công chúa nhìn dáng vẻ này của mình.
Đoạn Tinh Huy ưỡn ngực, hắn muốn phô bày dáng vẻ hào nhoáng nhất trước mặt nàng.Ninh Thư vứt ánh mắt kia sang một bên, nói với Đoạn phu nhân đang mất hứng: “Đoạn phu nhân, bổn cung nể bà là bề trên nên về mà quản lý người nhà bà hẳn hoi vào.
Nếu còn có lần nữa, bổn cung không dám chắc điều gì đâu.”Đoạn phu nhân nhìn công chúa Gia Huệ như biến thành người khác mà cúi mặt nghiến răng, nhún người hành lễ, “Đa tạ công chúa đã khoan dung tha thứ, thần phụ đảm bảo sẽ không có lần sau.” Đoạn phu nhân như bị người khác vả cho mấy phát vậy.Bà để tang chồng từ thời trẻ, nhẫn nhịn đến ngày hôm nay để tạo ra một đứa con trai ưu tú như thế này.
Đoạn phu nhân ương ngạnh đấy nhưng cũng là một người phụ nữ cực kỳ thông minh.Công chúa Gia Huệ vốn nằm trong tay mình đột nhiên mất khống chế, lại còn không nề hà mình, Đoạn phu nhân cảm thấy bị mạo phạm.Nói trắng ra là Đoạn phu nhân được công chúa Gia Huệ ngày trước chiều hư, bây giờ Ninh Thư hơi phô tư thái của công chúa một chút đã làm Đoạn phu nhân không chịu nổi.Đoạn phu nhân giấu giếm suy tính trong lòng, dìu Đoạn Tinh Huy bị thương về nhà.
Ninh Thư tinh mắt trông thấy Đoạn phu nhân véo mạnh eo Nhị Nha khiến Nhị Nha giật nảy mình tránh né, dù vậy rõ ràng là Đoạn Tinh Huy không nhìn thấy.Ninh Thư cười cười, Đoạn phu nhân có nhiều mánh khoé xử lý người khác lắm, có vẻ cuộc sống sau này của Nhị Nha không được hạnh phúc rồi.Mẹ mình xử lý người mình yêu, không biết Đoạn Tinh Huy có đối xử lạnh nhạt vô tình như đối xử với nguyên chủ trong cốt truyện không nhỉ.
Ôi dào, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt cả, đánh vào đâu cũng đau hết á.Ninh Thư cười khà khà trên nỗi đau của người khác.Ninh Thư đếm ngày, cô dắt một con ngựa ra khỏi chuồng chuẩn bị đến trang viên hoàng gia xem khoai lang sống thế nào.Đáng ra giờ này là mùa thu hoạch khoai, chẳng qua là cô không biết khoai lang đã ra sao thôi.Ninh Thư không dẫn theo bất cứ ai mà cưỡi ngựa đến trang viên một mình.
Ninh Thư cũng khổ lắm đấy, quá trình học cưỡi ngựa xót đến són nước mắt.
Chẳng gì cũng học hai ba tháng, cuối cùng mới không đến mức ngã ngựa khi ngồi trên lưng ngựa mà không giữ dây cương để bắn tên đó.Rốt cuộc cũng đến trang viên, cô vứt dây cương cho quản sự rồi mau chóng qua nơi trồng khoai.Đến mảnh đất trồng khoai lang, dây lang xanh um tốt tươi, có vẻ chúng được người ở trang viên chăm sóc cẩn thận thật.Ninh Thư cầm cuốc đào mấy củ khoai lên, thành quả khiến Ninh Thư phấn khởi vô cùng bởi có mấy củ khoai to bằng nắm tay liền.Cô bật cười thành tiếng, chẳng cần biết vì nhiệm vụ hay vì dân chúng có thêm một loại thức ăn cứu đói nhưng Ninh Thư vẫn ngập tràn kích động.Ninh Thư ra lệnh dõng dạc: “Đào tất cả chỗ khoai lang này lên cho bổn cung.
Đo đạc đất nữa, bổn cung muốn tính sản lượng.”Trang viên có rất nhiều tá điền, một lúc là đào xong khoai lên, quản sự bắt đầu cân trọng lượng khoai.Quản sự thưa với Ninh Thư: “Thưa công chúa, thế mà sản lượng giống này đạt được hẳn một nghìn cân đấy ạ.”Ninh Thư vui thật sự, sản lượng lương thực ở thời đại này bị ảnh hưởng bởi đủ loại điều kiện như hạn hán hay lũ lụt.
Sản lượng lúa nước thu được bảy trăm đến tám trăm cân đã khá.
Trong thời kỳ đặc thù, có khoai lang tức cứu đói một phần, đã vậy khoai lang còn thu hoạch vào mùa khô nữa chứ.“Chuyển một ít về phủ công chúa của bổn cung, số còn lại đào hầm cất chứa.
Có thể một lúc nữa hoàng thượng sẽ qua đây thị sát, lần này các ngươi đã lập được công lớn rồi, chờ ban thưởng đi.”Quản sự tá điều đều mừng ra mặt, tất cả cùng nói: “Đa tạ công chúa.”Tá điền xếp vào một sọt chuyển đến phủ công chúa.
Ninh Thư về đến phủ thì đi nướng khoai ngay, nhân lúc khoai còn nóng cô lại phi ngựa đến cửa cung mới xuống ngựa vào tới ngự thư phòng của Lý Ôn.Lý Ôn đang thương lượng công việc với đại thần.
Ninh Thư đợi ở cửa một lúc lâu các đại thần mới lần lượt trở ra, họ nhìn thấy Ninh Thư thì tất cả đều rất kỳ lạ.Ninh Thư bỗng giật mình, cô bỗng nhớ ra theo thời gian hẳn là lúc dân Hung Nô yêu cầu hòa thân.
Mấy người này có ý gì, chẳng lẽ vẫn phải đi hòa thân à?Đệch.Ninh Thư dọn dẹp tư tưởng hỗn loạn trong lòng, cô xách hộp đồ ăn vào trong.
Cục xám nhỏ đang gối đầu lên sách ngủ trên bàn, chẳng biết có phải ảo giác của Ninh Thư hay không mà cục xám nhỏ béo vô cùng, mình mẩy tròn hơn trước kia nhiều.Lý Ôn nheo mắt hỏi Ninh Thư: “Sao đột nhiên lại đến thăm trẫm thế này?”“Hoàng huynh à, thần muội mang món ngon đến cho ngài này.” Ninh Thư đặt cái hộp đồ ăn trong tay xuống.Lý Ôn nhìn lướt qua hộp đồ ăn, có quá nhiều người mang thức ăn đến ngự thư phòng cho anh lắm, sự thật là Lý Ôn chẳng để tâm đến nó.Nghe thấy tiếng Ninh Thư là cục xám nhỏ mở to đôi mắt như đậu đen nhìn qua, cái mũi ướt động đậy rồi vùng dậy cào móng vào hộp đồ ăn.Nhóc con này mũi thính đấy.“Hoàng huynh, ngài nhìn thấy món này sẽ vui lắm cho xem.” Ninh Thư nhìn khuôn mặt chán chường của Lý Ôn mà cảm thấy bức bối, này nhá đừng bảo là muốn tống cô đi hòa thân thật đấy nhá.Cục xám nhỏ kêu chít chít, Ninh Thư mở hộp nhấc khoai nướng ra, vị ngọt thơm bỗng lan tỏa khắp không khí.Cái bàn bày khoai nướng trông ngon thật, Lý Ôn nheo mắt nhìn cái đĩa như đang suy ngẫm và nhìn sang hỏi ý của Ninh Thư..